Mợ Đường vội vàng không ngừng hái đậu xuống bỏ vào giỏ rau, đậu này rất xanh tốt, thừa dịp chưa già thì hái xuống rồi rửa sạch, bất kể là làm mì hay là xào rau đều cực thơm.
Mợ Đường đang hăng hái, cậu cả Đường nâng quần từ trong phòng đi ra, hắn nhìn vào trong sân, thuận miệng nói: “Làm gì còn mưa đâu.”
“Cũng không phải là chỉ mưa một đêm, còn chưa dừng lại đâu.”
Mợ Đường xách giỏ rau từ trong sân trở về, đem giỏ rau đặt trở lại phòng bếp, tự mình múc nước rửa mặt bên bể nước.
Đúng lúc này, cửa phòng phía đông kêu lên một tiếng, vẻ mặt tiều tuỵ của Lâm Vãn Thanh từ trong phòng đi ra, cả người dường như không còn tí sức lực nào, thều thào hô một tiếng “Mợ ơi.”
Mợ Đường thấy Lâm Vãn Thanh rời giường, liền cười nói sáng nay ăn mì đậu, vừa định để cô rửa tay thì nghe thấy Lâm Vãn Thanh che miệng, sau đó ho khụ khụ một cái.
“Thanh Thanh, con làm sao thế? Sáng sớm sắc mặt liền không tốt, có phải là bị cảm lạnh rồi hay không?” Mợ Đường vội vàng lau tay, đi lên sờ trán Lâm Vãn Thanh một cái, đúng là có hơi nóng lên, miệng liền lẩm bẩm: “Thanh Thanh, con đây là bị sốt rồi, nhất định là ngày hôm qua trời mưa cho nên con mới bị cảm lạnh, vậy là không được rồi, con mau trở về phòng nằm đi, đợi lát nữa ăn cơm, mợ sẽ mang thuốc vào cho con nhé.”
Lời nói lải nhải của mợ Đường tràn đầy sự quan tâm, khiến cho mặt Lâm Vãn Thanh nóng lên, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Dì út nói hôm nay muốn đến huyện thành mua váy, nếu con không đi thì dì ấy sẽ rất tức giận.”
“Thu Đào đi huyện mua váy, cần con đi theo làm gì!? Bản thân lớn như vậy rồi, lại còn làm dì út, đi đến huyện thành mà còn muốn cháu mình đi theo nữa sao? Thật sự là càng lớn càng kỳ cục! Thanh Thanh, con đừng sợ, cứ việc trở về phòng nằm đi, có chuyện gì thì mợ sẽ giúp con gánh vác!”
Mợ Đường nói liền một mạch, bà ấy được gả đến nhà họ Đường cũng nhiều năm rồi, đối với cô em chồng Đường Thu Đào này, tính tình rất quái đản, không dễ ở chung nên đã sớm sinh đầy oán hận
Lúc này nghe Lâm Thanh Vãn nói, sự tức giận kia liền không áp chế được nữa.
Mợ Đường đã ờ đây nhiều năm như vậy, em chồng có chủ ý gì, mợ ấy có thể không nhìn ra sao?
Chắc là con bé ấy thấy trong tay Thanh Thanh có chút tiền, rõ ràng là muốn tay không bắt cướp đây mà!
Dù sao cũng là dì út, sao có thể làm ra loại chuyện như này chứ!?
Mợ Đường càng nghĩ càng thêm không vui.
“Càng lớn càng kỳ cục sao? Em đang nói về ai vậy?”
Cậu cả Đường trở về phòng khoác áo choàng đi ra, nghe thấy lời này liền hỏi.
Nói ai ư, còn có thể là ai nữa chứ?
Mợ Đường thấy cậu cả Đường, miệng lưỡi liền nhanh chóng đem toàn bộ chuyện Đường Thu Đào làm trước kia mà nói ra.
“……… Biết anh là một người đàn ông tâm tình thô kệch, nhưng anh cũng mở mắt ra mà nhìn xem đi, từ khi Thanh Thanh tới, Thu Đào có thêm được bao nhiêu là thứ tốt, trên người mặc toàn là váy mới, túi xách gì đó đều là từ chỗ Thanh Thanh mà ra. Thanh Thanh là một đứa trẻ tốt, tính tình lại mềm mại, con bé phàm là không muốn đi, Thu Đào liền ở nhà hùng hổ nổi giận lôi đình, cứ như vậy mà phải chi tiền ra bên ngoài, còn nữa, hôm nay con bé đang phát sốt lên như thế, nhưng vẫn còn muốn cùng với Thu Đào đi huyện thành. Anh nói thử xem chuyện này là như thế nào đây?”
Mợ Đường nói thao thao bất tuyệt, lông mày cậu cả Đường liền nhíu lại, đôi mắt Lâm Vãn Thanh rũ xuống, làm ra bộ dạng nhu nhược như tiểu bạch hoa hoảng sợ bất lực, mắt hạnh ươn ướt những giọt nước mắt: “Mợ đừng nói nữa, có trách thì hãy trách con đây, bị mưa một chút liền sinh bệnh, cho dù con có bị bệnh thì cũng không sao đâu.”
Nói xong, thỉnh thoảng còn nức nở vài cái.
Mợ Đường càng tức giận hơn, nói với cậu cả Đường: “Đó anh nhìn xem, đây đều là chuyện tốt của đứa em gái tốt bụng của anh đó!”
“Thật sự là quá kỳ cục!”
Cậu cả Đường nổi trận lôi đình, tức giận đập mạnh vào cửa, cánh cửa cũ kỹ kêu kẽo kẹt kẽo kẹt rồi đổ sập xuống một tấn tro bụi.