Lĩnh Chi Hoa

Chương 3: Chương 3



Bọc đường
……
Người phụ nữ nọ vừa lao đến đã đẩy người phụ nữ họ Hồ đen đúa gầy gò ra, quỳ xuống ôm cô bé bị đánh vào lòng, sờ lên mặt, trán áp lên trán thử nhiệt độ cơ thể cô bé.

Xúc cảm nóng hầm hập khiến khuôn mặt yêu kiều kia tái đi vài phần huyết sắc.

Quá đau lòng, cô nhỏ giọng hỏi: “Con yêu của mẹ, sao con lại ra ngoài? Cơn sốt còn chưa hạ mà ra ngoài nhiễm gió, con muốn mẹ lo chết sao?”
Nói xong, thấy chiếc chậu sứ dưới đất, biết con gái lại muốn giặt quần áo hộ cô, trong lòng cô đau xót vô cùng, xót vì con gái hiểu chuyện, đau vì bản thân vô dụng.
“Mẹ, oa, oa…” Được mẹ ôm trong lòng, bé gái vẫn luôn bướng bỉnh lặng im như hến lúc này mới khóc, vùi đầu vào cổ mẹ mà nức nở: “Thím…!thím Hồ muốn…!đánh chết…!gà nhà chúng ta…!con bảo thím…!không được…!đánh…!đó là dành cho bà ngoại…!hức…”
Cô bé vừa khóc nấc lên vừa kể lại sự việc, người phụ nữ họ Hồ nghe cô bé nói vậy thì khó chịu, con ranh này dám ăn không nói có!
Không đợi người phụ nữ ôm đứa con đang khóc nói gì, người phụ nữ họ Hồ la lên: “Úc Tuyền Thu, nhìn xem mày đã nuôi đứa con thành cái loại gì, nhìn xem mày đã nuôi đám súc vật thành cái loại gì! Ngày nào cũng đến vườn nhà tao mổ hạt, đám cô nhi quả mẫu chúng mày chỉ biết ăn vạ.

Chỉ tội cho những đứa nhỏ nhà tao, cứ chờ được ăn bánh tỏi, giờ hạt giống bị đám súc vật nhà mày mổ hết sạch còn đâu, con tao biết ăn gì? Cái loại mặt dày…”
Người phụ nữ nghe xong, sắc mặt lạnh lùng ôm con gái đứng dậy, không nói lời nào, chậm rãi lấy ra năm đồng từ túi bộ đồ lao động ôm sát người, ném cho người phụ nữ vẫn đang chửi rủa: “Đây, đền cô, đủ chưa?”
“Chậc, mấy đồng xu mà muốn xong chuyện à? Tưởng tao chưa từng thấy tiền sao?”
Ả ta chửi như hát hay, nhưng vẫn cúi xuống nhặt năm xu rơi trên nền bùn vàng, lấy ngón tay chà cho sạch rồi bỏ vào túi thắt lưng, miệng vẫn văng tục những lời bẩn thỉu.

Ả không bới móc nữa, chỉ quay người đi chà sát đôi tay, nhìn Lan Thiện Văn với vẻ đầy nịnh nọt: “Bác sĩ Lan, đã khiến bác sĩ chê cười, đi đi đi, để chúng tôi dẫn bắc sĩ đến nơi bác sĩ sắp ở.

Xưởng trưởng nghe nói các bác sĩ sắp đến nên xây hẳn mấy gian phòng mới toanh, bảo gian nào cũng sáng sủa rộng rãi.

Đi, đi, chúng tôi đưa bác sĩ đến đó.


Nói xong định kéo cô đi, thái độ trước sau quay như chong chóng ấy khiến Lan Thiện Văn phản cảm, tự khắc tránh né bàn tay chai sần đen ngòm đưa ra của ả.

Lan Thiện Văn khó xử, cười: “Chị, để tôi tự đi cũng được.

Chị cứ đi làm đi.

Là gian phòng mới xây hướng đó sao, tôi biết rồi, tôi có tay có chân, có thể tự đi bộ.”
“Ơ sao mà thế được? Ông Trương kêu chúng tôi phải tiếp đón bác sĩ Lan thật tốt mà.”
Người phụ nữ không vui, những nếp nhăn trên khuôn mặt xanh đen chồng lên thành một cục.

Nhưng, thấy bộ quần áo sạch đẹp trên người Lan Thiện Văn, rồi lại nhìn chiếc áo hoa Mã Quái đen như hủi trên người ả, cứ tưởng Lan Thiện Văn ngại người ả bẩn, cũng không khuyên tiếp nữa, chỉ nói: “Vậy bác sĩ Lan cứ đi xem nhé, chúng tôi phải đốt nốt lò than, chúng tôi đi trước.”
“Vâng, chị đi làm đi.” Lan Thiện Văn điềm đạm cười với người phụ nữ: “Có gì không hiểu, nhất định sẽ hỏi chị.”
“Ừ, ừ, được.” Thái độ điềm đạm lễ phép của cô lập tức lấy được lòng người phụ nữ mặt đen, bụng nghĩ phượng hoàng từ thành phố bay tới đúng là tốt hơn gà ta đua đòi trèo cành cao.
Nghĩ đến đây, ả tức tối trừng mắt với người phụ nữ vẫn đang một lòng một dạ nhẹ nhàng trấn an đứa con gái trong vòng tay, nói vài câu với Lan Thiện Văn cùng người phụ nữ họ Bào đi cùng, rồi quay cái thân gầy trơ xương đi vào trong xưởng trông bếp lò.

Cuối cùng cũng đi.

Lan Thiện Văn thở phào, nói chuyện với dăm bảy bà thím còn khó hơn từ chối đề nghị làm mai của mẹ cô.
“Cô là bác sĩ mới đến?” Đang lúc xúc động, cô nghe có giọng nói vừa quyến rũ vừa lạnh lùng từ người phụ nữ phía sau.

Giọng nói này, khiến cô nhớ đến nàng tiên kiêu sa như nước trong màn đêm bước ra từ câu chuyện cổ tích mà ông nội kể hồi còn nhỏ.
Cô quay người lại, người phụ nữ ôm con gái trong lòng đứng sau lưng cô, hờ hững dò xét muốn tìm ra sự thật, cứ như không tin thân phận của cô.
“Tôi là bác sĩ mới được cử đến, tên là Lan Thiện Văn.” Lan Thiện Văn dịu dàng nói, nở một nụ cười thân thiện với cô, đưa mắt nhìn cô bé xinh đẹp trong vòng tay người mẹ, nhẹ nhàng hỏi: “Vừa nghe chị nói, con chị bị sốt phải không? Có muốn em xem bệnh giúp không?”
Cô có lòng giúp đỡ, nào ngờ, người phụ nữ nghe xong sầm cái mặt lại, nhìn Lan Thiện Văn như muốn khoét một lỗ trên người: “Cô kêu ai là chị?”
Ơ, cô đã nói sai chỗ nào? Lan Thiện Văn đờ cả người.

Trước khi đến đây, cô từng hỏi một người anh dưới quê, theo anh ấy nói, những người đã có con thì nên gọi họ là chị.
Có lẽ trông Lan Thiện Văn vừa từ tốn vừa không có ác ý, người phụ nữ nọ tạm thu lại vẻ ngoài dữ tợn, nhíu đôi mày lá liễu liếc cô một cái: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi mốt.” Lan Thiện Văn thân thiện nói.
“Tôi bằng tuổi cô.” Người phụ nữ nọ lập tức đáp.
“Ồ…” Vậy thì không thể gọi là chị, chẳng trách cô ấy tức giận.
Lan Thiện Văn cảm thấy có lỗi, ngượng ngùng nói nhỏ: “Xin lỗi.”
“Hừ!” Người phụ nữ nọ không nể nang gì, cặp mắt lại nhìn tới nhìn lui mấy lần.

Lan Thiện Văn bị cô ấy nhìn mà vừa thẹn vừa khó xử, cau mày, cho rằng người phụ nữ vẫn giận vì bị cô xúc phạm vấn đề tuổi tác, chỉ đành ngẩng đầu xưng hô lại: “Xin chào, đồng chí.”
“Hừ!” Lần này người phụ nữ không nói gì thêm, một tay ôm con gái, đưa tay còn lại muốn nhặt chiếc chậu sứ đựng quần áo lên.
Bế con nhỏ trong tay bất tiện, thấy cô chật vật khom lưng mà không với tới chậu quần áo, Lan Thiện Văn có lòng một tay xách hành lý, một tay giúp cô nhặt chậu lên: “Để tôi giúp cô nhé.”
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn cô, không nói có được hay không, chỉ lo bế đứa nhỏ vào trong gian buồng nửa gạch nửa bùn phôi.

Lan Thiện Văn nghĩ mình vẫn cầm đồ của người khác, không thể bỏ đấy mà đi, thế là đi theo người phụ nữ vào gian buồng buông rèm đỏ.
Bấy giờ vẫn là tháng Tám, thế mà vừa bước vào buồng đã thấy cảm giác lạnh lẽo xộc đến.
Không chỉ bởi vì dãy núi Ma Tử Lĩnh quá cao.
Lan Thiện Văn xách đồ đạc, nhìn bao quát gian buồng này: hai chiếc chăn mỏng dính bằng vải lanh được gấp gọn trên chiếc giường lò đắp bùn; bên phải giường lò đặt một chiếc tủ tre; dưới cánh tủ có hai chiếc chậu gỗ; đối diện cửa ra vào là một chiếc bàn cũ và một chiếc ghế nhỏ, trên đó có một tấm bảng chữ cái lớn dành cho trẻ em, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Thảo nào gian buồng này lạnh, nơi đây vừa nhỏ vừa ít đồ đạc, lạnh cũng phải.
Lúc này, người phụ nữ đã cẩn thận bế con gái lên giường lò, cởi vài lớp quần áo trên người cô bé, lấy hai chiếc chăn quấn chặt, sau đó cứng ngắc gọi: “Bác sĩ.”
“Tôi đây.” Lan Thiện Văn trả lời, đặt chiếc chậu sứ xuống, lấy ra những thứ đơn giản mà cô mang theo từ trong túi hành lý, đi đến mép giường lò, cẩn thận xem cho cô bé, nói: “Đúng là bị sốt, nhưng không đáng ngại, là sốt nhẹ thôi.”
“Đương nhiên tôi biết con bé sốt.” Người phụ nữ hung dữ trợn mắt cau mày: “Tôi đang hỏi cô là nên hạ sốt như thế nào, việc của bác sĩ mấy người không phải chính là vậy sao!”
Lan Thiện Văn thở dài, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đang mở to mắt nhìn của cô bé ngoan nằm trên giường, chậm rãi giải thích: “Tôi cũng muốn kê thuốc giúp bé chóng đỡ, nhưng cấp trên không cho chúng tôi tự ý mang đồ riêng.

Dược phẩm đi theo chúng tôi sẽ được chuyển đến đây sau một tháng.

Nơi đây của cô có hiệu thuốc không?”
Không phải nói nhảm sao, nếu ở Ma Tử Lĩnh có hiệu thuốc, bọn họ còn ngóng trông các bác sĩ làm gì!
Người phụ nữ cười khẩy: “Tưởng người có học thế nào, tôi thấy cô còn không bằng mấy ông thầy lang băm chân đất dưới quê.”
Khuôn mặt u sầu của Lan Thiện Văn nhuốm thêm một tầng buồn bã, không bác bỏ lời coi thường của người phụ nữ.
Lan Thiện Văn đứng dậy, lấy từ trong túi ra một bọc kẹo to đầy màu sắc xanh xanh đỏ đỏ, tiến tới mép giường, lấy ra một cái đặt vào lòng bàn tay trắng nõn của mình, mỉm cười dịu dàng với cô bé xinh đẹp nằm ngoan ngoãn trên giường: “Muốn ăn không? Ngọt lắm.”

Đứa trẻ nào cũng không thể cưỡng lại những thứ đồ ăn vặt này.

Nhìn thấy kẹo trên tay Lan Thiện Văn, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé giật gật muốn gật đầu, nhưng nhớ lại từng được mẹ dặn làm người phải biết tự trọng, không được tùy tiện ăn đồ ăn của người khác.

Cô bé do dự một lúc, hướng ánh mắt thèm muốn về phía mẹ mình.
Bị ánh mắt vừa thèm vừa sợ của con gái làm cho xót xa, nghĩ con gái từ lúc chào đời đến giờ chưa được nếm thử một viên kẹo nào, lòng Úc Tuyền Thu càng đau hơn, cảm giác hổ thẹn khiến cô gạt bỏ hết những lời khuyên dặn thường ngày sang một bên, chậm rãi gật đầu với con.
Được sự đồng ý của mẹ, cô bé phấn khởi như hươu nhỏ chạy hoang trong rừng, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay Lan Thiện Văn, ngượng ngùng véo góc chăn nói: “Dạ muốn.”
“Để cô bóc cho con.” Lan Thiện Văn cười ấm áp, cẩn thận bóc vỏ kẹo, đưa viên kẹo trong suốt đến bên miệng cô bé, nhẹ nhàng dặn dò: “Đừng nuốt đấy, kẹo này rất dễ mắc nghẹn, ngậm ở đầu lưỡi cho từ từ tan ra.”
Cô bé ngoan ngoãn làm theo lời cô dặn, quả nhiên chỉ trong phút chốc đã nếm được vị ngọt trong miệng, cái vị trời sinh được lòng trẻ con này đã khơi dậy bản tính non nớt của cô bé, khiến cô bé không kìm được vui mừng mà kêu lên với Úc Tuyền Thu: “Mẹ, ngọt quá!”
Úc Tuyền Thu đau lòng cười với con, trông có vẻ hơi hiu quạnh.
Thấy mẹ như vậy, cô bé tưởng mẹ cũng muốn ăn kẹo, bèn nắm chặt chiếc chăn, cẩn trọng nhìn Lan Thiện Văn, rồi lại nhìn Úc Tuyền Thu đứng bên cạnh, xin nửa rõ nửa không với cái miệng ngậm kẹo và ánh mắt dầm dề: “Cô ơi, cô có thể cho con một viên nữa không…!Con…!con muốn, con muốn mẹ cũng được ăn thử.”
Nghe vậy, Lan Thiện Văn ngơ ngác, sau đó cười lên.
Đứa trẻ này quá ngoan, có thể thấy, người mẹ dạy nên đứa con như vậy cũng là một người thấu tình đạt lý.
“Đương nhiên có thể.” Lan Thiện Văn cười, nhẹ nhàng đặt cả túi kẹo vào trong vòng tay cô bé: “Những cái này đều là của con.”
Cô bé ngơ ngác ôm bọc kẹo chưa kịp nhận ra chuyện gì đã bị người mẹ trả lại kẹo cho người cô tốt bụng ngồi đối diện, lạnh lùng nói: “Người nghèo chúng tôi không có tiền mua nổi thứ quý giá này, bác sĩ Lan cứ giữ lại mà ăn!”
Công xã ít khi phân phát thực phẩm, bông vải và dầu, nhưng chỉ cần có tem phiếu thì vẫn mua được, dẫu vậy, dù có mười tấm tem phiếu cũng không mua nổi nửa cân kẹo trái cây.

Không chỉ vì kẹo bán quá ít, mà còn rất đắt, tiền mua nửa cân mận ngào đường đủ mua tận mười cân mì.
Tặng thứ đồ đắt đỏ như vậy, ngay cả khi người tặng không có ác ý, bọn họ cũng không thể nhận nổi.
“Không sao, tôi không cần những thứ này nữa.” Lan Thiện Văn cười nhàn nhạt, nhìn chằm chằm bọc kẹo trái cây đủ màu sắc, chậm rãi nói: “Dù sao đây cũng là quà người khác tặng cho tôi, tôi tặng cho người khác, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của người chủ của nó.”
…….


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.