Thời gian nghỉ hè, An Tĩnh không chơi gì cả, cô đăng ký đủ các lớp học thêm bên ngoài, có lúc thậm chí còn bận hơn cả An Nguyệt, cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Cô cố gắng để bất cứ lúc nào cũng có việc để làm.
Như thế mới không suy nghĩ lung tung.
Cô càng ngày càng ít nói, khuôn mặt cũng càng ngày càng ít bộc lộ cảm xúc.
Bà Lục Mỹ Hoa có lúc cũng cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của cô.
Trời thì nóng bức như vậy mà cứ ở bên ngoài, liệu có chịu được không.
Sau buổi tối hôm ấy, hai người họ đều ngầm hiểu, cả hai không còn nhắn tin cho nhau nữa, cũng không liên lạc điện thoại với nhau nữa. Cả một kỳ nghỉ hè cũng không gặp nhau. Khi nào quả thực quá nhớ cậu, An Tĩnh sẽ mở điện thoại, nhìn số điện thoại của Trần Thuật.
Nhìn những tin nhắn cậu đã gửi trước đây. Nhiều tin nhắn như vậy cô không xóa một cái nào. Cũng không nỡ xóa đi, chỉ ngây người nhìn.
Đó là thứ rất quan trọng. Là chứng cứ cùng cô trải qua từng ngày từng đêm.
—
Kỳ nghỉ hè nhanh chóng qua đi.
Bất giác, họ đã trở thành học sinh lớp mười hai từ lúc nào không hay.
Từ tòa nhà của lớp mười một chuyển lên tòa nhà của lớp mười hai.
Bà Lục Mỹ Hoa chuyển cho hai chị em sang lớp tự nhiên hai.
Cô giáo chủ nhiệm mới, bạn học mới, bọn họ chỉ giới thiệu sơ qua về bản thân. Khi An Tĩnh nói ra tên của mình, tất cả các bạn ngồi dưới đều xúm lại thì thầm to nhỏ với nhau.
Ai cũng biết, An Tĩnh là bạn gái của Trần Thuật. Người nổi tiếng mà.
Sau khi giới thiệu bản thân xong, An Tĩnh ngồi xuống, tiếp tục sắp xếp sách vở, đặt những sách vở cần dùng cho tiết học sau lên bàn, coi như không nhìn thấy ánh mắt lúc có lúc không của các bạn trong lớp.
Sau khi hai người lên lớp mười hai, bà Lục Mỹ Hoa cũng càng ngày càng nghiêm khắc hơn, càng lúc càng căng thẳng hơn, có lúc sau khi tan học còn đích thân tới đón họ.
Một ngôi trường nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ. Lúc đi qua đi lại, đều có thể chạm mặt người ấy.
Ví dụ có một lần trong lễ chào cờ, lớp A1 đứng ngay cạnh lớp A2, cô đứng nghe lãnh đạo trên bục phát biểu, nhưng tâm hồn thì ở tận đâu. Cô nhớ tới lúc vừa mới xuống sân, vô tình nhìn thấy Trần Thuật.
Tóc của cậu đã được cắt ngắn hơn, gọn gàng hơn. Không biết có phải là ảo giác không, hình như cậu cao hơn một chút, gầy đi một chút. Bên cạnh vẫn là đám Tống Tư Châu Tề. Cậu không chút hứng thú nghe mấy người họ nói chuyện. Cũng không tiếp lời, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc.
Tống Tư Châu Tề đứng ở hàng cuối nói chuyện phiếm với vẻ buồn chán. Đứng cũng không đứng ngay ngắn, lúc thì nghiêng người, lúc lại buôn chuyện. Tống Tư nói một hồi lại gọi tên Trần Thuật. Nhưng gọi mãi cũng không thấy cậu trả lời.
Tống Tư nhìn sang, Trần Thuật đang quay đầu sang, hàng mi dài cụp xuống, ánh mắt hướng về phía nào đó ở phía bên trái, trong mắt ẩn chứa cảm xúc cậu ta không hiểu được, cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Cậu ta chán quá không có gì chơi, liền hướng mắt nhìn theo, một hình bóng gầy guộc mãnh mai, đứng ngay ngắn ở đó. Mái tóc buộc rất lỏng, để lộ vùng da mịn màng trắng như ngọc sau gáy.
Tống Tư sững người, không nói gì nữa, nháy mắt với Châu Tề. Châu Tề cũng thở dài. Tống Tư thấy anh em không tiếp lời, cũng không còn hứng thú nói chuyện nữa.
Cậu ta không thể hiểu nổi, chẳng phải chỉ qua một kỳ nghỉ hè thôi sao, vì sao nghỉ hè xong tất cả lại thay đổi như thế.
Đầu tiên là trong kỳ nghỉ hè, cậu ta gọi Trần Thuật ra ngoài chơi, gọi thế nào cậu cũng không ra. Lúc tới tận nhà bắt cậu ấy, thì cậu ấy cũng chỉ sa sầm mặt xuống, về sau đồng ý ra ngoài rồi thì suốt ngày bắt bọn họ chơi bóng rổ. Hồi ấy, trong mắt cậu ấy chỉ có bóng rổ, tới mức hai người bọn họ được rèn luyện, cơ bụng cũng săn chắc hơn nhiều.
Bọn họ cũng không hiểu rốt cuộc Trần Thuật bị làm sao. Về sau vào năm học mới, chuyện đáng kinh ngạc hơn xảy ra.
Cô giáo chỉ giải thích qua loa vài câu, An Nguyệt và An Tĩnh không còn học lớp họ nữa, chuyển sang lớp A2. Đây là chuyện không ai ngờ tới.
Mọi người trong lớp thi nhau nhìn về phía Trần Thuật.
Ai cũng biết Trần Thuật và An Tĩnh đang hẹn hò. Nhưng Trần Thuật giống như người không liên quan, ngồi một mình chơi điện thoại.
Khi ấy bọn họ hỏi Trần Thuật chuyện thế nào, nhưng cậu cứ im lặng, không chịu nói chuyện.
Vì thế lại có tin đồn truyền ra ngoài, nói là Trần Thuật và An Tĩnh lớp 11-A1 đã chia tay nhau.
Hơn nữa lại còn có rất nhiều phiên bản. Có phiên bản Trần Thuật chơi chán rồi đá An Tĩnh. Có phiên bản người thứ ba xen vào giữa hai người họ, Trần Thuật thay lòng đổi dạ. Còn có người khoa trương hơn nói lúc đầu Trần Thuật chỉ đánh cược với mấy người anh em, xem xem có thể tán đổ An Tĩnh không, sau đó tán đổ rồi lại cảm thấy cô ta rất tẻ nhạt nên đã đá cô ta. Thế là An Tĩnh bị tổn thương tình cảm, bị ép phải chuyển lớp.
Tống Tư xoa đầu, không thể hiểu được, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Nhìn bộ dạng của Trần Thuật, rõ ràng là vẫn thích An Tĩnh, vì sao không nói một tiếng nào mà chia tay nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Còn về tin đồn, nói Trần Thuật đá An Tĩnh, cậu ta tuyệt đối không tin. Bởi vì có một lần, ở trong lớp vào lúc nghỉ trưa, Trần Thuật ra ngoài nói chuyện với Lục Cách.
Tống Tư liếc nhìn chiếc điện thoại cậu đặt trên bàn, không cầm ra ngoài, khóe miệng khẽ nhếch lên nảy ra ý đồ xấu xa, ai bảo gần đây cậu cứ có thời gian rãnh là ngồi ngây ra nhìn điện thoại không nhúc nhích. Cậu cũng không chơi điện thoại, cứ thất thần nhìn như thế.
Tống Tư rất tò mò, đưa tay lén lút lấy điện thoại, vốn định chơi mấy trò game hay gì đó, xem xem bên trong có bí mật gì.
Nhưng đợi đến khi bật sáng màn hình, cậu ta sững người, nụ cười đông cứng trên khóe miệng. Lúc ấy mới phát hiện, ảnh nền … là An Tĩnh. Bối cảnh là đêm tối, lờ mờ có thể nhìn rõ bên cạnh một con sông, khung cảnh tĩnh lặng.
Cô gái trong điện thoại ngây người nhìn ống kính. Phóng to lên xem, cái bóng in trong mắt là … Trần Thuật đang cười rất tươi.
Nhưng vẫn chưa đợi Tống Tư trả lại điện thoại, Trần Thuật đã cau mày đi tới.
Chắc cậu đến lấy điện thoại, đi tới trước mặt Tống Tư, đứng yên không nhúc nhích, lẳng lặng gõ xuống mặt bàn của cậu ta.
Lúc ấy Tống Tư mới phát hiện ra cậu, nhe răng giả vờ ho một tiếng, mỉm cười ngượng ngùng, trả lại điện thoại trước ánh mắt đầy áp lực đó.
Trần Thuật lạnh lùng nhận lại điện thoại, liếc nhìn cậu ta với ánh mắt u ám, sau đó quay người bước đi.
Làm gì có chuyện người đá lại để hình nên điện thoại ảnh người yêu cũ? Không thể nào, hay là An Tĩnh đá Trần Thuật.
Vãi chưởng, không phải chứ!
Kinh dị như vậy sao.
Tống Tư tự vả vào miệng mình. Không thể hiểu được.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, An Tĩnh ở lại trong lớp ôn lại bài vở.
Đột nhiên có người đứng bên cạnh cô, cũng không nói gì.
An Tĩnh khẽ dừng bút, ngẩng đầu thì thấy Hạ Tâm Vũ đứng bên cạnh, nhìn cô với vẻ cao ngạo.
Khuôn mặt trang điểm đậm, kẻ mí mắt, tô son. Vòng ngực nhô lên, vô cùng gợi cảm.
An Tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Tâm vũ nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên cười khẩy một tiếng, vẻ mặt có chút khinh bỉ, cười với vẻ kiêu ngạo: “Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn xem… bạn gái cũ của Trần Thuật thế nào thôi.”
An Tĩnh sững người, không nói gì. Cô siết chặt chiếc bút trong tay, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Hạ Tâm Vũ thấy cô thản nhiên như không, không thèm bận tâm tới mình, càng tức giận hơn, lập tức nói không suy nghĩ, giọng điệu đầy khinh miệt: “Tôi còn tưởng cô khác cơ, kết quả không phải là vẫn bị Trần Thuật đá sao?”
Loại con gái này, tuy rằng xinh xắn thì cũng xinh xắn, tính cách dịu dàng, nhưng rất nhanh sẽ chán, lại không biết gợi chuyện, dáng người cũng chẳng có gì nổi bật, lại không biết trang điểm, thật sự không biết lúc đầu Trần Thuật lại thích cô ta ở điểm gì.
Cô ta nhìn An Tĩnh lần cuối cùng, sau đó lườm một cái, quay người bỏ đi.
“Thế cô thì sao?” Giọng nói bình thản vang lên sau lưng.
Hạ Tâm Vũ dừng bước, chần chừ quay người lại, cau mày hỏi:
“Cái gì?”
An Tĩnh cầm bút, từ từ ngước mắt lên, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người cô ta, không để lại chút vết tích: “Cô đã bị cậu ấy đá chưa?”
Hạ Tâm Vũ trợn mắt, lập tức cất cao giọng nói.
“Tôi còn lâu…”
Vẫn chưa đợi cô ta nói hết câu, An Tĩnh chợt mỉm cười, quay quay chiếc bút, lẩm bẩm như đang tự nói một mình: “Đúng vậy, tôi quên mất cô còn chưa từng hẹn hò với cậu ấy, thì làm sao mà bị đá được.”
Hạ Tâm Vũ sững sờ, mặt liền đỏ bừng. Cô ta siết chặt tay, người này!
An Tĩnh nói rất khẽ, nhưng lại chọc đúng vào chỗ hiểm của cô ta.
Hạ Tâm Vũ muốn phản bác lại, nhưng trước ánh mắt bình tĩnh của An Tĩnh, bỗng nhiên cô ta cảm thấy không nói được lời nào.
Có lẽ An Tĩnh hoàn toàn không vô hại như vẻ ngoài.
Cuối cùng cô ta giậm chân quay người bước đi.
An Tĩnh cụp mắt nhìn quyển vở trên bàn.
Im lặng một hồi, bỗng nhiên có chút buồn cười, khóe miệng nhếch lên.
Vì sao cô phải bực tức với người không liên quan, cãi nhau thắng thì có ý nghĩa gì, cô lắc đầu, cuối cùng chìm đắm vào sách vở.
—
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi.
Hàng ngày đều có người thích buôn dưa lê, ngoài lúc học hành căng thẳng lại buôn chuyện của người khác, có rất nhiều người muốn xem xem Trần Thuật và An Tĩnh có quay lại với nhau hay không.
Đáng tiếc hai người bọn họ từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện với nhau, khiến tất cả mọi người đều thất vọng.
Có lúc đi qua hành lang lớp A2, Trần Thuật cố ý dừng lại, từ từ ngước mắt lên, nghiêng mặt tìm kiếm một người nào đó qua cửa sổ.
Chỉ một ánh nhìn là có thể nhận ra cô gầy đi, bàn tay đang đút trong túi áo nắm chặt lại.
Lúc cô ngoảnh đầu lại thì cậu đã đi rồi.
Chuyện này cũng dần dần lắng xuống. Hằng ngày đều có những tin đồn mới, như ai hẹn hò với ai, ai chia tay với ai, ai thân mật với ai quá mức bị giáo viên mời lên nói chuyện.
Hôm nay, trong thư viện, An Tĩnh đang làm bài tập.
Người ngồi ở bàn bên cạnh chán quá nên buôn chuyện với nhau mấy câu.
Sau đó đột nhiên có một bạn nam hùng hục chạy vào, thở hổn hển, ngồi xuống bàn của bọn họ. Vẫn chưa thở xong đã nói: “Mình nói cho các cậu biết một tin động trời.”
Cậu ta ghé sát lại thì thầm. Nói là Trần Thuật lớp tự nhiên A1 đã đánh một tên khốn ở lớp của Lục Cách ngoài trường. Cậu bạn đó miêu tả rất sinh động, như đã chứng kiến tận mắt vậy.
Có bạn ngạc nhiên hỏi: “Không thể nào, từ khi vào trường tới nay, Trần Thuật chưa bao giờ đánh nhau hay gây chuyện. Sao lại chủ động đánh người khác?”
“Là thật đấy! Hình như là vì cái tên bị đánh nói đùa một câu về bạn gái cũ của Trần Thuật, sau đó vừa hay Trần Thuật nghe thấy, mặt cậu ta liền tối sầm lại, xông lên đấm, mấy người bên cạnh ngăn cũng không ngăn được.”
Cậu bạn đó vỗ vỗ ngực với vẻ sợ hãi: “Lần đầu tiên mình nhìn thấy Trần Thuật hung dữ như vậy, sợ chết đi được, xem ra cậu ta vẫn chưa dứt tình với bạn gái cũ, chỉ một câu nói đùa mà Trần Thuật đã nổi điên rồi.”
An Tĩnh cụp mắt nhìn nét chữ của mình, tay run lên không ngừng.
Cô cúi đầu, cố ép bản thân phải bình tĩnh, tiếp tục viết từng nét từng nét, từng chữ từng chữ, cho dù cô rất lo lắng không biết Trần Thuật có bị thương hay không, có bị đau hay không, nhưng cũng không thể làm được gì.
Bởi vì cô đã hứa với bà Lục Mỹ Hoa trước khi thi đại học xong, sẽ không tiếp xúc với Trần Thuật.
Mặc dù trong lòng đau nhói, cô cũng không nhúc nhích, chỉ cố gắng viết chữ thật nhanh. Cô ngồi rất lâu, cũng viết rất nhiều.
Học sinh ở trong thư viện đều dần dần ra về hết, cô vẫn còn ngồi ở đó.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ từ từ chuyển sang màu vàng, chiếu vào bên trong.