Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh

Chương 67



Vừa nói dứt lời, mấy cô bạn cùng phòng đều ngây ra. Phòng ký túc vừa rồi vẫn còn tiếng nói cười ầm ĩ lập tức trở nên im bặt. Ngay cả tiếng kim rơi xuống sàn nhà cũng có thể nghe thấy.

An Tĩnh có thể nhìn thấy mấy cô bạn cùng phòng đang chớp chớp mắt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, nụ cười vẫn còn đông cứng bên khóe miệng. Sau đó hình như còn nghe thấy tiếng ai đó bị sặc nước bọt.

Người phản ứng đầu tiên là Hứa Tiêu Tiêu, cô ấy nhanh chóng trở lại bình thường. Nhưng quả thực là quá đỗi kinh ngạc, cô ấy còn che miệng hắng giọng, ho vài tiếng, định ra vẻ không có chuyện gì. Có điều không được, tin này quá khủng suy nghĩ một hồi cô ấy trịnh trọng nhắc lại: “Cậu muốn nói là, một trong hai anh chàng đẹp trai đứng đợi bên dưới lúc nãy, có một người là bạn trai của cậu.”

An Tĩnh ngập ngừng gật đầu: “Đúng vậy.”

Để tránh nhận nhầm người, Hứa Tiêu hỏi với vẻ thăm dò: “Bọn họ mặc quần áo màu gì?”

“Đều mặc màu đen.”

Hứa Tiêu Tiêu im lặng: “Thế thì đúng rồi.”

Ba người càng nhìn cô chằm chằm.

An Tĩnh cảm thấy không biết có phải mình nói gì sai không. Vì sao ba cô nàng này như vừa phát hiện ra bí mật gì đó kinh thiên động địa vậy.

Thực ra cô nghĩ rằng những chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm cả. Sự thực là Trần Thuật đúng là bạn trai của cô. Chỉ là nếu người khác không hỏi, cô cũng không chủ động nói ra.

Có điều nếu người khác đã hỏi, cô cũng sẽ không giấu giếm. Suy cho cùng hai người họ đã để lỡ một năm lớp mười hai, lớp mười một thì yêu trộm.

Cảm giác này cả hai đều rất khó chịu.

Ba người tiếp tục sững sờ. Thì ra người mà hai chàng soái ca kia đợi chính là An Tĩnh, là cô bạn cùng phòng dịu dàng kín đáo của họ.

Hứa Tiêu Tiêu điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó tiếp tục thận trọng hỏi: “Thế… thế anh chàng nào là bạn trai của cậu thế?”

An Tĩnh ồ một tiếng, thấy hơi đau đầu. Phải làm thế nào để phân biệt được Trần Thuật và Tống Tư cho họ biết đây.

Cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc, trong đầu lóe lên một ý, liền nói: “Chính là anh chàng không cười, nhìn mặt hơi dữ, đó chính là bạn trai mình.”

An Tĩnh cho rằng miêu tả không sai. Sự khác biệt lớn nhất giữa Trần Thuật và Tống Tư chính là cho dù đối với người ngoài hay với bạn bè, Tống Tư lúc nào cũng nhe răng cười, cả ngày lúc nào cũng cười ngây ngô.

Còn Trần Thuật… thì khỏi nói, cậu ấy hiếm khi cười.

Hứa Tiêu Tiêu há miệng. Trong lòng vang lên hàng ngàn câu “Cái quái gì vậy?” Ánh mắt của cô ấy bỗng trở nên vô cùng tôn sùng ngưỡng mộ, đôi mắt lấp lánh ánh sao, giống như vừa gia nhập vào giáo phái nào đó vậy.

Trong khi đó hai cô bạn cùng phòng còn lại thì tỏ vẻ không hiểu gì cả.

Chuyện gì vậy? Rốt cuộc ai là ai?

Vì chỉ có Hứa Tiêu Tiêu nhìn thấy tận mắt, hai người họ cũng chỉ nghe Hứa Tiêu Tiêu nói thôi, chưa được nhìn thấy người, vì thế cũng không biết người không cười là ai, người cười là ai.

Dương Việt nhìn Hứa Tiêu Tiêu với vẻ kỳ lạ: “Thế người không cười là ai?”

Hứa Tiêu Tiêu kích động tới mức không nói nên lời.

Cô ấy kéo tay Dương Việt, nói: “Người đó chính là người đó đó! Cái người mình nói với các cậu là nhan sắc hơn người, siêu siêu đẹp trai ấy! Nhìn vẻ ngoài thì có chút kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng vừa đẹp trai lại vừa ngầu. An Tĩnh, thì ra người đó chính là bạn trai của cậu! A a a, mặc dù không biết vì sao nhưng cảm giác được ở cùng phòng với cậu thật là vinh dự.”

Bởi vì ngày nào cũng có thể gặp được soái ca miễn phí.

Do Hứa Tiêu Tiêu ghé sát đầu về phía cô, sắp chạm vào mũi cô rồi, An Tĩnh không quen, khẽ lùi ra phía sau, nghĩ tới những lời cô ấy nói, ngẫm nghĩ một hồi rồi dịu dàng giải thích: “Thực ra cậu ấy cũng không kiêu ngạo lạnh lùng lắm đâu.”

Trần Thuật được coi là kiêu ngạo lạnh lùng sao? Có lẽ không phải. Dù sao thì cô cũng chưa thấy cậu lạnh lùng với mình bao giờ.

Hứa Tiêu Tiêu kinh ngạc thốt lên: “Rất kiêu ngạo lạnh lùng mới đúng!”

Lúc đó cô ấy còn nhìn thấy có một cô gái ngập ngừng do dự muốn đi lên xin số điện thoại của cậu, nhưng còn chưa tới gần thì anh chàng đó ngước mắt lên, hình như đã nhận ra.

Vẻ mặt cậu không vui lắm, lập tức kéo anh chàng đang cười ngây ngô bên cạnh tránh sang một bên. Cô gái kia hơi ngượng, không biết để mặt vào đâu. Thế là liền đỏ mặt quay về ký túc xá.

Hứa Tiêu Tiêu còn định nói gì đó, nhưng lại bị Dương Việt hét lên một tiếng ngắt lời. Giọng nói của cô bạn cùng phòng này có thể nói là vang vọng đất trời, hai người còn lại đều run lên, An Tĩnh cũng không tránh khỏi.

Ba đôi mắt đều đổ dồn về phía cô ấy, tưởng rằng cô ấy muốn nói chuyện gì quan trọng. Kết quả Dương Việt vỗ tay rất mạnh, như chợt tỉnh ngộ, chỉ tay về phía An Tĩnh nói: “Mình biết rồi! Mình biết rồi! An Tĩnh, anh chàng đó chính là người hẹn hò với cậu từ năm lớp mười một đúng không?”

An Tĩnh sững người: “Đúng vậy.”

Hứa Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết điều này: “Cái gì cái gì?”

Quả thực cô ấy không hiểu gì cả, vì sao lại nói sang chuyện lớp mười một.

Chu Tây không kìm được liền giải thích cặn kẽ với cô ấy.

Hứa Tiêu Tiêu gật đầu, càng nghe càng kinh ngạc, thì ra còn có chuyện này nữa. Bây giờ cô ấy càng thấy tò mò hơn, hơn nữa cảm thấy An Tĩnh thật kín đáo, có người bạn trai như vậy mà không khoe khoang chút nào.

“Thế ai theo đuổi ai trước?” Cô ấy lại hỏi.

An Tĩnh đang sắp xếp đồ đặc, cô khẽ dừng tay, cau mày hơi khó trả lời.

Dương Việt nhìn vẻ mặt cô, từ từ đoán ra: “Mình biết rồi, là cậu ta chủ động theo đuổi cậu đúng không? Nhìn cậu là biết cậu không phải người chủ động, kiểu như Tiêu Tiêu mới là kiểu chủ động theo đuổi người khác.”

Hứa Tiêu Tiêu lập tức phản bác: “Ai bảo thế! Mình rất e thẹn biết chưa hả?”

Chu Tây, Dương Việt rất không nể mặt cô ấy, cả hai đều bật cười.

An Tĩnh cũng cười, không nói gì.

Thật ra, cô cảm thấy may mắn, vì lúc đầu cậu đã chủ động. Hơn nữa giữa chừng cũng không từ bỏ. Nếu không bọn họ cũng sẽ không ở đây.

—–

Buổi chiều bọn họ tới chỗ người phụ trách lấy quần áo tập quân sự. Bắt đầu từ bây giờ, bọn họ sẽ phải chịu giày vò khổ sở dưới thời tiết như thiêu như đốt này.

Tập quân sự chia con trai con gái riêng biệt.

Dưới ánh nắng thiêu đốt, cảm giác đỉnh đầu mỗi người đều đang bốc khói.

Thầy quân sự nhìn quanh với đôi mắt chim ưng, tay áo xắn lên để lộ cánh tay màu nâu đồng, chắp tay phía sau lưng, lúc đứng nghiêm bọn họ đều không dám nhúc nhích, rất sợ bị sờ gáy.

Trán An Tĩnh lấm tấm mồ hôi, đúng lúc cô cảm thấy hai chân không chịu đựng được nữa, sắp run lên thì cuối cùng thầy cũng cho phép nghỉ ngơi.

Bọn họ nói chuyện rất khẽ với nhau, tụm năm tụm ba ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng than phiền thời tiết khắc nghiệt.

An Tĩnh bỏ mũ xuống, lấy mũ quạt quạt cho mát rồi lại đội lên đầu. Mũ và mặt đất đều nóng rực. Cô vặn nắp chai nước khoáng, uống mấy ngụm liền mới cảm thấy như được sống lại.

Ánh mắt trời chói mắt, cô nheo mắt lại, tìm kiếm hình bóng ai đó.

Lớp Trần Thuật cách chỗ cô khá xa, có vẻ bọn họ cũng vừa mới tập xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.

Chỉ thấy đội hình vừa mới tản ra thì có mấy bạn nam đi về phía Trần Thuật.

An Tĩnh giật mình, tưởng rằng bọn họ gây phiền phức cho cậu. Kết quả chỉ thấy mấy người đó khoác vai Trần Thuật, đứng bên cạnh cậu cười nói. Trần Thuật ở giữa, bộ đồ tập quân sự khoác trên người cậu, vô cùng vừa vặn, vai rộng eo thon, vừa như in.

Có điều khóe miệng cậu nở nụ cười thoải mái, không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào. Da cậu trắng bẩm sinh, dường như có phơi nắng thế nào cũng không bị đen. Dáng người cao ráo, đứng giữa đám đông chỉ cần thoáng nhìn là thấy, rất bắt mắt.

Cho dù ở đâu cậu cũng được người ta săn đón, không bao giờ cô đơn một mình.

Nhìn từ xa, Trần Thuật đang nghiêng người, hai tay thư thái chống sau lưng, người hơi ngửa ra phía sau, nghe người khác nói chuyện. Không biết vì sao, đột nhiên cậu chợt nhận ra điều gì đó liền quay sang, chậm rãi kiếm tìm ánh nhìn nào đó.

An Tĩnh không kịp trở tay, bị cậu bắt được. Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung.

An Tĩnh sững người.

Trần Thuật nhận ra cô đang nhìn trộm mình, rõ ràng là cảm thấy rất vui. Cậu nhìn về phía cô mỉm cười, đôi mắt đen láy bình thản nhìn cô. Nụ cười lan tỏa trong đôi mắt.

An Tĩnh vẫn chưa làm gì thì đã thấy các bạn nữ xung quanh khẽ ồ lên.

Cô ngây người, nhìn quanh, lúc ấy mới phát hiện bọn họ đều đang lén quan sát Trần Thuật. Thấy cậu nhìn sang, còn tưởng là cậu để mắt tới cô gái nào đó.

An Tĩnh không khỏi cạn lời, người này lại gây chú ý rồi.

Cô cố tình quay mặt đi, nói chuyện với Dương Việt bên cạnh. Nhưng vẫn chưa nói được mấy câu thì không kìm được quay lại, vốn tưởng rằng lâu như vậy rồi chắc là Trần Thuật đã đưa mắt sang chỗ khác. Nhưng không ngờ, cô vừa liếc mắt sang thì thấy Trần Thuật cứ mỉm cười nhìn cô chằm chằm.

Cậu nhìn người ta như thế, dường như chắc chắn rằng người khác nhất định sẽ quay lại nhìn cậu vậy. Vô cùng tự tin.

Buổi tập quân sự kết thúc trong tiếng ồn ào như vậy.

Buổi tối ngày cuối cùng có dạ hội chào đón tân sinh viên.

Rất nhiều nam sinh đều như được xổ lồng, hoặc là một người tới, hoặc là hai ba người cùng tới hỏi xin số điện thoại của con gái.

An Tĩnh cũng bị một người xin số điện thoại. Lúc cậu bạn đó gọi cô lại, khuôn mặt còn có chút ngượng ngùng, mắt không dám nhìn cô. Sau lưng cậu ta có mấy nam sinh cười đùa cổ vũ.

An Tĩnh chỉ ngại ngùng lắc đầu. Mặc dù không từ chối thẳng, nhưng thái độ đó của cô khiến chàng trai hiểu được. Vẻ thất vọng trên khuôn mặt cậu ta hiện lên rõ rệt, nhưng vẫn giương mắt nhìn cô, muốn có một cơ hội. Chỉ cần mặt dày thì sẽ xin được.

Thực ra trong lúc tập quân sự cậu ta vô tình nhìn thấy cô gái này, khi ấy có rất nhiều người nhưng lại chỉ thấy một mình cô, giờ nghỉ cô không nói nhiêu, chỉ mỉm cười lắng nghe người khác.

Khuôn mặt ửng đỏ dưới ánh nắng thiêu đốt nhưng vẫn long lanh rạng ngời.

Khi ấy cậu chỉ nhìn qua đã không kìm được phải lòng cô.

Hứa Tiêu Tiêu cùng mấy người đi tới, nhìn thấy cảnh này chợt hiểu ra mọi chuyện. Thấy cậu ta không chịu đi, Hứa Tiêu Tiêu lên tiếng nhắc nhở một câu: “Người ta có bạn trai rồi.”

“Hơn nữa còn rất đẹp trai cơ.” Dương Việt đứng bên cạnh nói thêm.

Cậu bạn kia vừa nghe thấy thế, liền chững lại, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, nhưng vẫn miễn cưỡng ấp úng nói: “A, vậy…vậy à, thế thì quả thực rất xin lỗi, làm phiền rồi.”

Cậu ta nói xong câu này liền cúi đầu đi ra phía sau. Đám anh em đứng sau vừa nhìn thấy sắc mặt đó của cậu ta là biết không thành công. Thế là thở dài vỗ vai cậu ta: “Không sao không sao, vẫn còn cơ hội.”

Chàng trai ngây mặt nói: “Hết cơ hội rồi, người ta đã sớm có bạn trai rồi.”

Đám người đang vỗ vai cậu ta bỗng dừng tay, đưa mắt nhìn nhau. Lúc đầu chính bọn họ ra sức vổ vũ cậu ta đi xin số điện thoại, kết quả không ngờ lại nhận kết cục này. Bọn họ đều rất tinh ý, không ai nói thêm câu nào nữa.

Hứa Tiêu Tiêu cảm thán: “An Tĩnh thật là có sức hút!”

An Tĩnh bật cười: “Xin số điện thoại mà có sức hút à? Chẳng phải cậu được ba người xin số điện thoại sao?”

Hứa Tiêu Tiêu ủ rủ: “Đừng nhắc nữa, quá xấu, từ chối rồi.”

Ngày cuối cùng trôi qua rất nhẹ nhàng.

Sau khi buổi dạ hội kết thúc, Trần Thuật hẹn gặp cô ở cổng trường.

An Tĩnh chạy tới đó, trên đường toàn là sinh viên.

Cậu thay chiếc áo cộc tay, đứng dưới gốc cây hòe, dựa lưng vào thân cây, hai tay đút túi, cúi đầu không thể nhìn rõ mặt, mũi chân chốc lát lại di di xuống đất.

An Tĩnh dừng lại một chút rồi đi tới trước mặt cậu.

Trần Thuật ngước mắt, phát hiện cô vẫn đang thở dốc, cậu khẽ cau mày: “Em chạy tới đây à?”

“Ừm.” An Tĩnh đáp.

Trần Thuật thờ dài, đưa tay nắm lấy tay cô, bàn tay ôm trọn tay cô và nói: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được chạy, đi từ từ thôi.”

An Tĩnh dịu dàng nói: “Em sợ anh đợi lâu mà.”

Trần Thuật cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Bao nhiêu lâu anh cũng đợi em, biết chưa?”

An Tĩnh đu đưa cánh tay cậu: “Được rồi, lần sau em không chạy nữa.”

Lúc ấy Trần Thuật mới vừa lòng.

Xung quanh toàn là sinh viên, đâu đâu cũng thấy quán ăn ngon, sạp đồ ăn vặt.

Hai người đi trên đường, chầm chậm bước đi. Cậu đưa mắt nhìn chỗ khác, im lặng một lúc, thấy cô không nói gì, quả thực không kìm được nữa nên thấp giọng hỏi: “Lúc nãy hình như anh nhìn thấy một chàng trai đứng trước mặt em?” Ngữ khí có vẻ hờ hững.

An Tĩnh ngẩng đầu nhìn cậu, ngập ngừng gật đầu.

Không chắc lắm, người mà Trần Thuật nói là người muốn xin số điện thoại của cô sao?

Trần Thuật vẫn đang nhìn đi chỗ khác, nhất quyết không nhìn cô, làm ra vẻ không bận tâm, sau đó thản nhiên hỏi: “Người đó nói gì với em?”

An Tĩnh ngẩng đầu nhìn cậu một lúc, khuôn mặt nghiêng với đường nét rõ ràng, hoàn hảo, hàng mi dài rủ xuống, nhìn xuống sạp đồ ăn. Mông lung dưới ánh đèn vàng buổi tối.

Cảm giác khoảng cách có chút xa xôi. Lại có chút lạnh lùng.

Trần Thuật thấy cô không nói gì, khẽ bóp lòng bàn tay cô, cụp mắt nhìn cô: “Nói gì?”

An Tĩnh mỉm cười, trả lời đúng sự thật: “Không có gì, chỉ xin số điện thoại của em.”

“Ừ.” Trần Thuật khựng lại rồi tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

Hai người im lặng một hồi. Mười ngón tay đan vào nhau, không một kẽ hở.

An Tĩnh thậm chí còn vui vẻ ngân nga theo giai điệu của bài hát phát ra từ các hàng ăn.

Trần Thuật mím môi, nghe mãi nghe mãi, quả thực không thể kìm nén được nữa.

Mặt cậu tối sầm, đột nhiên nắm tay cô đi thật nhanh, tìm một con ngõ nhỏ, đi vòng vào trong, dắt cô vào tít trong cùng, tới một nơi rất tối, sau đó đặt tay lên vai cô, đè cô vào tường.

Không nói một lời nào, nâng mặt cô lên hôn. Suốt thời gian tập quân sự không được chạm vào cô, thật sự đã kìm nén rất lâu.

Hơi thở gấp gáp, lại kèm theo có chút nóng lòng. Trần Thuật hơi cúi đầu, càng hôn càng say đắm, cậu mở miệng đưa lưỡi vào trong, hôn cô cuồng nhiệt đắm say.

An Tĩnh cũng rất nhớ cậu. Cô nhẹ nhàng đưa tay vòng ra phía sau ôm lưng cậu, cố gắng phối hợp với cậu.

Đầu cô như ong lên, càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Nơi này vừa hẹp vừa yên tĩnh. Chỉ có tiếng nhạc và tiếng ồn ào từ xa vọng lại.

Còn ở đây chỉ có tiếng thở sâu lắng.

Thực ra Trần Thuật vốn đang giận dỗi, bực tức vì có người xin số điện thoại của cô, kết quả lúc này hoàn toàn thay đổi, không khí càng lúc càng nóng bỏng.

Lúc đầu cậu chỉ định cho cô một trận để cô biết ai mới là bạn trai của cô, sau đó không biết thế nào mà mọi thứ trở nên hỗn loạn, nghĩ tới đủ thứ linh tinh.

Cái gì trắng trắng, mềm mềm. Cậu cũng muốn sờ. Sau đó bàn tay bất giác từ từ lướt xuống dưới, nhẹ nhàng chạm vào lưng cô, siết chặt eo cô đẩy cô áp sạt lại người mình, trước ngực là đường cong uyển chuyển của cô.

An Tĩnh ngửa đầu đón nhận.

Sau đó tay của Trần Thuật vuốt ve vòng eo của cô qua lớp áo mỏng manh rồi lặng lẽ, từ từ luồn tay vào bên trong.

Từng chút từng chút một, không làm người khác chú ý, vén vạt áo lên.

Cậu nuốt nước bọt.

Khi cậu chạm vào vùng da mịn màng ấy, bỗng chốc thở dài.

Trong đầu chỉ có một cảm giác. Thật là mịn, thật là thích! Cứ chạm mãi vào làn da âm ấm, mịn màng trên eo cô.

Sờ không biết chán, sờ đi sờ lại.

Càng yêu sâu đậm thì lại càng muốn đòi hỏi nhiều hơn, càng ngày càng không biết đủ, đầu cậu nóng ran, khi lòng bàn tay nóng ấm của cậu muốn dần dần di chuyển lên trên, An Tĩnh chợt đưa tay giữ bàn tay làm loạn đó lại.

Cô ngửa đầu ra sau, không cho cậu hôn nữa, thở hổn hển nói:

“Anh làm gì vậy?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.