Edit: Chu
– 6 năm sau –
“Trâu Tiểu Mông ơi, cậu nhớ rõ hôm nay phải đổ xăng cho xe đấy nhé, ngày mai giá xăng sẽ tăng lên đấy.”
Đổng Hân Kỳ từ phòng bếp ló đầu ra: “Cậu muốn vị việt quất hay vẫn là vị dâu tây?”
“Việt quất đi.” Trâu Mông từ trong phòng ra tới, vừa mang bông tai vừa trả lời, “Thơm quá.”
“Mình mới mua ở cửa hàng bánh mì khác, cậu nếm thử xem sao.” Đổng Hân Kỳ bưng mâm đồ ăn đặt ở trước mặt cô, “Cửa hàng lúc trước mình hay mua có căng dây cảnh báo, hôm nay thấy dán bảng nghỉ bán rồi.”
“Thế nào? Vị ngon không?”
Trâu Mông gật đầu: “Ngon. Nhưng chủ yếu là do nước sốt của cậu.”
“Đương nhiên.” Đổng Hân Kỳ cầm lấy di động: “Đúng rồi, mình có đặt một cái bánh kem, để mình gửi địa chỉ cho cậu, buổi tối trở về nhớ đi lấy đó nha.”
“Được.” Trâu Mông gật đầu, “Còn gì muốn giao cho mình làm không?”
“Ừm…” Đổng Hân Kỳ nhấp miệng nghĩ nghĩ, “Nhậm Giáng Nhã sẽ mang rượu tới, còn lại thì không còn thiếu gì nữa, cậu nhớ về sớm một chút để ăn cơm.”
Trâu Mông khoa tay múa chân làm ra động tác “OK”.
Cô trở lại Tư Thành đã được hai năm, cùng Đổng Hân Kỳ thuê một căn phòng trọ, Đổng Hân Kỳ là bạn cùng lớp đại học của cô, sau khi tốt nghiệp cùng nhau thì được con trai của cô giáo Tôn là Thường Trạch Hằng mời gia nhập vào đội của anh ấy.
Tính cách của Đổng Hân Kỳ và Nhậm Giáng Nhã rất giống nhau, hoạt bát, rộng rãi, vô tư, cũng cô ấy chủ động tiếp cận mà Trâu Mông có thêm được một người bạn tốt.
Công việc đã lấp đầy chỗ trống trong cuộc sống của cô.
Nhưng đôi khi… vẫn sẽ nhớ đến người kia.
Trâu Mông đã thay đổi số điện thoại từ sáu năm trước, tất cả những thứ có liên quan đến Hạ Vũ Châu đều được xóa bỏ hết sạch sẽ.
Chỉ là kỷ niệm mà thôi, nếu có thể cùng nhau xóa hết thì tốt rồi.
********
Gần đây cả đội đang chuẩn bị một hạng mục mới, dự án này sẽ hợp tác đài phát thanh video với ứng dụng mạng xã hội.
“Một vài ứng dụng xã hội đang được sử dụng phổ biến trong năm nay, ví dụ như Weibo, WeChat, Tiểu Hồng Thư.” Một đồng nghiệp giới thiệu, “Thật ra, gần đây chúng tôi mới biết được rằng mạng xã hội được những người trẻ sử dụng rộng rãi bây thật ra là Lemon, giao diện của Lemon có một mục để xem những chương trình phát sóng trực tiếp của đài phát thanh video, chúng đang từng bước xâm nhập vào thành thị trên toàn cả nước. Chúng tôi đã điều tra ra nhà phát triển và điều hành ứng dụng này tên là Phòng làm việc Khoa học kỹ thuật Nhạc Mông. Thành lập chưa đến ba năm, bối cảnh rất sạch sẽ, hẳn là có ông chủ lớn chống lưng, nhưng đáng tiếc là tạm thời vẫn chưa điều tra ra được.”
“Nói cụ thể hơn một chút về phương hướng hợp tác.” Thường Trạch Hằng nói với vị đồng nghiệp kia.
Đồng nghiệp giới thiệu đơn giản qua, Thường Trạch Hằng hỏi Trâu Mông: “Em cảm thấy thế nào?”
“Nếu dựa vào loại hình ứng dụng, Lemon khẳng định là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng nếu muốn lựa chọn hợp tác thì vẫn nên điều tra bối cảnh rõ ràng hơn một chút.”
Thường Trạch Hằng gật đầu, “Các cậu lại đi tìm hiểu thêm đi. Có vấn đề gì cứ nói với tôi, trước tiên cứ quyết định như vậy.”
Trên đường hai người cùng nhau rời khỏi phòng họp, Thường Trạch Hằng hỏi cô: “Gần đây có rảnh không? A Dao nói muốn giới thiệu bạn trai cho em.”
Trâu Mông bất đắc dĩ: “Không phải chị Hân Dao sắp sinh rồi sao?”
“Vậy nên anh mới không dám cãi lời cô ấy đây, em xem xét một chút, có rảnh thì đến gặp mặt thử, được không?” Lời nói của Thường Trạch Hằng như trút đi gánh nặng, “A Dao nói muốn đem chuyện chung thân đại sự của em và Đổng Hân Kỳ sắp xếp ổn thoả.”
Trâu Mông cười lắc đầu, “Em cùng lắm cũng chỉ mới 25 tuổi thôi, sao lại phải đến mức đi xem mắt rồi?”
Lời vừa nói ra, Trâu Mông cũng thầm nghĩ, cô mới 25 tuổi thôi nhưng đã một mình 6 năm rồi.
“Em coi như đi làm quen với người bạn mới đi, chờ A Dao sinh rồi thì không còn rảnh để sắp xếp cho em đi xem mắt đâu.”
“Được, đợi khi em rảnh sẽ đi.” Trâu Mông thuận miệng đáp ứng.
“À, quên nữa.” Trước khi trở lại văn phòng của mình, Thường Trạch Hằng chợt nhớ tới một chuyện: “Tháng sau Hứa Phong sẽ về đây, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tụ tập một bữa.”
“Được.” Trâu Mông gật đầu.
********
Khi Trâu Mông tan tầm về nhà, Nhậm Giáng Nhã đã tới được một lúc.
“Tiểu Mông Mông.” Nhậm Giáng Nhã nhiệt tình chào hỏi với cô, “Sao chỉ mới mấy ngày không gặp mà cậu lại xinh hơn nữa rồi.”
“Bác sĩ Đường đâu?”
“Hôm nay có phẫu thuật.” Nhậm Giáng Nhã tự nhiên mà ngồi ở trên sofa, “Hôm nay mình sẽ ở lại đây, chiều mai anh ấy mới về nhà cơ.”
Nhậm Giáng Nhã đã đăng ký kết hôn với Đường Lâm vào năm trước. Năm đó cô nàng thi đậu Đại học Kinh Châu, đúng lúc Đường Lâm đang đi công tác ở đó, hai người thường xuyên qua lại nhưng thật ra đã có liên hệ với nhau trước đó. Sau khi Nhậm Giáng Nhã chia tay người yêu, bạn gái Đường lâm cũng không chịu nổi khoảng cách địa lý nên cũng đã lên tiếng nói chia tay, hai người cứ đến với nhau theo một cách tự nhiên như vậy.
Đương nhiên, hai chữ tự nhiên là do tự Nhậm Giáng Nhã nói.
Sau khi Nhậm Giáng Nhã tốt nghiệp thì ở lại Kinh Châu công tác một năm, đợi đến khi công việc của Đường Lâm ở Kinh Châu kết thúc thì hai người cùng nhau trở về Tư Thành. Bởi vì Đường Lâm bận rộn nhiều việc ở bệnh viện nên hai người chỉ đăng ký kết hôn mà chưa tổ chức hôn lễ.
Chỉ cần Đường Lâm có việc bận, Nhậm Giáng Nhã liền chạy đến chỗ của Trâu Mông để ở, theo lời của cô ấy thì, “Chồng dù sao cũng sẽ không chạy mất, nhưng cơm của Đổng Hân Kỳ thì không thể thiếu.”
“Thật ra gần đây mình vẫn luôn có một ý tưởng, mình muốn tự mở một kênh vlog. Không phải là do mình tự quay mà sẽ được lên kế hoạch cụ thể.” Nhậm Giáng Nhã duỗi tay ôm eo Đổng Hân Kỳ, “Ví dụ như cậu đi, cậu nấu ăn ngon như vậy, nếu quay video rồi chỉnh sửa, biên tập ổn thỏa thì nhất định có thể nổi tiếng.”
Đổng Hân Kỳ cảm thấy những lời của cô nàng có hơi khoa trương.
“Mình nói thật đấy, trước đây mình có theo dõi một blogger đang du học ở Paris, lúc đầu chỉ muốn chia sẻ một chút về cuộc sống du học sinh hoặc review nhà ăn ở trường học, sau đó cô ấy tự học hỏi thêm, với cả thiết bị và tư duy của mọi người hiện nay cũng đã đuổi kịp theo xu hướng, vì vậy mà tỉ lệ click xem cũng tăng lên rất nhiều.” Nói xong cô nàng tự thở dài: “Nhưng nếu thật sự muốn làm như vậy thì ba mẹ mình chắc chắn là người không đồng ý đầu tiên, bọn họ khẳng định sẽ cảm thấy mình bị điên rồi, công việc phóng viên ổn định như vậy không làm, hơn nữa mình và lão Đường nhà mình đều bận rộn thì hôn nhân của bọn mình chắc chắc sẽ rất dễ đổ vỡ.”
Nhậm Giáng Nhã có thể một mình nói chuyện không ngừng, đang nói, di động của cô nàng vang lên liên tục tiếng thông báo WeChat, cô nàng vừa gặm đùi gà vừa xem tin nhắn.
“Trâu Mông!” Cô nàng nâng cao tông giọng, “Cuối tuần sau trường cấp ba sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 120 năm thành lập của trường, mọi người nhắn trong nhóm lớp hẹn tụ họp với nhau, cậu có muốn đi hay không?”
“…”
Nhậm Giáng Nhã phát hiện Trâu Mông bỗng trầm mặc, vốn dĩ Trâu Mông không thân thiết với bạn học cùng lớp, sau khi tốt nghiệp cấp ba không có liên lạc gì, nên cô cũng chẳng tham gia vào nhóm chat của lớp.
“Kỳ thật…” Nhậm Giáng Nhã nhỏ giọng nói, “Người đó chắc sẽ không xuất hiện đâu, cậu cứ tham gia đi, đã nhiều năm như vậy rồi mà.”
“Người đó chính là người kia sao?” Đổng Hân Kỳ biết rõ những vẫn cố nhỏ giọng hỏi.
Sau khi đến Tư Thành và quen biết với Nhậm Giáng Nhã, Đổng Hân Kỳ ít nhiều cũng có nghe nói qua một chút về “Người đó” của Trâu Mông, nhưng mỗi lần đều là nghe trong lúc say, cho nên hôm sau tỉnh lại đã quên hết tất cả.
Nhưng có một vài việc Đổng Hân Kỳ còn nhớ rất rõ ràng, cô ấy vẫn luôn cho rằng Trâu Mông thuộc kiểu con nhà người ta mà mọi người vẫn thường nói, nhưng không ngờ tới cô gái ngoan ngoãn như vậy cũng sẽ yêu sớm.
“Đúng vậy, chính là người đó.” Nhậm Giáng Nhã giơ ly lên cùng Đổng Hân Kỳ cụng ly.
Kỳ thật, trước nay Trâu Mông chưa từng yêu cầu Nhậm Giáng Nhã không được nói ra tên của Hạ Vũ Châu. Nhưng cô càng không nói, Nhậm Giáng Nhã càng không đề cập đến, chỉ ngẫu nhiên vào những lúc đã say bí tỉ mới dám nhắc về chuyện liên quan đến anh.
Đối với tin tức của Hạ Vũ Châu, ít nhiều thì Nhậm Giáng Nhã cũng biết được một chút, Trâu Mông cũng biết là cô ấy có biết về tin tức của anh nhưng nhiều năm nay vẫn chưa từng hỏi qua một câu.
Là do đã buông xuống được hay do vẫn chưa thể nào quên được anh nên mới chưa từng hỏi về anh cho dù là một câu.
Trong lòng các cô đều biết rõ câu trả lời là gì. Truyện Đông Phương
Cơm nước no nê, Nhậm Giáng Nhã lại nhắc đến đề tài kia, cô nàng cầm ly rượu ngồi trên sofa, nương men say nói: “Trâu Mông, nếu không cậu hãy buông bỏ đi.”
Trâu Mông không nói chuyện, nhấp một ngụm rượu, cô đã uống không ít, khuôn mặt đỏ bừng, mấy năm nay tửu lượng đã tăng lên nhiều, hiện tại sẽ không dễ dàng say xỉn đến mức hồ đồ.
Nhậm Giáng Nhã tiếp tục nói: “Cậu nói xem, cậu vì cậu ta, rõ ràng là có thể đậu Đại học Trung văn Hong Kong hoặc Đại học Kinh Châu. Cậu cố gắng đạt được thành tích xuất sắc như vậy là để tham gia vào kỳ thì của dự án 211 trong nước mà, tuy rằng…..” Cô nàng nấc một cái, “Tuy rằng sau này cậu vẫn đi trao đổi ở Đại học Trung văn Hong Kong, nhưng….. nhưng rõ ràng không cần phức tạp như thế. Cậu nói đi…. vì sao cậu lại làm vậy!”
Trâu Mông chống tay lên trán, không hé răng.
“Trâu Mông, cậu buông tha cho bản thân đi, được không? Thật sự đấy, Trâu Mông.” Nhậm Giáng Nhã khuyên cô: “Nhiều năm như vậy trong mắt cậu chỉ có học tập và công việc, cậu đã trở nên vui vẻ hơn trước rất nhiều. Nhưng tại sao lại khóa chặt trái tim lại như vậy?”
Đổng Hân Kỳ nhìn Nhậm Giáng Nhã lải nhải, không dám nói tiếp.
“6 năm rồi.” Nhậm Giáng Nhã dường như bất bình vì cô, “Cậu ta ngoại trừ năm đầu tiên đi tìm cậu, còn những năm sau này thì sao? Cậu ta chính là một tên công tử nhà giàu, sẽ thiếu phụ nữ bên người ư? Đừng ngu ngốc nữa bé ngoan à, đừng chờ cậu ta nữa.”
“Mình không có chờ anh ấy….” Trâu Mông lập tức phủ nhận.
“…” Nhậm Giáng Nhã không có cách nào phản bác lại.
Trâu Mông xác thật là không chờ anh, bởi vì từ trong thâm tâm cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Vũ Châu sẽ quay lại với mình.
Chỉ có cô là đang tự tra tấn bản thân.
Nhậm Giáng Nhã vạch trần: “Cậu đúng thật là không chờ cậu ta, cậu chỉ đuổi đi những người đàn ông thích cậu mà thôi.”
Đổng Hân Kỳ bên cạnh gật đầu liên tục, đừng nói là mấy năm nay, lúc trước khi cô ấy cùng Trâu Mông làm sinh viên trao đổi ở Đại học Trung văn Hong Kong, Trâu Mông rất xinh đẹp, những người theo đuổi cô mà Đổng Hân Kỳ biết được có tận năm sáu người, trong đó không thiếu những người có tiền hoặc đẹp trai, hoặc là vừa đẹp trai vừa có tiền. Thế mà Trâu Mông lại từ chối tất cả, nhưng mỗi lần vừa từ chối người này thì lại có người khác xuất hiện.
“Trâu Mông.” Hốc mắt Nhậm Giáng Nhã đỏ bừng, “6 năm rồi, buông xuống đi. Sống tốt cuộc sống của cậu.”
Trâu Mông vẫn không trả lời, đạo lý cô đều hiểu, so với Nhậm Giáng Nhã, cô thậm chí còn tự khuyên chính mình nhiều hơn.
Nhưng làm sao bây giờ đây? Người kia đã ngự trị trong trái tim của cô, cô phải làm cách nào mới có thể buông bỏ anh được.
Không phải là Trâu Mông chưa từng thử qua, những người mà Thang Hân Dao giới thiệu cho cô đều rất tốt, nhưng như vậy thì sao chứ?
Dù có tốt thì cũng không phải là Hạ Vũ Châu.
Những người khác phái theo đuổi cô, cô đều không do dự mà thẳng thừng từ chối, có vài người không từ bỏ ý định, hỏi cô lí do vì sao.
Còn có thể là lí do nào khác chứ?
Thang Hân Dao cũng từng hỏi cô rốt cuộc là thích kiểu người thế nào?
Còn có thể là kiểu người nào khác chứ?
Cụ thể hơn chỉ có một người.
Chỉ có thể là người đó mà thôi.
Cho dù là không có khả năng thì cũng chỉ có thể là người đó.
2523 words
18/05/2023