Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh

Chương 46



Không khí Tết càng lúc càng náo nhiệt.

Nhà nhà đều treo câu đối đỏ. Trong khi đó những cuộc điện thoại giữa cô và Trần Thuật ít hẳn đi, chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi nhắn tin cho nhau.

Tối giao thừa, trên ti vi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Cả nhà họ vừa ăn cơm tất niên vừa xem chương trình chào xuân, cười đùa buôn chuyện, chê bai chương trình dở tệ, không khí vô cùng vui vẻ.

Điện thoại cạnh bàn rung lên. Cô vốn tưởng đó là tin nhắn, nhưng nào ngờ là cuộc gọi đến.

Của Trần Thuật.

An Tĩnh ấn nút từ chối cuộc gọi, gửi một tin nhắn nói là đang ăn cơm. Sau đó ăn tiếp một lúc nữa.

Nhưng cô không tập trung lắm, cuối cùng vẫn kiếm cớ vào nhà vệ sinh gọi điện thoại, trong lúc chờ bắt máy cô đếm tiếng tút tút trong điện thoại.

Cuộc gọi được kết nối.

Cậu chưa cất lời, cô đã nghe thấy tiếng cười biếng nhác của cậu.

“Chẳng phải đang ăn cơm sao?”

“Ừ, em vào nhà vệ sinh gọi điện thoại.” Cô hạ thấp giọng.

“Vậy em chưa ăn no à?”

“Gần no rồi.”

“Vậy thì chắc chắn là chưa ăn bao nhiêu.”

“Ai bảo thế…” An Tĩnh bĩu môi, cậu đâu có tận mắt nhìn thấy.

Cô nghe thấy đầu dây bên kia cũng có tiếng ti vi, liền hỏi: “Anh cũng đang xem chương trình chào xuân à?”

“Anh không xem, là mẹ anh và mọi người xem.”

“Thế anh đang làm gì?” An Tĩnh cười cười khẽ hỏi.

“Anh ở bên cạnh chơi game trên điện thoại.” Trần Thuật đáp rồi nói với vẻ bất mãn: “Mẹ anh cứ bắt anh phải xem cùng, lại còn không cho phép anh về phòng, thật không hiểu nổi.”

An Tĩnh lại thấy buồn cười, cô cảm thấy mình có thể tưởng tượng được cảnh ấy.

Từ ti vi phát ra tiếng hát vui tươi, bên ngoài cửa sổ pháo nổ đì đùng, nhưng Trần Thuật lại uể oải nằm ườn trên sofa, chơi trò rắn tham ăn.

Cô đang định nói gì đó thì bên ngoài có người gọi cô.

“An Tĩnh ra ăn cơm.” Là An Nguyệt.

“Em ăn no rồi, không ăn nữa đâu.” An Tĩnh lấy tay che điện thoại, nói vọng ra ngoài.

An Nguyệt im lặng giây lát, nói to hơn: “Thế thì ra ngoài xem chương trình chào xuân.”

An Tĩnh lè lưỡi. Chắc chắn là An Nguyệt biết cô đang gọi điện thoại, cô nói vào máy: “Không nói chuyện nữa, em phải ra ngoài xem chào xuân đây.”

Trần Thuật nhướng mày, nhẫn nại hít một hơi. Cậu không kìm được nói: “Chào xuân đâu có hay bằng anh.”

Giọng điều đầy oán trách có vẻ ấm ức.

An Tĩnh cười cười, cố tình trêu chọc cậu: “Ừ ừ, anh hay hơn chào xuân, anh là Trần Mỹ Mỹ.”

Nói xong câu đó cô liền cúp máy, vội vàng ra ngoài cùng bố mẹ xem chương trình chào xuân.

Mí mắt Trần Thuật giật giật.

Tiếng tút tút trong điện thoại nhắc nhở cậu đối phương đã cúp máy, cậu thở dài một hơi, đặt điện thoại xuống như không có chuyện gì xảy ra.

Tất cả cô dì chú bác đều tập trung ngồi trên sofa, chỉ vào người mặc bộ đồ màu lam đang vừa đi vừa hát trên ti vi hỏi đây là ai, trông rất đẹp mắt, người Thanh Đảo, đóng phim rất hot.

Tống Triều Anh nghĩ mãi mà không nhớ ra người đó tên là gì, Hoàng gì đó, bà chỉ có thể cầu cứu con trai: “Trần Trần, người này tên gì, con có biết không?”

Trần Thuật liếc nhìn ti vi rồi nói: “Hoàng Bột.”

Cậu thầm làu bàu trong bụng, trước khi ra sân khấu chẳng phải đã giới thiệu tên tuổi rồi sao, cậu không xem cũng biết…

Vừa xem chào xuân An Tĩnh vừa buồn ngủ díp mắt lại, cô đã nằm ra ghế sofa rồi.

Đột nhiên trên ti vi vang lên một tiếng động lớn, các MC tụ tập lại với nhau, chuẩn bị đếm ngược, vô cùng vui vẻ náo nhiệt.

Lúc này trong nhà, người ngồi trên sofa đan áo len, người đọc báo, người nghe từ mới tiếng Anh đều không kìm được tạm gác lại mọi việc chăm chú nhìn ti vi.

Trong ti vi MC hô chúc mừng năm mới, bên ngoài đồng loạt vang lên tiếng pháo hoa đì đùng.

Đinh tai nhức óc.

Điện thoại rung lên liên hồi, các tin nhắn chúc mừng liên tiếp kéo đến.

Cô cụp mắt xuống, nghĩ một lúc, tinh nghịch soạn một tin nhắn, coi như là bù đắp cho việc lúc trước đã cúp điện thoại của cậu.

“Chúc mừng năm mới, Trần Mỹ Mỹ.”

An Tĩnh bị thu hút bởi tiếng pháo hoa bên ngoài, cô đi ra cửa sổ, ở đằng xa lung linh rực rỡ, màn đêm cũng không che giấu được vẻ rực rỡ của nó, nhưng chùm pháo hoa từ trên bầu trời rơi thẳng xuống đất, khiến cô nhớ đến đêm giao giờ tết Dương khó quên ấy.

Điện thoại báo có tin nhắn.

Cô cúi đầu, hơi ngây người.

“Chúc mừng năm mới.”

“Mong nụ cười luôn nở trên môi em.”

Chính là hy vọng sau này ngày nào em cũng vui vẻ, đừng để nổi buồn xâm chiếm trái tim em, đôi mắt đẹp của em mãi mãi trong sáng thuần khiết. Anh đã bị chính đôi mắt ấy thu hút, hoàn toàn đắm chìm trong đó, nguyện làm nô ɭệ cho nó.

Mấy ngày sau.

Gần như ngày nào họ cũng phải đi chúc Tết họ hàng bạn bè thân thiết, rất mệt.

Thực ra cô không thích tới nhà họ hàng chút nào, bởi vì lần nào cũng sẽ bị hỏi về thành tích và đem ra so sánh với chị gái, lần nào cũng vậy. Đối với những người đó cô chỉ có thể giữ khuôn mặt tươi cười đối phó, thật sự đã chán ngấy rồi.

Đến tối, cô đều nhắn tin với Trần Thuật, than phiền về những chuyện này.

Trần Thuật sẽ an ủi cô, yên tâm đi, những người này chẳng là gì đối với em cả, sau này tới nhà anh chắc chắn không ai hỏi em những chuyện đó đâu.

Cô thấy lạ, đến nhà cậu làm gì.

Trần Thuật thản nhiên hỏi lại: Em không định gặp bố mẹ chồng à?

An Tĩnh: …

Kỳ nghỉ đông nhanh chóng qua đi.

Vào học kỳ mới, lớp của họ đương nhiên biến thành lớp tự nhiên, ngồi trong lớp mà cảm thấy có chút là lạ, có thêm rất nhiều khuôn mặt xa lạ.

Một số bạn đã phân sang lớp khác.

An Tĩnh thấy hơi buồn, chia xa đơn giản như vậy đấy.

Quách Kiều ngồi bàn trên đã sang lớp xã hội, thay vào đó là một bạn nam không quen. Có điều Dương Kỳ vẫn ở bên cạnh cô, hai người nhìn nhau cười.

Trên bục giảng, cô Lý đang xem danh sách lớp.

Cô ấy vẫn dạy lớp của họ, cô đọc tên từng người mới chuyển đến, rồi lại bảo họ giới thiệu sơ qua về bản thân, những bạn học cũ đều cúi đầu che miệng cười thầm.

Sau khi giới thiệu sơ qua xong, cô chủ nhiệm hắng giọng, cầm một tờ giấy đung đưa trước mặt, tuyên bố đổi chỗ ngồi.

Cô vừa lên tiếng, đám học sinh bên dưới thi nhau xì xào bàn tán.

Đột nhiên phải đổi chỗ ngồi đã ngồi suốt cả một học kỳ, ai cũng cảm thấy không quen.

Cô Lý đã sắp xếp xong sơ đồ chỗ ngồi mới. Cô ấy quay người dán sơ đồ lên tường, bảo các học sinh khi nào nghỉ giải lao tranh thủ thời gian đổi chỗ.

Hứa Gia Nghiệp bàn cuối đột nhiên ôm chầm lấy Trần Thuật rồi nói: “Hu hu hu không được, tôi không muốn rời xa Trần Thuật của tôi đâu, sau này ai cho tôi chép bài về nhà, ai cho tôi đáp án hu hu hu.”

Trần Thuật đang cúi đầu nhìn điện thoại, không kịp phản ứng, đột nhiên bị ôm chầm lấy, cậu rùng mình khó chịu, cau mày hét lên: “Đi chết đi, cậu buông ra.”

Tống Tư rất thích góp vui, cậu ta thấy Hứa Gia Nghiệp làm như vậy, khóe miệng nhếch lên vẻ gian tà, cũng ôm lấy cổ Trần Thuật, lắc lắc người cậu: “Oa oa oa, tôi cũng không muốn rời xa Trần Thuật của chúng ta.”

Trần Thuật sa sầm mặt xuống.

An Tĩnh và An Nguyệt đều không kìm được bật cười.

Giờ giải lao, các bạn thi nhau chạy đến chỗ bức tượng cạnh tấm bảng, chen chúc xem sơ đồ chỗ ngồi.

Chốc lát lại vang lên tiếng kêu hoặc vui mừng hoặc là buồn rầu.

An Tĩnh không đi xem, cô chống cằm muốn đợi khi nào vắng người hơn mới đi.

Còn đám người phía sau không hề quan tâm tới sơ đồ chỗ ngồi này, coi như nó không tồn tại, không ai bận tâm chỉ cười khì khì buôn chuyện của đám con trai.

Dương Kỳ chen chúc xong quay lại, mặt mày ủ rủ về chỗ ngồi.

An Tĩnh thấy lạ hỏi: “Sao thế?”

Dương Kỳ thở dài, nhăn nhó đáp: “An Tĩnh, mình phải tạm biệt cậu rồi, học kỳ này mình không ngồi cùng bàn với cậu nữa.”

An Tĩnh rất lo lắng: “Thế cậu ngồi chỗ nào?”

Dương Kỳ chỉ chổ ngồi mới: “Cách cậu hơi xa, ở dãy thứ ba.”

An Tĩnh nhìn về phía cô ấy chỉ, qua thực là hơi xa.

An Tĩnh thấy hơi tiếc, Dương Kỳ là bạn cùng bàn khá hợp với cô, đều là những người ít nói, trong học tập cũng có thể đôn đốc đối phương.

Cô cười khích lệ cô ấy: “Không sao, dù sao chúng ta cũng cùng lớp mà, khi hết giờ mình cũng có thể tới tìm cậu.”

Dương Kỳ nghe thấy cô nói vậy cuối cùng cũng không nhăn nhó nữa, cô ấy bẽn lẽn ừ một tiếng, quay sang ôm cô, sau đó cúi đầu thu dọn sách vở.

An Nguyệt cũng quay lại. Sau khi ngồi xuống, cô ấy thong thả giở vở ra xem, lại còn ung dung quay bút.

Trần Thuật liếc nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên.

Sao người này không thu dọn sách vở?

Không đổi chỗ sao?

An Tĩnh quay sang hỏi cô ấy: “Chị, chị ngồi ở đâu?”

Trần Thuật nghiêng người, một cánh tay chống lên bàn của Hứa Gia Nghiệp ở phía sau, một tay uể oải gõ xuống bàn, mắt nhìn xuống tay, nhưng tai vẫn vểnh lên nghe ngóng.

Cậu hy vọng có thể đổi bạn cùng bàn khác, dù sao thì không muốn ngồi cùng cô ta.

Từ sau khi mối quan hệ giữa cậu và An Tĩnh bị cô ta phát hiện, cô ta rất phiền phức, thời gian bọn họ ở riêng bên nhau càng ngày càng ít, ngay cả khi nói một câu với An Tĩnh cũng có thể bị ngắt lời.

An Nguyệt nhún vai: “Chị vẫn ngồi ở đây.”

Ầm một tiếng, tâm nguyện của ai đó đã vỡ vụn, vậy thì chỉ có thể là cậu chuyển đi.

An Tĩnh gật đầu hỏi tiếp: “Thế còn em?”

“Em cũng ngồi đấy.”

Ai đó mím môi, thôi bỏ đi.

“Không có gì thay đổi à?” An Tĩnh chớp mắt.

“Đúng vậy,” An Nguyệt gật đầu, hơi ngừng giây lát, cô liếc mắt nhìn Trần Thuật, lạnh lùng nói: “Cậu ta cũng ngồi ở đây, hứ, vừa hay có thể giám sát cậu ta.”

Trần Thuật không buồn nhíu mày, cậu cười nhạt, nói một câu không đầu không đuôi: “Bóng đèn.”

An Tĩnh im lặng, sao cô có cảm giác An Nguyệt và Trần Thuật càng ngày càng bất hòa….

Tống Tư ghé sát lại hỏi: “Lớp trưởng lớp trưởng, thế bọn mình thì sao?”

An Nguyệt nói ra phía sau: “Chỗ ngồi của Hứa Gia Nghiệp cũng không thay đổi.”

Hứa Gia Nghiệp nghe thấy vậy liền wow lên một tiếng, hiếm khi phấn khích tới mức khoa chân múa tay như vậy. Nhưng sau đó lại cúi đầu chơi game.

Tống Tư nghe thấy chỗ ngồi của rất nhiều người không thay đổi, yên tâm quay về chỗ.

Vô cùng vui sướng, tưởng rằng bản thân cũng không đổi chỗ, cậu ta không hỏi tiếp nữa, mà ngồi dựa ghế thư thái vắt chân chữ ngũ, chẹp chẹp: “F4 Minh Đức chúng ta lại có thể tự do bay lượn rồi.”

Cậu ta thậm chí còn ngân nga hát, lời bài hát đại khái như sau:

“Không ai có thể khiến chúng ta xa cách.” Nhạc thì sai hết.

An Nguyệt ngoảnh đầu nhìn cậu ta với vẻ khó hiểu, khẽ lẩm bẩm:

“Nhưng cậu thì chuyển đi.”

Tống Tư vẫn đang ngân nga, nghe thấy vậy bỗng nhiên sững người, chỉ tay vào ngực mình với vẻ không thể tin được: “Mình chuyển đi?”

An Nguyệt nói với vẻ đương nhiên: “Đúng vậy, cậu chuyển bàn trên, cậu và Kỷ Nguyên ngồi ở bàn trên An Tĩnh.”

Tống Tư rất sốc: “Thế ai ngồi chỗ của mình.”

“Châu Tề.”

Châu Tề ngồi dãy bên kia hai mắt sáng lên: “Vui quá.”

Tống Tư tỏ vẻ không thể chấp nhận được, ấm ức kêu lên: “Vì sao các ông không đổi chổ chỉ có tôi là bị đổi! Có còn là anh em không hả?”

Hứa Gia Nghiệp cười ha ha: “Tình bạn bằng nhựa mà.”

Châu Tề đã nhanh chóng sắp xếp sách vở xong, cậu ta rảo bước đến bên cạnh Tống Tư, gõ gõ vào mép bàn, trêu cậu ta: “Mau đi đi ông bạn, đây là chỗ của tôi.”

Trần Thuật nhếch mép, hoàn toàn không bận tâm tới những chuyện này.

Cậu khẽ nghiêng người, dựa sát về phía An Tĩnh vẫn chưa quay lên trên, khóe miệng nở nụ cười, nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Chào bạn, học kỳ mới xin hãy giúp đỡ nhé.”

An Tĩnh nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của cậu không nhịn được cười.

An Nguyệt ngồi cạnh lắc đầu không còn gì để nói, sao em gái lại ngốc như vậy cơ chứ?

Hai cái người này thật là, từng hành vi cử chỉ đều giống như đang yêu nhau, mỗi ánh mắt nụ cười đều có thể khiến người ta nhận ra tình ý tràn ngập trong đó.

Nghĩ một lúc lại cảm thấy có lẽ cô biết hai người họ đang hẹn hò, nên mới cảm thấy bọn họ lộ rõ như vậy, giống như bản thân trước đây, không biết nên cũng không phát hiện ra gì cả.

An Tĩnh không bận tâm tới Trần Thuật nữa, cô nằm bò ra bàn của An Nguyệt, đang định hỏi bạn cùng bàn của mình là ai, thì có người cười gọi tên cô.

An Tĩnh quay đầu, sững người.

Hạ Quý ôm cặp sách đứng ở lối đi, mỉm cười với cô, sau đó ngồi xuống và nói: “Mình vừa nhìn thấy sơ đồ chỗ ngồi, lần này mình là bạn cùng bàn với cậu.”

An Tĩnh à một tiếng, vội vàng ngồi thẳng người, mỉm cười, dịu dàng nói: “Trùng hợp vậy à.” Hạ Quý trước đây đã từng lên danh sách đại hội thể thao với cô, cũng có thể nói là khá quen thuộc.

Hạ Quý lấy sách vở ra rồi nói: “Đúng vậy, sau này chỉ giáo nhé.”

An Tĩnh sững người, câu này nghe quen thật. Cô liếc nhìn Trần Thuật, sau đó lắc đầu khiêm tốn nói: “Không cần chỉ giáo, mọi người cùng cố gắng là được.”

Trần Thuật nghiêng đầu, thở dài.

Cạch một tiếng, cậu ngửa ra phía sau dựa người vào ghế, một tay gác lên trán, nheo mắt nhìn lưng hai người ấy, ánh mắt sầm xuống, lưỡi đá đá răng, không nói một lời.

Kỷ Nguyên ngồi bàn trên An Tĩnh, An Tĩnh vui lắm. Cô nói chuyện với Kỷ Nguyên.

Tống Tư nhăn nhó ôm cặp sách của mình ngồi xuống chỗ ngồi mới, vốn dĩ cậu ta ngồi bàn cuối, trong giờ có thể tùy tiện làm việc riêng, bây giờ thì hay rồi, không chỉ chỗ ngồi bị đẩy lên trên, ngay cả người để buôn chuyện cũng không có.

Cậu ta cảm thấy như bị cả thế giới cô lập, buồn bực không vui.

Còn An Tĩnh thì rất vui, tuy có thứ gì đó thay đổi, nhưng thực ra lại cảm thấy không có gì thay đổi cả, cuộc sống vẫn như thế.

—-

Ngày tháng cứ thế trôi đi. Thoắt cái đã được hơn một tháng rồi.

Đầu tháng Tư, thời tiết không còn lạnh như trước nữa. Trời trở nên ấm áp, khắp nơi cây cối đầm chồi nảy lộc tràn đầy sức sống.

Trưa hôm nay, An Tĩnh vừa ăn cơm xong, ngồi tại chỗ làm bài tập. Cô quay bút, suy nghĩ đề bài, miệng lẩm bẩm bước làm bài còn nói thành tiếng.

Bên cạnh vang lên tiếng cười, An Tĩnh ngừng lại, ngước mắt nhìn sang bên cạnh, không biết Hạ Quý đã quay về lớp từ khi nào, cậu ta ngồi xuống, chỉ vào bài toán trước mặt cô.

Cậu ta ôn hòa nói: “Bài này không chỉ có một hướng giải đâu, thực ra cậu đổi cách làm khác có lẽ sẽ đơn giản hơn đấy.”

An Tĩnh một giây trước vẫn còn nghĩ, sao Hạ Quý lại ầm thầm lặng lẽ quay lại như vậy, một giây sau đã bị những gì cậu ta nói thu hút chú ý, hỏi: “Vậy sao? Còn có cách giải gì nữa? Mình giải như thế này có chút phiền phức.”

Hạ Quý ghé sát lại: “Bài này mình tìm ra được phải như thế này…” Cậu ta không có bút trên tay, hộp bút của mình lại để trong ngăn bàn, cậu ta liền cầm luôn bút của An Tĩnh, viết từng bước giải lên giấy nháp của cô, vừa viết vừa dạy cô.

An Tĩnh chốc chốc lại gật đầu, nhìn giấy nháp suy ngẫm.

Đột nhiên ở cửa vang lên giọng nói của Tống Tư. Cậu ta thấy lạ, hỏi: “A Thuật, ông đứng đây làm gì?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.