Trình Khanh không tin có loại độc nào có thể làm cho người cả phủ thành trúng chiêu, hạ ở nguồn nước liền càng vô nghĩa, nguồn nước cả phủ thành đều tương thông, cần bao nhiêu thuốc, mới có thể làm lơ tính lưu động của nguồn nước?
Biết là biết, nghe Đào Bất Ngôn miêu tả, Trình Khanh vẫn thực ghê tởm.
Loại người này không nên tồn tại.
Trình Khanh ném cho Cốc Hoành Thái một ánh mắt, Cốc Hoành Thái hiểu rõ.
Muốn g.i.ế.c tên họ Đào này trước!
Bả vai Cốc Hoành Thái còn chưa có động, dị biến chợt phát sinh, Đào Bất Ngôn đang hướng Agoura tỏ lòng trung thành, Agoura nhìn như nghe được thực nghiêm túc, thực vừa lòng, lại bỗng nhiên làm ra hành động lệnh người ngoài ý muốn, hắn rút đao trên eo ra, nhanh như tia chớp bổ về phía Đào Bất Ngôn —— Agoura không có g.i.ế.c c.h.ế.t Đào Bất Ngôn, hắn c.h.é.m đứt hai chân và hai tay Đào Bất Ngôn.
Đào Bất Ngôn kêu thảm ngã xuống đất, trên mặt đất quay cuồng.
Agoura nhìn lưỡi d.a.o mang m.á.u cười lạnh: “Sự tình ngươi hạ độc trẫm, ngươi cho rằng trẫm thật sự không biết?”
Agoura bỗng nhiên ra tay c.h.é.m thương Đào Bất Ngôn, khiến Đào Bất Ngôn mất đi năng lực hành động, ra ngoài dự kiến của mọi người.
Càng làm cho Trình Khanh ngoài ý muốn chính là, bên ngoài sân vang lên từng trận tiếng vỗ tay, nàng nghe được một âm thanh quen thuộc.
“Ái tướng tâm phúc, nói c.h.é.m liền chém, bổn vương liền không có quyết đoán bằng ngươi.”
Một bóng người đi qua hành lang, rõ ràng là Tiêu Vân Đình.
Sao tên chó Tiêu Vân Đình lại ở chỗ này?
Trình Khanh có hơi chút ngốc.
Tiêu chó và Agoura, ngầm đến tột cùng đã đạt thành hiệp nghị gì!
Trong đầu Trình Khanh hiện lên một đống ý niệm lung tung rối loạn, trên mặt lại không hiện ra, hướng về phía Tiêu Vân Đình cười: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau, Vương gia rốt cuộc tới, chúng ta không phải một mình chiến đấu hăng hái.”
Tiêu Vân Đình cười nhạo.
Hắn cũng không tin, Trình Khanh một chút đều không sợ.
Chẳng qua Trình Khanh đã quen làm bộ làm tịch, rõ ràng trong lòng sợ đến muốn chết, trên mặt lại có thể một chút đều không hiển lộ.
Nếu hắn thật sự cùng Agoura đạt thành đồng minh, Trình Khanh ở trước mặt Agoura nói như vậy, chỉ sợ Agoura lập tức sẽ nổi lên đề phòng với hắn ——
Tiêu Vân Đình ghét bỏ liếc mắt nhìn Đào Bất Ngôn kêu rên lăn lộn một cái, chỉ chỉ phía sau Trình Khanh, nói với Agoura:
“Ngươi và ta thanh toán xong, Khương lão gia ngươi mang đi, Đào Bất Ngôn lưu lại, sau khi rời khỏi phủ Bình Lạnh, sự tình hôm nay không cần nhắc lại, trên chiến trường gặp nhau, bổn vương sẽ không lưu tình!”
Tiêu Vân Đình muốn thả Agoura đi!
Trình Khanh không cảm thấy Tiêu Vân Đình là quân tử tuân thủ hứa hẹn.
Tiêu Vân Đình muốn thả Agoura đi, chỉ có một nguyên nhân: Hắn không có nắm chắc g.i.ế.c c.h.ế.t được Agoura ở phủ Bình Lạnh.
Cơ hội tốt cỡ nào!
Trình Khanh mắt trông mong nhìn Agoura mang theo Khương lão gia rời đi phủ nha, nàng vài lần sờ khuỷu tay, tưởng phóng một mũi tên về phía sau lưng Agoura. Tiêu Vân Đình nhìn thấu dự tính của nàng, hoạt động hai bước, ngăn trở tầm mắt Trình Khanh.
Nếu Trình Khanh phải dùng nỏ b.ắ.n Agoura, trừ phi b.ắ.n thủng Tiêu Vân Đình trước.
Trình Khanh trừng hắn: “Ta muốn một lý do!”
Tiêu Vân Đình cười cười, “Ngươi không phải muốn bắt Đào Bất Ngôn sao? Đây là lý do! Agoura đã sớm muốn thoát khỏi Đào Bất Ngôn, nhưng người này tự cho là thông minh, cảm thấy có thể dựa vào dược vật và độc điều khiển Agoura, không nghĩ tới Agoura loại người này, tình nguyện c.h.ế.t cũng sẽ không bị người điều khiển!”
Người của Tiêu Vân Đình tiến vào mang Đào Bất Ngôn trên mặt đất đi.
Những người này bao vây kín mít, dù Đào Bất Ngôn đã trở thành một kẻ tàn phế không có sức chiến đấu, những người này khi tiếp xúc với Đào Bất Ngôn cũng không dám coi thường.
“Ngươi có lòng tốt giúp Agoura thanh trừ Đào Bất Ngôn như vậy?”
Trình Khanh không tin.
Tiêu Vân Đình không phải người có tính cách làm chuyện tốt không cầu hồi báo, có thể giao dịch cùng Agoura, nhất định là lợi thế Agoura đưa ra làm Tiêu Vân Đình động tâm.
“Ba tòa thành trì, Agoura dùng ba tòa thành trì đổi bổn vương ra tay, loại chuyện nhỏ không tốn sức gì này, bổn vương cớ sao không làm?”
Đương nhiên, thân thế của Agoura, Tiêu Vân Đình nên thọc đi ra ngoài tuyệt sẽ không nương tay.
Dù cho Agoura cũng không phải ‘ Khương Tử Ký ’ c.h.ế.t non, nếu bị Tiêu Vân Đình biết được việc này, Agoura nhất định phải là ‘ Khương Tử Ký ’.
Về phần Agoura muốn ứng đối với nghi ngờ cùng phản đối bên trong Bắc Tề như thế nào, không quan hệ cùng Tiêu Vân Đình!
“Lại nói tiếp, bổn vương thật đúng là muốn cảm ơn ngươi, không có ngươi phá hủy kế hoạch của Agoura ở huyện Yên Ổn, hắn sẽ không hạ quyết tâm tìm bổn vương hợp tác.”
Agoura đã sớm biết Đào Bất Ngôn động tay chân với thân thể hắn.
Có thể nhẫn Đào Bất Ngôn, không vì gì khác, chỉ bởi vì lực lượng phía sau Đào Bất Ngôn có thể mang đến trợ lực cho Agoura.
Nhưng ở huyện Yên Ổn, đám người Thù Tư Nam bỗng nhiên phản bội, thiếu chút nữa hại c.h.ế.t Agoura, Agoura đối với mọi kẻ đánh cờ hiệu bộ hạ cũ của “Dục Chương thái tử” đều không tín nhiệm.
Agoura cảm thấy những người này chỉ biết kéo chân sau!
Hắn dùng ba tòa thành trì làm trao đổi, cũng hứa hẹn hỗ trợ tìm ra bộ hạ cũ của”Dục Chương thái tử”, mượn điều này đạt thành hợp tác cùng Tiêu Vân Đình.
Ba tòa thành trì vốn là lúc trước Bắc Tề công chiếm, man nhân đã đoạt tài vật rời đi, trả lại ba tòa thành không cho Tiêu Vân Đình nên không đau lòng.
Tiêu Vân Đình coi trọng chính là vị trí địa lý chiến lược của ba tòa thành trì!
“Cho nên ngươi vẫn luôn biết Agoura đi theo ta, cố ý để ta tới phủ Bình Lạnh, không phải muốn dụ dỗ Agoura ra, mà là muốn……”
“Không sai, mà là muốn dẫn bộ hạ cũ của Dục Chương thái tử hiện thân! Phủ Bình Lạnh chính là đại bản doanh của bọn họ, bọn họ chính là từ nơi này thả đại quân man nhân tiến vào Tây Bắc, tưởng tượng đến sự tình huyện Yên Ổn khả năng sẽ phát sinh lần thứ hai, bổn vương liền hận không thể nghiền những người này thành tro!”
Trong giọng nói Tiêu Vân Đình có dày đặc hàn ý.
“Phủ Bình Lạnh sẽ nghênh đón đại thanh tẩy, sự tình phát sinh hôm nay, bổn vương sẽ báo cho kinh thành, ngươi không cần buộc tội bổn vương.”
Tiêu Vân Đình không cảm thấy chính mình làm sai chỗ nào.
Hắn là đang giúp tiên đế Tiêu Dục Trọng chùi đít, hơn nữa cũng không có tính Trình Khanh thành bộ hạ cũ của “Dục Chương thái tử”, càng không làm thất vọng vị đương kim trên long ỷ kia, mặc kệ thấy thế nào, hắn đều là tuyệt đối đại trung vương.
Trình Khanh bị Tiêu Vân Đình chọc tức mà cười.
Nếu có thể g.i.ế.c Agoura, Tiêu Vân Đình tuyệt sẽ không bỏ qua cho đối phương, Agoura tất nhiên nắm lợi thế làm Tiêu Vân Đình kiêng kị.
Mặc kệ là làm mồi gì, Trình Khanh đều đã mạo nguy hiểm, nàng hiện tại muốn Tiêu Vân Đình thực hiện hứa hẹn.
Tiêu Vân Đình chỉ chỉ đám người Cốc Hoành Thái.
Trình Khanh nhấc chân lại dừng lại:
“Ngươi và ta đi ra bên ngoài nói tỉ mỉ, từ từ, sự tình ngươi giao dịch cùng Agoura, Du Hiển có biết không?”
“Hắn hiện tại đang ở ngay ngoài thành, cùng mấy vạn binh lực man nhân giằng co, ngươi nói hắn có biết hay không? Nếu ngươi không tin, sai người đi ra ngoài thành nhìn xem.”
Trình Khanh phái Cốc Hoành Thái đi ra ngoài thành, Cốc Hoành Thái không muốn đi, bị Trình Khanh cưỡng chế di dời.
Lúc này bên người Trình Khanh chỉ còn lại có Võ Đại, Tiêu Vân Đình cũng không ngại Võ Đại lưu lại.
Nếu Võ Đại bán đứng Trình Khanh, Tiêu Vân Đình một chút đều không lưu tình, chỉ biết cười nhạo Trình Khanh.
Ngay cả kẻ bên người cũng không quản thúc được, Trình Khanh chính là phế vật mười phần!
“Vận mệnh của Trình Dung, ở khi nàng bị đại hoàng tử làm bẩn đã chú định, lý do Thái Hậu lúc ấy không có cứu Trình Dung, Thái Hậu là cố ý phóng túng hay là bất lực, để lại cho chính ngươi phán đoán, nhưng có một việc ta có thể nói thật cho ngươi, người đưa vòng tay Trình Dung đến trên tay ngươi, là Thục Vương.”
Cái c.h.ế.t của Trình Dung, không chỉ có là nghi vấn ngạnh ở trong lòng Trình Khanh, đồng dạng cũng ảnh hưởng đến quan hệ giữa Trình Khanh và Tiêu Vân Đình.
Nếu Trình Khanh không bị biếm trích đến Tây Bắc, cũng không có phát sinh một loạt sự kiện tường thành Lan Châu bị nổ, bởi vì cái c.h.ế.t của Trình Dung, Trình Khanh vĩnh viễn đều sẽ không muốn nhìn thấy Tiêu Vân Đình.