Sự tình phát sinh ở kinh thành, Tiêu Vân Đình đều biết.
Thiền Y cũng không rõ Vương gia nhà mình cao hứng hay không cao hứng.
“Vương gia, thánh giá đi tuy chậm, nhưng hai tháng cũng nên đến Lan Châu, ngài xem……”
Muốn tạo phản hay không, hiện tại nên chuẩn bị chứ?
Tiêu Vân Đình cười nhạo: “Hắn sẽ không tới Lan Châu trước, ngược lại sẽ đi Tần An, đúng rồi, thương thế của Hình Cương như thế nào?”
Ở dưới sự nỗ lực của Tiểu Bàn và Mã lão đại phu, độc của Hình Cương đã tốt bảy tám phần. Độc tố phá hư kinh mạch Hình Cương, làm hắn vô pháp tụ khí, hiện tại độc chậm rãi bị loại bỏ, võ công Hình Cương tự nhiên chậm rãi khôi phục.
Dù mới chỉ khôi phục sáu bảy phần, Hình Cương như vậy cũng vô cùng khủng bố, ít nhất Thiền Y liền không phải đối thủ của Hình Cương, bên người Tiêu Vân Đình, không tìm ra người thứ hai có thể ganh đua cao thấp cùng Hình Cương.
Đáng tiếc ký ức của Hình Cương vẫn luôn không có khôi phục.
Thiền Y nói tình huống của Hình Cương, Tiêu Vân Đình rất có hứng thú, “Ngươi dẫn hắn tới gặp ta, ta có lời muốn nói với hắn.”
Hình Cương tạm ở phủ Nghiệp Vương, tất cả chi tiêu đều do Mạnh Hoài Cẩn gánh vác, Tiêu Vân Đình lại không giải thích, người ngoài xem ra chính là Tiêu Vân Đình nuôi Hình Cương.
Tiêu Vân Đình ở trước mặt Hình Cương cũng nói như thế.
“Hình đại hiệp, ngươi thiếu bổn vương một cái mệnh, ngươi tính toán báo đáp bổn vương như thế nào?”
Tiêu Vân Đình chất vấn thẳng.
Hình Cương nhíu mày, “Vương gia tưởng Hình mỗ báo đáp như thế nào?”
Tiêu Vân Đình giả vờ trầm tư suy nghĩ một phen, nói với Hình Cương: “Ngươi không có vàng bạc trân bảo gì báo đáp bổn vương, chỉ có một thân võ nghệ còn miễn cưỡng hữu dụng, như vậy đi, ngươi thế bổn vương sát một người, ân tình ngươi thiếu bổn vương liền xóa bỏ toàn bộ.”
Giết người đối với Hình Cương tới nói rất đơn giản, nhưng không đại biểu Hình Cương sẽ g.i.ế.c người.
Tuy rằng Hình Cương còn chưa có khôi phục ký ức, thậm chí khả năng vĩnh viễn vô pháp khôi phục ký ức, một ít dấu vết vẫn tồn tại trong tiềm thức hắn.
Đó chính là không thể tùy tiện g.i.ế.c người.
Nhưng Tiêu Vân Đình vừa mở miệng liền yêu cầu Hình Cương báo ân, Hình Cương cũng khó có thể cự tuyệt.
Hình Cương tổng hợp một chút yêu cầu của Tiêu Vân Đình và ý nguyện của chính mình, nói cho Tiêu Vân Đình điểm mấu chốt của hắn:
“Ta chỉ g.i.ế.c người xấu!”
Tiêu Vân Đình cười cười: “Bổn vương khẳng định bảo ngươi g.i.ế.c không phải người tốt.”
Phải không?
Hình Cương không quá tin.
Tuy rằng mỗi người thành Lan Châu đều nói Nghiệp Vương là anh hùng đánh đuổi man nhân, nhưng Hình Cương lại cảm thấy vị Vương gia này nhìn cũng không phải người tốt gì.
Hình Cương miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu của Tiêu Vân Đình.
“Được rồi, ngươi mấy ngày tới tiếp tục dưỡng thương, nhất định phải bảo trì trạng thái tốt nhất, chờ khi người kia xuất hiện bổn vương sẽ thông tri ngươi.”
Thiền Y ở ngoài phòng nghe, tim đều phải nhảy ra khỏi cổ họng.
Vừa rồi nàng thật sợ Vương gia nhà mình mở miệng, chính là bảo Hình Cương đi g.i.ế.c hoàng đế —— không nói đến Hình Cương có thể đồng ý hay không, nếu Hình Cương là làm bộ mất trí nhớ, Vương gia để lộ ra ý đồ hành thích vua, Hình Cương chỉ sợ sẽ nhanh chóng quyết định g.i.ế.c Vương gia!
Khoảng cách gần như vậy, Thiền Y không cho rằng chính mình có thể cứu được Vương gia.
May mắn, Vương gia vẫn để ý tánh mạng của chính mình.
Khi Hình Cương rời phòng, còn rất kỳ quái liếc mắt nhìn Thiền Y một cái.
“Tim ngươi đập rất nhanh.”
Thiền Y miễn cưỡng cười cười, Hình Cương càng kỳ quái: “Ngươi đang sợ hãi sao? Ngươi vì sao phải sợ hãi, ta sẽ không gây bất lợi cho Nghiệp Vương, Vương gia là ân nhân cứu mạng của ta.”
Thiền Y vắt hết óc mới nghĩ ra một lý do.
“Ta sợ Vương gia yêu cầu ngài làm sự tình nguy hiểm.”
Ánh mắt Hình Cương đột nhiên trở nên nhu hòa.
Nghiệp Vương không giống người tốt, nhưng Thiền Y thật ra vẫn luôn đều không xấu.
Nhưng Thiền Y không xấu, Nghiệp Vương còn có thể vẫn luôn dùng nàng, chẳng phải là lại thuyết minh Nghiệp Vương kỳ thật cũng không xấu?
“Đa tạ ngươi nhớ mong.”
Hình Cương đi nhanh rời đi, Thiền Y cảm thấy lời nói vừa rồi có hơi chút làm người hiểu lầm, hướng bóng dáng Hình Cương hô to: “Ta là nói thương thế ngài còn chưa có hoàn toàn khỏi hẳn, không phải nói ngài không đủ lợi hại.”
Hình Cương nhận ủy thác của Tiêu Vân Đình, khi nhìn thấy Tiểu Bàn không có lộ ra.
Tiểu Bàn thấy hắn khi dùng khăn lau kiếm lại thất thần, hỏi hắn suy nghĩ cái gì, Hình Cương mới buông kiếm.
“Ta muốn giúp Nghiệp Vương làm một chuyện, làm chuyện này xong ta có thể rời khỏi phủ Nghiệp Vương.”
Tiểu Bàn một chút khẩn trương lên, nhỏ giọng nói cho Hình Cương:
“Hình thúc, Nghiệp Vương là đại anh hùng Tây Bắc không giả, nhưng hắn tính kế người khác rất lợi hại, ngài ngàn vạn đừng tùy tiện đáp ứng hắn cái gì, vạn nhất hắn lừa ngài đi làm chuyện xấu thì sao?”
Hình Cương gật đầu, “Ta biết, ta sẽ cẩn thận.”
Sau khi Tiểu Bàn rời phủ Nghiệp Vương, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định nói ý định của Hình Cương cho Du Hiển.
Nàng không dễ dàng thấy được Du Hiển, nhưng thật ra tìm Cốc Hoành Thái lại rất nhanh. Hiện tại không cần đánh giặc, Cốc Hoành Thái mỗi ngày đều da mặt dày chạy tới y quán, nhờ Tiểu Bàn giúp hắn trị liệu vết thương cũ.
Mã lão đại phu bảo Tiểu Bàn rời đi, dùng ngân châm cắm cho Cốc Hoành Thái kêu rên.
Mã lão đại phu thật là trị thương cho Cốc Hoành Thái, nhưng hạ châm cũng quá độc ác, chính là cố ý muốn cho cuồng đồ da mặt dày Cốc Hoành Thái này ăn chút đau khổ.
Cốc Hoành Thái coi hành vi của lão đại phu như khảo nghiệm.
Nếu chút khổ này cũng không chịu được, sao có thể chứng minh thành ý chính mình tưởng cưới Tiểu Bàn?
Trên trán treo mồ hôi to như hạt đậu, hàm răng Cốc Hoành Thái run lên:
“Ngài cứ châm đi, không châm c.h.ế.t ta, ta sẽ vẫn tới xem Tiểu Bàn, ta chính là vừa ý tiểu, tiểu……”
Đau quá!
Nói xong tên Tiểu Bàn, hắn sẽ bị châm c.h.ế.t đi?
Lão gia tử thật sự quá độc ác, hiện tại châm hắn ra vấn đề gì, về sau chẳng phải là thiếu một vãn bối hiếu thuận sao!
Khi một già một trẻ giao phong, Tiểu Bàn đã trở lại.
Cốc Hoành Thái lập tức tươi cười.
Tiểu Bàn không để ý đến khuôn mặt hắn cười nở hoa, nói nghi hoặc của chính mình.
Cốc Hoành Thái từ trên ghế nằm đứng lên, biểu tình trở nên nghiêm túc: “Chuyện này ta phải nhanh chóng nói cho tướng quân.”
Nghe xong hoài nghi của Cốc Hoành Thái, Du Hiển nhíu mày:
“Ngươi sợ Nghiệp Vương sẽ lợi dụng Hình Cương mất trí nhớ?”
Cốc Hoành Thái l.i.ế.m liếm môi khô khốc, “Tướng quân, Hình Cương chính là cao thủ tuyệt đỉnh có thể ở trong thiên quân vạn mã ám sát Agoura, nếu……”
Nếu bị Tiêu Vân Đình mê hoặc, chờ khi thánh giá tới Tây Bắc, Hình Cương ám sát đương kim thiên tử, tỷ lệ thành công không nhỏ.
Du Hiển cảm thấy Tiêu Vân Đình sẽ không làm như vậy, nhưng Tiêu Vân Đình luôn làm việc ngoài dự đoán của mọi người, vạn nhất thật sự làm như vậy, cẩn thận ngẫm lại có thể thực phù hợp diễn xuất quen thuộc của Tiêu Vân Đình.
Tin tức này khẳng định phải đăng báo, dùng hệ thống tình báo của Cẩm Y Vệ truyền tin tức đến ngự tiền, từ chính hoàng đế định đoạt.
Chờ Cẩm Y Vệ đưa tin tức đến, Mạnh Hoài Cẩn không sợ còn cười.
Người khác không hiểu Tiêu Vân Đình, hắn lại hiểu.
Tiêu Vân Đình bảo Hình Cương làm cái gì không biết, nhưng tuyệt đối không phải ám sát hắn.
Mạnh Hoài Cẩn vẫn chưa bởi vậy mà ngừng bước chân.
Huyện Tần An là địa phương Trình Khanh thề sống c.h.ế.t phải bảo vệ, là địa phương Trình Khanh dốc hết tâm can khấp huyết kinh doanh, một tòa thành trì hoàn toàn mới, từ trên xuống dưới quán triệt ý chí của Trình Khanh, nếu không có bị hủy bởi chiến hỏa, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy chính mình nên chính mắt đi xem.
Bộ dáng Tần An hiện tại, khả năng chính là bộ dáng Đại Ngụy trong tương lai.
Mạnh Hoài Cẩn nghĩ đến Học Đạo Tây Bắc miêu tả, không khỏi cười.
Lan Châu thứ hai Tây Bắc, hình dung thật tốt, có thể thấy được mấy năm nay Trình Khanh ở Tây Bắc rất có giá trị!