Kỳ thi cuối kỳ đã tới, kỳ nghỉ hè cuối cùng của cấp ba gần ngay trước mắt, học sinh thi xong giống như vừa đánh trận vậy, tất cả các tiết học sau đó đều là phân tích đề thi, mọi người đều cảm thấy đầu óc nặng nề mệt mỏi.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, lớp mười một sắp kết thúc.
Hôm nay, An Tĩnh về nhà với tâm trạng thoải mái nhẹ nhõm, lần thi này cô phát huy toàn bộ sức lực của mình, tiến bộ hơn rất nhiều bậc.
An Nguyệt bị cô chủ nhiệm giữ lại trường rất lâu nên cô về nhà trước.
Vừa bước vào cửa, tiếng ti vi từ phòng khách rộng ra. Trong nhà đèn điện sáng choang.
Cô cởi giày, thò đầu vào trong bà Lục Mỹ Hoa khoanh tay trước ngực, nghiêm nghị ngồi trên ghế sofa, do bà quay lưng về phía An Tĩnh nên cô không nhìn thấy nét mặt của mẹ.
An Tĩnh thay dép đi trong nhà xong, liền gọi mẹ một tiếng.
Có điều bà Lục Mỹ Hoa không phản ứng, có lẽ là do tiếng tivi quá to, che lấp giọng nói của cô. Cô đi vào phòng khách, vừa đi vừa bỏ tờ kết quả học tập ra ngoài, chuẩn bị cho mẹ xem điểm số.
Lần này, cô thực sự cảm thấy mình làm bài thi rất tốt.
An Tĩnh đi đến trước mặt bà Lục Mỹ Hoa, đưa tờ kết quả ra trước mặt mẹ, mỉm cười mong đợi: “Mẹ ơi, mẹ nhìn xem lần thi này của con…”
Vẫn chưa nói hết câu, An Tĩnh nín thở, đột nhiên tờ giấy trên tay bị giật mạnh, rơi xuống bàn uống nước trước mặt. Nụ cười vẫn còn trên khoé miệng, cô ngước mắt nhìn mẹ với ánh mắt lạ lùng.
Ánh mắt bà Lục Mỹ Hoa từ từ di chuyển từ tivi lên người cô, không khí yên tĩnh như trước khi cơn giông bão ập tới. Bà khẽ nói: “Tĩnh Tĩnh, mẹ biết hôm nay lớp các con phân tích đề thi, vì thế mẹ đã gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm của các con, muốn hỏi han về tình hình thi cử lần này của các con.
An Tĩnh thấy lòng mình chùng xuống, giống như bị dội một gáo nước lạnh vậy.
Lạnh buốt.
Cô đưa mắt liếc nhìn tờ kết quả bị vứt trơ trội trên bàn. Nếu mẹ biết thành tích của cô lần này thì vẻ mặt chắc chắn sẽ không như vậy.
Khuôn mặt nghiêm khắc, ánh mắt nặng nề. Chắc chắn là bà còn biết chuyện gì khác nữa.
Cô mím môi, gật đầu.
Bà Lục Mỹ Hoa cao giọng hơn, khoé miệng nhếch lên, giọng điệu như nghe thấy chuyện gì buồn cười vậy: “Hôm nay con có biết mẹ nghe được cái gì từ cô giáo chủ nhiệm của các con không?”
An Tĩnh cụp mắt xuống, không nói gì chỉ có ngón tay khẽ cử động.
Ba Lục Mỹ Hoa hít một hơi, rõ ràng có chút kích động: “Nói đi An Tĩnh , con có biết mẹ nghe thấy cái gì không?”
Bà khống chế giọng nói của mình, nói tiếp: “Cô giáo nói gần đây con rất thân thiết với một bạn nam trong lớp, cả lớp bàn ra tán vào.”
An Tĩnh vẫn cúi đầu, không nói một lời.
Bà Lục Mỹ Hoa nhìn lên người cô, cố tình nói chậm lại, như muốn dụ cô kể ra: “Tĩnh Tĩnh, có phải con yêu đương ở trường không? Con nói đi, chỉ cần con nói là không thì mẹ sẽ tin con.”
An Tĩnh từ từ ngước mắt nhìn mẹ, há miệng ra.
Bà mong chờ cô có thể nói điều gì đó, phủ nhận hoặc nói không có, nói những lời đồn đó không phải là sự thật, không liên quan gì tới cô cả.
An Tĩnh mím chặt môi, cuối cùng vẫn không nói gì cả. Cô không muốn phủ nhận mối quan hệ giữa mình và Trần Thuật. Khoảng thời gian tươi đẹp, giản dị đó đã thực sự tồn tại.
Không khí tĩnh lặng vài giây.
Trái tim của bà Lục Mỹ Hoa từ từ chùng xuống, lần này thì đã hiểu rõ kết quả rồi, bà hoàn toàn không thể ngờ rằng cô con gái ngoan ngoãn chững chạc của mình lại làm ra chuyện to gan tày đình như vậy.
Bà cau mày, nỗi thất vọng trên khuôn mặt khó có lời nào có thể diễn tả được.
Bà đứng phắt dậy: “An Tĩnh con có biết con đang làm cái gì không? Con mới học lớp mười một! Con vẫn còn nhỏ! Bây giờ con đang đứng trước giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời! Sao con có thể nghĩ tới chuyện yêu đương hẹn hò chứ, tuổi của con quan trọng nhất là học tập, con có biết không?”
Bà Lục Mỹ Hoa chưa bao giờ tức giận như vậy, thậm chí bả còn không tin cô con gái từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời mình như vậy lại làm ra chuyện này, hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của bà.
Đột nhiên bà túm lấy vai An Tĩnh, lắc lắc: “Tĩnh Tĩnh, con nói đi, có phải là thằng đó dùng những lời đường mật mê hoặc con, ép con qua lại với nó không?”
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có như vậy.
Bà nói rồi gật đầu, cau mày nói: “Bản thân nó dốt lại còn muốn kéo con xuống theo, An Tĩnh con nghe mẹ nói, nhanh chóng…”
“Không phải.”
Bà Lục Mỹ Hoa sững người, nhìn An Tĩnh.
An Tĩnh ngẩng đầu nắm chặt tay, nhưng khuôn mặt thì lặng lẽ nhìn mẹ chăm chú, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cậu ấy không hề ép buộc con, thành tích học tập của cậu ấy thậm chí còn tốt hơn con, con hẹn hò với cậu ấy là do con tự nguyện.”
Bà Lục Mỹ Hoa cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh. Bà lảo đảo ngồi xuống sofa, cố thở đều, trong đầu hiện lên những lời cô vừa nói, lặp đi lặp lại mấy lần liền, bà muốn nổi nóng nhưng vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, bà không muốn nghe thêm điều gì khác nữa, quay mặt đi, chỉ vội vàng nói một câu: “Con hãy nhanh chóng cắt đứt với cậu ta.”
Ngay cả hai tiếng chia tay bà cũng không nói ra được.
“Lập tức, ngay tức khắc.”
Bây giờ con gái đang trong giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời. Sao có thể để chuyện này hủy hoại nó được. Chỉ sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì.
An Tĩnh im lặng một lúc, cô nghẹn ngào trong lòng, khó có thể nói thành lời, nhưng vẫn nhẹ nhàng, kiên quyết nói: “Mẹ, con và cậu ấy sẽ không chia…”
Vẫn chưa nói hết câu, “bốp” một tiếng, An Tĩnh bị bạt tai một cái rất mạnh.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng, người đã lảo đảo, vịn vào tay vịn ghế sofa, mặt nghiêng đi, bất động, mái tóc che khuất khuôn mặt vừa mới hằn lên mấy vết ửng đỏ.
Mấy giây sau cô mới cảm thấy đau.
Không chỉ trên người, cảm giác đau đớn trong tim cũng dần dần lan ra.
Bà Lục Mỹ Hoa sững người, bàn tay bà còn run rẩy khựng lại giữa không trung.
Bà chưa bao giờ đánh An Tĩnh, chưa một lần nào, đây là lần đầu tiên. Bà định bước đến xem mặt An Tĩnh thế nào, nhưng vẫn kìm chế không nhúc nhích.
Đánh lên người con nhưng lại đau đớn trong lòng mình.
Đây là đứa con gái bà yêu quý cưng chiều từ nhỏ tới lớn, mặc dù bà yêu cầu cô cao hơn An Nguyệt, nhưng dù sao cũng là con gái của mình, bà nhắm mắt lại.
Mắt bà đỏ hoe: “An Tĩnh! Con có biết con đang nói gì không? Cái thằng đó rốt cuộc đã dụ dỗ con như thế nào hả? Mà con lại giấu mẹ lâu như vậy? Con như thế này sẽ để lỡ cả cuộc đời đấy! Thành tích học tập của con không tốt bằng chị con, bây giờ con không nỗ lực, không cố gắng, lại còn có tâm trạng để yêu đương, vậy thì sao có thể thi được vào trường đại học A đây?”
Bà Lục Mỹ Hoa vừa tức giận vừa buồn bã. Khóe mắt bà ươn ướt, bà không hiểu đứa con gái từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời của mình bị làm sao.
Nước mắt của An Tĩnh cũng trào ra, cô nhìn thẳng vào mẹ, kìm nén tiếng nức nở, hít một hơi. cô gắng để bản thân bình tĩnh nói: “Mẹ, con biết con đang nói gì, sẽ không để lỡ đâu, con đảm bảo con sẽ không để lỡ việc học hành, con sẽ nỗ lực, con sẽ cố gắng.”
Cô hạ giọng hứa với mẹ: “Sau này con nhất định sẽ ra sức học hành, con sẽ không làm mẹ thất vọng, hãy tin con, mẹ!”
Mắt An Tĩnh đỏ ửng, không còn bình tĩnh như trước nữa. Hai hàng nước mắt chảy trên khuôn mặt trắng trẻo của cô, bên má vẫn hằn lên vết đỏ từ cái bạt tai trước đó. Nhưng cô vẫn nỗ lực giải thích với mẹ, vừa nói vừa nghẹn ngào nức nở nói rất nhiều điều.
Vừa nói lại còn vừa kéo tay áo mẹ. Như không có cách nào, chỉ có thể túm thật chặt áo mẹ.
“Sao con lại bướng bỉnh như vậy.” Bà Lục Mỹ Hoa lau nước mắt, ngữ khí trở nên mềm mỏng, hết lời khuyên nhủ cô: “Đúng vậy, con dám hứa với mẹ, dám đảm bảo với mẹ những chuyện này mẹ biết, nhưng mẹ thì không dám, mẹ là mẹ của con, mẹ phải có trách nhiệm với con. Con có nhớ không, trước đây mẹ luôn nói với các con phải thi vào trường đại học A? Lấy trường đại học A làm mục tiêu? Con không tập trung vào việc học như vậy thì làm sao có thể thi đỗ được?”
An Tĩnh lắc đầu, siết chặt ngón tay như thể đang tự hành hạ mình.
Đúng lúc ấy, cánh cửa kêu két một tiếng rồi mở ra.
An Nguyệt và ông An Hướng Dật chưa bước vào, nhưng tiếng trò chuyện đã vọng vào trước.
Hai bố con vừa cười nói vừa đi vào, nhìn thấy dáng vẻ đối chất trong im lặng của hai mẹ con, họ cũng không khỏi sững người một lúc. Ông An Hướng Dật bước tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bà Lục Mỹ Hoa không nói gì, nhìn sang chỗ khác, hít sâu một hơi, bà lạnh giọng cuối cùng nói một câu: “Nếu con không thể hạ quyết tâm được, vậy thì mẹ đành phải cho hai đứa chuyển trường.”
An Tĩnh ngẩng phắt lên, không dám tin vào tai mình: “Mẹ, như thế không được!”
Giai đoạn này mà chuyển trường có nghĩa là lại phải tới một ngôi trường hoàn toàn mới, lại phải làm quen với một đám bạn mới và thầy cô mới, lại phải làm quen với môi trường xa lạ ở đó.
Không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ có biến cố gì.
Đây chỉ là chuyện của một mình cô, tuyệt đối không thể làm liên lụy đến An Nguyệt.
Nhưng với bà Lục Mỹ Hoa, yêu đương lúc học mới mười một là chuyện nghiêm trọng hơn cả chuyện chuyển trường.
An Nguyệt ngây người đứng đó, vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Cô đi tới bên cạnh ghế sofa, nhìn An Tĩnh rồi lại nhìn mẹ, không khí trong nhà trở nên trầm trọng chưa từng có, cả hai người đều khóc.
Cô cau mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ông An Hướng Dật đi tới, cau mày nói: “Chuyển trường cái gì, sao lại nói tới chuyển trường. Sao lại nổi nóng, có chuyện gì từ từ nói với con là được.”
Ông cúi đầu nhìn tờ phiếu kết quả không ai ngó ngàng tới trên bàn uống nước, cầm lên xem đọc kỹ một hồi lâu, mỉm cười nói: “Đây là thành tích thi lần này của Tĩnh Tĩnh đúng không, cũng khá mà, chẳng phải là rất tốt hay sao.”
Bà Lục Mỹ Hoa nhìn tờ giấy trên tay chồng với vẻ mặt phức tạp:
“Lần này thi tốt, không có nghĩa là lần sau nó cũng có thể thi tốt.”
An Tĩnh im lặng một lúc, từ từ ngước mắt lên: “Mẹ, con quyết định rồi.”
Ông An Hướng Dật không hiểu: “Quyết định cái gì?”
Bà Lục Mỹ Hoa nhìn cô, gật đầu, nói con lại đây. Sau đó đi vào thư phòng.
An Tĩnh cử động, đặt chiếc cặp vẫn đeo từ lúc bước chân vào nhà xuống, cùng với cả trái tim nặng nề của mình. Cô đưa tay sờ má, đi theo mẹ vào thư phòng. An Nguyệt chặn cô lại.
Vẻ mặt của cô ấy rất lo lắng, âm thầm hỏi: “Sao thế?”
Sắc mặt An Tĩnh tái nhợt, khóe miệng nở nụ cười gượng gạo với chị gái, không nói gì cả.
Cánh của thư phòng đóng lại, tất cả mọi lời nói đều bị chặn lại ở bên trong.
An Nguyệt đứng chờ ở cửa, đi đi lại lại. Lần đầu tiên cô hận vì sao trọng nhà lại cách âm tốt như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ nổi nóng như vậy, nghiêm trọng tới mức định chuyển trường, cô suy nghĩ một lúc, không phải chứ…
Nửa tiếng sau, cửa thư phòng mở ra.
An Nguyệt lập tức bước lên trước muốn hỏi có chuyện gì xảy ra.
Không biết hai mẹ con đã nói những gì, An Tĩnh từ trong đó đi ra, sắc mặt có chút nhợt nhạt, mái tóc xòa hai bên. Cô đi rất chậm, mắt nhìn xuống dưới đất.
Bà Lục Mỹ Hoa trong thư phòng gọi cô: “Tĩnh Tĩnh.”
An Tĩnh dừng bước, nghiêng đầu.
Cô đứng quay lưng lại với bà, bà trầm giọng nói: “Con là con gái của mẹ, hãy nhớ những gì con nói, nhớ con đã hứa với mẹ những gì.”
An Tĩnh quay về phòng, toàn thân không còn chút sức lực, nằm vật ra giường.
Ngây người nhìn trần nhà phía trên, đôi mắt vô thần có chút thẫn thờ ngây dại, những giọt nước mắt long lanh trong suốt theo khóe mắt chảy xuống thái dương mà cô không hề hay biết.
Một lúc sau cô ngồi dậy. Ôm gối, gục mặt xuống đầu gối, khe khẽ khóc thành tiếng. Nức nở nghẹn ngào, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Tiếng khóc đầy đè nén và kiềm chế. Không biết đã khóc bao lâu, khóc xong, nước mắt khô lại trên mặt cô.
Cô lấy điện thoại trong cặp ra, căn phòng kéo rèm kín mít tối đen như mực.
Cô mở khóa điện thoại, màn hình bật sáng, cô ngây người nhìn ánh sáng trắng chói mắt ấy, đến tận khi nó tự động tắt đi.
Ánh mắt An Tĩnh chuyển động, lúc đó mới bừng tỉnh, ngón tay lại chạm vào đó, màn hình lại sáng lên, cô gọi một cuộc điện thoại.
Toàn thân co quắp.
Đối phương nghe máy.
“Trần Thuật, em có chuyện muốn nói với anh.”