Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 47: Ai ya! Nam chính quay ngựa



Lục Viễn Hoài cũng không ba hoa cùng Lục Minh Chu, nói thẳng vào vấn đề: “Sự vụ chính Lệ Hành thanh minh là do chính anh cho quyền đúng không?”

Lục Minh Chu không đáp mà hỏi lại, nói bằng phẳng trực tiếp, “Trừ con ra, còn có ai dám chứ?”

“…..”

Lục Viễn Hoài nghẹn gần chết, bàn tay vỗ mặt bàn “bốp bốp bốp”, lạnh lùng nói: “Hồ đồ! Rõ ràng anh biết bố và bác Kiều của anh là bạn bè tốt hơn nửa đời người rồi, quan hệ của anh cùng Thời Duyên cũng tốt, anh tùy tùy tiện tiện đuổi luật sư Hàm như vậy, rõ ràng chính là vả vào mặt Kiều Huyên, vả mặt Kiều Huyên chính là đánh vào mặt bác Kiều của anh! Anh vứt cái mặt già này của bố đi xó xỉnh nào rồi hả?”

“Anh bao tuổi rồi mà còn làm việc không lo lắng hậu quả như vậy! Chuyện này cho dù là Kiều Huyên không đúng, đối với anh cũng có ảnh hưởng cái gì đâu? Hai nhà đều không đáp lại thì còn ai sẽ để ý? Qua vài ngày mọi người sẽ không còn nhớ rõ! Anh lật ngược, mà Kiều Huyên lại là nhân vật công chúng, chuyện này ít nhiều cũng ảnh hưởng tiêu cực tới con bé!”

Thần sắc Lục Minh Chu thản nhiên, thậm chí bình tĩnh tự mình cúi người nhặt tạp chí bên chân lên, không nhanh không chậm hỏi một câu: “Bố nói xong chưa?”

Không ảnh hưởng ư? u®i’mi©ª§a

Giang Điềm suýt chút nữa thì không thèm để ý đến anh, còn nói không ảnh hưởng á?

Bạn gái chạy mất ảnh hưởng cực lớn!

Lục Viễn Hoài đập bàn, oán hận nói: “Tiểu Huyên là nghệ sĩ của chính Thành Niệm, lại gọi bố một tiếng chú Lục! Anh làm như vậy chính là thiếu suy nghĩ! Không nói lý lẽ! Đánh vào mặt của bố!”

Một tay Lục Minh Chu nằm vào giữa quyển tạp chí, không kích động giống Lục Viễn Hoài, anh lạnh lùng kết luận một tiếng: “Bố, việc đã đến nước này nhiều lời cũng vô dụng.”

Lục Viễn Hoài tức giận đến không phản bác được, dựng thẳng ngón trỏ chỉ vào Lục Minh Chu phẫn nộ nói: “Hạng mục khai phá thôn Quan Bắc, anh từ chối nguồn tài chính của Kiều thị, Bác Ân đủ lông đủ cánh rồi? Tiền cũng ngại nhiều à?”

Nghe vậy, đầu ngón tay Lục Minh Chu đầu hơi động, thôn Quan Bắc là hạng mục lớn nhất của Bác Ân trong nửa năm nay, chủ động tài chính của Bác Ân cơ bản đều hỏng hết, khoảng thời gian trước phía đầu tư tự nhiên rút vốn, suýt nữa làm cho cả hạng mục đều thất bại, mấy ngân hàng quan hệ tốt với Bác Ân cũng từ chối cho vay, Lục Minh Chu tự nhiên biết được trong đó hơn phân nửa là chính Lục Viễn Hoài bày mưu tính kế, Kiều Chấn lại chủ động phân bổ vốn cho anh, lý do trong đó anh nghĩ liền biết, Kiều Chấn nguyện ý cho Lục Viễn Hoài mặt mũi, tất nhiên không muốn giúp anh, Kiều Thời Duyên hiểu anh, nếu là ra tay sẽ không mượn tay Kiều Chấn, như vậy chỉ có thể là Kiều Huyên ở giữa cò kè mặc cả, Kiều Chấn không chịu nổi chính cô con gái làm nũng cầu xin, mới có thể giúp anh.

Lúc trước tình huống khẩn cấp, anh cũng không có thời gian ở lại Thành Nam thêm nữa, mới có thể vội vàng chuyển đi như thế, hiện giờ tuy rằng còn chưa giải trừ được toàn bộ nguy cơ, nhưng cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng cần giúp đỡ.

Sắc mặt Lục Minh Chu như thường, cũng không có giọng điệu nói chen vào: “Con không có ý gì đối với Kiều Huyên, tự nhiên cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhận giúp đỡ của cô ấy.”

Lục Minh Chu nói thẳng thắn, Lục Viễn Hoài hiểu tính tình của Lục Minh Chu, ông cũng không cái ý định tham dự vào chuyện yêu đương của bọn trẻ, nhưng Kiều gia cũng đem chuyện nói với ông rồi, như thế nào cũng phải nói hai lần, chủ yếu hơn là Lục Minh Chu thằng này không mắng vài câu ông thật sự nghẹn đến khó chịu.

Lục Minh Chu cũng là người thông minh, anh không cho Lục Viễn Hoài mặt mũi, nói thẳng: “Cho nên là, lão Lục ngài cũng đừng làm bộ làm tịch ở đây.”

Lục Viễn Hoài bị người vạch trần khiếm khuyết, nóng nảy lại muốn ném đồ vật này nọ, tay phải nắm lấy chén trà trong tay đang muốn đập qua đấy, động tác lớn khiến nước trà bắn tung tóe ra mu bàn tay, ít nhiều kéo về chút chút lý trí đang bị lửa giận cắn nuốt của ông.

Ông thình lình chợt nhớ đến, cái chén này rất quý giá, đập vỡ thì quả thật đáng tiếc.

Lục Minh Chu làm sao lại không nhìn ra được, anh đi đến một bên sô pha ngồi xuống, khoan thai bắt tréo hai chân, không chút để ý nói, “Cái chén thời Đường Tống, chất lượng cũng không tồi, tỉ lệ cũng tốt, đánh con cực thích hợp.”

Lục Viễn Hoài: “…..”

Lục Minh Chu sờ ngón tay lên mũi, chạm được miệng vết thương, thấy Lục Viễn Hoài không có động tác khác, sắc mặt ông ngày càng nhợt nhạt, tùy ý hỏi, “Sao không đánh nữa, thương tiếc con à?” Âm điệu anh hướng lên trên, nói như đúng rồi, “Đừng nha, con ngại bị khiển trách lắm.”

Lục Viễn Hoài lập tức phủ nhận: “Nói bừa! Không phải thế!”

Lục Viễn Hoài khịt mũi hừ mạnh một tiếng, đón ánh mắt khiêu khích của Lục Minh Chu ông rất nhanh đặt lại cái chén lên bàn trà, cằm vừa nhấc ý bảo cánh tay trái Lục Minh Chu, do dự một lúc lâu, quái dị thốt ra một câu, “Tay thế nào?”

Tay phải Lục Minh Chu lấy ra di động định nhắn WeChat cho Giang Điềm, thuận miệng nói có lệ: “Gãy mất rồi, ngài thật đáng thương.”

Lục Viễn Hoài liếc mắt lườm anh một cái, nhịn không được hỏi lại, “Bố có cái gì mà đáng thương hả?”

Lục Minh Chu một tay đánh chữ rất nhanh, ngoài miệng cũng không chịu thua, “Ngài này tuổi còn trẻ đã không còn vợ, hiện tại đứa con lại tàn phế, còn không đáng thương à?”

“…..” u®i’mi©ª§a

“Sự thật mất lòng, lời này nếu truyền ra ngoài người khác còn nghĩ rằng ngài rất vô dụng đấy, vợ cùng con cái đều không quản được, con cũng thay ngài xấu hổ.”

“Lục Minh Chu!”

“Gào nhẹ chút, chú Trần tuổi lớn không chịu nổi bị giật mình.”

“…..”

Trần Minh đứng bên cạnh run bần bật, hai cha con này tranh cãi một chốc là có lẽ đoán chừng không dừng nổi.

Lục Viễn Hoài lười cùng anh lắm chuyện, hỏi trọng điểm: “Cô gái vừa rồi là ai đấy?”

Mắt Lục Minh Chu trông mong nhìn màn hình di động, chờ Giang Điềm nhắn trả lời, “Bố đoán xem?”

Lục Viễn Hoài hỏi: “Bạn gái à?”

Lục Minh Chu thản nhiên cười, “Không nói cho bố.”

“…..”

Trán Lục Viễn Hoài nhảy lên cuồng loạn, cảm thấy huyết áp đều đang tăng cao.

Trần Minh thấy hai người ai cũng không chịu cho cái sắc mặt tốt, đành phải đơn giản đáp lời, muốn làm dịu đi bầu không khí căng thẳng, “Tiểu Lục tổng còn tại theo đuổi cô gái người ta, tạm thời không tính là bạn gái.”

Ông đường đường chính chính nói xong, rõ ràng cảm giác dòng khí xung quanh mình thay đổi.

Lặng im một lát, Lục Minh Chu giận tái mặt mày, ngược lại Lục Viễn Hoài lại nở nụ cười.

Trần Minh không hiểu cho lắm, tiếng cười Lục Viễn Hoài càng phát ra sang sảng, “Bố đã nói rồi! Cô gái người ta sẽ coi trọng anh ư?”

Lục Viễn Hoài chỉ hướng Lục Minh Chu, cười nhạo nói: “Tính tình như chó bố chưa nói đến, tuổi cao từng này rồi mà còn dám theo đuổi một cô bé mười tám tuổi, theo đuổi thì theo đuổi đi đằng này còn đuổi không kịp? Mất mặt không cơ chứ?”

Khóe miệng Lục Minh Chu hung hăng giật giật, mặt mày lạnh đi mấy độ.

Lục Viễn Hoài cười càng thêm tự phụ, một hồi lâu ông mới bớt được lại, hỏi Trần Minh một cách khó hiểu: “Sao chú không cười vậy? Thằng nhóc này trâu già gặm cỏ non!”

Trần Minh: “…..”

Cái này thì có gì mà buồn cười đâu, sợ là ngài chưa thấy qua bộ dáng cậu ấy không biết xấu hổ không biết thẹn thùng mà nũng nịu như đứa trẻ cầu cô gái hôn thôi, thật sự rất ảnh hưởng đến khẩu vị.

Lục Viễn Hoài cười đủ rồi, lại ngữ trọng sâu xa bày ra bộ dáng cha mẹ nâng đỡ, “Lục Minh Chu van cầu anh làm người đi, Lục gia chúng ta ở An Thành cũng coi như là tai to mặt lớn…..”

Lục Minh Chu đúng lúc ngắt lời ông, banh khuôn mặt gằn từng chữ một nói: “Cái gì mà bảo đuổi không kịp? Bố không thấy cô ấy vừa mới ở trong xe theo giúp con ngủ mấy tiếng sao? Chứng minh cái gì! Chứng minh cô ấy quan tâm con! Cô ấy thích con!”

Trần Minh người này thực tế, mở miệng giải thích vài câu, “Cô Giang thật ra đã gọi nhiều lần, cậu lại ngủ như chết, tát hai cái cũng không tỉnh, cô Giang liền ngại gọi cậu tiếp.”

Lục Minh Chu: “…..”

Giang Điềm thế mà thật sự đánh anh?

Mưu sát chồng chính là phạm pháp đó!

Lục Viễn Hoài lại vui vẻ, “Chứng minh cái gì? Chứng minh anh ngủ như lợn ấy, đừng nói lúc đó còn lưu lại nước miếng trên quần áo cô bé rồi trực tiếp dọa người ta chạy mất nha!”

Lục Minh Chu: “……….”

Không đời nào. u®i’mi©ª§a

Lục Minh Chu nhìn lịch sử trò chuyện WeChat trên màn hình di động, năm phút trước, ba phút trước, một phút trước, còn có vừa mới gửi đi, Giang Điềm cũng vẫn chưa nhắn trả lời…..

Lòng Lục Minh Chu theo màn hình di động từ sáng chuyển tối, dần dần ảm đạm hẳn, ban đầu anh đã tính trước, nhưng hôm nay lại không xác định, biểu hiện của Giang Điềm hôm nay làm cho anh tràn đầy tự tin, nhưng dù sao cũng không đồng ý với anh, nghĩ như vậy làm lòng Lục Minh Chu ít nhiều thấp thỏm cùng bất an.

Anh đành phải gửi tin nhắn cho Giang Điềm một lần nữa, hạ thấp mình hỏi.

【Tiểu Chu Chu: Có phải em chê anh già không?】

【Tiểu Chu Chu: Thật ra anh cũng không già lắm, anh mới hai bảy thôi, em đừng ghét bỏ anh, anh rất khỏe mạnh còn siêu man

【Tiểu Chu Chu: Đàn ông độ tuổi này rất hot hiện giờ, em có muốn nhìn thử không?】

Tin nhắn lại như đá chìm đáy biển.

Xương quai hàm Lục Minh Chu gần như cứng đờ, anh nhìn về phía Trần Minh, đặc biệt không tự tin hỏi một câu: “Cháu thật sự ngủ đến chảy nước miếng sao? Chắc không ngáy to đâu nhỉ?” Con ngươi đen của anh ảm đạm không ánh sáng, có chút uất nghẹn, “Cô nhóc thật sự không để ý tới cháu.”

Trần Minh: “…..”

Lục Viễn Hoài: “…..”

Trần Minh cùng Lục Viễn Hoài nhìn nhau một chút, Lục Viễn Hoài gian nan nói sang chuyện khác, “Đói quá, cơm chiều đã làm xong chưa?”

Trần Minh xấu hổ cười, “Tôi đi xem xem! Hẳn là xong rồi!”

Lục Minh Chu bị lờ đi, đành phải tủi thân lần nữa cầm lấy di động, bùm bùm nhanh chóng gõ mấy dòng gửi đi:

Tiểu Chu Chu: Tại sao em không trả lời tin nhắn của anh!

Tiểu Chu Chu: Có phải em không yêu anh nữa đúng không?

Tiểu Chu Chu: Được lắm anh đã biết

Tiểu Chu Chu: Em không yêu anh nữa! Em cái đồ phụ nữ xấu xa! Ớt thối!

…..

Giang Điềm là bị cuộc điện thoại của Vương Nam gọi đi.

Trước đó cô xin nghỉ một ngày, hơn nữa mấy ngày nay không có buổi diễn của cô, đã gần một tuần cô không đến Xuân Thụ Cảnh, lúc này lại đột nhiên nhận được điện thoại của Vương Nam, cô đành phải lập tức chạy tới.

Vừa đến Xuân Thụ Cảnh, Giang Điềm trực tiếp đi tìm Vương Nam, tính tình Vương Nam thẳng thắn, cũng không cùng Giang Điềm quanh co lòng vòng, “Biết Mạc An không? Hai ngày nay bà ấy gần như ngày nào cũng đến, tiếc là cô không có ở đây, hôm nay tìm tôi liên lạc cho cô.”

Trong lòng Giang Điềm nổi lên một trận suy nghĩ, cái tên này có chút quen thuộc, lại nhất thời không nghĩ ra, lúc lâu sau, cô đành phải lắc đầu.

Vương Nam lại cũng không nói thêm gì, lời ít ý nhiều nói: “Sườn ghế dài phía Tây số 05, người ta chờ cô lâu rồi.”

Giang Điềm theo lời đi qua, ngồi trên sô pha là người phụ nữ trung niên, bảo dưỡng rất tốt, một bộ váy dài màu xanh thẫm bó sát mang lại sự quyến rũ đã lắng đọng qua năm tháng, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc lá cho nữ, vừa vặn đã tàn một nửa, bà híp mắt xuyên qua làn sương khói nhìn cô, thấy Giang Điềm đi vào, bà thong thả chậm rãi dụi điếu thuốc lên gạt tàn dập tắt tia lửa.

Giang Điềm rũ mắt xuống, hờ hững hỏi: “Ngài tìm tôi?”

Mạc An không vội mà trả lời, tầm mắt đặt trên người Giang Điềm tinh tế đánh giá một vòng, môi đỏ mọng khẽ mở, phán xét nói: “Dáng dấp cũng được, trông khá nhỏ, bây giờ quần chúng các fan hâm mộ trẻ hóa, fan tuyến đầu đều rất chịu chi tiền, lớn tuổi, cũng thích dáng vẻ không có tính công kích, tóm lại là rất có duyên với người xem.”

Giang Điềm nghe mà như lọt vào màn sương mù, Mạc An vẫn nói tiếp: “Mấy ngày hôm trước có xem qua mấy buổi biểu diễn của em, các phương diện đều tính đạt yêu cầu, nếu lại được huấn luyện chuyên nghiệp nữa, phối hợp với đội ngũ xuất sắc, hẳn là cũng không tệ lắm.”

Giang Điềm không khỏi đặt câu hỏi: “Mấy ngày trước?”

Mạc An cười nhẹ, “Ngày đó con gái tôi được cầu hôn, tôi tình cờ thấy náo nhiệt.”

Giang Điềm nghĩ đến, một tuần trước có một chàng trai cầu hôn bạn gái, bảo cô hát mấy bài tình ca hợp không khí, lúc ấy cô không thể từ chối liền trực tiếp đáp ứng, không nghĩ tới sẽ có cơ duyên này.

Mạc An vào thẳng chủ đề, “Có hứng thú ký hợp đồng với Thành Niệm không?”

Giang Điềm sửng sốt, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Mạc An thản nhiên nói: “Nếu em nghi ngờ năng lực của tôi, tôi cũng đã dẫn dắt qua mấy người, sau này có Lâm Phong, Bành Như Chi Lưu, trước kia mà nói, Đường Mật cũng là một tay tôi nâng đỡ.”

Giang Điềm choáng váng, rốt cuộc cũng nghĩ ra, tại sao lại thấy cái tên Mạc An này quen tai đến thế, Đường Mật rất ít đề cập đến chuyện năm đó với cô, nhưng dù sao cũng là cú hit một thời, tùy tiện tìm kiếm trên mạng một cái, tin tức tất nhiên không ít. u®i’mi©ª§a

Mà trong vô số tin tức về Đường Mật, cô nhiều lần nhìn thấy cái tên Mạc An này, cực nổi danh trong giới, là người quản lý nghệ sĩ nổi tiếng của Thành Niệm, năm đó cũng là đối tác của Đường Mật, sau lại xảy ra chuyện với Đường Mật, hai người cũng liền tự nhiên tách ra, nguyên do trong đó cô không thể hiểu hết, sau ngần ấy năm hai người liệu có liên lạc hay không, cô càng không thể nào biết được.

Giang Điềm cắt chủ đề, nói thẳng: “Bà biết tôi là ai? Bà điều tra tôi ư?”

Giang Điềm vừa hỏi như vậy, Mạc An hơi sửng sốt, rõ ràng không dự đoán được Giang Điềm sẽ hỏi trực tiếp như thế, trước tiên bà hơi giật mình, chợt thoải mái cười, “Giang Điềm phải không, dựa theo bối phận em phải gọi tôi một tiếng chị, nhưng mà trình tự trước sau này em nghĩ sai rồi, tôi là xem em biểu diễn trước mới có hứng thú với em, đợi vài ngày cũng không nhìn thấy em, lúc này mới tìm người điều tra em, nói đi cũng phải nói lại, nói như thế nào cũng là duyên phận.”

Giang Điềm không hé răng.

Mạc An tiếp tục nói: “Có hứng thú không?” Ngón trỏ bà gõ lên mặt bàn, “Nếu có, ngày mai có thể ký hợp đồng.”

Bởi vì mối quan hệ với Đường Mật, Giang Điềm có điều băn khoăn, vẫn mãi suy nghĩ, nàng tạm thời lấy lý do nói: “Để cho tôi suy nghĩ đã.”

Mạc An cười nhạt, một câu nói toạc ra: “Tôi đã cho rằng tôi vừa nói tên Đường Mật ra thì em hẳn là đã nghĩ kỹ rồi.”

…..

Giang Điềm đến tận chín giờ tối mới trở lại khu nhà Thành Nam, di động đã sớm hết pin, trước tiên cô cắm sặc điện thoại, sau đó thay quần áo vào phòng trong tắm rửa.

Chờ tắm rửa xong đi ra, Giang Điềm ngồi trên sô pha cầm nguyên cái khăn lông lau đầu, chuyện buổi tối nay tác động cô không hề nhỏ, cô suy nghĩ một lúc liền với lấy điện thoại bên cạnh nhìn xem.

Ban đầu không để ý, nhưng vừa nhìn đến cô rõ ràng không bình tĩnh nổi, Lục Minh Chu gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, cũng không biết để làm gì.

WeChat cũng rung lên “ting ting ting”, cô bấm mở giao diện nhắn tin, trong lịch sử trò chuyện có hơn mười tin nhắn của Tiểu Chu Chu.

Cô bấm vào, nhìn sơ quá, cảm xúc hờ hững trên mặt tự rút đi, khóe miệng Giang Điềm nửa mím, đôi mày theo sát xoắn chặt, cô lập tức ném khăn lông trong tay, không thể tin nổi mà dụi dụi mắt.

Tại sao trong khung thoại của Tiểu Chu Chu đều là những lời Lục Minh Chu sẽ nói?

Tiểu Chu Chu: Ớt Nhỏ tại sao lại không tiếp điện thoại?

Tiểu Chu Chu: Anh lo đấy!

Tiểu Chu Chu: Em về đến nhà chưa?

Tiểu Chu Chu: Ớt Nhỏ em đừng không để ý tới anh được không? Anh sẽ lo lắng.

Tiểu Chu Chu: Ớt thối!

Giang Điềm kinh ngạc đến trợn tròn mắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình di động, đầy mặt đều là vẻ không thể tin nổi.

Lục Minh Chu chính là anh chàng hói đầu Tiểu Chu Chu?

Cháu ngoại của Chu Xuyên?

Chê cô xấu còn khuyên cô mua nhà cùng bảo hiểm?

Trời ạ!

Này mẹ nó đều là chuyện gì vậy!

Giang Điềm tùy tiện vừa mở di động, lịch sử trò chuyện đều còn ở đó.

“Cô thích dạng người như nào?”

“Cao lớn đẹp trai, còn có thể dỗ người vui vẻ!”

“Loại đàn ông này rất ít nhỉ?”

“Tôi đã gặp!”

“Cô thật may mắn nha.”

“Người cặn bã muốn chết ưu tú cái quỷ gì! Vào thời cổ đại là phải nhốt vào chuồng lợn rồi thả trôi sông.”

Giang Điềm: “…..”

Lục Minh Chu thế mà đặt kịch bản cô!

Thật quá đáng!

Quá quá đáng ý chứ!

Không đúng!

Trước kia cô còn nói cái gì?

Cô nhớ không lầm hình như còn nói dối với anh là đã thổ lộ với Tiểu Chu Chu!

Giang Điềm sợ tới mức lập tức quăng di động, hai gò má nháy mắt nóng lên, ngã lên sô pha lăn lộn một vòng.

Không bao lâu sau, chợt vang lên tiếng đập cửa “đùng đùng đùng”, theo sát truyền đến giọng đàn ông dồn dập: “Giang Điềm! Em có ở trong không?!”

Nghe được tiếng vang, Giang Điềm “bốp” một chút từ sô pha ngồi dậy, cô nghiến răng nắm tay thành quyền, dép lê cũng không kịp xỏ vào mà trực tiếp chạy tới mở cửa.

Cửa mới vừa đẩy ra, Lục Minh Chu thở phào thật mạnh, anh xông lên trước một bước trực tiếp ôm Giang Điềm vào trong lòng ngực, “Em làm anh sợ muốn chết! Ớt Nhỏ em làm anh sợ muốn chết! Anh cho rằng em không để ý đến anh, anh còn lo lắng em xảy ra chuyện gì, tại sao không nghe điện thoại? Anh lo gần chết.”

Giang Điềm bị Lục Minh Chu một tay ôm eo, hai người kín kẽ, Giang Điềm ban đầu đầy mình tức giận, Lục Minh Chu dán đến gần, gần đến mức cô rành mạch cảm nhận được sự bất an dồn dập còn có tình yêu và sự quan tâm rõ ràng của anh.

Lòng Giang Điềm bỗng nhiên mềm nhũn, giống như nằm trên đám mây mềm mại, được người yêu thương, cô không thể khống chế mà hoan hô nhảy nhót vì anh, tại sao lại có người chán ghét như vậy, một giây trước rõ ràng cô rất tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác trong chớp nhoáng lại không nỡ mắng anh.

Lặng im một lúc lâu, tiếng hít thở dồn dập của Lục Minh Chu dần dần dịu đi, Giang Điềm cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Lục Minh Chu bình phục trở lại, lý trí trở về, thân người cứng đờ của anh dần nới lỏng.

Giang Điềm bắt chính mình phải quyết tâm, cô không nặng không nhẹ bấm một cái trên lưng Lục Minh Chu, miễn cưỡng cứng rắn chất vấn: “Lục Minh Chu anh nói rõ ràng cho tôi!”

Lục Minh Chu nhẹ nhàng cọ cọ ở Giang Điềm cổ, giọng nói mang theo vài phần không tự kìm hãm được mà mất tiếng, “Nói cái gì đấy?”

“Tiểu Chu Chu là ai!?”

“…..”

“Lục Minh Chu hai ta không xong đâu! Anh lại dám lừa gạt tôi lâu như vậy?!

“…..”

_______

Phan: Á à hahaha lộ tẩy rồi Tiểu Chu Chu ơi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.