Đại sảnh Hoa Triều Các tiệc tùng linh đình, ca múa tưng bừng.
Một phú thương trẻ tuổi giàu có từ nơi khác đến vung tiền như nước, mở tiệc chiêu đãi những nhân vật có tiếng tăm trong thành, muốn mở rộng kinh doanh ở đây. Không ai biết tên thật của hắn, chỉ biết hắn họ Chương, mọi người gọi hắn là “Chương lão bản”.
Phú thương trẻ tuổi anh tuần lỗi lạc, khéo ăn nói, cử chỉ toát lên vẻ phóng khoáng. Dường như là một công tử bột ăn chơi, ra ngoài tiêu tiền của tổ tiên, mọi người tự nhiên đều muốn kết giao với loại người này để kiếm chác từ hắn.
Cuối bữa tiệc, Chương Nguyệt Hồi đang nâng chung rượu thì thấy một bàn tay từ sau tấm rèm trúc đưa ra. Bàn tay đó nhẹ nhàng búng một cái, đầu gối người hầu bưng rượu bị vật gì đó bắn trúng, loạng choạng ngã về phía trước, vò rượu vỡ tan tành, gây ra tiếng động không nhỏ.
Bộp, bộp! Chương công tử không những không tức giận mà còn vỗ tay cười nói: “Vẽ ra cả một bức tranh đầy màu sắc, có thưởng.”
Người hầu bò dậy, cảm động đến rơi nước mắt nói lời cảm tạ.
Ca cơ ngồi bên cạnh Chương Nguyệt Hồi rõ ràng là Trường Yên, nàng ấy thấy tình hình này, dáng người thướt tha uyển chuyển đứng lên.
“Quan nhân, để thiếp đi lấy cho ngài bình rượu khác.”
Chương Nguyệt Hồi đưa tay ra, ôm Trường Yên vào lòng ngực.
“Rượu cũng đã đổ rồi, hôm nay đã tận hứng, đêm xuân ngắn ngủi, Chương mỗ xin phép không tiếp được.”
Dứt lời, liền ôm Trường Yên đi về phía sau sương phòng.
Sắc mặt Trường Yên biến đổi, nhưng trước mặt mọi người lại khó nói gì, chỉ đành miễn cưỡng đi theo Chương Nguyệt Hồi.
Rèm châu buông xuống, thanh sắc dần xa, bốn bề vắng lặng, thần sắc Chương Nguyệt Hồi lập tức lạnh lùng.
Tay áo phất lên, sát khí ẩn hiện.
Trường Yên cũng không phải tay mơ, lập tức né sang một bên, tránh được tay áo chứa kiếm của Chương Nguyệt Hồi.
Chương Nguyệt Hồi cười: “Ồ, nương tử dáng người mềm mại thế này, ta thật không nỡ ra tay.”
Trường Yên thấy tình hình không ổn, định lấy tín vật trên cổ ra báo tin, nhưng nàng ấy còn chưa kịp giơ tay, phía sau đã có một bóng đen xuất hiện.
Hàn quang lóe lên, cần cổ trắng ngần bị cắt đứt.
Giây tiếp theo, Trường Yên mở to mắt ngã xuống, lời còn chưa kịp thốt ra đã vỡ vụn.
Máu động mạch bắn lên mặt Chương Nguyệt Hồi.
Chương Nguyệt Hồi sờ vết máu trên mặt, nhíu mày: “Lần sau làm việc đừng có máu me thế.”
Bóng đen từ phía sau Trường Yên bước ra, nhanh nhẹn kéo xác đến bụi hoa.
“Vâng, chủ nhân.”
Khi trở ra, một người đứng dưới ánh đèn lồng, rõ ràng là một gương mặt giống hệt Trường Yên.
Nhìn gương mặt đoan trang này, Chương Nguyệt Hồi cười: “Mặt nạ da người này thật là hoàn hảo. Quả nhiên, không uổng tiền.”
Trường Yên giả mặt không biểu cảm nói: “Nếu không phải Trường Yên ở bữa tiệc sơ hở khi giúp Tạ Chú, chúng ta cũng không tìm được cơ hội tốt như vậy.”
“Ngươi đi tiếp ứng Tạ Lục, đừng để nàng ta nhận ra sơ hở. Sau đó dùng thân phận Trường Yên ở bên Tạ Chú, dò la tin tức của Bỉnh Chúc Tư.”
“Vâng.”
Trường Yên giả định quay người đi.
Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, Chương Nguyệt Hồi gọi nàng ta lại: “Người cứu Tạ Chú ở cửa thành hôm nay hình như không phải Tạ Lục.”
“Không phải nàng ta thì là ai? Tạ Lục không có ai giúp đỡ khác,” dừng một chút, nàng ta nói, “Ta sẽ đi điều tra.”
“Còn có, ám hiệu ở Vọng Tuyết Ổ hình như bị gián đoạn, hỏi xem sao lại thế này.”
Trường Yên giả hơi khó hiểu: “Chủ nhân, chẳng phải Lại Sơn công tử đang theo dõi Vọng Tuyết Ổ sao, hà cớ gì phải hỏi thêm?”
Chương Nguyệt Hồi nhếch mép, cười khẽ: “Hắn à….”
Lời nói đột nhiên dừng lại, không nói thêm gì. Edit: FB Frenalis
“Đi đi.”
*****
Tạ Tuệ An đợi trong phòng một lúc, Trường Yên mới lên lầu.
Hai người cùng nhau đưa Tạ Chú vào mật thất. Mọi việc ổn thỏa, Tạ Tuệ An mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy không hề nhận ra có gì bất thường ở Trường Yên trước mặt: “Trường Yên, ngươi đã điều tra được gì về phú thương Chương lão bản kia chưa?”
Bất cứ thế lực nào ra vào Lịch Đô phủ đều nằm trong tầm quan sát của Bỉnh Chúc Tư. Chương lão bản đến một cách phô trương như vậy, tự nhiên cũng gây ra sự chú ý.
Nghe nói hắn là một phú thương chuyên kiếm lợi từ chiến tranh, tiền nào cũng kiếm, thứ gì cũng bán. Kỳ nhân và Hán nhân, hai đầu hắn đều có thể giao thiệp, có thế lực cả ở hắc bạch lưỡng đạo, nhưng bề ngoài không đứng về phe nào.
“Chỉ là một phú thương, lập trường chưa rõ ràng lắm.” Trường Yên nói ra lý do đã chuẩn bị từ trước.
Tạ Tuệ An suy tư gật đầu: “Vẫn nên đề phòng, hắn đang ở tại Hoa Triều Các, Trường Yên ngươi ở gần đó, để ý một chút.”
Trường Yên gật đầu, giả vờ lơ đãng hỏi: “Lục cô nương, người cứu Tạ Chú đại nhân ở dưới thành hôm nay… hình như không phải ngươi?”
Tạ Tuệ An định nói lại thôi, nhớ đến lời dặn của Nam Y về việc giữ bí mật thân phận, do dự một chút rồi nói: “Sao lại không phải ta, cách xa quá, ngươi nhìn nhầm rồi chăng?”
Trường Yên mỉm cười: “Có lẽ vậy, ta còn tưởng kế hoạch có gì thay đổi.”
“Sao có thể…” Tạ Tuệ An che giấu sự chột dạ, “Trường Yên, vậy ta về Vọng Tuyết Ổ trước.”
“Lục cô nương, cẩn thận mật thám trong phủ.”
Tạ Tuệ An nghiêm nghị gật đầu: “Ta sẽ nghĩ cách bắt kẻ đó, nếu không hành động của chúng ta sẽ bị hạn chế.”
Nghe lời này, Trường Yên giả xác nhận mật thám ở Vọng Tuyết Ổ chưa bị bại lộ, nhưng về việc cứu Tạ Chú có phải Tạ Lục hay không, nàng ta cũng không thể hoàn toàn tin lời Tạ Lục.
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
*****
Tạ Tuệ An và Nam Y cùng nhau trèo tường từ sân sau vào Vọng Tuyết Ổ, con đường này Nam Y đã quen thuộc, nhưng đêm nay lại có chút khác biệt…
Vừa trèo lên tường cao, hình như đã chạm vào cơ quan nào đó, tiếng chuông gió nhỏ vang lên.
Rất nhanh, trong hoa viên đã sáng đèn, có lính canh Kỳ nhân đi về phía này.
Cốt Sa không chỉ bố trí phòng vệ trên tường thành. Hắn ta đoán Tạ gia sẽ có người tham gia hành động, nên đã đặt cơ quan ở bức tường sau Tạ phủ.
Tạ Tuệ An và Nam Y vừa chạm đất, biết đã bị phát hiện, Tạ Tuệ An định rút kiếm nghênh địch.
Lúc này, một bóng người nhỏ nhắn từ bụi cây chui ra: “Đi theo ta.” Giọng nói nhỏ nhẹ, có chút nhút nhát nhưng rất kiên định.
Nam Y và Tạ Tuệ An nhìn kỹ, hóa ra là Thu tỷ nhi.
“Thu tỷ nhi?” Tạ Tuệ An kinh ngạc.
“Ta thấy rồi, ở trên tường thành.” Thu tỷ nhi sợ người lạ, liếc nhìn Nam Y rồi cúi đầu, lo lắng nói, “Cảm ơn các người đã cứu phụ thân ta, ta vẫn luôn ở đây chờ các người, ta biết đường nào tránh được lính tuần tra.”
“Thu tỷ nhi, ngươi đưa tiểu Lục về, ta ở lại đây đi hướng ngược với các ngươi, ta tự đi.”
“Không được!”
“Đều vào Vọng Tuyết Ổ rồi, ta tự lo được,” Nam Y đẩy Tạ Tuệ An, “Ba người chúng ta đi cùng nhau, mục tiêu lớn hơn, đi mau!”
Tạ Tuệ An do dự một chút, rồi đồng ý với phương án của Nam Y. Nàng nói đúng, tách ra đi sẽ dễ ẩn nấp hơn.
“Tẩu tẩu, đi qua vườn hoa, có nhiều chỗ ẩn nấp.” Thu tỷ nhi nói ngắn gọn.
Nam Y gật đầu, cùng hai người từ biệt. Khi thấy các nàng ấy đã đi xa, Nam Y mới đưa tay sờ lên vai trái của mình, dính đầy máu tươi.
Vừa rồi ngồi trên xe la bị bắn tên, nàng đã trúng một phi tiêu. Nhưng nàng cố nén đau không nói với Tạ Tuệ An, không phải vì cao thượng gì, mà vì nàng biết nếu mình lộ ra, Tạ Tuệ An sẽ bảo vệ nàng, rất có thể sẽ đụng độ trực tiếp với Kỳ binh.
Giao tranh ở Vọng Tuyết Ổ lúc này sẽ rất bất lợi. Nàng muốn đánh cược vào khả năng ẩn nấp của mình, chỉ cần quay lại Trà Nguyệt Các là được.
Nam Y che vết thương, cúi người đi qua vườn hoa. Nhờ có núi giả, cây cối và bụi cỏ che chắn, nàng né được mấy đội lính tuần tra.
Vừa định ló ra từ sau một ngọn núi giả thì bị một lực mạnh kéo lại, người đó kịp thời bịt miệng nàng trước khi nàng kịp kêu lên.
Nam Y kinh hãi nhìn người trước mặt – Tạ Khước Sơn.
Dưới ánh đèn lồng le lói từ hành lang gần đó, Tạ Khước Sơn nhìn phi tiêu trên vai Nam Y, vết thương đang chảy máu, vạt áo đã ướt đỏ. Hắn quyết đoán xé một mảnh váy của nàng, tiếng lụa rách vang lên chói tai trong đêm yên tĩnh.
Lính tuần tra nghe tiếng động tìm đến.
“Cố chịu đựng.” Tạ Khước Sơn đặt tay lên đuôi phi tiêu, ra lệnh cho Nam Y không chút do dự.
Nam Y hiểu ra, hắn muốn rút phi tiêu cho nàng ngay tại chỗ. Nàng không rõ ý đồ của hắn, nhưng cũng không dám phản kháng, cắn môi chịu đựng. Động tác của hắn rất nhanh gọn, sau khi rút phi tiêu, hắn lập tức dùng mảnh lụa vừa xé được để băng bó vết thương ngăn máu chảy ra, nhưng cơn đau vẫn khiến Nam Y rên lên.
Bên ngoài núi giả, ánh đuốc đã đến gần, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
“Ai ở đây?!” Thủ lĩnh cầm đuốc soi vào ngọn núi giả.
Bỗng nhiên một cơn gió thét lên, đuốc bị dập tắt. Thủ lĩnh giật mình, ngay sau đó thấy một viên đá rơi xuống đất, chắc hẳn là viên đá này đã bay ra dập tắt đuốc, người đó có nội lực rất thâm hậu. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía sau núi giả, nghe thấy một thanh âm nam tử tức giận trong bóng tối.
“Lão tử đang vui vẻ dưới trăng, các ngươi cũng phải nhìn sao?”
Thủ lĩnh sững sờ, nhìn thấy Tạ Khước Sơn và một nữ tử sau ngọn núi giả. Ánh sáng quá mờ, hắn ta không thấy rõ mặt nữ tử ấy, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, trách sao vừa rồi có tiếng lụa rách và tiếng rên rỉ của nữ tử. Hắn ta lùi lại vài bước, ngăn các binh sĩ phía sau, cúi đầu hành lễ.
“Lại Sơn công tử, thuộc hạ mạo phạm.”
“Cút!”
Thủ lĩnh quay người, ra hiệu cho binh lính quay về: “Đi đi đi, mau đi đi, các ngươi không thấy gì, không nghe gì cả.”
Tạ Khước Sơn cởi áo khoác choàng lên người Nam Y, ngang nhiên bế nàng ra khỏi ngọn núi giả.
Nam Y được hơi ấm của hắn bao bọc. Trong đêm tối, tuyết nhẹ rơi lả tả bay vào mắt người. Lần đầu tiên nàng nhìn hắn từ góc độ này, hắn như tuyết tháng Chạp lạnh lẽo đóng băng hình ảnh thiếu niên lang kiêu ngạo, ánh mắt giống như sông băng rét lạnh, nhưng trong nháy mắt, hắn cũng là ngọn lửa giữa tuyết trời, ấm áp nhảy múa trong lò sưởi, tuy không thể làm tan băng tuyết ngàn năm, nhưng có thể sưởi ấm đôi tay một người.