Dù buổi sáng xảy ra chuyện bên lề khiến người ta phiền muộn, nhưng ngày hôm đó trôi qua vẫn rất ổn.
Ôm bác sĩ bình tĩnh lại một lúc, cô để bác sĩ ra ngoài tìm tư lệnh Liêu.
Sau đó cô mặc quần áo chạy ra ngoài mua chút thức ăn, khi trở lại, đã thấy bác sĩ về nhà, đang ngồi trên giường gỗ, buồn bã cúi đầu suy nghĩ điều gì đó.
Những tưởng tên khốn Trương Hữu Đường vô liêm sỉ kể chuyện giữa cô và bác sĩ ra ngoài thật, đồng chí Úc tối sầm mặt, đặt giỏ thức ăn xuống chạy ra ngoài.
Bác sĩ bị tiếng ồn làm cho giật mình, vội vàng đứng dậy ngăn cô: “Tuyền Thu, em đi đâu?”
“Đi sống chết với tên Trương Hữu Đường!” Hai mắt đồng chí Úc đỏ bừng: “Mẹ kiếp, chắc chắn kiếp trước bà đây ăn quá nhiều bột mì nên mắt mù mờ, nếu không, sao có thể thích một tên đàn ông vô liêm sỉ đến vậy! Bác sĩ Lan, chị yên tâm, em lập tức đi tìm hắn ta, nếu hắn ta muốn tiếp tục kể chuyện của chúng ta, em sẽ đâm chết hắn ta, thế là xong?”
Nói xong, cô cầm con dao làm bếp trên thớt định lao ra ngoài, nóng nảy y như những tên thủ lĩnh băng đảng trên bến Thượng Hải.
Sợ cô sẽ làm đau chính mình, bác sĩ vội khuyên can: “Không phải chuyện liên quan đến đồng chí Trương, em hãy bỏ dao xuống đã.”
“Không phải chứ? Không phải Trương Hữu Đường?” Đồng chí Úc rất nghi ngờ, tay cầm con dao mà vẫn như tiếc nuối: “Sao có thể không phải hắn? Bà đây còn đang lo không tìm ra lý do giết hắn.”
“Thật sự không phải.” Bác sĩ dở khóc dở cười, nói xong, dỗ dành đồng chí Úc bỏ con dao trong tay xuống, đặt lên thớt.
“Thế tại sao chị lại buồn như vậy?” Đồng chí Úc bán tín bán nghi sờ trán bác sĩ: “Hay là chị sốt?”
“Không sao…” Bác sĩ nở nụ cười u uất với cô: “Chỉ là…!Chú Liêu nói có lẽ tôi sẽ được cộng thêm điểm lao động, và giảm bớt phạm vi hoạt động.”
“Thật sao?” Bác sĩ gặp chuyện quan trọng thế này mà không nói thật với cô, cô có chút không tin.
“Thật mà.” Bác sĩ thở dài, ôm cô vào lòng.
Bác sĩ cao hơn cô nửa cái đầu, mỗi lần ôm cô đều có thể ôm chặt vào lòng, cô ngẩng đầu lên cũng có thể cắn vào cằm bác sĩ.
Cô thích được bác sĩ ôm như thế này, như thể đang ôm một kho báu quan trọng nào đó.
Cô hạnh phúc khi được yêu, được chiều.
Đúng vậy, đồng chí Úc thừa nhận, cô từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, phải được bác sĩ dịu dàng và nhẹ nhàng đối xử mới có thể bù đắp.
Chuyện xảy ra sáng hôm ấy giống như một cơn sóng nhỏ trong đời, còn chưa lăn tăn đã tan biến không thấy đâu nữa.
Mặc dù bác sĩ vẫn dịu dàng, biết yêu thương và không nói nhiều, nhưng cô nhận ra rõ, hình như bác sĩ cũng bám dính cô nhiều hơn.
Đây thực sự không phải tự đồng chí Úc ảo tưởng, bằng chứng rõ ràng là bác sĩ luôn hôn cô bất kể mệt mỏi đến thế nào sau khi đi làm về.
Cô không phải loại người kiên định, thường xuyên bị bác sĩ hôn, thế là mắt mờ, đầu óc mộng mị, khi tỉnh lại đã thấy bị bác sĩ lột sạch quần áo, đè lên trên chiếc giường gỗ.
Chưa kể, bác sĩ còn cố ý giở trò xấu xa, lần nào lên giường cũng cố ý giày vò cô, tuy rằng bản thân cô không gây ra nhiều tiếng động, nhưng bác sĩ nhất thiết bắt cô phải khóc và thút thít kêu tên bác sĩ mới chịu dừng lại.
Tối đó, cô lại bị bác sĩ hành hạ đến đỏ bừng mặt mũi, khóe mắt giàn giụa nước mắt.
Ngay khi định đánh bác sĩ vài cái rồi lăn vào lòng bác sĩ ngủ như thường lệ, chợt nghe thấy tiếng bác sĩ nhẹ nhàng nói trên đầu cô: “Tuyền Thu…!em đã ở đây mười ngày…!nếu chưa về, bác Úc sẽ không trách em chứ?”
“Hừ, chị vừa như thế với em mà giờ lại đuổi em đi!” Đồng chí Úc buồn bực, chỉ vào dấu hôn chi chít trên người, kịch liệt lên án hành vi vô nhân đạo của bác sĩ.
“Mới vài ngày mà chị đã muốn đuổi em đi, hừ, Lan Thiện Văn, chị ghét em sao! Thấy chán em rồi chứ gì!” Khi đồng chí Úc không vui, lý do nào cô cũng thể nghĩ ra, hơn nữa còn rất thích đổi trắng thay đen.
“Thịt trên người em vẫn chưa mọc trở lại, đương nhiên tôi không nỡ để em đi.” Bác sĩ vuốt ve cánh tay gầy gò của cô, thở dài nói: “Nhưng nếu em không về thì gia đình em phải làm sao?”
Vụng trộm có thể chấp nhận, nhưng vụng trộm đến nỗi bỏ mặc mẹ già và con thơ ở nhà, hủy hoại nhân tính thì không chấp nhận được.
Hai mắt Úc Tuyền Thu ửng đỏ, biết bác sĩ nói có lý, nghĩ tới đây, trái tim cô nặng trĩu, không phản bác gì cả, chỉ ngẩng đầu hôn lên mặt bác sĩ, làm nũng: “Vậy chị ở đây phải sống tốt, mỗi tháng bắt buộc phải viết hai mươi bức thư cho em, không cho phép biếng ăn, đến tháng giêng em sẽ lại nghĩ cách đến gặp chị, nếu chị gầy đi, hừ hừ, để xem em trừng phạt chị như thế nào.”
“Được.” Bác sĩ quen cười, đương nhiên phải nói đồng ý, sau đó ra ngoài mua vài cân trứng về nướng bánh cho cô, vài cái để luộc cho cô mang đi.
Bác sĩ cũng nghĩ cách mua vài thước vải cho cô, đưa cô một ít thuốc say xe, mua trước vé xe cho cô và đưa cho cô một trăm tệ.
Bác sĩ xoa đầu đồng chí Úc được trang bị đầy đủ vũ trang, dặn dò cô như mẹ già dặn dò con cái sắp lên đường: “Đi đường cẩn thận.”
“Em biết! Chị phải nhớ viết thư cho em đó!” Đồng chí Úc miễn cưỡng trả lời.
Bác sĩ tiễn cô đến tận cổng sở huấn luyện, mãi cho đến khi hai người gác cổng mặc bộ quần áo lao động màu xám đứng lên ngăn không cho bác sĩ tiến lên, bác sĩ bất lực đứng đó, tiễn đưa đồng chí Úc rời đi bằng ánh mắt.
Sau mỗi một bước đi, Úc Tuyền Thu lại ngoái đầu nhìn bác sĩ vài lần, xách đống hành lý còn nhiều hơn cả khi mới đến, dẫn cô gái câm đến trạm xe buýt.
Lúc họ đến là giữa trưa, khi rời đi đã chập tối.
Những đám mây ráng đỏ nhuốm cả chân núi phía tây Đồng Sơn một màu cháy rực, tại trạm xe buýt lác đác vài bóng người, chỉ còn vài ba tay buôn dưa hấu và táo đang đẩy xe gỗ ở khu vực bán vé bên ngoài.
Thấy cô gái câm nhìn những thứ đó không chớp mắt, Úc Tuyền Thu mỉm cười và đưa cho cô bé năm tệ, bảo cô bé nhanh chóng mua chúng trước khi xe chạy.
Cô gái câm vui vẻ lon ton chạy đi.
Úc Tuyền Thu ngắm bùn vàng và hàng cây dương hai bên đường, ngẩn ngơ nghĩ về bác sĩ, chợt nghe thấy có người gọi mình.
Quay đầu lại nhìn, hóa ra là tên khốn Trương Hữu Đường.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, cô vội quay đầu đi tìm cô gái câm, nhưng anh ấy đã nhanh chóng chạy đuổi theo cô, thở hổn hển nói: “Tuyền Thu…!em…!em đừng vội đi…”
“Làm sao, anh tới đe doạ tôi à?” Úc Tuyền Thu không thèm để ý mà suy đoán ý đồ của người đàn ông trước mắt theo cách xấu xa nhất.
“Không phải…!Anh tới tìm em, Lan Thiện Văn nói em đã rời đi…!nên anh từ trên núi chạy xuống.” Trương Hữu Đường lắc đầu, có lẽ đúng là chạy mệt bở hơi tai, khắp mặt anh đầm đìa mồ hôi, thậm chí không thể nói một câu lưu loát.
Trương Hữu Đường cúi xuống thở phì phò, đồng thời lấy từ trong túi ra 80 tệ, hơn chục phiếu ăn và phiếu vải, đưa cho cô, chân thành nói: “Tuyền Thu…!anh có lỗi với em…!số tiền này là cho Mục Mục đi học.”.
truyện kiếm hiệp hay
“Sao anh biết con bé tên Mục Mục!” Úc Tuyền Thu cau mày, cô nhớ cô không hề nói chuyện này với tên đàn ông.
“Là…! Lan Thiện Văn đã nói với anh.” Là con ruột của anh, nhưng anh chỉ được nghe kể về tình hình của con từ người khác, có lẽ trong lòng anh cũng không thoải mái gì cho cam.
Trương Hữu Đường nghẹn ngào, đôi mắt đỏ ngầu, mỉm cười với cô: “Tuyền Thu…!em yên tâm…!dù anh có chết, anh cũng sẽ không kể chuyện đó ra…!Mục Mục…!anh cũng sẽ không tranh giành Mục Mục với em, số tiền ấy tuy ít ỏi, nhưng cũng là tiền anh tích cóp được trong suốt một năm.
Em…!em nhận đi…!cho Mục Mục, và nếu sau này con bé hỏi về cha, em cứ nói là, anh đã…!đã chết rồi.”
Xem ra bác sĩ đã làm công tác tư tưởng cho anh ấy.
Bác sĩ cũng thật lợi hại, chỉ cần vài câu là có thể khiến người đàn ông này giác ngộ.
Trước đây khi bị anh ấy làm phiền nhiều lần, dù cô có thái độ ra mặt thế nào cũng vô ích.
Nhìn số tiền ấy hồi lâu, Úc Tuyền Thu mới bình tĩnh nói: “Xem ra anh vẫn chưa mất hết tính người.
Số tiền này anh cầm về đi, không phải mẹ anh bệnh nặng sao? Anh đưa mẹ số tiền này, tôi không thiếu.
Chỉ cần sau này chúng ta tro trở về tro, bụi trở về bụi, không hề quen biết nhau, đừng đến quấy rầy tôi.”
“Có số tiền này, bệnh của mẹ anh cũng không thuyên giảm bao nhiêu.
Đây là tâm ý của anh, em cứ nhận đi, sau này anh tuyệt đối sẽ không làm phiền em, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, em yên tâm…” Người đàn ông cười khổ, đồng ý, vẫn dúi số tiền đó cho cô.
Anh nhìn cô thêm một lần nữa, nói bảo trọng, rồi chạy ra khỏi bến xe với đôi mắt đỏ hoe.
Khi vầng sáng từ những đám mây hồng đậm sắc nhất, Úc Tuyền Thu và cô gái câm lên xe trở về Ma Tử Lĩnh.
Trong khoang xe kín xộc lên mùi quái lạ, cô vội vàng nuốt viên thuốc được bác sĩ đưa, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
Trước mặt họ là một bà thím mặt đầy rỗ đang trưng cái bụng béo khóc lóc kể với người bên cạnh về chuyện tình trái ngang với một người đàn ông dạy học.
Đằng sau là vài người đàn ông bốc mùi mồ hôi đang cùng nhau đọc Báo Nhân dân, vừa ăn vài múi cam thối vừa phì phèo điếu thuốc khô, nói rằng cấp trên lại có chỉ thị gì đó.
Cô vểnh tai lên nghe, chỉ nghe thấy những từ đơn lẻ như “tả lộ”, “hữu lộ” và “Chủ tịch”.
Cô không nghe rõ, chỉ nhìn phản ứng của những người đó là biết hình như cấp trên lại sắp có động thái gì lớn.
Nhưng dù sao, cô đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói rằng sẽ không bị chuyển đến nơi khác nhốt lại, sẽ không có chuyện cô không tìm thấy bác sĩ nữa, thế là, cô thôi không thèm quan tâm những tin tức vớ vẩn này.
Ngồi trên ghế, ôm vải được bác sĩ mua cho, vui sướng nghĩ về sự ân cần của bác sĩ, nghĩ về giọng nói và nụ cười của bác sĩ.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, dần dần cô bật cười, lại có chút nhớ bác sĩ của cô.
Đến Đồng Sơn một chuyến, không những có thể hoàn toàn được gắn kết với bác sĩ, mà còn phủi sạch mối quan hệ với Trương Hữu Đường.
Chuyện tốt, chuyện tốt.
Cô sung sướng, nghĩ thực ra bác sĩ bị nhốt lại cũng không tệ lắm.
Trong sở huấn luyện ấy, bác sĩ chỉ thuộc về một mình cô, không có cái gì mà “con gái Bộ trưởng Lan”, cũng không phải học sinh ưu tú được bậc thầy có tiếng dạy nên.
Bác sĩ chỉ là bác sĩ Lan của cô mà thôi.
Chỉ là bác sĩ ấm áp, ân cần ngày qua ngày nấu ăn cho cô, đưa cô đi dạo buổi tối, đưa cô đi hái thuốc trong núi sâu rừng già mỗi khi có thời gian..