“Mẫu hậu, Hình thúc hiện giờ vẫn còn ở Tây Bắc trị thương, mặc kệ vết thương của Hình thúc có thể chữa khỏi hay không, trẫm đều tính toán thả Hình thúc tự do, về sau không cần nghe mệnh lệnh của trẫm, cũng không cần lại làm việc vì Cố gia.”
Thái Hậu nhíu mày.
Cao thủ tuyệt thế giống như Hình Cương, có thể ở trong thiên quân vạn mã ám sát chủ soái, không hiệu lực vì hoàng gia, tóm lại sẽ khiến lòng người bất an.
Huống chi, Hình Cương hiện tại ở phủ Nghiệp Vương.
Tiêu Vân Đình là người cực giỏi lung lạc nhân tâm, Mạnh Hoài Cẩn bên này vừa thả Hình Cương tự do, quay đầu Hình Cương bị Tiêu Vân Đình mượn sức đi, Thái Hậu cảm thấy không quá thỏa đáng.
Tiêu Vân Đình là cái dạng tính cách gì, Thái Hậu còn có thể không hiểu sao?
Tiêu Vân Đình khi còn bé từng được Thái Hậu nuôi nấng, Thái Hậu khi đó mất đi con trai, tuy biết có cháu trai tồn tại, rốt cuộc không thể chính mắt thấy, nàng xác thật đã che chở Tiêu Vân Đình, Tiêu Vân Đình cũng trái lại mang cho Thái Hậu an ủi.
Đừng nói nuôi hài tử, dù chỉ nuôi con chó, con mèo đều có tình cảm!
Nhưng Tiêu Vân Đình hiện giờ chấp chưởng Tây Bắc, Thái Hậu cũng không hoàn toàn yên tâm.
“Tây Bắc bên kia, ngươi có tính toán gì không?”
Thái Hậu không nghĩ Mạnh Hoài Cẩn g.i.ế.c Tiêu Vân Đình, nhưng nàng tán thành việc làm suy yếu thực lực Tiêu Vân Đình.
Trước kia tiên đế làm như vậy, mọi người đều cảm thấy tiên đế thực chó má, chờ sau khi Mạnh Hoài Cẩn đăng cơ, Thái Hậu thế nhưng cũng chậm rãi tán đồng thái độ của tiên đế đối với phủ Nghiệp Vương, quả nhiên là lập trường chuyển biến, Thái Hậu cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Trên mặt Mạnh Hoài Cẩn cười không thấy.
“Du Hiển cũng lưu tại Tây Bắc.”
Thấy Thái Hậu nhẹ nhàng gật đầu tán đồng, Mạnh Hoài Cẩn bổ sung: “Lại không phải vì phòng bị Tiêu Vân Đình, mà là đề phòng Thục Vương.”
Hướng nam của Tây Bắc chính là địa bàn của Thục Vương.
Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy tỷ lệ Tiêu Vân Đình tạo phản nhỏ hơn Thục Vương.
Tuy rằng Thục Vương đi đất phong liền không rên một tiếng cực kỳ điệu thấp, nhưng Mạnh Hoài Cẩn trước sau không có thả lỏng cảnh giác đối với Thục Vương.
Mạnh Hoài Cẩn đã sớm tưởng thủ tiêu “Cẩm Y Vệ”, đến bây giờ đều không hạ được quyết tâm, là bởi vì Đại Ngụy còn cần Cẩm Y Vệ. Chiến sự Tây Bắc, Thục Vương ngủ đông, nếu không có Cẩm Y Vệ, thiên tử ngồi trên long ỷ liền mất đi tai mắt.
Về phần Tiêu Vân Đình, có cái gì mà phải phòng bị, người này thật muốn phản ai cũng không phòng được!
Thái Hậu đối với Tiêu Vân Đình có tình cảm, đối với Thục Vương tình cảm lại không sâu.
Mạnh Hoài Cẩn nói muốn phòng bị Thục Vương, Thái Hậu đồng tình.
“Không chỉ có Thục Vương, còn có Lỗ Vương ở Sơn Đông, hai người này đều cần đề phòng, đề phòng hai người bọn họ xâu chuỗi lên sinh sự.”
Hiền thái phi không ở đây, Thái Hậu nói chuyện cũng không cần kiêng dè.
Thái Hậu không phải muốn Lỗ Vương chết, nàng hy vọng Lỗ Vương có thể an an phận phận ở đất phong sống hết quãng đời còn lại, dù cho Lỗ Vương thật sự tạo phản, xem ở tình cảm với Hiền thái phi còn phải tha cho Thục Vương một mạng, nhưng khi đó, chờ đợi Lỗ Vương nhất định là giam cầm.
Cho nên Lỗ Vương giống như bây giờ khá tốt.
Ngoại trừ không có quyền lực ngôi cửu ngũ, cẩm y ngọc thực cái gì cũng không thiếu, còn có thể ở Sơn Đông đi dạo nơi nơi.
Nói xong chuyện lớn, Thái Hậu lại nghĩ tới một sự kiện khác: “Sự tình tuyển chọn nữ quan, đã bắt đầu rồi?”
Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, “Trẫm đã mệnh các châu phủ bắt đầu sơ tuyển.”
Tuyển chọn nữ quan, cũng không phải vì hoàng đế tuyển mỹ nhân.
Nữ tử không tài mới là đức, tuyển chọn nữ quan vốn nên khảo 《 nữ giới 》 và《 nữ huấn 》, nhưng mà lần này tuyển chọn nữ quan, lại không đề cập!
Các triều thần đối với tính toán của tân hoàng hoàn toàn không biết gì cả.
Muốn nhân cơ hội nhét nữ nhi mạo mỹ trong nhà vào trong cung, đại khái sẽ thực thất vọng!
“Tiểu Bàn gởi thư, nói độc mà Hình thúc trúng đã tốt hơn một chút, chỉ là vẫn mất trí nhớ không có chuyển biến tốt đẹp.”
Trình Khanh buông thư Lan Châu gởi, thổn thức hai câu.
Nàng tổng cảm thấy Hình Cương khẳng định có quá khứ cực xuất sắc, hiện giờ đã quên thật đáng tiếc, nhưng so với mất trí nhớ, ít nhất người còn sống, lại mạnh hơn so với bất kỳ cái gì.
Đã quên liền đã quên đi, sau này chính là cuộc đời mới.
Trình Khanh sai người dẫn hai tiểu hài tử Du Hiển đưa tới đến trước mặt.
Hai đứa nhỏ này, Liễu thị thực thích, Trình Khanh cũng đang quan sát phẩm hạnh của bọn họ. Ca ca tương đối có đảm đương, muội muội hiểu chuyện, Du Hiển quả nhiên là đã tỉ mỉ chọn lựa.
Trình Khanh đặt tên cho nam hài là Trình Trì, nữ hài đặt tên Trình Anh.
Trình Trì lôi kéo muội muội quỳ xuống hành lễ cho Trình Khanh: “Trình Trì bái kiến nghĩa phụ!”
Sửa lại tên, còn họ Trình, thuyết minh Trình Khanh rốt cuộc chịu tiếp nhận huynh muội bọn họ.
Trình Trì tưởng trực tiếp gọi Trình Khanh là cha, lại sợ Trình Khanh không vui, mới lui một bước gọi là nghĩa phụ.
Võ Đại bưng hai ly trà tới, Trình Trì và Trình Anh dâng trà cho Trình Khanh, Trình Khanh uống lên, cho bọn họ lễ gặp mặt.
“Từ hôm nay trở đi, hai ngươi đều đi theo ta vỡ lòng!”
Hiện tại tiểu hài tử trong huyện nha đi theo Trình Khanh đọc sách không chỉ có hai người này, Trình Khanh tập hợp hai huynh đệ cùng con cái nô bộc đặt ở cùng nhau vỡ lòng, ai học tốt nàng liền khen người đó, một đám tiểu hài tử đều cắn răng chăm chỉ học, không nghĩ bị người khác so xuống.
Chúng đệ tử huyện học biết Trình Khanh nhận một đôi nhi nữ, tất cả mọi người tranh nhau mang Trình Trì đi chơi.
Trình Trì phàm là ra cửa, đều mang theo muội muội Trình Anh.
Từ trong miệng các vị “sư huynh”, Trình Trì đã biết nữ tử cũng có thể làm quan, hắn là một tiểu hài tử, không suy nghĩ phức tạp như người lớn, ngược lại càng thuần túy đơn giản.
Hoàng Thượng muốn tuyển nữ tử làm quan, khó trách nghĩa phụ tặng muội muội văn phòng tứ bảo, muốn muội muội cùng đọc sách.
Trình Trì trộm dặn dò Trình Anh: “Muội không được lười biếng, chờ muội trưởng thành cũng đi làm quan, lợi hại giống như nghĩa phụ.”
Trình Anh tương đối thành thật, hỏi Trình Trì là nghĩa phụ nào, nàng tuy rằng đã sinh sống ở huyện Tần An một đoạn thời gian, còn nhớ rõ một nghĩa phụ khác là Du Hiển.
“Hai nghĩa phụ đều lợi hại!”
Trình Trì khoa tay múa chân một chút.
Cùng lắm thì tương lai hắn giống Du nghĩa phụ làm đại tướng quân đánh người xấu, muội muội giống Trình nghĩa phụ làm đại quan trợ giúp dân chúng!
Qua nửa tháng, phủ thành truyền quay lại tin tức, một huyện Tần An lại có sáu nữ tử trúng cử, trong đó có ba người đều là nữ công dệt phường!
Tin tức này thực sự lệnh người ngoài ý muốn.
Nhưng bởi vì khoa khảo viện thí cùng tuyển chọn nữ quan tiến hành cùng lúc, mọi người đều chú ý kết quả phủ thí hơn.
Năm trước, huyện học Tần An ra mười chín đồng sinh.
Năm nay lại thi đậu mười một đồng sinh, 30 đồng sinh này vừa tham gia khoa khảo, đại nhân Học Đạo đều kinh động.
Viện thí vừa yết bảng, 30 đồng sinh thế nhưng ra 25 tú tài!
Huyện Tần An trước kia là hoang mạc khoa khảo, một lần thi đậu nhiều tú tài như vậy, làm người cảm thấy công danh tú tài cũng không đáng giá tiền……Đây đương nhiên là công lao của tri huyện Trình Khanh.
Chờ đến tháng 8, kinh thành yết bảng công bố kết quả tuyển chọn nữ quan, dệt phường huyện Tần An lại có hai nữ công được lựa chọn!
Hai nữ công này, một người là nữ tử goá chồng trước khi cưới, một người bị kế mẫu bán đi, hai người đều là lục bình trôi dạt mới có thể đi đến dệt phường làm việc, trăm triệu không nghĩ tới hai nàng một đường đi lên, thế nhưng làm nữ quan!
Hai người dung mạo bình thường, học vấn thậm chí ngay cả tứ thư ngũ kinh còn chưa có học hết, lắp bắp thắng lợi, dựa vào là có dũng có mưu.
Khi chung tuyển, Mạnh Hoài Cẩn sai người an bài sự cố đột ngột phát sinh, các tiểu thư quý tộc bụng có thi thư kinh hoàng, thất thố, hai nữ công này lại dám nhặt đao kiếm trên mặt đất lên giằng co cùng kẻ cắp.