Hôm sau đến công ty, trong lúc họp thì tổng biên tập phê bình chủ biên Hứa và chủ biên Trần. Những chuyện liên quan đến mạng người đều là chuyện lớn, dù chỉ là một phen kinh sợ không có gì đáng ngại cũng phải bị phê bình.
Chủ biên Hứa đều chấp nhận lời phê bình.
Chủ biên Trần cũng gật đầu đáp.
Sau khi rời khỏi phòng họp, cô trợ lý nhỏ Chu Dĩnh bắt đầu xin lỗi, Thẩm Điềm xoa đầu cô và nói: “Được rồi, chuyện đã qua hết rồi thì thôi đừng nghĩ nữa, chiếc lắc tay của em sau này giữ kỹ vào.”
Chu Dĩnh đáp lời, cô ấy giơ tay lên cho Thẩm Điềm xem, cô ấy đã không đeo nữa.
Thẩm Điềm mỉm cười và khen cô ấy rất ngoan.
Chuyện này cũng xem như đã kết thúc, Tào Lộ ở bên kia đã có lịch nghỉ, cậu ấy gửi tin nhắn wechat sang cho Thẩm Điềm.
Tào Lộ: Bên các cậu có lịch nghỉ chưa?
Thẩm Điềm: Vẫn chưa có, cơ mà chắc là cũng không khác gì với bên cậu đâu.
Tào Lộ: Ồ, năm nay ăn Tết tớ vẫn qua nhà cậu nha!
Thẩm Điềm: Được luôn!
Tào Lộ: Nhưng mà, năm nay cậu chắc chắn là ăn Tết với nhà Chu đại ca nhỉ?
Thẩm Điềm: Đúng rồi.
Tào Lộ: Vậy thì tớ về với cô nhá.
Thẩm Điềm: Ừm.
Đột nhiên có chút không nỡ, năm nay cô ở lại Lê Thành, ba mẹ cô và Tào Lộ sẽ về quê, haizz…
Tào Lộ: À đúng rồi, chuyện Chu đại ca về Bắc Kinh có nói với cậu chưa đấy?
Thẩm Điềm nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua của hai người họ, gương mặt chợt bừng đỏ lại cảm thấy vui trong lòng.
Thẩm Điềm: Anh ấy không định về Bắc Kinh nữa, anh ấy sẽ ở lại Lê Thành.
Tào Lộ: Thật không?
Tào Lộ: Là không nỡ bỏ lại cậu à?
Thẩm Điềm: Chắc vậy.
Tào Lộ: Cái gì mà chắc với không chắc, rõ ràng là vậy rồi! Aaaaa tớ còn tưởng rằng cậu sẽ phải yêu xa cơ.
Thẩm Điềm: Hehe.
Tào Lộ: Sao mà mắt nhìn chuẩn thế không biết, cấp ba cậu đã thích phải một người con trai tuyệt nhất quả đất này rồi!
Đôi mày Thẩm Điềm cong lên, nở nụ cười.
Chứ sao nữa.
Nhắn tin xong với Tào Lộ chưa được bao lâu thì trong công ty cũng có thông báo về lịch nghỉ Tết. Thẩm Điềm tiện tay chụp màn hình gửi sang cho Chu Thận Chi.
Thẩm Điềm: Tụi em có lịch nghỉ rồi nè! Anh có chưa!
Zsz_: Thời gian nghỉ cũng gần giống em đó.
Thẩm Điềm: Vậy thì tốt quá rồi.
Anh gửi tin nhắn thoại qua, giọng nói thanh trong: “Bà nội nói năm nay muốn về quê ăn Tết.”
Thẩm Điềm “hả” lên một tiết bất ngờ: “Anh nói là về quê hả?”
Anh ừm đáp.
Nội tâm Thẩm Điềm như gào thét, cô vui vẻ cười nhấn và phần ghi âm: “Vậy thì là cách quê của em rất rất rất gần luôn á.”
Giọng nói anh vang lên, mang theo nét cười lẫn bên trong.
“Đúng rồi, vậy nên mùng hai vừa hay có thể về nhà mẹ.”
Gương mặt Thẩm Điềm ngập tràn sự phấn khởi.
Cứu cứu.
Vậy thì cô còn có thế về nhà mẹ chơi nữa.
Quê của bà nội rất gần với cô.
Chu Thận Chi khẽ giọng nói: “Có vui không?”
Thẩm Điềm lập tức trả lời, nụ cười rất ngọt ngào: “Vui lắm.”
Chu Thận Chi ở bên kia vừa nghe vậy cũng khẽ bật cười.
“Em vui là được.”
– —–
Tết âm lịch của năm nay là tháng hai dương lịch, công ty xuất bản nghỉ Tết mười lăm ngày, ngày hai mươi sáu tháng mười hai bắt đầu nghỉ. Viện nghiên cứu của Chu Thận Chi bắt đầu nghỉ từ ngày hai mươi lăm, có điều anh phải đến Bắc Kinh một chuyến trước.
Vậy nên ngày mười chín tháng mười hai bay đến Bắc Kinh, dự đoán tầm hai mươi tám sẽ trở về. Trịnh Tú Vân và bà nội đã bàn bạc xong với nhau, hai nhà định là sẽ về cùng với nhau. Ngày hai mươi sáu Thẩm Điềm được nghỉ, cô bắt đầu thu dọn hành lý.
Ban ngày Chu Thận Chi không có thời gian rảnh.
Nên cô chỉ có thể gọi video cho anh vào buổi tối, đặt chiếc điện thoại lên bàn, cô mở tủ quần áo ra, hỏi anh: “Anh còn muốn đem theo bộ quần áo nào nữa không?”
Chu Thận Chi vẫn còn đang xem luận văn, anh ngước mắt nhìn vợ mình, đáp: “Chiếc áo khoác màu đen đó, còn có chiếc áo len màu xám nữa.”
Thẩm Điềm theo ý anh lấy áo khoác và áo len xuống, gấp lại và xếp vào trong vali. Cô ở nhà thì mặc đồ ở nhà thôi, màu be, chất liệu vải rất mềm mại, là kiểu ôm người nên rất tôn lên cơ thể mảnh mai của mình. Chu Thận Chi lật sang trang luận văn khác, ánh đèn bàn chiếu qua gương mặt điển trai đó.
Anh nói: “Em không cần mang theo đồ của mình nhiều quá đâu.”
Thẩm Điềm đứng thẳng người lên, chống hông nhìn vào ống kính: “Tại sao chứ?”
Đôi mắt đào hoa của Chu Thận Chi nhướng lên: “Anh mua cho em rồi.”
Thẩm Điềm sững người “hả” một tiếng: “Anh đi đâu mua vậy.”
“Cửa hàng hiệu ở bên đây, nói chung là em đừng mai theo nhiều quá.”
Tai Thẩm Điềm khẽ ửng đỏ, nhìn anh chăm chú: “Vậy anh mua cho anh chưa?”
Giọng nói của anh vang lên từ trong điện thoại, có chút uể oải nhưng nghe rất hay, anh nói: “Cũng mua luôn rồi.”
Thẩm Điềm lại hỏi anh: “Mua hết bao nhiêu.”
Anh ngước mắt nhìn cô, cười đáp: “Em hỏi bao nhiêu để làm gì.”
Thẩm Điềm cười tít mắt, nhìn anh.
Chu Thận Chi bị cô nhìn đến nỗi tim bỗng đập nhanh thất thường, anh dứt khoát buông bút xuống, chống tay lên mặt, chạm nhẹ vào ống kính điện thoại: “Thẩm Điềm Điềm, anh nhớ em rồi.”
Tim Thẩm Điềm chợt đập loạn.
Cô cúi người xuống nhìn anh: “Em cũng vậy.”
Anh nói: “Đợi anh về nha.”
“Ừm ừm.”
Tắt máy, Thẩm Điềm bèn nhắn tin cho Tào Lộ, nói rằng ngày mai muốn đi dạo phố. Tào Lộ bên kia cũng đang thu xếp vali, nghe thấy lời này thì vội vàng nói: “Có phải là muốn mua chút quần áo không hả?”
Thẩm Điềm cười đáp: “Tớ mua cho Chu Thận Chi.”
Tào Lộ: “Úi chà, tớ bị cậu nhét cơm chó vào mồm rồi này, thôi được mai tôi đi với mấy người.”
Hôm sau, Thẩm Điềm và Tào Lộ xuất phát đến trung tâm thành phố dạo phố. Hôm nay Thẩm Điềm không chỉ mua cho Chu Thận Chi mà còn mua cho tất cả mọi người trong nhà, cô cầm thẻ ra quẹt.
Một người tiêu tiền như nước giống Tào Lộ còn giật mình.
Chỗ này món nào cũng không rẻ nhưng cậu ấy cũng hiểu được tâm trạng lúc này của Thẩm Điềm. Cậu ấy khoác tay Thẩm Điềm: “Có muốn tớ cho cậu mượn một cái thẻ tín dụng không?”
Thẩm Điềm nhìn cậu ấy: “Coi thường tớ quá nhỉ.”
Tào Lộ cười hí hửng: “Không dám, không dám.”
Cô biết rằng Thẩm Điềm có rất nhiều tiền thưởng, là một phú bà nhỏ có một khoản tiền tiết kiệm.
Mười hai giờ năm mươi phút nửa đêm, cơn gió lạnh lùa vào trong cánh cửa mở ra, người con trai cao ráo trở về và cầm theo hai chiếc vali màu đen, sẵn tay đặt ở một bên. Anh đóng cửa lại, thay giày, ngẩng cằm lên để kéo dây khóa áo khoác xuống, đi qua rót một ly nước, vừa uống vừa bước vào phòng ngủ phụ, trong phòng ngủ rất ấm áp.
Cô gái nằm cuộn người trong chăn, trong tay vẫn còn cầm điện thoại, đầu tóc rối tung, đang rất say giấc.
Chu Thận Chi uống nước xong thì đặt lên tủ đầu giường, cúi người xuống dịu dàng nhìn cô một lúc, sau đó mới đi đến lấy quần áo ngủ. Cạnh bên tủ quần áo có đặt hai chiếc vali.
Là cô thu xếp đấy, khoé môi anh khẽ cong lên rồi lấy quần áo ngủ và đi tắm.
Nửa tiếng sau đó.
Anh trở lại, kéo chăn ra và nằm xuống giường, dang tay ôm lấy cô.
Thẩm Điềm mơ mơ màng màng cảm nhận được gì đó, cô mở mắt nhìn thấy cằm của anh: “Anh về rồi hả.”
Anh ừm đáp, ôm chặt lấy cô: “Ngủ đi.”
Thẩm Điềm rất buồn ngủ, cô cũng ừm một tiếng, sau đó thì rút vào trong vòng tay anh, thiếp đi.
Anh cũng đã mệt.
Họp cả một ngày trời, anh phải trình luận văn, xem một núi số liệu và còn phải nhanh chóng để kịp chuyến bay trong đêm. Mùi hương nhẹ nhàng của cô khiến anh yên tâm, rất nhanh sau đó anh cũng thiếp đi.
– ——
Sáng hôm sau, điện thoại của hai người đều đổ chuông.
Là điện thoại từ hai nhà gọi đến liên tục, Thẩm Điềm dụi mắt ra xem, Chu Thận Chi ngược tay lấy chiếc thoại qua và nói với bà nội là đã dậy rồi.
Sau đó anh quay lại ôm và hôn lên trán cô.
“Thức dậy nào.”
Thẩm Điềm ừm ừm hai tiếng, cô cầm lấy điện thoại rồi thẳng thừng từ chối cuộc gọi đến của Trịnh Tú Vân.
Hừ.
Cô ngồi dậy.
Đôi chân dài của Chu Thận Chi đặt xuống giường, anh đưa tay xoa nhẹ lên chiếc cổ tối hôm qua ngủ có chút đau nhức, sau đó đứng lên rồi quay người nhìn dáng vẻ vẫn còn say ngủ của cô, trạng thái uể oải vừa mới tỉnh ngủ. Anh mỉm cười cúi đầu xuống, hôn lên cổ và tai của cô: “Anh đi rửa mặt trước, em cứ từ từ, điện thoại gọi đến thì đừng để ý.”
Cổ Thẩm Điềm bỗng đỏ ửng, cô ừm đáp.
Nhưng mà anh vừa bước ra, Trịnh Tú Vân lại gọi đến.
Thẩm Điềm chỉ đành bắt máy, cô nhấn vào nút xanh: “Con thức rồi mẹ ơi!”
Giọng nói có chút hằn hộc trả lời.
Trịnh Tú Vân lạnh lùng: “Ba mẹ đến trước cổng Lam Nguyệt luôn rồi này ở đó mà còn lề mề nữa. Con nhanh cái chân đi rửa mặt rồi xuống đây, không cần mang bữa sáng đâu, ba mẹ mang rồi.”
Thẩm Điềm tỉnh táo hơn một chút, “ồ” một tiếng.
Lẩm bẩm: “Cảm ơn mẹ.”
Trịnh Tú Vân lười để ý đến cô, thẳng thừng gác máy.
Thẩm Điềm: “…”
Cô cũng đứng dậy đi rửa mặt, cô nói với Chu Thận Chi là mẹ đã mang bữa sáng rồi, Chu Thận Chi cởi quần áo ngủ ra rồi thay một chiếc áo màu đen, nghe vậy thì gật đầu nói: “Ok.”
Thẩm Điềm nhìn thấy cơ bụng ẩn hiện của anh, đôi gò má bỗng chốc ửng hồng, dường như bất kỳ khi nào cô thấy anh cũng đều đỏ mặt. Tuy là ở phương diện kia cô sẽ chủ động hơn một chút nhưng vẫn còn ngại lắm đấy.
Rất nhanh sau đó, cô cũng thay quần áo, mặc một chiếc áo dây cùng với một chiếc áo sơ mi hở cổ màu nâu và chiếc quần dài màu đen, cô thắt tóc đuôi tôm dài xõa xuống.
Chu Thận Chi rót nước ấm vào bình giữ nhiệt của cô, để cô đi đường có thể uống, quay đầu chợt nhìn thấy cô ăn mặc như vậy.
Anh rất thích.
Anh đưa bình giữ nhiệt đến tay cô rồi cúi đầu đặt nụ hôn lên môi cô.
Thẩm Điềm cầm lấy bình giữ nhiệt, sững lại giây lát rồi nâng cằm lên để anh hôn.
Hai người thân thiết đấu đầu với nhau một lúc mới đẩy theo ba chiếc vali xuống dưới lầu. Anh lái thẳng chiếc xe kia của mình ra ngoài cổng lớn, Vu Mi lái một chiếc Porsche màu đen, Chu Hải Quân hạ kính xe xuống, Giang Lệ Viên ở phía sau cũng hạ kính xe xuống vẫy tay với Thẩm Điềm: “Điềm Điềm!”
Thẩm Điềm cười tít mắt vẫy tay lại: “Bà nội!!! Ba, mẹ!”
Vu Mi mỉm cười, Chu Hải Quân cũng vui vẻ nói: “Trời lạnh lắm, mặc áo dày vào.”
“Dạ rõ!” Thẩm Điềm ngoan ngoãn đáp lời, sau đó cô đưa mắt nhìn về phía chiếc BMW, Tào lộ từ trong xe ngó đầu qua cửa kính: “Yêu cậu nhá.”
Rồi tặng cho cô một chiếc hôn gió, Thẩm Nghiệp Lâm cũng ngồi ở ghế sau, ông ngó đầu ra nhìn, gọi với: “Thận Chi ơi!”
Chu Thận Chi cười và đáp lời ông: “Ông nội.”
Tiếp đó anh chào hỏi với Thẩm Xương Minh: “Ba.”
Thẩm Xương Minh mỉm cười nhìn Thẩm Điềm rồi lại nở nụ cười chào hỏi với Chu Thận Chi.
Trịnh Tú Vân lạnh lùng xuống xe, bà cầm theo tiểu long bao và sữa nóng trên tay đi qua, thẳng thừng nhét vào cho cô, Thẩm Điềm nhanh chóng nhận lấy: “Cảm ơn mẹ.”
Bàn tay Chu Thận Chi thon dài đặt trên vô lăng, anh cũng vui vẻ mở lời: “Cảm ơn mẹ.”
Trịnh Tú Vân vẫn còn giận dỗi nói: “Chạy chậm thôi đấy.”
Chu Thận Chi gật đầu: “Dạ vâng.”
Thẩm Điềm cười tít mắt nhìn Trịnh Tú Vân chớp mắt, Trịnh Tú Vân chạm khẽ lên mũi cô: “Đi đây.”
Sau đó, bà trở về chiếc xe BMW.
Vu Mi khởi động chiếc xe của bà ấy và chạy lên quốc lộ. Thẩm Xương Minh cũng khởi động xe, theo sát, Chu Thận Chi chầm chậm xoay vô lăng chạy ra, Thẩm Điềm ăn hai cái tiểu long bao trước, sau đó thì uống một ngụm sữa nóng. Tiếp đó, cô cầm lên một cái cho Chu Thận Chi, Chu Thận Chi nhân lúc đợi đèn đỏ thì ngoảnh đầu cắn lấy, nhai thật kỹ, chiếc cằm của anh rất đẹp.
Thẩm Điềm nhìn anh.
Nửa năm trước, ai có thể nghĩ đến rằng sẽ có một ngày cô cùng anh về quê cơ chứ.
Về quê của cô còn có thể về được quê của bà nội anh.
Đường đi về là hơn bốn trăm ki lô mét, cần phải chạy tầm bốn tiếng mới về đến.
Khi nghỉ ngơi giữa đường, bà nội lên xe của hai người họ, Thẩm Điềm ra ghế sau ngồi nói chuyện với bà nội, rồi lại tựa vào nội và ngủ thiếp đi.
Chu Thận Chi nhìn hai người họ qua kính chiếu hậu, vẻ mặt vô cùng ôn hoà.
Hơn ba giờ chiều thì đến thành phố C, Thẩm Nghiệp Lâm bảo mọi người đến chỗ của ông trước, mời mọi người ăn cơm thịt ngỗng kho trước, thế là ba chiếc xe lại tiến về thành phố J, thành phố J và thành phố C là hai thành phố có chung một tuyến đường, phía nam là thành phố J, phía bắc là thành phố C. Đến ngay cổng chào của quê nhà Thẩm Điềm, bên ngoài cổng là mảnh ruộng nương xanh ngát.
Mỗi năm Thẩm Điềm đều trở về đây ăn Tết.
Nơi này chẳng có chút gì thay đổi cả.
Con ngõ nhỏ rất hẹp, những chiếc xe đều được dừng ở bên ngoài. Hàng xóm nhìn thấy bọn họ trở về đề lần lượt ra chào đón.
Chu Thận Chi đẩy xe lăn của Thẩm Nghiệp Lâm, Trịnh Tú Vân mở khoá bước vào nhà thì có người “úi chà” một tiếng: “Điềm Điềm, chồng của con đó hả?”
Thẩm Điềm cầm trên tay bình giữ nhiệt, vừa nghe thấy vậy chợt quay đầu: “Dạ vâng đúng rồi thím.”
Thím ấy lại trầm trồ lên một tiếng.
“Trông đẹp trai lắm nha, tuấn tú lịch sự quá chừng.”
Thẩm Điềm đưa mắt nhìn Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi cũng nhìn cô, đôi mắt đào hoa ẩn theo nụ cười, anh đẩy ông nội vào trong nhà một cách nhẹ nhàng. Thẩm Điềm mỉm cười nhanh chóng bước theo vào trong, bà nội đưa tay sờ vào cánh cửa, thốt lên: “Hoài niệm quá.”
Thím ấy nghe thấy bà nói tiếng địa phương, lại hỏi tiếp: “Chị cũng là người ở đây hay sao? Cả nhà chị đều thế hả?”
Bà nội mỉm cười trả lời: “Chỉ tôi thôi, bọn họ thì không.”
“Ái chà vậy à.”
Thím lại đưa mắt nhìn Vu Mi đang đỡ tay Giang Lệ Vân.
Trông sắc sảo làm sao.
Vu Mi nở nụ cười dịu dàng, dẫn Giang Lệ Viên vào bên trong, Chu Hải Quan khẽ mỉm cười đi theo sau, Tào Lộ và thím ấy rất quen nhau, cậu ấy tươi cười chào hỏi.
Thẩm Điềm đặt đồ đạc trong tay xuống, quay trở lại đỡ bà nội.
Trịnh Tú Vân sang nhà hàng xóm lấy lại con ngỗng kho mà bà nhờ họ làm giúp, về để nấu cơm cho mọi người ăn.
Ngồi trên xe quá lâu đúng là có chút mệt mỏi. Mọi người ăn cơm xong, bà nội muốn nghỉ ngơi một chút, tầm khoảng năm giờ mới thức dậy, trở về thành phố C.
Môi trường ở thành phố J và thành phố C không có khác biệt gì quá lớn, đều giống nhau cả, lái xe tầm nửa tiếng là có thể đến nhà bà nội.
Vị trí địa lý của nhà bà nội tốt hơn chỗ của Thẩm Điềm một chút nhưng phong cách kiến trúc thì đều giống hệt nhau. Thẩm Điềm lần đầu tiên đến đây, cô chớp chớp mắt, vừa bước vào cửa thì đột nhiên có một chú mèo trắng mập mạp chạy ra, lao thẳng về phía bọn họ kêu lên một tiếng “meo”.
Thẩm Điềm sững người.
Chú mèo đó rất ú nhưng đôi mắt của nó là màu vàng, cô cảm giác nó có hơi quen mắt, cô nhìn Chu Thận Chi: “Đây là?”
Chu Thận Chi xách trên tay hai chiếc vali, cười nói: “Anh nuôi lúc học lớp 12 đấy, tên là Béo Ú.”
Thẩm Điềm hết sức bất ngờ, chỉ tay vào chú mèo đó: “Có phải là chú mèo trên ảnh đại diện QQ của anh không?”
Chu Thận Chi gật đầu.
Thẩm Điềm woa lên ngạc nhiên: “Em ấy mập hơn nhiều quá đấy!!!”
Không phải cô nói quá nhưng Béo Ú rất tròn trịa, ú hơn gấp đôi so với bức ảnh trên QQ của anh, Béo Ú nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Thẩm Điềm.
Nó kêu lên một tiếng rồi ngoảnh đầu đi, như thể không thèm để ý đến bạn vậy.
Thẩm Điềm mỉm cười ngồi xổm xuống muốn vuốt ve nó.
Nhưng nó lại xù lông lên và lùi về sau.
Lúc này Tucker cũng bước vào, Tucker được Chu Hải Quân dắt vào, nó nho nhã đi sang một bên cũng bày ra bộ dạng như không muốn đụng phải Béo Ú.
Béo Ú nhìn thấy Tucker bước vào thì mới chịu chui qua chân của Thẩm Điềm, cọ người vào đôi giày của cô, cuối cùng Thẩm Điềm cũng sờ được lông của nó.
Mềm mại quá đi mất.
Tucker nhìn thấy bộ dạng gây hấn của Béo Ú, Tucker cũng dừng lại rồi hướng về phía này: “Gâu!!!”
Chu Thận Chi cho tay vào túi quần, ở bên cạnh ho lên một tiếng, anh cúi người nắm tay của Thẩm Điềm: “Đi thôi, vào nhà nghỉ ngơi nào.”
Thẩm Điềm nói: “Em ấy hình như đang muốn em bế, em bế em ấy nha.”
Giọng điệu Chu Thận Chi uể oải: “Nó mập lắm, em bế không nổi đâu.”
Thẩm Điềm đáp: “Em không tin.”
Cô dang tay ra bế, Béo Ú cũng đang đợi cô đến bế. Thế là Thẩm Điềm ôm lấy nó và đứng dậy, không phải nói chứ đúng là nó nặng thật đấy.
Hơn nữa lông của nó rất nhiều, cuộn lại thành một viên tròn, đôi mắt màu vàng của nó nhìn lên Thẩm Điềm.
Khe khẽ kêu “meo”.
Thẩm Điềm cảm thấy đôi mắt của nó thật đẹp, cô chăm chú nhìn vào đôi mắt nó, nói: “Chu Thận Chi, đôi mắt của em ấy là màu vàng kim nè, giống với màu của mặt trời quá.”
Chu Thận Chi đứng trước mặt cô, anh ngắm nhìn gương mặt dịu dàng đó của cô, cười nói: “Ừm, màu vàng của mặt trời.”
Đôi mày Thẩm Điềm cong cong.
“Đúng vậy đó! Đẹp quá đi.”
Cô rút một tay còn lại ra vuốt ve lên bộ lông của Béo Ú.
Béo Ú cọ đầu vào lòng bàn tay cô.
Tucker ở gần đó vẫn còn nhìn về phía này và sủa “Gâu gâu gâu…”
Chu Thận Chi lấy điện thoại ra, một tay vẫn đặt ở trong túi một tay còn lại thì chụp cô và Béo Ú. Sau đó cúi đầu lướt lại xem, anh thản nhiên đăng tải bức ảnh lên khoảnh khắc.
Zsz_: Cô vợ bé bỏng & Béo Ú
/Ảnh/
– ——
[Tác giả có điều muốn nói]
Woa, xuất sắc vậy sao!