Theo tục lệ, linh cữu của Tạ Hành Lai sẽ được để trong nhà bảy ngày rồi mới đưa đi an táng.
Nam Y luôn ấp ủ kế hoạch trốn thoát. Nàng định chờ đến ngày đưa tang, đi theo đoàn người ra khỏi Tạ phủ rồi tìm cơ hội. Nhưng vào buổi chiều ngày thứ ba, nàng phát hiện một số điều khác thường, buộc phải thực hiện kế hoạch sớm hơn.
Hôm qua, Kiều Nhân Chi đến linh đường, sai tỳ nữ đi lấy hộp đồ ăn từ nhà bếp để Nam Y có một bữa tối thịnh soạn. Nàng ta còn cùng Nam Y ở lại linh đường rất lâu, kể cho nàng nghe nhiều chuyện về Tạ Hành Lai.
Nam Y vừa nói chuyện với Kiều Nhân Chi vừa lo lắng, sợ nàng ta hỏi về người nhà mình, nàng lỡ trả lời sai thì sẽ bị lộ. Nhưng Kiều Nhân Chi không hỏi gì cả. Nam Y cảm thấy, ánh mắt của nàng ta tràn đầy thương xót.
Nàng ta còn xin lỗi Nam Y. Nàng ta nói, việc Tạ Hành Lai cưới kế thê là bất đắc dĩ, hắn chưa bao giờ muốn một nữ tử trẻ tuổi phí hoài cả đời vì mình.
Nghe ra, Tạ Hành Lai là một người vô cùng lương thiện.
Nam Y rất muốn nói với Kiều Nhân Chi rằng không sao đâu, dù sao nàng cũng sẽ trốn khỏi Tạ gia, đi tìm Chương Nguyệt Hồi, nàng sẽ không vì bất kỳ ai mà phí hoài cả đời. Nhưng lời này quá nghịch đạo, không thể nói ra.
Sau đó, di nương đại phòng Lục Cẩm Tú đến, cũng mang theo thức ăn, còn hỏi Nam Y có muốn nhờ người mang tin gì về Tần gia không.
Nam Y không có gì muốn nói, nhưng nếu không nói có vẻ nàng và Tần gia có quan hệ không tốt, nên nói vài lời hỏi thăm.
Ánh mắt của những người này đều rất kỳ lạ, Nam Y trực giác có chuyện gì đó đã xảy ra, Tạ Khước Sơn không thể nào để nàng yên ổn như vậy.
Nàng cảnh giác như một con mèo, lập tức lẻn ra khỏi linh đường để hỏi thăm tin tức. Sau đó, nàng nghe thấy các tỳ nữ đang bàn tán về quyết định của thái phu nhân bắt nàng phải tuẫn táng theo Tạ Hành.
“Nghe nói Tần thị là nữ nhi tư sinh của ngoại thất, là tiện dân… Để người như vậy vào Tạ gia, e là làm bẩn mắt tổ tông.”
“Chuyện nội bộ Tần gia, sao lại biết được?”
“Hình như là nha hoàn hồi môn của Tần gia tự mình bàn tán ở hậu viện, bị lục di nương nghe thấy.”
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Lễ đã thành, Tần thị đã là chính thất của đại công tử, không thể hủy hôn được. Chỉ có thể chấp nhận thân phận của nàng ta rồi để nàng ta tuẫn táng, cũng không truy cứu Tần gia, đây là thái phu nhân đã nể mặt lắm rồi.”
“Ai bảo nàng ta mơ mộng hão huyền, Tạ gia đâu phải dễ lừa?”
Tiếng bàn tán của các tỳ nữ dần xa, Nam Y đã hiểu rõ, hiện giờ nàng đã là tội nhân của Tạ gia, chỉ có một con đường chết.
Chắc chắn là do Tạ Khước Sơn! Cái gọi là “chuyện thú vị của thế gia” trong miệng hắn, hóa ra là thanh danh của thế gia, còn nàng sẽ trở thành vật tế cho thanh danh đó. Nàng phải chạy ngay lập tức, không thể chần chừ thêm một khắc nào nữa.
May mắn là Nam Y đã chuẩn bị nhiều ngày nay, tìm mọi cách nắm rõ địa hình của Vọng Tuyết Ổ.
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Nàng nghe nói nơi sâu nhất của Vọng Tuyết Ổ là từ đường của Tạ thị, nơi đó thường không có ai dám quấy rầy, phòng bị tự nhiên sẽ yếu nhất. Nàng định trốn trong từ đường đến tối, rồi trèo tường rời khỏi Tạ gia.
Đúng lúc này, tiền viện truyền đến tiếng ồn ào náo động, khiến gia đinh nô tỳ đều chạy đến đó. Nhân lúc Vọng Tuyết Ổ hỗn loạn, Nam Y liền đi về phía bức tường cao ở sâu trong hậu viện.
*****
Ở tiền viện, Tạ Tuệ An đang dùng nhuyễn kiếm giao đấu với Tạ Khước Sơn.
Tạ Tuệ An là nữ nhi của lục di nương, tuy là thứ nữ nhưng xinh đẹp hào phóng, được thái phu nhân yêu quý, nên được nuôi dưỡng trong phòng của thái phu nhân, mọi chi tiêu sinh hoạt đều không khác gì đích nữ.
Tạ Hành Lai lúc còn sống tuy rằng thân thể hư nhược, nhưng mọi việc lớn trong Tạ gia đều do hắn quyết định. Hắn cho phép Tạ Tuệ An tập võ, không ai dám phản đối. Tạ Tuệ An được nuông chiều nên tính tình bướng bỉnh, ghét cái ác như kẻ thù, không thể dung một hạt cát.
Đối với Tạ Khước Sơn – người ca ca phản quốc, nàng ấy luôn căm ghét đến tận xương tủy. Hôm nay nghe tin Tạ Khước Sơn muốn ở lại Vọng Tuyết Ổ, nàng ấy tức giận đập bàn đứng dậy.
Đại ca yêu quý đột ngột qua đời, nàng ấy vừa đau buồn vừa phẫn uất, lại bị kích động như vậy, cuối cùng không còn quan tâm đến lễ tiết, túm lấy nhuyễn kiếm của mình định đi đuổi người.
Tạ Khước Sơn không đánh trả, nhẹ nhàng né tránh thanh kiếm Tạ Tuệ An đâm tới: “Tạ Tiểu Lục, kiếm pháp của ngươi không tiến bộ chút nào.”
Tạ Tuệ An không chiếm được chút lợi thế nào, càng đánh càng sốt ruột, miệng không ngừng mắng nhiếc.
“Ngươi hại chết bao nhiêu đồng bào, còn mặt mũi nào quay về Tạ gia! Ta khinh! Đồ bán nước cầu vinh! Ngươi tưởng dựa vào người Đại Kỳ sau lưng là không ai dám động đến ngươi sao? Hôm nay ta, Tạ Tuệ An, không giết được ngươi, ta thề không cùng họ với ngươi!”
Tạ Khước Sơn vừa tránh né, vừa nhắc nhở: “Ngươi không cùng họ với ta, cũng vẫn họ Tạ.”
Tạ Tuệ An đang tức giận đến mức đầu óc không tỉnh táo, bị chỉ ra sơ hở càng thêm tức giận. Nữ tỳ gã sai vặt bên cạnh không ai ngăn được nàng ấy, nàng ấy vung kiếm đâm tới.
Lần này, có người ra tay ngăn cản.
Ngay sau đó, tiếng hô lớn của quản gia phá vỡ thế giằng co trong sân: “Chủ quân đã về!”
Trường Ninh công Tạ Quân đã bước qua nhị viện, mặc áo trắng, chỉ mang theo hai thị vệ bên cạnh, giản lược hết mọi phô trương, nhưng trên mặt vẫn toát lên vẻ uy nghiêm không cần nói cũng biết.
“Chủ quân.”
“Phụ thân
Mọi người trong sân đồng loạt hành lễ.
Lục Cẩm Tú nhìn thấy Tạ Quân trở về, mắt ngấn lệ, thật tốt quá, cuối cùng gia tộc hỗn loạn này cũng có người chống đỡ.
Tạ Quân ánh mắt ôn hòa nhìn lướt qua mọi người trong sân, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Khước Sơn. Trong nháy mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trên mặt thậm chí hiện lên sát khí.
“Phụ thân!.”
Tạ Khước Sơn không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cúi đầu hành lễ với Tạ Quân.
Trước khi vào nhà, Tạ Quân đã nghe gia nhân kể lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua, trong lòng đã biết chút đại khái.
“Nếu là sứ giả Đại Kỳ, lưu lại Vọng Tuyết Ổ của ta làm gì?”
“Phụ thân, nhi tử về quê, tất nhiên là muốn ở lại nhà.”
“Tạ gia ta nhiều đời trung thành, không có kẻ bán nước theo giặc.”
“Nhi tử từ nhỏ chưa được phụ thân dạy dỗ, cũng không biết người Tạ gia nên như thế nào.”
Tạ Quân dừng lại một chút, cơ mặt hơi giật giật, là dáng vẻ khó thở nhưng cố gắng nhịn xuống.
“Ý ngươi là, tội lỗi của ngươi là do Tạ Quân ta không dạy dỗ ngươi cho tốt?”
“Nhi tử không có ý đó.”
Tạ Quân cười lạnh: “Được, ngươi muốn về Tạ gia, vậy thì phải nghe theo quy củ của Tạ gia.”
“Xin phụ thân giáo huấn.”
Giọng Tạ Quân lạnh băng, nhìn nhi tử như nhìn kẻ thù: “Mở từ đường, thỉnh gia pháp.”
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
*****
Nam Y vừa mới trốn dưới bàn thờ, một đám người đã ùa vào từ đường. Nam Y không dám nhìn ra ngoài, chỉ có thể nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Ta hỏi lại ngươi một lần, hôm nay nếu ngươi là sứ giả Đại Kỳ, trên dưới Tạ gia đều kính sợ ngươi ba phần, nhưng cũng xin ngươi trở về nơi ngươi nên ở. Nếu ngươi muốn về Vọng Tuyết Ổ làm con cháu Tạ thị, thì hãy quỳ trước tổ tông mà nhận tội.”
“Nhi tử cam nguyện lãnh phạt.” Tạ Khước Sơn mặc nguyên bộ đồ, quỳ xuống giữa từ đường.
Nghe thấy giọng Tạ Khước Sơn, Nam Y giật mình, do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng vén một góc khăn trải bàn nhìn ra ngoài qua khe hở.
Dù trong bất kỳ biến cố nào, Tạ Khước Sơn vẫn luôn giữ vẻ mặt bình thản không gợn sóng.
Tạ Quân tức giận quát: “Cởi áo!”
Hai gia đinh tiến lên lột áo ngoài của Tạ Khước Sơn.
Nam Y có chút kinh hãi, ngay cả nàng cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ, sợ cơn giận đó sẽ lan đến mình, vội vàng rụt tay lại trốn vào bóng tối.
Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng mộc trượng đánh vào da thịt. Mộc trượng đánh rất mạnh, mỗi một tiếng đều phát ra âm thanh nặng nề của da thịt bị xé rách.
Người chịu hình phạt lại không kêu rên một tiếng.
Hắn không đau sao?
Nam Y siết chặt góc áo trong tay. Trượng hình không đánh vào người nàng, cũng chẳng liên quan gì đến nàng, có người có thể chế ngự được tên đại ma đầu, nàng nên hả hê mới đúng, nhưng tại sao nàng lại thấy khẩn trương?
Như ma xui quỷ khiến, Nam Y lại một lần nữa vén một góc khăn trải bàn, nhìn ra ngoài.
Tạ Khước Sơn thân trên để trần dựa vào trường kỷ, tay siết chặt thành ghế, gân xanh nổi lên. Hắn cúi đầu, mồ hôi lạnh rịn ra từ thái dương. Dù là người bình tĩnh đến đâu, giờ phút này cũng không giấu nổi đau đớn. Lưng hắn chi chít vết thương, nhưng vẫn không một tiếng rên.
Trong từ đường, không ai dám ho he. Ngay cả Tạ Tuệ An dù hả hê lúc đầu, giờ cũng không khỏi động lòng. Nàng ấy định lên tiếng, nhưng bị Lục Cẩm Tú lắc đầu ngăn lại. Tạ Tuệ An đành ngậm miệng.
Lục Cẩm Tú lùi ra sau đám đông, lén rời khỏi từ đường.
Tạ Khước Sơn cố định ánh mắt vào một điểm, ý chí kiên cường ghìm giữ mọi đau đớn. Nhưng một roi quất mạnh khiến hắn bật lên một tiếng kêu, ánh mắt cũng tan rã. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn mình qua khe hở khăn trải bàn.
Đôi mắt ấy trong veo, hắn không thể nhìn thấu.
Họ nhìn nhau, giữa từ đường ồn ào náo động, chỉ có hắn biết nàng tồn tại, và chỉ có nàng thấy được sự yếu ớt trong mắt hắn. Ở một khoảng cách an toàn, không ai làm tổn thương ai, giờ đây họ lại bình đẳng, như hai kẻ chết đuối cùng chìm xuống. Có lẽ vì quá đau đớn, một ý nghĩ hoang đường nảy ra trong đầu hắn: Nếu nhân gian là bể khổ, nếu Tây Phương Cực Lạc chỉ là âm mưu, hắn muốn lôi kéo nàng cùng nhau rơi xuống địa ngục.
“Phịch”, mộc trượng gãy làm đôi.
Tạ Quân không dao động, vẫn lạnh lùng phân phó: “Tiếp tục.”
Tạ Khước Sơn thở dốc, miệng đầy máu tanh nhưng lại nở nụ cười: “Phụ thân muốn đánh chết ta sao?”
“Ngươi đáng chết vạn lần cũng không đủ chuộc tội trước tổ tông!”
“Hổ dữ không ăn thịt con, phụ thân có mặt mũi đi gặp tổ tông sao?”
“Tiếp tục!”
Bọn gia đinh có chút do dự, nhưng chủ quân phân phó như thế, bọn họ chỉ có thể chấp hành. Mộc trượng lại giơ lên, nặng nề giáng xuống.