“Anh ơi, cái gì mà thơm quá vậy?”
Cố Tiểu Nhị từ trên giường bật dậy, cái mũi nhỏ dùng sức ngửi.
Cố Trạch cũng ngồi dậy: “Hẳn là hương thơm của thím nấu bữa sáng.”
Thím Thanh Thanh làm bữa sáng tuyệt đối là vừa ngon vừa bổ dưỡng đấy nha.
Cố Tiểu Nhị nhớ lại mỹ vị tối hôm qua, liền nhịn không được mà đập đập cái miệng, nhanh chóng mặc quần áo đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
Tính tình Cố Trạch trầm ổn, cậu nhóc mặc quần áo xong, gấp chăn của mình lại, gấp thêm cả chăn và ga trải giường lộn xộn của em trai, sau đó mới ra khỏi phòng.
Trước cửa phòng bếp, Cố Tiểu Nhị đứng ở cửa hướng về phía Lâm Vãn Thanh mà hỏi thăm: “Thím làm cái gì ngon đúng không ạ? Sao lại thơm được như vậy chứ?”
Lâm Vãn Thanh làm nóng chảo lên trên bếp, trong nồi toả ra mùi mỡ lợn, sau đó lật bánh thịt trong nồi, cười nói: “Không có gì đâu, buổi sáng nay thím làm mấy cái bánh nướng cùng với thịt ấy mà.”
Là bánh nướng thịt sao?
Khóe miệng Cố Tiểu Nhị thèm muốn chảy nước miếng, ngay cả Cố Trạch vừa từ trong phòng đi ra cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Các anh em nhà họ Cố từ nhỏ được lớn lên ở phương bắc, thích ăn mì ống còn thích ăn cơm nữa.
Từ khi đến quân khu, mấy anh em còn chưa được ăn cái bánh nướng ngon lành nào.
Lâm Vãn Thanh nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của hai anh em lại nở nụ cười:
“Trong nồi có cháo gạo trắng, cũng có cả canh trứng nữa, đi rửa mặt một lát rồi ra ăn cơm.”
“A a a….”
Cố Tiểu Nhị hoan hô một tiếng chạy đến bên cạnh thùng nước để rửa mặt, Cố Trạch yên lặng rửa mặt xong lại trở lại phòng bếp, nói với Lâm Vãn Thanh: “Thím, để con giúp thím đốt lửa nhé.”
Lâm Vãn Thanh gật đầu, sờ sờ đầu Cố Trạch, cười tủm tỉm: “Được rồi, Tiểu Trạch nhà chúng ta thật sự là một cậu bé tốt bụng.”
Cố Trạch ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng ngồi trên băng ghế nhỏ đốt lửa.
Cố Tiểu Nhị đánh răng xong rửa mặt rồi lại rửa tay, chạy ào ào vào phòng bếp, cao hứng cười không ngớt: “Thím ơi, con rửa tay với đánh răng xong rồi ạ.”
Ý tứ trong lời nói của đứa nhỏ này, đương nhiên là cô hiểu, là đang nhắc nhở cô nên ăn cơm thôi.
“Đúng là nhóc tham ăn mà.”
Lâm Vãn Thanh chọc vào trán Cố Tiểu Nhị, thân mật mà nói một câu, liếc mắt nhìn bánh thịt đã nấu trong nồi, cô tuyên bố đã đến giờ ăn cơm.
Cố Tiểu Nhị lại hoan hô một tiếng, Cố Trạch thì hiểu chuyện nên giúp đỡ bày bàn và bát đũa ra.
Lâm Vãn Thanh nấu bánh nướng chung với thịt, cháo gạo trắng, thêm một nồi canh trứng cho hai người lớn, hấp thêm trứng gà cho Tiểu Cố An hai tuổi nữa.
“Tiểu Trạch với Tiểu Cảnh ngồi đây ăn cơm ngon nhé, thím đi vào coi em trai đã dậy chưa.”
Lâm Vãn Thanh bày bát đũa xong, dặn dò hai đứa nhỏ ngồi ăn cơm, còn cô thì vào nhà xem Tiểu Cố An.
Hai đứa nhỏ ngồi ở bàn ăn ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Vãn Thanh yên tâm đi vào phòng phía nam, lúc này đã hơn bảy giờ sáng, trong quân doanh truyền đến từng trận tiếng khẩu hiệu.
Lúc cô vào phòng, Tiểu Cố An đang ngủ trên giường vừa tỉnh lại, đứa bé tự mình ngồi dậy, nghiêng đầu tìm người chung quanh.
“Ô ô, thím……”
Cố An không tìm được người liền bĩu môi muốn khóc, Lâm Vãn Thanh nghe được động tĩnh, vội vàng vào phòng ôm thằng nhóc lên.
“Tiểu An tỉnh rồi sao, thím ở đây, chúng ta đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi ra ăn canh trứng gà non có được không?”
Tiểu Cố An vốn là một thằng bé ngoan ngoãn, cậu nhóc thấy thím thì liền nín khóc, gật đầu nói: “Được, ăn canh trứng gà.”
Nói xong còn duỗi ngón tay út chỉ vào phòng khách, ý là đến đó ăn cơm.
Lâm Vãn Thanh ôm thằng nhóc đi vào phòng bếp, trong phòng bếp, hai anh em Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đang cầm bánh nướng ăn rất ngon miệng.
Canh trứng được đặt trên bàn ăn, cô ôm đứa nhỏ đi ra sân, si tiểu cho cậu nhóc, sau đó lại rửa khuôn mặt nhỏ, lau sạch bàn tay nhỏ bé rồi mới trở về phòng ngồi xuống, dùng thìa đút cho cậu bé ăn cơm.