Thẩm Điềm nghĩ mãi không ra được lời giải, thì giọng nói lúc này vang lên khiến cho cô phải ngước mắt nhìn, đang định trả lời nhưng lại chợt nhận ra gương mặt của đối phương.
Giây phút ấy, cô như đứng hình.
Ngớ người.
Nội tâm điên cuồng gào thét…
Sao cậu ấy lại ở đây!
Cậu ấy đang nói chuyện với mình à!
Aaaaa…
Cô ấp úng ngập ngừng: “Cậu… Cậu đang nói chuyện với tớ đấy à?”
“Không thì với ai?” Giọng nói cậu uể oải, nhẹ nhàng hỏi lại cô.
Thẩm Điềm trừng to mắt, cô nhanh chóng bừng tỉnh, vội vã lật tìm quyển đề trong tay, cô cầm bút chỉ lên câu đề ở bên trên: “Cái này, cái này, cái này nè…”
Chu Thận Chi cụp mi, nhìn câu đề dưới ngòi bút của cô.
Ánh mắt của cậu liếc nhìn sang cuốn vở cô đè lên ở bên cạnh: “Vở của Hồ Cần có cách giải đề không?”
Hồ Cần?
Thẩm Điềm nhất thời vẫn chưa phải ứng được, sau đó cô nhìn vào quyển vở, đột nhiên, ồ ra là bạn nam ở bên lớp 2 à. Cô cũng lập tức mở ra xem, cô ngẩng đầu nhìn cậu: “Hình như có, có cần mở ra xem không?”
“Không cần.”
Cậu tựa vào cửa sổ, chăm chú nhìn cô rồi nhìn xuống quyển đề.
Và bắt đầu giải.
“s=…”
Bên ngoài gió khe khẽ thổi, hàng mi của cô rất dài, cô đang nghiêm túc viết, đôi mi chớp nhẹ, ngước mắt lên và nói: “Tại sao lại như vậy? Tớ cảm thấy cái này…”
Chu Thận Chi nhìn cô một lúc, giọng nói có chút mệt mỏi, đưa ra đề xuất: “Về củng cố lại những kiến thức cơ bản một chút.”
Thẩm Điềm dừng bút, tim cô đập lên phình phịch, đôi tai bừng đỏ, gương mặt ngỡ ngàng.
Chu Thận Chi nhìn vào mắt cô: “Tớ nói thật đấy, cậu lấy kiến thức cơ bản ở lớp 9 ra củng cố lại đi.”
Thẩm Điềm đáp một tiếng, cô gật đầu: “Ok, cảm ơn cậu.”
Cứu cứu tôi.
Cách hẳn một khung cửa sổ thì cậu ấy cũng vẫn rất đẹp trai!
Ngay lúc này, Trần Ấp đi ra từ lớp 8 bên cạnh, khoanh tay tựa vào cửa: “A Chi, đến rồi sao không nói! Đang làm gì đấy? Tán gái à?”
Cậu ấy mỉm cười ngó đầu qua.
Chu Thận Chi rời khỏi cửa sổ đi về phía Trần Ấp, mang sách trong tay vứt sang cho cậu ấy.
Trần Ấp nhanh chóng chụp lấy, là hai cuốn sách lập trình bản tiếng Anh. Cậu ấy cười nhẹ vẫn muốn nhìn vào trong lớp 9 nhưng vị trí ngồi của Thẩm Điềm là bàn hai từ cuối đếm lên của tổ một, cậu ấy nhìn không thấy. Cậu ấy vẫn có chuyện muốn nói với Chu Thận Chi nên cố nén sự tò mò đi, cậu ấy đặt sách lên lan can.
Chu Thận Chi tựa vào lan can, đặt tay vào túi quần nghe cậu ấy nói.
Sau khi cậu đi.
Tim của Thẩm Điềm vẫn đập lên liên hồi, cô có cảm giác như mình đang mơ vậy, cô đưa mắt nhìn câu đề trước mặt thấy cách giải đề được viết ra dựa theo hướng giải của cậu. Đây không phải là mơ, là thật.
Cậu! đã! chỉ! cô! làm! một! câu! đề!
Aaaaa…
Aaaaa…
Cô ngồi lại ở ghế một lúc, hoàn toàn không còn cách nào tập trung học lại được nữa. Cô nghe tiếng hai người họ đang trò chuyện ở bên ngoài, đa số là Trần Ấp nói, còn cậu thì đôi lúc sẽ đáp lời.
Thẩm Điềm không kiềm được, cô lén lúc ngó đầu ra ngoài nhìn cậu.
Cậu gác một tay lên lan can, cách tay với đường nét sắc sảo, ngón tay thon dài, trông rất thờ ơ. Trần Ấp đứng bên cạnh cậu, nghiêng người lật sách, gương mặt mang theo nét cười.
Hai người con trai đó đều rất xuất sắc.
Gương mặt nổi bật, lại đều là nam khôi của Trung học 1 Lê Thành.
Đứng cùng nhau, trông thật vui mắt.
Trong mắt Thẩm Điềm đều là hình ảnh của cậu.
Cô không ngừng lén đưa mắt nhìn cậu.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, cô chợt thấy Trần Ấp lấy một điếu thuốc đưa cho cậu, cậu cụp mi cầm lấy nhưng không châm lên, ngón tay cậu xoay xoay điếu thuốc.
Thẩm Điềm mở to mắt.
Cậu ấy hút thuốc!
Ngay bây giờ tại phòng học!
!!! Cứu tôi.
Cô lập tức ngó tìm thầy chủ nhiên, cũng may thay thầy chủ nhiệm đã đi mất từ lúc nào.
Cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô lại nhìn thầy chủ nhiệm trẻ tuổi ở lớp 8, dường như thầy cũng không quản nổi đám con trai không nghiêm túc này. Cô lại thở phào, chỉ hy vọng cậu ấy đừng châm thuốc ở đây.
Không thì thông báo ngày mai lại là.
Chu Thận Chi hút thuốc.
– —–
Aaaaa, cô không muốn nghe thấy cậu ấy bị nhắc nhở.
Nhưng cũng may cậu không hút, chỉ cầm chơi đùa trên tay mà thôi, hơn nữa thầy chủ nhiệm của hai lớp cũng không thấy xuất hiện nữa, Thẩm Điềm thật sự thở phào.
Sau đó.
Cô nhìn thấy vài bạn nữ trong lớp mình cũng giống như cô vậy, nằm trên khung cửa sổ lén lúc nhìn hai người họ.
Thẩm Điềm tâm trạng chợt trở nên phức tạp.
Mấy cậu ấy đang nhìn ai vậy?
Nhìn Chu Thận Chi hay là Trần Ấp?
Hay là nhìn luôn cả hai người?
Tất nhiên cô cũng không tiện hỏi.
Ngay lúc này, bạn nữ ngồi ở bàn trên cũng là bạn tốt của Chu Lượng Lượng, cậu ấy mỉm cười hỏi Thẩm Điềm: “Cậu quen Chu Thận Chi hả?”
Thẩm Điềm tim vội hẫng một nhịp.
Cô lắc đầu: “Không quen.”
“Vậy sao lúc nãy cậu ấy giải đề cho cậu?” Cậu ấy lại hỏi tiếp.
Thẩm Điềm chớp mắt: “Chắc là đang muốn làm việc tốt nhỉ?”
Cô bạn đó bật cười, có vẻ cũng hợp lý, cô cũng không nghĩ nhiều.
Cộng thêm việc.
Chu Thận Chi trò chuyện cùng Trần Ấp xong, Trần Ấp trở vào lớp lấy cặp, sau đó thì hai người họ đi xuống ở phía cầu thang bên kia. Chu Thận Chi trước khi đi còn chẳng nhìn về phía lớp 9. Hai người họ vừa đi thì những người khác cũng chẳng còn gì để xem nữa, còn Chu Thận Chi người giảng đề cho Thẩm Điềm lại tựa như một tia sáng loé lên rồi vội vụt tắt.
Có điều chỉ thế thôi cũng đã đủ khiến cho cô hồi tưởng lại một khoảng thời gian.
Aaa…
Về đến nhà sau tiết tự học buổi tối, Thẩm Điềm ăn chút thức ăn khuya thì lên trên lầu tắm. Cô viết ba chữ “Chu Thận Chi” ở bên cạnh câu đề mà cậu giải giúp cô.
Sau đó cúi người đi tìm cuốn sách Toán năm lớp 7, lớp 8 và lớp 9.
Trịnh Tú Vân tắm xong bước ra từ căn phòng nhỏ, nhìn thấy cô ngồi xổm dưới đất tìm gì đó trong thùng, bà hỏi: “Tìm gì đấy!”
Thẩm Điềm một bên tìm một bên đáp: “Sách Toán năm cấp hai của con.”
Trịnh Tú Vân cau mày.
“Con kiếm sách Toán làm cái gì?”
Thẩm Điềm trả lời đúng lý hợp tình: “Tất nhiên để học rồi ạ.”
“Con đã lớp 10 rồi.”
“Lớp 10 cũng phải củng cố kiến thức cơ bản chứ ạ.”
Trịnh Tú Vận đi thẳng qua đó đến bên cạnh cô, cúi người giơ tay đặt lên trán cô: “Sốt hay sao? Lúc con học lớp 9 còn bảo với ba mẹ là vừa lên cấp ba sẽ mang sách Toán đi đốt mà.”
Thẩm Điềm khựng lại.
Cô nhìn Trịnh Tú Vân, gương mặt nghiêm túc nói: “Tâm trạng của con người sẽ thay đổi mà mẹ, bây giờ con thấy sách Toán rất hòa nhã dễ gần, rất thích hợp để con đọc lại một lần nữa.”
Trịnh Tú Vân nheo mắt nhìn cô con gái của mình.
Bà vẫn còn nhớ khi cô học lớp 9, cô học đến nổi nước mắt nước mũi tèm nhem, có lần còn vừa khóc vừa làm bài tập, hét lên rằng lên cấp ba sẽ mang chúng đem đốt hết.
Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh lúc đó đã đồng ý.
Nhưng tất nhiên hai người họ sẽ không đốt sách của con gái rồi, chỉ là để an ủi cô mà thôi.
Sau này họ không đốt mà cất đi.
Thẩm Điềm không làm ầm lên nhưng nếu nói đột nhiên yêu thích nó như vậy thì có chút giả.
Thẩm Điềm đối diện với hoả nhãn kim tinh của Trịnh Tú Vân, khụ ho một tiếng, nói: “Mẹ ơi, thật mà, tụi con mới đổi giáo viên dạy Toán, cô ấy rất tốt còn vô cùng dịu dàng nữa.”
Đây cũng là một lý do.
Trịnh Tú Vân đã tin, bà đứng thẳng người, nói: “Kiếm được rồi thì nhớ đóng thùng lại, đẩy trở về, còn nữa, ngủ sớm đi, không được thức khuya.”
“Ok mẹ, con tìm được thì sẽ ngủ.”
Trịnh Tú Vân “ừm” một tiếng, giúp cô thu dọn chỗ quần áo trên sofa, treo lên rồi ra ngoài, đóng cửa lại.
Thẩm Điềm tìm ra được ba cuốn sách Toán, đặt trên bàn.
Cô xoa xoa lên hông mình, lật mở cuốn sách Toán để xem.
Đa số đều rất trống trải chẳng có ghi bất cứ chú giải gì ở đó cả, nhưng vẽ vời cỏ cây hoa lá thì lại nhiều. Thẩm Điềm khụ khụ vài tiếng, cô cứ cảm thấy bản thân mình xem những thứ này cũng như không xem thôi.
Có điều vẫn phải xem.
Cô lấy quyển nhật ký của mình ra.
Viết lên đó những việc xảy ra hôm nay.
Cô còn viết thêm một chữ kết.
Vui quá!!!
(*^▽^*)
– ——
Hôm sau, bài tập của Thẩm Điềm không ngờ được thầy chủ nhiệm khen, bảo cô làm khá tốt hơn nữa còn giải được một bài lớn. Chu Lượng Lượng kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Điềm, vội cầm lên quyển vở của Hồ Cần trước mặt Thẩm Điềm, lật xem: “Có phải cậu ta có viết cách giải trong đây cho cậu không?”
Thẩm Điềm khụ khụ một tiếng, đáp: “Cũng có nguyên nhân này.”
Chu Lượng Lượng nhìn thấy câu đề đó rồi đem so với câu của Thẩm Điềm, hoàn toàn là hai cách giải khác nhau.
Cậu ấy quay nhìn Thẩm Điềm với đôi mắt sùng bái.
Thẩm Điềm có hơi chột dạ.
Cô khẽ giọng nói: “Thật ra…”
Còn chưa nói xong, lớp phó môn thể dục đến ghi danh tham gia hội thao mùa thu, cậu ấy kéo ngay Chu Lượng Lượng: “Cậu, đăng ký hạng mục nào?”
Chu Lượng Lượng chống tay lên mặt, nghĩ ngợi một lúc: “Đăng ký đội cổ vũ vậy.”
Thẩm Điềm phì cười thành tiếng.
Lớp phó gõ lên bàn: “Đừng có lảm nhảm, nói thật đó, nhanh đi.”
“Ồ, còn cậu nữa.” Cậu ấy chỉ vào Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm sững người.
Hình như chẳng có gì để cô có thể tham gia được.
Cô do dự một lúc.
“Tớ nhảy dây ha?”
Hạng mục này rất ít người đăng ký, lớp phó suy tư một lúc: “Được, cái này đi.”
“Cậu sao?”
Chu Lượng Lượng phẩy tay: “Tớ chạy ngắn một trăm mét, thêm chạy dài 1500 mét.”
Thẩm Điềm ngưỡng mộ cậu ấy chết đi được.
Cô ôm chầm Chu Lượng Lượng: “Cậu giỏi quá.”
Lớp phó Thể dục hài lòng rời đi.
Rất nhanh thôi.
Hội thao mùa thu đã đến, ngoài nhảy dây ra thì Thẩm Điềm còn phụ giúp một chút công việc hậu cần. Hôm nay vô cùng đông đúc, còn có cả Trung học 12 và Trung học 3 bên cạnh đến góp vui nữa.
Thẩm Điềm phụ giúp bê nước, đưa nước, lắm lúc sẽ phải đến trạm phát thanh phụ thông báo. Có điều ở trạm phát thanh đều là những bạn nữ xinh đẹp có giọng nói ngọt ngào, Thẩm Điềm cũng chỉ giúp gọi một người mà thôi. Cô được biết Chu Thận Chi phải thi tất cả là ba hạng mục, chạy ngắn 400 mét, chạy tiếp sức và nhảy cao.
Chạy ngắn 400 mét rất được hoan nghênh bởi vì Trần Ấp cũng có tham gia, mấy cậu trai chân dài đều sẽ tham gia.
Thẩm Điềm luôn rất mong mỏi cuộc thi này, cuộc thi sắp được bắt đầu ngay trước mắt rồi.
Một tốp con trai lần lượt kéo qua chỗ cô để đăng ký, Thẩm Điềm chỉ dẫn cho bọn họ rằng nên điền ở đâu, Chu Thận Chi cúi người bước vào bên dưới bạt che nắng.
Giây phút Thẩm Điềm nhìn thấy cậu, con tim liên tục đập không ngừng.
Cậu liếc nhìn qua cô, cầm bút lên và điền tên trên tờ giấy.
Chu Thận Chi.
Ba chữ, ngay ngắn mạnh mẽ, vô cùng lưu loát.
Thẩm Điềm nhìn đến ngây người.
Chữ của cậu cũng rất đẹp.
Chu Thận Chi đặt bút xuống, ngước mắt lên nhìn sơ qua cô, sau đó bèn quay người rời đi. Thẩm Điềm nhìn nét chữ của cậu được một chút thì có bạn khác đến đăng ký, đàn anh lớp 12 đến rồi nên Thẩm Điềm nhanh chóng đưa lại vị trí cho anh ấy, sau đó cô chạy ra ngoài, chạy đến đường chạy ở trước.
Vừa chạy đến đó.
Bùm…
Tiếng súng vang lên.
Mấy cậu trai kia vụt chạy, bóng hình của Chu Thận Chi trong phút chốc lọt vào tầm mắt của Thẩm Điềm. Cậu chạy rất nhanh, chiếc cằm rõ nét sắc sảo, yết hầu lộ rõ.
Bạn nữ trong tốp người ở đấy hét vang cố lên.
“Chu Thận Chi, cố lên! Cố lên! Cố lên!”
Tai Thẩm Điềm rung lên, toàn là tiếng reo hò của bọn họ, cuộc thi lúc này cũng có lớp 9 của bọn họ, Thẩm Điềm khụ một tiếng, giơ tay lên, vẫy lá cờ màu đỏ trong tay.
Cô lẫn trong tốp ngươi cũng reo hò theo.
“Chu Thận Chi, cố lên! Chu Thận Chi, cố lên!”
Bóng hình đó hệt như một cơn cuồng phong, từ trước mặt bọn họ chạy vụt qua, rất nhanh sau đó cậu đã vượt mặt được những bạn nam khác, tiếng cổ vũ của cô vang lên khiến Chu Thận Chi có chút khựng lại.
Quay đầu quét mắt nhìn về bên này.
Trong dòng người đông đúc vậy mà lại nhìn thấy được cô.
Cánh tay mảnh khảnh của cô giơ lá cờ đỏ trong tay, đôi mắt cong cong, nhún nhảy lên hò reo, chiếc búi tóc cũng không nằm yên, có vài sợi dính lên gò má cô, rất đáng yêu.
Mà trên lá cờ của cô lại viết “Lớp 9 cố lên”
Cậu ấy mím môi.
Cũng không chắc chắn rằng có phải cô đang hét tên cậu hay không, cậu thu tầm mắt về, dồn hết sức chạy về đích.
Lấy được hạng nhất.
– ——
[Tác giả có điều muốn nói]
Đến rồi nè, moa~, mai gặp nhá.