Ánh nến lung linh, rượu ngon món ngon, cả phòng xa hoa lãng phí. Tạ Khước Sơn cởi bỏ ngọc quan, thay một bộ trường bào dự tiệc màu lam nhạt, hoa văn mây trắng, cổ áo thêu trúc xanh, càng tôn lên vẻ tuấn lãng đĩnh đạc, khí chất hơn người.
Nam Y thường chỉ thấy Tạ Khước Sơn mặc thường phục tối màu, ít nói cười nghiêm nghị như ông cụ non, nay lần đầu thấy hắn nói cười trong yến tiệc như một công tử thế gia phong nhã, có chút thất thần.
Ánh mắt họ vô tình gặp nhau.
Nam Y giật mình suýt làm đổ khay rượu, may mà kịp lấy lại bình tĩnh, không gây ra tiếng động.
Tạ Khước Sơn chỉ lướt qua các ca cơ một cái, không có bất cứ phản ứng dư thừa nào.
Nam Y nghĩ mình còn đeo mạng che mặt, có thể che đi hơn phân nửa dung mạo, lại thấy may mắn, cúi đầu nấp sau các ca cơ khác, lén nhìn lên bàn tiệc.
Trên bàn có Tạ Khước Sơn, Cốt Sa và mấy tướng lĩnh Kỳ nhân, Tạ Chú ngồi cách xa mọi người một chút, hai tay bị trói sau lưng, sống lưng thẳng tắp, mắt trừng trừng nhưng không nói được lời nào, hẳn là đã bị bỏ thuốc câm.
Vừa rồi ở ngoài đường nghe không ít lời gièm pha về Tạ Chú, nói ông đã đầu hàng, Nam Y cũng không biết thật giả, giờ mới thấy mới biết văn nhân cũng có khí phách, dù ở trong hang cọp vẫn không sợ hãi, nếu là nàng có lẽ đã sớm quỳ xuống xin tha.
Kỳ nhân dùng tam thúc làm mồi nhử có thể nói là giết người tru tâm (1), Nam Y cũng không khỏi phẫn nộ. Nhưng Kỳ nhân ở Lịch Đô phủ một tay che trời, dù nàng có lòng nhưng lúc này cũng chưa phải là lúc nghĩ cách cứu tam thúc.
(1): giết người để huỷ hoại tinh thần của kẻ khác. Có thể hiểu như “giết gà doạ khỉ” vậy.
Tạ Chú ngồi ở vị trí rất đặc biệt, trước cửa sổ đang mở hé, nếu có người đến cứu, vị trí này là dễ dàng trốn thoát nhất, nhưng trong mắt Nam Y càng giống như một cái bẫy.
Nếu Tạ Tuệ An có đến, nàng ấy rất có thể sẽ trốn ở ngoài cửa sổ, chờ đợi thời cơ xuống tay.
Nhưng Kỳ nhân mai phục nhất định cũng ở gần đó! Edit: FB Frenalis
Cốt Sa vung tay lên, gọi các ca cơ vào, cười nói: “Các ngươi phải hầu hạ Tạ Biệt Giám cho tốt, để cả thành biết Biệt Giám ở Đại Kỳ chúng ta được cơm ngon rượu say, mỗi ngày trôi qua đều sung sướng.”
Tạ Chú tức giận nhưng không làm gì được.
Nhóm ca cơ lần lượt ngồi xuống bên cạnh khách khứa, Nam Y vừa định đến bên người Tạ Chú chiếm vị trí gần cửa sổ, lại bị gọi lại.
“Ngươi lại đây!” Tạ Khước Sơn như vô tình gọi một ca cơ, vừa đúng là Nam Y, hắn rũ mắt nhìn chung rượu trong tay: “Rót rượu.”
Nam Y định đến bên cửa sổ, nhân cơ hội báo tin cho Tạ Tuệ An, lại bị Tạ Khước Sơn chặn lại. Nàng không nghi ngờ gì mình đã bị nhận ra, mạng nhỏ khó giữ, đừng nói đến việc cứu Tạ Tuệ An.
Nàng miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Tạ Khước Sơn, rót rượu cho hắn.
Rượu được rót đầy nhưng Tạ Khước Sơn không cầm chung lên, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng.
Nam Y cảm thấy khó hiểu, nhìn quanh mới thấy các ca cơ khác đều gần như dán vào người khách, đút rượu gắp thức ăn, vô cùng ân cần.
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Nam Y trì độn hơn một nhịp, để không quá lạc lõng đành phải bưng chung rượu lên, học theo các ca cơ khác cứng nhắc đưa đến miệng Tạ Khước Sơn.
Tạ Khước Sơn phối hợp uống rượu, mặt vẫn không biểu cảm.
Uống đi, uống chết ngươi đi! Nam Y có chút tức giận nhưng không dám thể hiện, đơn giản buông xuôi, dùng lực mạnh hơn một chút, đưa chung rượu về phía trước.
Tạ Khước Sơn bất ngờ bị rượu đổ vào miệng, sặc một cái, ho liên tục. Edit: FB Frenalis
Thấy hắn chật vật, Nam Y có chút hả hê định rút tay về, lại bị Tạ Khước Sơn giữ chặt, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng: “Tiểu nương tử sợ ta? Tay run dữ vậy.”
Nam Y dùng sức rút tay về, một bộ dáng giả vờ uỷ khuất: “Quan nhân đừng trêu nô gia, nô chỉ thấy hơi lạnh… Hiện tại vào đông, nô qua đóng cửa sổ lại được không?”
Tạ Khước Sơn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng, không buông ra, ngược lại dùng lực kéo nàng ngã vào lòng ngực mình: “Tiểu nương tử trách ta không biết thương hương tiếc ngọc sao?”
Mọi người cười ồ lên, Nam Y chỉ cảm thấy mình chìm vào một vòng tay ấm áp, hơi thở hắn bao bọc lấy nàng, đầu óc trống rỗng, ánh mắt hoảng hốt nhìn lên, thấy khuôn mặt hắn gần trong gang tấc.
Như là mới cạo râu, cằm còn lấm tấm màu xanh nhạt, nhìn rất rõ khi ở gần như vậy. Nàng có chút hoảng hốt, nhưng lại cảm thấy điều này khiến hắn càng giống một con người bằng xương bằng thịt.
Những ngón tay thon dài của hắn đặt hờ trên eo nàng, hơi ấm truyền qua lớp áo. Giờ phút này Nam Y cảm thấy hơi loạn, như có vô số đường cong màu sắc chạy qua trong đầu, cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
Ngồi trên đùi hắn như vậy, nàng cảm thấy như lung lay sắp đổ, bám chặt lấy ống tay áo hắn.
Tạ Khước Sơn vẫn điềm tĩnh, trên mặt ba phần giễu cợt, nâng cằm chỉ vào món ngon trên bàn: “Cho ta ăn.” Hắn ra lệnh, điệu bộ như một tay chơi gái lão luyện.
Nếu đã diễn, Nam Y cũng bất chấp, gắp đại thứ gì đó trên bàn nhét vào miệng hắn. Lúc này nàng mới để ý đến bàn tiệc, đủ loại sơn hào hải vị, món nào cũng hấp dẫn, dù trong tình huống ngượng ngùng, nàng cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Mọi phản ứng nhỏ của nàng đều bị hắn thu vào mắt, nhưng vẫn không biểu lộ gì.
Một ca cơ khác trêu chọc: “Quan nhân sao bất công thế, nô gia ngồi chỗ gió lùa, nô gia cũng lạnh.”
Tạ Khước Sơn nhướn mày, không chút để ý nói: “Vậy ngươi qua đóng cửa sổ đi.”
Ca cơ kia hậm hực đành đứng dậy đóng cửa sổ, nhưng Nam Y lập tức hiểu ra, nếu người khác đóng cửa sổ, nàng sẽ mất đi cơ hội duy nhất để giao tiếp với Tạ Tuệ An.
Lúc này, Tạ Tuệ An quả thật đang nấp dưới mái hiên, quan sát tình hình trong phòng. Bên trong có mấy tên Kỳ nhân và Tạ Khước Sơn, đánh nhau tuy khó, nhưng chỉ cần nhanh chóng đưa tam thúc đi, nàng ấy vẫn có thể đối phó.
Nội ứng của nàng trong Hoa Triều Các đã bỏ thuốc vào rượu, chờ đến lúc rượu quá ba tuần, đó là thời cơ hành động.
Nhưng nàng ấy không biết, nội ứng đó đã bị Kỳ nhân khống chế, rượu không hề có thuốc, nàng ấy phải đối phó không chỉ là những Kỳ nhân trong phòng, mà là cả Hoa Triều Các đều có mai phục.
Nếu Nam Y không báo cho Tạ Tuệ An, nàng ấy sẽ trở thành cá nằm trên thớt.
Ngay lúc ca cơ định đóng cửa sổ, Nam Y bỗng nhiên hoảng sợ hét lên: “A, ngoài cửa sổ hình như có người!”
Vừa kêu lên, Nam Y vừa ôm lấy cổ Tạ Khước Sơn, giả vờ sợ hãi vùi đầu vào trong lòng ngực hắn, thực chất là để hắn không thể cử động, cho người ngoài cửa sổ thêm thời gian chạy trốn.
Ngoại trừ Tạ Chú, Tạ Khước Sơn là người gần cửa sổ nhất, Cốt Sa lập tức đi đến bên cạnh cửa sổ thò đầu ra nhìn, nhưng bên ngoài đã không còn ai.