Anh lặng yên ôm lấy cô, Thẩm Điềm cũng im lặng đứng ở đấy, mái tóc anh thật mềm.
Ngay giây phút này đây, cô càng hiểu hơn vì sao bà nội lại ra quyết định muốn anh kết hôn như vậy.
Chu Thận Chi là một người tốt đến thế cơ mà.
“Chu Thận Chi?” giọng nói của một người con trai truyền đến.
Chu Thận Chi buông cô ra, ngoảnh đầu nhìn.
Thẩm Điềm cũng quay đầu nhìn qua.
Thì trông thấy Giang Cạnh Dã khoác trên người chiếc áo blouse trắng, cậu ta đặt tay trong túi của áo blouse, tựa vào vách tường, tư thế vừa kiêu ngạo lại lạnh lùng: “Là mày thật này.”
Chu Thận Chi bóp lấy điếu thuốc trong tay vẫn chưa được châm lên, anh nhìn Giang Cạnh Dã: “Thực tập rồi à?”
Giang Cạnh Dã bĩu môi.
“Mới vừa thực tập.”
Cậu ta liếc mắt nhìn vào phòng bệnh: “Bà nội mày lại không khỏe nữa hả?”
Chu Thận Chi ừm đáp.
Giang Cạnh Dã gật đầu: “Đừng lo, cái bệnh viện rách này không có gì ra hồn hết nhưng được mỗi cái phẫu thuật lại rất tốt.”
Chu Thận Chi cười nhạt.
“Vậy à, Hứa Hạnh đâu?”
Giang Cạnh Dã sắc mặt kiêu ngạo: “Đang ở trong khoa tim mạch ấy, buổi chiều có một ca phẫu thuật, em ấy không có rảnh để qua đây tâm sự với mày đâu.”
Chu Thận Chi cười nhạt.
“Tao cũng không muốn tâm sự gì với vợ của mày.”
Giang Cạnh Dã nghe thấy ba từ “vợ của mày” thì bèn nhướng cao mày.
“Rồi, không nói chuyện với mày nữa.” Cậu đứng thẳng người lên, sau đó gật đầu với Thẩm Điềm một cái và nghênh ngang bước đi. Thẩm Điềm nhìn thấy bóng lưng của cậu ta rời khỏi.
Vô cùng kinh ngạc.
Cô nhìn Chu Thận Chi: “Cậu ấy… làm bác sĩ ư?”
Chu Thận Chi gật đầu, mân mê bàn tay của cô: “Bất ngờ vậy sao? Em quen cậu ta à?”
Thẩm Điềm lắc đầu.
Cô chỉ nghe nhắc đến Giang Cạnh Dã từ lời đồn mà thôi.
Chu Thận Chi ngước mắt nhìn lên.
“Không quen thật ư?”
Thẩm Điềm: “Không quen mà. Nhưng trùm trường Trung học 12 thì em có nghe nói! Cậu ta… chẳng phải đánh bóng rổ với anh đấy sao.”
“Đúng vậy, chúng ta kết hôn cậu ta cũng có đến.” Chu Thận Chi nhìn dáng vẻ kia của cô, anh cũng biết được cô thật sự không quen biết cậu ta, đôi mày dần dịu xuống, Thẩm Điềm gật đầu: “Phải rồi, em có nhìn thấy cậu ấy.”
Chỉ là.
Nghe nói thành tích của Giang Cạnh Dã rất thấp, là một cậu học sinh rất kém.
Ai mà ngờ được rằng giờ đây cậu ta lại trở thành một vị bác sĩ cơ chứ!
Đây mới là điểm khiến cho Thẩm Điềm bất ngờ.
“À phải rồi, mẹ đâu anh?” Lúc này Thẩm Điềm mới phát hiện ra Vu Mi không ở đây nữa, cô nhìn về phía sau. Chu Thận Chi đứng lên, nắm tay cô và nói: “Bà ấy đi liên lạc với trưởng khoa Tào rồi.”
Thẩm Điềm đi đến cửa phòng bên cùng anh, nhìn vào góc nghiêng của Thận Chi: “Bà nội phải làm phẫu thuật lần thứ ba hả anh?”
Chu Thận Chi nhìn lên gương mặt đang say giấc của Giang Lệ Viên, anh ừm một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đúng vậy.”
Cô ngắm nhìn góc nghiêng với đường nét sắc sảo kia, một vài sợi tóc rơi xuống, che đi chân mày anh, ánh mắt của anh dịu dàng nhìn bà nội. Cánh tay kia của cô đưa ra khoác vào tay anh, Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô, rút tay ra, sau đó ôm lấy cô và cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc của cô, Thẩm Điềm tựa vùi người vào cổ Thận Chi rồi ôm qua eo anh.
Một lúc sau.
Trưởng khoa Tào đã đến.
Hôm nay vốn dĩ là ngày nghỉ của ông ấy, vì gấp gáp chạy lên nên ông cũng chỉ mặc vội chiếc áo blouse trắng vào.
Ông ấy đưa báo cáo cho Vu Mi, rồi đưa mắt nhìn vào bệnh nhân quen thuộc nằm trong phòng bệnh kia. Chốc sau lại quay ra nhìn Chu Thận Chi, Vu Mi và Thẩm Điềm ba người họ, nói: “Phát hiện rất kịp thời, giống hệt với phía bên phải của bà ấy, thế nên lần này phải cắt toàn bộ phía bên trái đi.”
Vu Mi đột nhiên có chút khó thở.
Tim Thẩm Điềm cũng như bị nhói lại một nhịp.
Bản thân cô là một người con gái còn cực kỳ để tâm đến các bộ phận trên cơ thể của mình.
Cô cảm thấy bất luận ở lứa tuổi nào cũng như vậy cả.
Đều sẽ rất quan tâm đến nó, chẳng trách bà nội lại tuyệt vọng đến thế.
Vu Mi lặng im một lúc: “Trưởng khoa Tào, tất cả đều nghe ông. Chỉ có điều chúng tôi muốn hỏi xin ý kiến của bà đã.”
Trưởng khoa Tào gật đầu, ông ấy nói: “Bà ấy vẫn còn đang ngủ nên đừng quấy rầy bà ấy nữa, đợi khi bà ấy dậy rồi thì mọi người lựa lời mà nói với bà nha. Cứ giữ một tâm trạng tốt, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Cảm ơn anh.” Vu Mi rất cảm kích.
Lời nói của bác sĩ có đôi lúc là một sợi rơm cứu mạng, là hy vọng, là ánh ban mai.
Tầm mắt của trưởng khoa Tào chuyển sang nhìn Chu Thận Chi và Tào Lộ, ông ấy cười nói: “Thận Chi, cố gắng lên nhé để cho nội cậu được nhìn thấy cháu chắt trai của mình.”
Chu Thận Chi gật đầu.
“Cảm ơn trưởng khoa Tào nhiều.”
Lúc này gương mặt của Thẩm Điềm chẳng đỏ lên nổi nữa, cô biết, đây có nghĩa là hy vọng của sự sống.
Sau khi trưởng khoa Tào đi, điện thoại của Vu Mi có rất nhiều cuộc gọi đến, bà chạy đến lối thoát hiểm để nghe máy. Thẩm Điềm vừa xin nghỉ phép một ngày với chủ biên Hứa thì bà nội đã tỉnh giấc.
Cô bước vào sau lưng của Chu Thận Chi, Chu Thận Chi đắp chăn lên cho bà: “Bà muốn uống nước không?”
Giang Lệ Viên ngủ một giấc, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, bà ấy nhìn Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm nhìn bà nội và mỉm cười.
Giang Lệ Viên trong lòng bỗng dịu lại, bà nhìn về phía Chu Thận Chi, Chu Thận Chi cụp mi, sắc mặt ôn hoà: “Bà nội, uống nước không?”
Giang Lệ Viên trả lời: “Uống!”
Chu Thận Chi đứng dậy và đi rót nước.
Giang Lệ Viên nắm lấy tay của Thẩm Điềm, nói: “Điềm Điềm, con có đi làm thì đi làm đi nha, không cần chạy đến đây thăm nội mỗi ngày đâu.”
Thẩm Điềm cười nói: “Bà nội, được ở cạnh bà là một chuyện rất vui mà.”
Giang Lệ Viên nghe vậy, cũng rất mừng rỡ.
Nắm chặt lấy tay của Thẩm Điềm.
Qua được một lúc, Vu Mi trở về, bà đi qua bên kia chống tay lên thành giường nhìn Giang Lệ Viên: “Mẹ, có một chuyện con phải thương lượng với mẹ một lát.”
“Lần này cũng giống như lần trước, ý của trưởng khoa Tào là phải cắt bỏ toàn bộ ạ, mẹ thấy… được không?”
Hỏi xong.
Thẩm Điềm cảm thấy tay của bà nội siết chặt tay cô hơn.
Cô có chút lo lắng nhìn bà nội, cô rất sợ tâm trạng của bà sẽ giống hệt như lúc nãy. Giang Lệ Viên đưa mắt đảo quanh ba người đang vây cạnh giường mình, bà nhìn cô cháu dâu xinh đẹp của mình, nhìn người cháu trai tuấn tú khôi ngô.
Hai người họ đều đang ở độ tuổi xinh đẹp nhất của cuộc sống.
Chu Thận Chi cúi người, nhét tấm chăn xuống, khẽ giọng gọi một tiếng.
“Bà nội.”
Tiếng gọi này làm cho Giang Lệ Viên sực tỉnh, bà nhìn anh, nhìn đứa trẻ mà mình đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn, giờ đây nó đã kết hôn rồi này. Tương lai vẫn còn rất dài và bà muốn tận mắt nhìn thấy tương lai ấy.
Bà còn muốn nhìn thấy đứa chắt trai nhỏ nhắn của mình.
Giang Lệ Viên nhìn về phía Vu Mi, ngữ khí rất đỗi bình tĩnh: “Có thể sống thì cắt đi.”
Vu Mi thở phào.
Thẩm Điềm cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Chu Thận Chi nhìn Giang Lệ Viên, nói: “Bà nội dũng cảm quá.”
Giang Lệ Viên liếc nhìn anh, nói: “Buổi trưa tôi muốn ăn cháo, cậu coi làm sao được thì làm.”
Chu Thận Chi vui vẻ cười hỏi.
“Cháo sườn có được không ạ?”
“Cũng được! Điềm Điềm thích thì tôi cũng thích.” Giang Lệ Viên vuốt nhẹ tóc của Thẩm Điềm, trong ánh mắt bừng lên tia sáng, Thẩm Điềm mỉm cười cọ vào bàn tay của bà.
Bà nội của cô mất sớm, cũng rất ít khi ở bên cô nên ấn tượng của cô với bà mình rất mơ hồ.
Nhưng sự dịu dàng của bà nội Giang Lệ Viên đã bù đắp lại cho cô tất cả những tiếc nuối này.
Thế nên.
Tất cả đều phải thật tốt đẹp.
Chu Thận Chi hỏi cô.
“Anh về nhà, em ở đây với nội sao?”
Thẩm Điềm khựng lại, định gật đầu, kết quả lại bị bà nội đẩy tay cô ra: “Con cũng về cùng đi.”
Thẩm Điềm sững người.
Chu Thận Chi khẽ cười, nắm tay cô: “Thôi thì chúng ta cùng về vậy.”
Thế là, Thẩm Điềm và Chu Thận Chi rời khỏi phòng bệnh, Thẩm Điềm đi theo bước đi của anh, nhìn qua góc nghiêng hỏi anh: “Trong tủ lạnh nhà mình còn nguyên liệu không anh?”
Chu Thận Chi: “Hết rồi, phải mua thôi.”
Thẩm Điềm nhìn vào đồng hồ: “Thế nhanh lên nào, nhanh lên mới có thể mua được sườn ngon.”
Cô lại kéo ngược lại Chu Thận Chi đi, biến Chu Thận Chi thành người chạy theo bước chân của cô, hai người bước xuống lầu lên xe. Bây giờ là mười giờ rưỡi sáng, cũng may nơi này cách Lam Nguyệt không xa. Đến nơi thì hai người họ đến ngôi chợ bên cạnh mua nguyên liệu, cả đời này của Thẩm Điềm chẳng mấy lần đi chợ, tính cả lần này thì là ba hay bốn lần gì đấy.
Lúc trước cô có đi cùng với Thẩm Xương Minh nhưng cô đối với nơi này vẫn cứ choáng váng cả lên.
Trái lại, Chu Thận Chi vô cùng quen thuộc, anh nắm tay cô, đi về phía sạp bán thịt heo. Thẩm Điềm nhìn thấy anh chọn được hai cọng sườn, Thẩm Điềm nghĩ cô có thể giúp được gì đó.
Thế là cầm điện thoại lên, quét mã thanh toán.
Chu Thận Chi cầm lấy chiếc túi ông chủ đưa, rồi nhìn qua cô.
Ông chủ cười tươi tắn hỏi: “Anh Chu, đây là bạn gái anh sao?”
Chu Thận Chi cười nhẹ.
“Vợ tôi.”
Ngón tay của Thẩm điềm khựng lại, vành tau chợt đỏ ửng.
Ông chủ nhìn sang Thẩm Điềm, cười nói: “Đúng là người đẹp lúc nào cũng sánh đôi với trai xinh nhỉ!”
Người đẹp!
Thẩm Điềm càng cảm thấy ngại ngùng hơn, người ta đang khen cô cơ đấy!
Chu Thận Chi ngoảnh đầu nhìn cô, ngữ khí thờ ơ nói với ông chủ: “Ừm, cô ấy chỉ có thể sánh đôi với tôi thôi.”
Dứt lời, bèn nắm tay cô rời khỏi sạp bán thịt này.
Thẩm Điềm siết chặt điện thoại, chớp chớp mắt.
Anh ấy nói gì cơ?
Cô chỉ có thể sánh đôi với anh thôi?
Nói vậy có phải là, anh cũng chỉ có thể sánh đôi với cô ấy thôi không?
A!
Chu Thận Chi lựa rau tại sạp bán rau, Thẩm Điềm nhìn thấy đậu bắp bèn lấy một cái giỏ nhỏ đựng một ít vào, Chu Thận Chi nhìn cô, Thẩm Điềm cười nói: “Bà nội rất thích ăn cái này, lần trước anh nấu đấy chẳng phải một lần nội ăn liền mấy trái luôn sao.”
Chu Thận Chi nhìn vào nụ cười của cô.
Khoé môi khẽ cong lên, anh gật đầu: “Ừm, vậy hôm nay cũng nấu cho bà ấy một ít.”
Thẩm Điềm gật đầu lia lịa.
Sau đó hai người mua tiếp những nguyên liệu khác. Thẩm Điềm chọn những món bà nội thích ăn, Chu Thận Chi cầm trong tay đưa mắt nhìn đống nguyên liệu ấy, không kiềm được mà nắm chặt tay cô.
Thẩm Điềm, anh ấy chẳng bao giờ nghĩ được rằng cô sẽ làm anh rung động đến mức này.
Bước vào nhà.
Đã là mười một giờ rưỡi.
Chu Thận Chi đặt nguyên liệu lên trên quầy bếp, cúi người bắt đầu xử lý. Anh cởi áo khoác ra, chỉ còn lại mỗi chiếc áo đen ở bên trong.
Lúc anh nấu ăn trông rất nghiêm túc, Thẩm Điềm uống được nửa ly nước thì lại rót thêm đầy ly đưa sang cho anh, Chu Thận Chi rảnh tay cầm lấy, uống hết.
Thẩm Điềm cầm ly trên tay bước ra, cởi áo khoác ngoài và cột tóc lên. Sau đó cô xắn tay áo bước vào trong, nói: “Để em phụ cho!”
Chu Thận Chi vừa mới đập nắp nồi lên, ngoảnh đầu nhìn cô, ngữ điệu uể oải: “Em ngồi ở ngoài đi.”
Thẩm Điềm chỉ tay vào đồng hồ: “Mười một giờ bốn mươi phút rồi đấy, bà nội vẫn còn đang đợi chúng ta kìa. Em giúp được việc nào hay việc đó mà!”
Chu Thận Chi nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của cô.
Anh lấy tấm thớt xuống.
“Vậy làm phiền Điềm Điềm giúp anh rửa đậu bắp với nha.”
Thẩm Điềm vui vẻ đáp: “Đến ngay!”
Cô đặt hết đậu bắp vào rổ, sau đó vặn mở vòi nước, ngón tay thon dài trắng nõn đặt vào trong nước, nước khá lạnh nhưng cái lạnh này vẫn chịu được.
Cô chăm chú rửa.
Rửa xong thì đặt ở đấy, Chu Thận Chi chuẩn bị một vài món dưa cải để ăn cùng với cháo, cũng là những thứ bà nội rất thích ăn. Thẩm Điềm lại giúp anh rửa hành.
Rửa xong cô lại chẳng có việc gì làm nữa.
Cô hỏi: “Em còn phụ gì được nữa không?”
Chu Thận Chi rút một tờ khăn giấy ra rồi kéo tay cô qua, lau tay cho cô thật cẩn thận, nói: “Hết rồi, em ngồi đợi ở ngoài là được.”
Thẩm Điềm lắc đầu: “Em không ra đâu, em ở đây nhìn anh làm!”
Chu Thận Chi ngước mắt nhìn cô: “Em ở đây anh sẽ phân tâm.”
Thẩm Điềm chớp chớp mắt.
Lẩm bẩm nói: “Em cũng đâu có phá đâu.”
Chu Thận Chi nhìn cô một lúc.
Ngữ điệu nhẹ nhàng.
“Ồ, chỉ có phá mới làm cho người khác phân tâm sao?”
Thẩm Điềm đang muốn trả lời anh rằng.
Đúng rồi.
Thì Chu Thận Chi đã cúi đầu hôn lên bờ môi cô: “Như thế này mới là phân tâm.”
Thẩm Điềm ngẩn người.
Tiếp đó là gương mặt bừng đỏ!
“Ra ngoài đợi anh, sẽ rất nhanh thôi.” Chu Thận Chi nhéo mũi cô, cũng đã đến nước này rồi, Thẩm Điềm cũng không tiện tiếp tục ương bướng nữa, cô gật đầu: “Vậy em đợi anh, anh cần phụ gì thì gọi em nha.”
“Được.”
Anh đã tắt bếp và bê nồi xuống.
Nên Thẩm Điềm chỉ có thể ra ngoài, cô cũng không đi xa mà gọi robot quét nhà ra chạy vòng vòng. Còn cô thì đến ngồi xuống sofa nhìn người con trai đang loay hoay trong bếp.
Anh xóc chảo lên rất nhanh, Thận Chi đang nấu món thịt gà xào nấm hương.
Âm thanh của nồi áp suất bên kia cũng vang lên, anh điều chỉnh lửa nhỏ xuống. Sau đó thì lại làm nóng nồi, nấu sốt cho vào đậu bắp.
Anh từ trước đến giờ đều rất nghiêm túc.
Lần này là nghiêm túc hơn cả, Thẩm Điềm cảm thấy anh nghiêm túc hơn vì bà nội đang nỗ lực cố gắng. Hôm nay chắc Thận Chi cũng rất sợ, rất sợ bà nội sẽ từ chối trị liệu.
Thoáng chốc.
Tất cả món ăn đều đã được hoàn thành.
Thẩm Điềm bật dậy, bước vào phụ anh bỏ thức ăn vào hộp giữ nhiệt.
Chu Thận Chi đổ cháo xong thì đậy nắp lên, nói: “Anh đi thay đồ.”
Thẩm Điềm ừm đáp.
Chu Thận Chi đến phòng ngủ phụ lấy một bộ quần áo, sau đó bước vào nhà vệ sinh. Thẩm Điềm cầm lấy hai bình giữ nhiệt khoác áo ngoài vào rồi đứng ở cạnh cửa đợi anh.
Chẳng mấy chốc, anh lau lau tóc và bước ra khi trên mày vẫn còn vương nước.
Có một ít nước đã rơi vào cổ áo màu đen của anh, anh treo khăn lên xong thì bước qua đó cầm lấy hai bình giữ nhiệt trên tay cô và nắm tay cô bước ra ngoài.
Hai người họ bước vào thang máy.
Anh hễ chớp mắt thì giọt nước bèn rơi xuống mặt anh.
Thẩm Điềm lấy ra một tờ khăn giấy, nói: “Đứng im nào.”
Sau đó, cô kiễng chân, lau đi mấy giọt nước trên mặt anh.
Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô.
Cảm xúc trong đôi mắt đào hoa ấy rất nồng thắm, anh giơ tay lên giữ lấy eo của cô.
Thẩm Điềm chớp mắt.
Cũng đưa tay vòng qua cổ anh.
Anh mỉm cười.
Cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi cô.
– —–
Hai người đến được bệnh viện thì đã sắp một giờ. Cô bảo mẫu đã thu dọn quần áo tắm rửa cho bà nội, trưởng khoa Tào cũng dẫn theo y tá vào thăm bà nội.
Ông ấy hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Giang Lệ Viên chỉ tay ra cửa nói: “A Chi đem cơm trưa đến cho tôi rồi.”
Trưởng khoa Tào quay đầu về sau thì nhìn thấy Chu Thận Chi và Thẩm điềm, ông mỉm cười: “Vậy được, bà ăn cơm trước đã, muộn chút tôi lại qua.”
Vu Mi tiễn trưởng khoa Tào ra ngoài.
Thẩm Điềm và Chu Thận Chi đi vào trong.
Chu Thận Chi cúi người đỡ bà nội ngồi dậy, tiện thể chỉnh lại chỗ để bà tựa lưng.
Thẩm Điềm lấy thức ăn ra, bày từng món lên, Giang Lệ Viên nhìn thấy toàn là món mà mình thích ăn thì vô cùng mừng rỡ: “Mới có một lúc mà chuẩn bị được nhiều vậy à!”
Tuy bà nói như vậy nhưng gương mặt lại rất vui vẻ.
Chu Thận Chi đưa muỗng cho bà: “Điềm Điềm vẫn chưa ăn, để em ấy ăn cùng với nội nha.”
Giang Lệ Viên nghe vậy lập tức vẫy tay về phía Thẩm Điềm: “Qua đây nào, Điềm Điềm.”
Thẩm Điềm sững người.
Cô nhìn Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi múc ra một chén đặt trước mặt cô: “Ăn cùng với nội một ít đi.”
Thẩm Điềm nhìn thấy biểu cảm vui vẻ của bà nội, tất nhiên là đồng ý rồi, cô cầm chén lên nhưng cô vẫn do dự nhìn anh.
Anh cũng chưa ăn mà!
Chu Thận Chi kéo ghế ngồi xuống, nhìn cô.
Có lẽ anh đã đoán được ý của cô từ trong ánh mắt bèn cầm điện thoại lên, gửi cho cô ba dòng tin nhắn.
Zsz_: Lát nữa anh với mẹ sẽ đi xuống căn tin ăn.
Zsz_: Em mau ăn đi.
Zsz_: Ngoan.
– —–
[Tác giả có điều muốn nói]
Ừm.