Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân Nhân

Chương 7: Đòi công bằng



Tất cả chỗ bụi kia đều rơi trên mặt cậu cả Đường, cậu cả Đường hứng một đống bụi bặm nên càng thêm tức giận, hắn là đại đội trưởng trong thôn, Đường Thu Đào đây chính là đang hành xử như một nhà tư bản bóc lột, cô ta mỗi lần muốn làm gì thì đều phải nhìn vào mặt mũi đại đội trưởng là hắn, lỡ như làm mất mặt nhà họ Đường thì sao đây?!

Tức giận đến mức bốc hỏa, cậu cả Đường trấn an Lâm Vãn Thanh: “Thanh Thanh à, con đừng sợ, cậu cả đây sẽ làm chủ cho con!”

Nói xong, cậu cả Đường liền hùng hổ đi đến phòng Đường Thu Đào, mợ Đường cũng đi theo ở phía sau.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, khóe miệng Lâm Vãn Thanh khẽ nhếch lên.

Ồ, vở kịch hay sắp đến rồi.

Trong túp lều phía tây, Đường Thu Đào còn đang nằm mơ mộng trên giường, đột nhiên “phanh” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, một tiếng rống liền vang lên.

“Đường Thu Đào, dậy mau lên cho tao!”

Đường Thu Đào đột nhiên giật mình tỉnh giấc: “???”

Cái gì vậy? Có trận động đất sao?

Đúng là không thể xảy ra động đất, càng không có khả năng, chỉ có điều bây giờ trong phòng có một người họ Đường đang phun trào như núi lửa.

Đầu tóc Đường Thu Đào rối như mớ ổ gà, nhìn xung quanh trong chốc lát, phát hiện bốn phía cũng không có gì khác thường, không ngủ đủ giấc mà đã phải rời giường khiến cho cơn tức giận liền dâng lên, hướng về phía cậu cả Đường mà hô to: “Anh cả, anh đang làm gì vậy, mới sáng sớm mà đã phát điên cái gì?”

Ngày thường Vương Xuân Hoa làm cho Đường Thu Đào có thói quen hư hỏng, từ cách nói chuyện cho tới bây giờ đều là không cần nghĩ trước nghĩ sau, cho dù là nói chuyện với cậu cả Đường làm đại đội trưởng cũng không hề có chút khách khí nào.

Nếu dựa vào lẽ thường, cậu cả Đường có lẽ còn có thể nhịn. Nhưng lúc này, trong lòng cậu cả Đường vốn đã là một bụng lửa, vừa nghe Đường Thu Đào nói mình phát điên, trong lòng lập tức nổi giận, mặt tối sầm lại mà chỉ vào chiếc đầm màu đỏ hồng đặt ở trên đầu giường, mở miệng hỏi: “Ai đã cho mày tiền mua cái đầm này?”

Cậu cả Đường hỏi câu này khiến cho Đường Thu Đào không hề có phòng bị, cô ta liếc mắt nhìn chiếc đầm đang khoác lên giường, còn có cặp sách mới treo trên tường, dưới gầm giường bày đủ loại giày da mới, nhất thời chột dạ, ánh mắt né tránh: “Cái đầm đó là do tôi tự mua, anh cả à, anh hỏi cái này để làm cái gì vậy? Dù sao cũng không phải là tôi tiêu tiền của gia đình mấy người là được.”

Những lời này, cô ta nhỏ giọng nói thầm, cậu cả Đường đứng cách xa nên không nghe rõ, ngược lại lỗ tai mợ Đường lại thính hơn nhiều, lập tức liền nghe thấy.

Mợ Đường cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, cô út đây tất nhiên là không phải tiêu tiền của nhà chúng ta, mà chỉ có để cho người khác thanh toán tiền cho mà thôi!”

“Đường Thu Đào à, dù sao cô vẫn là dì út trong nhà, cứ như vậy mà nhẫn tâm bòn rút tiền của cháu gái, trong lòng không cảm thấy khó xử sao? Nhà cháu gái cô bây giờ là tình huống gì cô còn không biết chắc, cha mẹ Thanh Thanh không còn, đứa nhỏ Thanh Thanh này sống khổ cực nên mới đến đây sống nương tựa vào chúng ta, bản thân cô làm dì út mà sao không thấy đau lòng cho cháu gái mình vậy chứ? Tối ngày chỉ biết la hét tìm Thanh Thanh, với mục đích là nhớ thương chút tiền cứu mạng trong tay Thanh Thanh sao?”

“Hôm nay Thanh Thanh bị bệnh, nhưng con bé vẫn cố gắng chống đỡ vì phải cùng cô đi đến huyện thành đó! Đây là vì cái gì hả? Còn không phải là sợ cô lại nổi giận rồi chì chiết con bé hay sao? Đường Thu Đào à, cô cũng không còn nhỏ nhắn gì nữa, có thể nào tự cho mình một chút mặt mũi được hay không?!”

Mợ Đường nện xuống từng câu từng chữ thấm thía, thiếu chút nữa làm cho Đường Thu Đào choáng váng, dừng một hồi lâu cô ta mới phản ứng lại, giống như pháo trúc từ trên giường nhảy dựng lên: “Được lắm, tôi còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, thì ra là con nhóc thối Lâm Vãn Thanh lại giở trò chứ gì, để tôi đi tính sổ với nó, mấy người cứ đợi đó mà xem!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.