Đám nữ tỳ mạnh bạo tách miệng Nam Y ra, Nam Y liều mạng giãy giụa, bốn nữ tỳ đè nàng xuống, không biết nàng lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, hất tung cả đám người ra.
Nàng vung tay đập vỡ một cái tách, nhặt một mảnh vỡ nắm chặt trong tay tự vệ, khiến đám nữ tỳ không dám đến gần.
Giữa ranh giới sống chết, Nam Y cũng có chút điên cuồng: “Không có là không có! Lục di nương, sao ngươi có thể không phân biệt đúng sai mà đòi giết người?”
Thấy Nam Y như vậy, mọi người đều có chút chùn bước.
Nữ tỳ nhỏ giọng nói bên tai Lục Cẩm Tú: “Di nương, làm lớn chuyện e là không hay…”
Lục Cẩm Tú thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng ngoài miệng vẫn cố giữ vài phần thể diện: “Nó chỉ là một tiểu lưu manh đầu đường xó chợ, vì mạng sống chuyện gì mà không dám nói dối?”
“Ngươi dựa vào đâu mà nói ta như vậy? Ta nghèo, ta thân phận thấp kém, ta cũng hay nói dối, nhưng ta không làm chuyện đồi bại! Ta tuyệt đối sẽ không đánh đổi mạng sống vì chuyện này, các ngươi còn dám đổ rượu độc cho ta, lên một đứa ta giết một đứa!”
Trên mặt Nam Y lộ rõ vẻ tàn nhẫn quyết liệt.
Thấy tình hình căng thẳng, nữ tỳ lại hiến kế: “Di nương, nếu nàng ta cứ khăng khăng nói không có, vậy cứ nghiệm thân đi. Nếu nàng ta vẫn là thân xử nữ, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu không, dù có làm lớn chuyện chúng ta cũng có lý.”
Lục Cẩm Tú nhìn về phía Nam Y: “Thế nào? Ngươi có dám nghiệm thân, tự chứng minh trong sạch không?”
Nam Y ném mảnh sứ trong tay xuống đất: “Ta có gì không dám?”
Lục Cẩm Tú phân phó nữ tỳ: “Đi mời bà mụ đến nghiệm thân, đừng để lộ chuyện này ra.”
Trước đây, Nam Y chỉ nghe nói có nữ tử mới về nhà chồng bị nghiệm thân, ngày hôm sau đã khóc lóc đòi tự tử, khi đó nàng còn không hiểu, có gì mà phải để ý?
Đến lượt mình, nàng mới biết đó là sự sỉ nhục thế nào. Nàng bị ấn trên ghế, váy áo bị cởi ra, bà mụ dùng dụng cụ lạnh lẽo kiểm tra thân thể nàng. Xung quanh là những ánh mắt lạnh lùng nhìn vào, nàng như không phải một con người, mà chỉ là một ngọn cỏ trơ trọi.
Nàng là dân thường, nàng không ngại thân thể chịu khổ, không ngại đầu gối quỳ xuống, nàng có thể há miệng van xin, có thể cúi đầu cầu cạnh, bởi vì những điều đó chưa từng làm tổn thương đến nội tâm nàng.
Nam Y cắn chặt môi, không để nước mắt rơi xuống. Nàng sống hai mươi năm, trải qua đủ loại lạnh lẽo, nhưng không có bất kỳ loại nào vượt qua sức chịu đựng và giày vò lúc này.
Thời gian dường như trôi qua rất lâu, lâu đến mức Nam Y tưởng mình không chịu đựng nổi, trong cơ thể có một cái tôi khác mang theo ý thức của nàng, chạy trốn như bay lên trên tường thành xa xôi.
Nàng nhìn Lịch Đô phủ, thời gian đối với nàng trở nên hỗn loạn, nàng lại nhìn thấy hoàng hôn hôm đó, nàng dũng cảm cứu Tạ Chú, xuyên qua vòng vây Kỳ binh, khiến đám man nhân đó xoay như chong chóng.
Nàng mỉm cười, hóa ra đó không phải là nàng phấn đấu quên mình vì người khác, mà là nàng được hoàn thiện, nàng dựa vào thế đạo, không có xương sống được nâng đỡ, điều này làm nàng nhận ra, mình không chỉ có thể được người khác ban ơn, bị người khác chiếm đoạt, nàng cũng có thể tạo ra giá trị, cuộc đời nàng đã từng có khoảnh khắc anh hùng như vậy.
Chính vì từng có khoảnh khắc đó, nên giờ phút này mới càng thêm chật vật.
“Bẩm di nương, thiếu phu nhân vẫn còn là hoàn bích chi thân.”
Lời bà mụ kéo Nam Y trở lại thực tại. Nàng ngơ ngác ngồi dậy, nàng thấy lạnh, nàng muốn che đi một số bộ phận trên cơ thể, nhưng nàng không thể cử động, nàng không còn sức lực.
Nàng không nhớ Lục di nương đã dẫn đám nữ tỳ hùng hổ rời đi như thế nào, nàng không nhớ Lục di nương có xin lỗi hay không, khi nàng tỉnh lại thì thấy mình đang ôm gối ngồi co ro trong góc, căn phòng bừa bộn, trống rỗng.
Nàng cuối cùng cũng hiểu tâm trạng của nữ tử khóc lóc đòi tự tử kia, nàng cũng muốn chết đi.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Nam Y lập tức lắc đầu: không được, nàng chịu đựng sự sỉ nhục này, chẳng phải là vì muốn sống sao?
Nàng tuyệt đối không cho phép mình bỏ gốc lấy ngọn. Nếu quá đau khổ mà không thể giải quyết, vậy hãy quên đi.
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Nam Y cuối cùng cũng đứng dậy, qua loa khoác áo ngoài lên người, dọn dẹp từng chút một đống hỗn độn trong phòng.
Giấy Tuyên Thành trên đất cũng được nhặt lên đặt lại trên bàn, như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Tẩu tẩu!”
Tạ Tuệ An còn chưa đến, tiếng đã vọng vào từ sân.
Nàng ấy đẩy cửa bước vào, thấy Nam Y như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu vừa mới dậy sao? Sao còn chưa chuẩn bị gì?”
“Sao vậy?”
“Tẩu tẩu quên rồi sao, hôm nay là đêm giao thừa. Sức khỏe tổ mẫu đã khá hơn một chút, hôm nay mọi người sẽ đến thỉnh an và chúc phúc bà. Lần trước chúng ta bàn cách tìm nội gián, tẩu nói muốn đủ người họp mặt mới thực hiện được, không phải là hôm nay sao?”
Nam Y sững sờ, nàng hoàn toàn quên mất chuyện này.
Tạ Tuệ An thấy có điểm không đúng, cảm thấy kỳ lạ: “Tẩu tẩu… Có chuyện gì xảy ra sao?”
Nam Y lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì, tùy tiện búi tóc, mặc quần áo rồi đi cùng Tạ Tuệ An đến Tùng Hạc Đường.
Ngày này, ở Tùng Hạc Đường, một chiếc bàn bát tiên được kê dưới mái hiên, trên bàn đặt một cuộn giấy dài và bút mực.
Tạ Tuệ An thuyết phục thái phu nhân triệu tập mọi người trong Vọng Tuyết Ổ, viết một bức “Trăm người kinh Phật”, ngụ ý đoàn kết, thành kính, đồng lòng cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hòa.
Thái phu nhân vốn do dự, cảm thấy hơi phô trương, nhưng Tạ Tuệ An nói sẽ bí mật đưa bức kinh Phật này cho Tam thúc, để Tam thúc cũng đặt bút, coi như cả nhà đoàn tụ trong năm nay.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc báo cho thái phu nhân biết Tam thúc an toàn. Bà không còn lý do để từ chối, lập tức đồng ý và sai người đi chuẩn bị.
Nam Y đưa ra ý tưởng này, chính là muốn âm thầm thu thập bút tích của mọi người trong Vọng Tuyết Ổ, rồi so sánh với bút tích trên mảnh lụa nàng đã xem qua. Như vậy, có thể tìm ra nội gián đã truyền tin.
Thái phu nhân giao việc này cho Tạ Tuệ An và Nam Y, dù sao bề ngoài, Nam Y vẫn là người quản lý Vọng Tuyết Ổ. Hai người ngồi cả ngày trong sân, nhìn người đến người đi, tờ giấy trắng cũng dần dần được lấp đầy.
Đối với Nam Y, điều này mơ hồ trở thành một cách trốn tránh hiệu quả, ở bên Tạ Tuệ An, nàng cảm thấy an tâm. Edit: FB Frenalis
Tạ Khước Sơn cũng đến, nhưng thức thời không đặt bút. Ánh mắt hắn lướt qua mặt Nam Y, nhưng nàng không có gì khác thường, chỉ ngoan ngoãn hành lễ, gọi một tiếng “Chủ quân”.
Tạ Khước Sơn không biết khi hắn vắng mặt, Lục Cẩm Tú đã làm gì, Nam Y cũng sẽ không bao giờ nói cho hắn biết.
Đương nhiên, Nam Y cũng lười nghĩ xem Tạ Khước Sơn có nhìn thấu kế nhỏ của nàng hay không, dù sao chỉ cần hắn không ngăn cản, nàng sẽ tiếp tục làm.
Chiều tối, Thu tỷ nhi đến.
Nàng ấy không thích mang theo nữ tỳ, một mình chọn lúc vắng người rụt rè đi tới. Dáng người nhỏ nhắn, cả người co ro trong chiếc áo khoác lông xù như một chú mèo con.
Sau khi viết chữ lên giấy Tuyên Thành, nàng ấy do dự một chút, đi đến trước mặt Nam Y đưa cho nàng một chiếc hộp được gói cẩn thận: “Tẩu tẩu, cho tẩu.”
Nam Y để ý thấy ngón tay Thu tỷ nhi dường như bị thương, vài đầu ngón tay đều băng bó, nhưng nàng không nghĩ nhiều, nhìn chiếc hộp trong tay nghi hoặc: “… Cho ta?”
“Muội muốn cảm ơn đại tẩu. Bên trong là một nghiên mực Đoan Khê được khắc hoa mai, rất tốt để mài mực.” Thu tỷ nhi dịu dàng nói.
Nam Y mở hộp ra, bên trong là một nghiên mực đen tuyền, trên trán nghiên khắc hoa sen tinh xảo, nghiên mực được đặt trên một đế gỗ lê vàng ôn nhuận, dù Nam Y không hiểu gì, cũng có thể thấy đây là một món đồ quý giá.
Tạ Tuệ An cũng thấy lạ: “Thu tỷ nhi, sao lại tặng tẩu tẩu một nghiên mực?”
“Tẩu tẩu gần đây đang luyện chữ.” Thu tỷ nhi ngại ngùng khi nói chuyện với người khác, nàng không thích nhìn vào người đối thoại, cúi đầu nói nhỏ.
“Sao muội biết?” Nam Y ngạc nhiên.
“Mấy hôm nay Trà Nguyệt Các đổ rất nhiều nước rửa bút mực.”
Người nhà họ Tạ tính cách khác nhau, nhưng đều rất thông minh, thấy ngọn biết gốc.
“Cảm ơn Thu tỷ nhi.” Nam Y thoải mái nhận lấy.
Ngày thường, nàng chắc chắn sẽ cảm thấy bất ngờ và không dám nhận món đồ quý giá như vậy. Nhưng bây giờ tâm thái nàng đã thay đổi, người ở đây yêu hay ghét nàng, nàng cũng chỉ là khách qua đường, sớm muộn gì cũng phải ra đi.
Nàng đã nuốt nhục, ân huệ nàng cũng phải nhận lấy, nàng sẽ không giả vờ thanh cao ra đi một mình cô độc.