Dù đã đoán trước được kết quả này và không thực sự hy vọng quá nhiều, nhưng những lời nói của Thịnh Kỳ cũng cho thấy tin đồn về nàng và hắn đang lặng lẽ lan rộng. Mục đích tuy đã đạt được một phần, nhưng khi trở về phủ, nàng vẫn cảm thấy một sự thất bại nặng nề trong lòng.
Có câu nói “nữ truy nam cách tầng sa” (Phụ nữ theo đuổi đàn ông như cách một tấm màn mỏng), tuy cách tiếp cận của nàng có phần lì lợm và thiếu thành ý, nhưng Thịnh Kỳ ít nhất cũng nên có chút phản ứng chứ? Vậy mà, trong Ngự Vệ Tư, ngoài vẻ lạnh lùng hắn không biểu hiện một chút tình cảm nào khác.
Nhân vật phản diện thật sự rất khó chinh phục, dù có gãi đúng chỗ ngứa cũng không lay chuyển được.
Nàng chán nản nằm trên sập, nhớ lại khi mới xuyên đến đây, nàng chỉ muốn làm một thiên kim tướng môn, nhưng giờ đây lại bị cuốn vào hoàn cảnh này. Dù có chút thành công ban đầu, rồi lại rơi vào tình thế bế tắc.
Sắp đến đông chí, tiếp theo là tân nguyên, và sau đó là ngày nàng cập kê. Nếu vẫn không thể lay động được Thịnh Kỳ, thì lúc đó nàng thật sự không còn cách nào khác.
Trong lúc nàng đang cảm thấy lo lắng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, rồi Hàn Nguyệt gõ cửa và bước vào: “Tiểu thư, Cửu hoàng tử đến phủ tìm ngài, nói là đến tự mình cảm tạ ngài.”
Thịnh Duệ sao?
Tống Trừ Nhiên vẫn giữ tư thế nằm nghiêng, nhìn Hàn Nguyệt một cái, trong đầu cân nhắc tại sao Thịnh Duệ lại đột nhiên đến Tống phủ, còn nói là để cảm tạ.
Bất chợt, nàng nghĩ đến cốt truyện trong nguyên tác về việc Thánh Thượng hỏi các hoàng tử về văn chính và học vấn đã kết thúc, liền đứng dậy, nhanh chóng bước ra sương phòng tiếp khách bên ngoài Trừ Các.
Phòng tiếp khách trong sương phòng chỉ cách phòng chính vài bước, qua cổng vòm bán nguyệt, bên phải là rừng trúc.
Khi bước vào sương phòng, nàng thấy Thịnh Duệ đang vui vẻ vừa hát khúc vừa tự lấy điểm tâm từ hộp đồ ăn ra.
Hôm nay, Thịnh Duệ mặc áo cẩm y màu đỏ son nạm mẫu đơn, nhìn rất hợp với khí chất của hắn. Thấy nàng đến, hắn không còn giữ vẻ ngạo kiều, mà vui vẻ cười, mời nàng mau lại gần.
Khi nàng ngồi xuống, Thịnh Duệ tay phải cầm quạt xếp, gõ hai cái lên lòng bàn tay trái, mặc dù rất phấn khích, nhưng hắn cố ý nói nhỏ: “Ngươi thật là tài giỏi. Ta theo lời ngươi mà chuẩn bị nhiều ngày, nghiên cứu về hóa tính khởi ngụy, hôm nay phụ hoàng thực sự hỏi vấn đề này.”
Hắn buông quạt, ngồi thẳng, kiêu ngạo nói: “Phụ hoàng không ngờ ta có kiến giải như vậy, khen ta trước mặt các hoàng huynh, nói hôm nay ta là giỏi nhất, còn giỏi hơn cả thất ca, và cho phép ta hôm nay ra cung ở lại phủ thất ca, không cần hồi cung.”
Thịnh Duệ kể về kết quả học vấn hôm nay với vẻ tự hào, rồi đẩy đĩa điểm tâm trên bàn về phía nàng: “Ta nghe Đông Phúc nói ngươi thích đồ ngọt, nên mang chút điểm tâm từ trong cung cho ngươi, nếu thấy cái nào ngon, lần sau ta sẽ mang thêm.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thịnh Duệ thật đơn thuần, nếu tin tưởng ai, sẽ đối đãi chân thành. Vì quá vui mừng, hắn cứ hăng hái nói nửa ngày, cuối cùng mới chú ý đến vẻ mặt buồn bã của Tống Trừ Nhiên, liền cẩn thận hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Điện hạ, Thất Hoàng tử vô tâm lắm…” Tống Trừ Nhiên thở dài, ngước mắt nhìn Thịnh Duệ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thần nữ nghe theo lời điện hạ, tự mình nấu cháo, tặng sách, thậm chí khắc một khối ngọc, nhưng tất cả đều bị từ chối.”
“Ta đã nói thất ca không thích những thứ khuôn phép, ngươi làm thế này quá bình thường. Với tâm tính của thất ca, không thể dễ dàng lay chuyển. Việc này cần kiên trì, không thể nóng vội.”
Thịnh Duệ tưởng chuyện gì nghiêm trọng, vừa nghe, hắn thở phào nhẹ nhõm, cầm một miếng bánh mứt táo, cắn một miếng, như đang dạy bảo, hắn nói với Tống Trừ Nhiên.
Rồi như nghĩ ra điều gì, hắn nhìn nàng nghiêm túc nói: “Có lẽ… vấn đề không phải ở ngươi. Thất ca mấy ngày nay luôn bị phụ hoàng triệu kiến, hôm nay sau buổi học, lại bị gọi đi. Phụ hoàng rất nghiêm túc, theo kinh nghiệm của ta, thất ca có lẽ đang bị mắng.”
Phụ hoàng răn dạy thế nào, không ai trong hoàng cung hiểu rõ hơn Thịnh Duệ.
Hắn nói chỉ để trấn an Tống Trừ Nhiên, nhưng nàng lại để ý. Thịnh Kỳ được Khang Thiệu Đế thiên vị, nếu bị nghiêm huấn, chắc chắn là việc không nhỏ.
Nhưng có chuyện gì khiến Khang Thiệu Đế tức giận vào lúc này? Tống Trừ Nhiên cân nhắc.
Chẳng lẽ chuyện Thịnh Kỳ và Nữ Nhạc Sư hẹn hò đã truyền đến tai Khang Thiệu Đế?
Chỉ có thể là khả năng này. Nàng hít một hơi lạnh, thầm nghĩ lúc nào có thể “ngẫu nhiên gặp” Thịnh Kỳ và Nữ Nhạc Sư để nắm nhược điểm. Nếu Khang Thiệu Đế đã biết chuyện này, còn đâu nhược điểm để nắm!
Thịnh Duệ chỉ định nói cho Tống Trừ Nhiên biết rằng thất ca không vui vì gần đây bị phụ hoàng răn dạy, tâm trạng không tốt nên không quan tâm đến chuyện tình cảm, cho nên mới liên tục từ chối nàng. Có lẽ qua một thời gian nữa, mọi chuyện sẽ tốt lên.
Nhưng không ngờ lời này vừa nói xong, Tống Trừ Nhiên lại càng lo lắng hơn, nữ tử này thật khó đoán. Lúc này, Thịnh Duệ có chút hiểu ra tại sao thất ca chỉ tập trung vào công việc, không quan tâm đến chuyện yêu đương.
Trong phòng tiếp khách lập tức trở nên yên lặng, Tống Trừ Nhiên và Thịnh Duệ đều mang tâm tư riêng, không ai lên tiếng trước.
Tống Trừ Nhiên suy nghĩ xem có cách nào có thể cứu vãn tình thế, trong khi Thịnh Duệ nghĩ rằng tốt nhất nên giữ im lặng để không gây thêm rắc rối, chờ nàng mở lời trước.
Khoảng nửa chén trà sau, Thịnh Duệ không đợi được Tống Trừ Nhiên nói chuyện, nhưng lại nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Thị vệ bên ngoài mở miệng: “Điện hạ, Thất Hoàng tử điện hạ cùng Tống thiếu gia tới phủ, nói là muốn đón ngài trở về.”
Thịnh Duệ nghe vậy, lập tức cảm thấy mâu thuẫn.
Hắn vừa mới ra ngoài chơi một chút, trời còn chưa tối hẳn, mà thất ca đã đến đón. Phụ hoàng hôm nay cho phép hắn không bị cấm đi lại ban đêm, nhưng thất ca lại muốn đón hắn về sớm.
Thêm nữa, từ phủ Tống tướng quân đến phủ Thất Hoàng tử chỉ có hai con phố, lại có thị vệ đi cùng, sao có thể lạc đường được mà phải đón?
Hắn im lặng, ném nửa miếng bánh mứt táo vào miệng, định dùng sự im lặng để biểu thị sự phản đối.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, hắn quay đầu nhìn Tống Trừ Nhiên.
Thấy Tống Trừ Nhiên đã đứng dậy, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị tiễn hắn ra về, hắn bật dậy, “Sách” một tiếng, một tay cầm quạt xếp, một tay nắm lấy cánh tay nàng qua ống tay áo.
“Đi nào, thất ca ta đã tới, đi gặp hắn thôi!”