Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 434: Uy Hiếp (2)



Cốc chủ Bách Hoa cốc Văn Hương chân nhân khẽ cười một tiếng, tùy ý trả lời.

Thú Linh tông Cửu Đầu Sư Vương ngẩng cao đầu nhìn tông chủ Thanh Dương tông một chút, quát lạnh: “Các ngươi cho rằng đây là chuyện nhà của Thanh Dương tông các ngươi sao? Ha ha, Thiên Đạo Trúc Cơ, ha ha ha, lại còn là hẳn con mẹ nó Ngũ Hành Trúc Cơ cộng thêm Thiên Đạo Trúc Cơ a, đây là nhân vật như. thế nào, Thanh Dương tông các ngươi sao có thể dạy ra được? Còn không phải là dính khí vận của tứ đại tiên môn chúng ta mới đản sinh ra một tên quái thai như vậy hay sao?”

Thượng Thanh sơn Thái Hợp chân nhân nói: “Đừng quên vừa rồi là trưởng lão Thượng Thanh sơn ta để cho hắn tiến vào Vân Phù sơn!”

Huyền Kiếm tông Cửu Tiêu chân nhân nói: “Trảm yêu trừ ma vốn là đạo lý thường tình của đệ tử tiên môn, cho dù yêu ma kia có lai lịch bối cảnh lớn thì đã sao? Bọn nhỏ của chúng ta chém bọn nhỏ của chúng, nếu như đám lão già bọn chúng không phục, thì sẽ do đám lão già chúng ta tới chém! Ngũ đại tiên môn Việt quốc chúng ta đã ẩn nhẫn nhiều năm, chẳng lẽ thật sự cho rằng đám yêu ma có thể ở đây làm càn hay sao?” 

Các tông chủ tứ đại tiên môn còn lại quay đầu nhìn hẳn một cái, không nói gì. Câu này nổ cũng hơi lớn!

Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang thấp giọng thở dài, nói: “Các ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì đây?”

Cốc chủ Bách Hoa cốc Văn Hương chân nhân nói: “Muốn che chở vị tiểu bối Thiên Đạo Trúc Cơ này không chỉ có mình Thanh Dương tông các ngươi mà thôi, chuyện này cũng không chỉ là chuyện riêng của Thanh Dương tông các ngươi, mà là chuyện chung của ngũ đại tiên môn Việt quốc chúng ta. Hiện tại Bách Hoa cốc ta có tam đại trưởng lão, 36 vị chấp sự Trúc Cơ cùng cao thủ các phương nhận được tin tức đều đã chạy đến, bất kể là Âm Sơn tông hay Nam Hoang thành cũng mơ tưởng giương oai ở Việt quốc chúng ta!”

Thú Linh tông Cửu Đầu Sư Vương cũng chậm rãi nói: “Tông ta có tứ đại trưởng lão, ba ngàn chiến thú đều đã sẵn sàng đợi lệnh!”

Tông chủ Huyền Kiếm tông Cửu Tiêu chân nhân thản nhiên nói: “Ba ngàn Huyền kiếm, chỉ uống ma huyết!” 

Tông chủ Thượng Thanh sơn nói: “Vừa rồi đệ tử Thanh Dương tông các ngươi là do trưởng lão Thượng Thanh sơn cho vào đó. . .”

Trưởng lão Thanh Dương tông:”. . .”

Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang thở dài: “Các ngươi thật đúng là một đám lão hồ ly mà!”

Văn Hương chân nhân của Bách Hoa cốc cười nhạt một tiếng, nói: ‘Vậy ngươi định để Thanh Dương tông ôm một mình, hay là mọi người cũng làm?”

Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang thở dài một tiếng, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Chư vị đồng đạo Việt quốc, yêu ma tàn phá bừa bãi làm náo loạn chỗ chúng ta, đệ tử Thanh Dương ta trảm yêu trừ ma lại bị người cậy thế ức hiếp. Nay Thanh Dương tông ta giương lên đạo thống, thề cùng yêu ma chiến đấu tới cùng, mong rằng chư vị đồng đạo hết sức giúp đỡ. Cho dù yêu ma kia một tay che trời, nhưng chỉ cần còn lại một chút hương hỏa chính đạo, cũng phải bảo hộ đệ tử Thanh Dương ta đến cùng!”

Mấy vị tông chủ khác đồng thanh nói: “Nên như vậy!”

Tông chủ Thanh Dương tông quát: “Đạo hữu Bách Hoa cốc, mời các ngươi canh giữ ở phía tây, nếu có yêu ma xâm phạm, giết thẳng không tha. Đạo hữu Thú Linh tông, mời các ngươi canh giữ ở phía đông, đề phòng có biến. Đạo hữu Thượng Thanh sơn, mời các ngươi canh giữ ở phía bắc. Đạo hữu Huyền Kiếm tông, mời các ngươi canh giữ ở phía nam. Mà trên dưới Thanh Dương tông ta sẽ canh giữ ở chung quanh đệ tử, không để cho đám yêu nhân có nửa phần cơ hội lợi dụng!”

Mấy vị tông chủ tiên môn khác nghe vậy đều hét lớn: “Đã như vậy, chúng ta đi đây!”

Nói rồi, mảng lớn mây đen trong hư không liền chuyển động, vô số khí cơ mạnh mẽ liền phân tán về bốn phía.

Ở phía dưới xung quanh Vân Phù sơn lúc này, chúng tu sĩ chỉ thấy trên trời mây đên cuồn cuộn tụ tán, có không biết bao nhiêu khí cơ hùng hồn ẩn giấu trong đó đang phân tán về bốn phía. Bọn họ đều ẩn ẩn đoán được điều gì đó, chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên nặng nề, lại mơ hồ nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ có điều lúc này Phương Nguyên cũng không để ý những chuyện đó, cũng có thể nói những chuyện này lúc trước hắn đều đã nghĩ đến. 

Sau khi giết tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia, hắn liền hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn bốn phía Chỉ thấy được phía sau đại thụ cách đó không xa, tên tiểu nô tuấn tú của tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia đang thập thò ẩn nấp ở đó. Phương Nguyên chưa từng gặp hẳn qua, nhưng nhìn thấy Tôn quản sự đang ở ngay bên cạnh tên tiểu nô cười hì hì hút thuốc, lại nhìn thấy áo bào trên người tên tiểu nô kia, cũng đã đoán được một chút, liền chắp kiếm sau lưng đi về phía hắn.

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. 

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Tiểu nô kia nhìn thấy sát khí trên người Phương Nguyên, bị hù đến mặt mũi trắng bệch, không ngừng run rẩy.

Vừa rồi hẳn đã muốn bỏ trốn, chỉ tiếc bị Tôn quản sự để mắt tới.

Phương Nguyên căn bản cũng không muốn nhiều lời, chỉ muốn đi tới một kiếm gi ết chết tên tiểu nô kia.

Chân truyền Âm Sơn tông hẳn còn giết, thì Âm Sơn tông lại tới một người tính một người, không thể buông tha. Nhưng ngay lúc hắn đang định rút kiếm chém tới, bỗng nhiên trước người tên tiểu nô Âm Sơn tông kia chợt xuất hiện một tiểu nữ hài mặc áo bông thật dài làn da trắng như tuyết, nhìn hắn chằm chằm.

“Là ngươi?” 

Phương Nguyên nhận ra đây là muội muội của Quan Ngạc.

Hắn liền tỏ ra nghĩ hoặc, đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Quan Ngạo ở đâu.

“Vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia ngươi cũng đã giết, dù sao cũng phải để lại một người mang ta đi Âm Sơn tông mới được!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.