Sinh hoạt ẩn cư trong núi vừa tĩnh mịch lại vừa buồn tẻ. Sau khi chữa khỏi cho Quan Ngạo, Phương Nguyên nếu không phá vỡ đại trận bên ngoài động phủ kia thì sẽ tu hành, cứ như thế lặp lại lại lặp lại, sinh hoạt bình thản tới cực điểm, thế nhưng Phương Nguyên lại phát hiện rằng mình rất ưa thích cách sinh hoạt như thế này!
Hắn hiện tại sau khi trải qua nửa năm cảm ứng và quan sát, mượn nhờ thần thức cường đại của Thiên Đạo Trúc Cơ, hẳn đã mò ra được quy tắc vận chuyển của tầng đại trận thứ nhất ở bên ngoài động phủ kia. Sau đó mỗi ngày hắn bắt đầu bỏ ra mấy canh giờ, từng chút từng chút đảo ngược nguyên lý vận chuyển của đại trận này. Hắn muốn thông qua ý tưởng này đế làm cho đại trận trở về trạng thái ban đầu.
Xét theo trận thuật nhất đạo, chuyện này là một việc làm cực kỳ gian nan!
Phương Nguyên trước đó có thể nói là có thiên tư không cạn trên trận thuật nhất đạo,nhưng dù sao hắn cũng chưa từng chuyên tu trận thuật nhất đạo, mà lựa chọn lấy tu hành làm chủ. Đương nhiên, sau khi lựa chọn tu hành, hẳn cũng không từ bỏ việc nghiên cứu trận thuật nhất đạo, trong mấy năm này, trình độ của hắn cũng tăng lên không ít. Mặc dù hẳn không tham gia thí luyện tương quan để nhận được phong hào Trận sư, nhưng hẳn hẳn là cũng đạt đến trình độ đó!
Chỉ có điều, phá giải đại trận cỡ này rõ rằng không phải là việc mà một Trận sư tiêu chuẩn có thể làm được.
Thậm chí có thể nói, dù là những người hơn cả Trận sư, dù là Đại tông sư trong trận thuật nhất đạo là Đại Trận Sư thì cũng làm không được!
Phương Nguyên mới nghiên cứu trận thuật chưa tới ba năm nên tất nhiên không dám nói rằng tu vi trận thuật của mình cao mình hơn những người tu hành khổ công tại trận thuật nhất đạo nhiều năm như vậy. Thế nhưng hẳn cũng chỗ am hiểu của mình, đầu tiên là Trận Đạo căn cơ của hẳn thật sự không yếu, ngoài ra hắn còn có khả năng cảm ứng linh mẫn của Thiên Đạo Trúc Cơ. Trọng yếu nhất, hắn còn có một ưu thế Tiên Thiên mà không một Trận sư nào khác có. . .
« Đạo Nguyên Chân Giải »!
Hạch tâm của Trận thuật nhất đạo nằm ở chỗ thôi diễn, diễn hóa Trận Đạo lưu chuyển, cuối cùng thôi diễn thiên địa biến hóa.
Trong khi đó, « Đạo Nguyên Chân Giải » mang tới cho Phương Nguyên Thiên Diễn chỉ thuật, vừa khớp tăng lên năng lực thôi diễn cho Phương Nguyên!
“Vạn sự vạn vật đều có quy luật, mà có quy luật thì sẽ có thể thôi diễn!”
“Cho nên….. Ít nhất là trên lý luận, Thiên Diễn chỉ thuật này hẳn là có thể thôi diễn vạn vật mới đúng!”
Phương Nguyên âm thầm suy nghĩ về đạo lý này, lòng tin cũng dần dần tăng lên.
Trước đó hắn cảm thấy ý nghĩ này chỉ đúng về mặt đạo lý mà thôi, trên thực tế hẳn cũng chưa có thử qua.
Trước đó hắn chỉ dùng Thiên Diễn chỉ thuật để thôi diễn qua phương pháp tu hành, từ trước tới giờ chưa từng sử dụng trong trận thuật nhất đạo.
Có điều hắn cảm thấy đây cũng là một phương hướng có thể thử nghiệm được.
Muốn thôi diễn, vậy thì trước tiên phải nằm giữ quy luật vận chuyển của đại trận kia, sau đó đảo ngược lại, cho nên Phương Nguyên mới bỏ ra thời gian nửa năm này để không ngừng cảm ứng, ghi chép và phỏng đoán sự biến hóa của trận pháp này. Nếu không làm những việc này thì không thể nào nói đến chuyện thôi diễn được!
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, Phương Nguyên liền trở vẽ động phủ.
Hắn ngưng tâm tĩnh khí hết nửa ngày, để cho Quan Ngạo canh giữ ngoài động phủ, giúp hắn hộ pháp, cũng lệnh cho hắn không được quấy rầy mình.
Sau đó Phương Nguyên liền lấy ra mười mấy khối Linh Tính, sau đó lại lấy ra một chút đan dược hồi sức, bắt đầu thôi diễn. Thuận theo việc hẳn thăm động tâm niệm, tiến vào một thế giới huyền diệu, quẻ trúc quanh người hắn cũng bắt đầu nhảy múa, đầu tiên là bốn quẻ trúc, sau đó là tám quẻ, cuối cùng biến thành sáu mươi bốn quẻ. Chúng lít nha lít nhít bay múa quanh người Phương Nguyên theo một quỹ tích hỗn loạn khiến cho người ta phải hoa mắt. . .
Nhưng trong quỹ tích hỗn loạn này, sáu mươi bốn quẻ trúc này lại không chạm vào nhau, trông mười phần quỷ dị!
Nếu chúng đã không chạm vào nhau, vậy thì chứng tỏ giữa bọn chúng kỳ thật có một quy luật tồn tại nhất định!
Phương Nguyên cứ thế lẳng lặng ngồi xếp bằng ở chỗ kia , mặc cho này sáu mươi bốn quẻ trúc bay múa bên cạnh mình. Hắn lẳng lặng chờ đợi trong một khoảng thời gian rất lâu, sau đó mới đột nhiên đưa tay ra ngoài, lập tức lấy xuống một quẻ trúc đang bay múa ngay trên không trung. . .
Sự tương trợ của sáu mươi bốn quẻ trúc bị ảnh hưởng, giống như từ trường hấp dẫn lẫn nhau.
Một quẻ bị rút ra, những quẻ khác cũng lập tức phát sinh biến hóa.
Quỹ tích vừa hỗn loạn, tâm tình của Phương Nguyên cũng trở nên khẩn trương.