Cái nào ngọt?
……
Chỉ cần được ở bên bác sĩ, giấy kết hôn có nghĩa lý gì?
Đồng chí Úc vui đến mức đầu óc quay cuồng, tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt mẹ vợ và nói không cần giấy đăng ký kết hôn, chỉ cần được sống những tháng ngày hạnh phúc bên bác sĩ là được.
“Nói vậy thôi, sao có thể để con thiệt thòi cho được?”
Mẹ vợ cô thuộc kiểu người chân thành thương yêu người khác, bà chu đáo nói vài lời với cô, cũng nói sẽ dẫn cô đến tiệm đồ trang sức vàng bạc xem thử, sau đó dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Không lâu sau khi mẹ vợ ra ngoài, bác sĩ bước vào, tay cầm một đĩa quả thanh mai, cười ấm áp với cô: “Bụng em còn căng không? Ăn một ít thanh mai cho tiêu hóa.
Nếu không được thì tôi dẫn em ra ngoài đi dạo, gần đây có chợ hoa và chim, trong đó có nhiều điều thú vị lắm.”
“Thôi, đã muộn như vậy.” Đồng chí Úc bĩu môi, chạy tới ôm bác sĩ, nũng nịu: “Vừa rồi cô Lan bảo em gọi cô ấy là mẹ.”
Bác sĩ cười, ôm cô bằng cánh tay còn lại: “Vậy em đã gọi chưa?”
“Chưa, em vẫn chưa quen.” Đồng chí Úc thành thật nói: “Mỗi lần gọi mẹ, em đều tưởng tượng ra cảnh mẹ cầm cây chổi to đánh chết em, sợ lắm.”
“Không sao, qua một thời gian nữa tôi sẽ đưa em về gặp mẹ.
Em nói chuyện với mẹ, đợi lâu sau sẽ ổn thôi.” Bác sĩ xoa đầu cô, âu yếm nói.
“Ừ.” Đồng chí Úc gật đầu, ôm bác sĩ, buồn bã nói: “Em nghe cô nói trước đó chị bị bệnh rất nặng…!nguyên nhân của bác sĩ Ngô…!bác sĩ Ngô…”
“Tính tình Tụng Trúc mạnh mẽ, bị oan ức phải ngồi tù, làm sao có thể chịu đựng được.” Ôm người trong lòng, bác sĩ cũng buồn: “Tôi bị nhốt ở đó không thể ra ngoài, đành nhờ một người quen bản địa đến thăm cô ấy.
Người thanh niên đó quay lại và nói với tôi, Tụng Trúc sống rất khổ sở…!Trong tù thậm chí còn khó sống hơn chúng tôi ở ngoài…!Những người lao động nghĩa vụ như cô ấy không có tiền, chưa kể, những người canh giữ bọn bọ, là vài người đàn ông…!Em biết khuôn mặt của Tụng Trúc bị phá huỷ như thế nào không? Đó là vào một buổi tối cô ấy về muộn, gặp phải kẻ xấu…!là do tự cô ấy rạch.
Tôi không biết Tụng Trúc ở đó sống thế nào, mãi cho đến khi cô ấy gửi bao kiện đó cho tôi, tôi mới biết…”
Nói đến đây, bác sĩ lại quặn đau, thở hổn hển nói không ra hơi, Úc Tuyền Thu vội vàng đỡ bác sĩ ngồi lên giường, vỗ nhẹ vào lưng bác sĩ, buồn bã nói: “Không sao, không sao, đừng nghĩ nữa.”
Nữ bác sĩ xinh đẹp lắc đầu, cười khổ nói với cô: “Tính Tụng Trúc rất đơn thuần, em có biết cô ấy gửi cho tôi cái gì không?”
“Em biết, không phải…!là tay chị ấy sao?”
“Phải, nhưng trong bàn tay đó của cô ấy là một chùm chìa khóa.” Những giọt lệ long lanh chậm rãi lăn xuống từ đôi mắt của nữ bác sĩ, buồn bã nói: “Sau đó tôi đến nhà cô ấy, mới biết trong số đó là chìa khoá cổng nhà cô ấy, chìa khoá két sắt đựng tiền để lại cho bố mẹ, có cả chìa khóa của một chiếc tủ lớn, mở ra xem, thấy trong đó chứa đầy những ghi chép y học và thí nghiệm tâm đắc do cô ấy làm.
Khi chúng tôi còn đi học, cô ấy là người thích học nhất, chúng tôi cùng nhau chạy đến thư viện, tôi thì đọc đủ mọi loại sách, cô ấy thì nghiên cứu những cuốn sách y khoa kinh điển”.
“Bác sĩ Ngô…!đúng là rất hứng thú với y học.
Vậy…!cha mẹ chị ấy nói gì?”
“Còn biết nói gì nữa đây…!ngoài bỏ tiền ra nhận thi thể của cô ấy.
Tụng Trúc rất yêu gia đình, thời đại học, trường cách nhà cô ấy hàng trăm dặm, nhưng bất kể trời gió hay mưa, chỉ cần được nghỉ là cô ấy sẽ về nhà.
Nhà bố mẹ Tụng Trúc có ba người con, đều là con gái, Tụng Trúc là con thứ hai, các chị em gái của đều đã gả đi.
Tôi gửi cho cô chú một ít tiền để ổn định cuộc sống, để sau khi an táng Tụng Trúc, họ sẽ không đến nỗi không còn tiền dưỡng già.”
Úc Tuyền Thu nghe xong cũng rất buồn, vòng tay qua cổ bác sĩ, ủ rũ nói: “Chị đừng nghĩ tới những chuyện này nữa…!Có lẽ bác sĩ Ngô, chị ấy…!chị ấy gửi cho chị thứ đó vì muốn nhờ chị giúp chăm sóc bố mẹ, và cũng muốn chị nghiên cứu y khoa và sống tốt thay phần chị ấy.”
“Có lẽ điều em nói…!cũng đúng.” Nữ bác sĩ mỉm cười yếu ớt với cô.
“Có lẽ cái gì, là rất đúng! Lan Thiện Văn, nếu chị không sống thật tốt cho bà, xem bà đây có tát chết chị hay không!”
Về vấn đề liệu bản thân có trở thành góa bụa suốt nửa phần đời còn lại hay không, đồng chí Úc cũng rất nghiêm túc, cô bóp cổ nữ bác sĩ mà đe dọa: “Chị còn phải nuôi một đại gia đình, không cho phép nói những lời linh tinh.”
“Nhắc về chuyện này, Tuyền Thu, bố vừa bảo tôi đến làm việc tại bệnh viện cạnh cơ quan ngoại giao, sợ rằng sẽ không được ở cùng em.”
“Không sao, là công việc mà, chị nghĩ bà đây giống loại người vô lý như vậy sao?”
Đồng chí Úc nói rất thấu hiểu, rồi thả bác sĩ ra.
Người ta thường nói, đàn ông lo việc ngoài, đàn bà lo việc trong, tuy bác sĩ không phải là đàn ông, nhưng trong hai người nhất định phải có một người đối nội, một người đối ngoại.
Do bác sĩ cái gì cũng biết làm, còn cô cái gì cũng không biết, chỉ biết ở nhà đi mua sắm với mẹ vợ, giúp dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc Mục Mục.
Ban đầu cô nghĩ như vậy cũng rất tốt, nhưng nếu ở nhà, cô không được gặp bác sĩ suốt cả tuần.
Đồng chí Úc buồn chán, ngột ngạt, ngồi không yên, thậm chí còn nghi ngờ bác sĩ có người khác bên ngoài.
Khi cô ngượng ngùng hỏi mẹ vợ rằng bác sĩ đã đi đâu, cô nhận được câu trả lời, bệnh viện nơi bác sĩ làm là bệnh viện tốt nhất cả thủ đô này, ngày nào cũng phải tiếp nhận bệnh nhân từ khắp nơi trên cả nước đến, chưa kể thời gian này họ đang thiếu nhân tài.
Là một sinh viên xuất sắc được uốn nắn bởi một bậc thầy từ một trường đại học hạng nhất, đương nhiên, nhân đức không nhường ai, bác sĩ của cô phải chiến đấu hết mình tại tuyến đầu để chữa bệnh cứu người.
Ồ, để chữa bệnh cứu người, thậm chí bác sĩ không thể về nhà.
Nếu để lâu, liệu bác sĩ có kiệt sức mà chết không?
Đồng chí Úc rất chán nản, nhưng cô ngại không dám hỏi mẹ vợ xem có thể bảo bác sĩ đến một bệnh viện khác không quá bận rộn không, vậy nên chỉ đành khéo léo nói với mẹ vợ, con ở nhà chán quá, có thể cho con ra ngoài làm việc được không?
Mẹ vợ cô không nói gì, đến sáng đi hỏi người quen, chiều về bảo lại với cô, có một cơ quan thiếu người đánh máy, nhưng không cần cô đánh máy, chỉ cần ngồi nhìn cái máy đánh chữ là được.
Công việc rất dễ dàng.
Đồng chí Úc cảm động, nhưng vừa hỏi cơ quan ở đâu, trời, cách chợ rau không xa, nhưng cách bệnh viện của bác sĩ rất xa!
Đồng chí Úc không vui, không muốn làm nữa, may mà mẹ vợ cô hiền lành, không trách móc gì cô, chỉ nói nếu chán thì đi ra ngoài đi dạo nhiều hơn, sau đó bà xách chiếc cặp tài liệu lên và rời đi.
Hàng ngày, Mục Mục đến trường, bác sĩ đi làm, bố mẹ vợ cũng là quan chức cấp cao, bận rộn không thấy bóng dáng đâu, chỉ có một mình cô chán đến nỗi sắp mọc nấm mốc.
Có lần chán quá, cô chào mẹ Chu một tiếng, một mình chạy đến con đường cạnh bệnh viện của bác sĩ đi dạo.
Cô định đến bệnh viện thăm bác sĩ rồi đi, nào ngờ tình cờ nhìn thấy một cửa hàng bách hóa cạnh bệnh viện đang tuyển nhân viên bán hàng.
Cô hớn hở chạy đến ứng tuyển.
Cô không đặt nặng vấn đề lương lậu trong công việc này, cũng không sợ làm có vất vả không, chỉ cần có thể gần bác sĩ nhà cô hơn một chút, cho dù có là cái bẫy cô cũng không ngại nhảy vào!
Kỳ thực đồng chí Úc khá ngốc.
Cũng may cửa hàng bách hóa này không lừa lọc gì, bởi đây là trung tâm mua sắm lớn nhất vùng, cô chỉ cần đứng trước quầy đợi người ta đến mua hàng là được.
Và vì cô có ngoại hình xinh đẹp, thu hút nhiều người đến quầy của cô mua đồ, trong đó không thiếu vài nam thanh niên có ý đồ xấu mua đi mua lại chỉ vì muốn nói chuyện vài câu với cô.
Cô mỉm cười thu tiền theo đơn, dù sao cô cũng không có ác cảm với những người đó, nếu doanh số bán hàng tại quầy của cô tốt hơn, quản lý sẽ thưởng thêm cho cô một ít ngoài tiền lương.
Nào là vải và nhãn đến mùa, nào là kem giá vài đồng một que, và cả những thứ lặt vặt, đều sẽ thưởng cho cô rất nhiều.
Mỗi lần nhận được những thứ này, bên ngoài cô tỏ ra điềm nhiên như không, nhưng một khi tan làm, cô sẽ cười phớ lớ đem chúng đến cho bác sĩ.
Lần đầu tiên cô được thưởng hai que kem, cho vào cốc giữ nhiệt, khi đến chỗ bác sĩ, đúng lúc nữ bác sĩ xinh đẹp vừa phẫu thuật xong và đang ngồi trong phòng làm việc.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đẩy cửa bước vào, bác sĩ vô cùng ngạc nhiên, cây bút đang viết bệnh án bỗng rơi xuống.
Đồng chí Úc cười xấu xa, đóng hết cửa sổ văn phòng lại, kéo rèm xuống, sau khi chắc chắn không ai nhìn thấy, cô bắt đầu tố cáo bác sĩ: “Bác sĩ Lan, đã lâu chị không có về nhà!”
“Tôi thực sự không có thời gian…” Nữ bác sĩ khó xử giải thích, chưa kịp nói hết đã bị đồng chí Úc bĩu môi cắt ngang: “Em không muốn nghe.”
Nữ bác sĩ tưởng cô tức giận, vội vàng định dỗ cô thì thấy cô lấy ra một cây kem từ trong bình giữ nhiệt, ngồi lên đùi bác sĩ, ngẩng đầu quyến rũ nhìn bác sĩ: “Muốn ăn không?”
“Ồ, sao em bỗng dưng thích thứ đồ trẻ con này?” Nữ bác sĩ cảm thấy kỳ lạ, nhưng phàm là chuyện đồng chí Úc làm, cho dù có giết người phóng hoả, bác sĩ đều có thể theo sau xử lý hậu quả.
Thế nên, bác sĩ không hỏi nhiều, chỉ cười dịu dàng, trêu đùa cô: “Chỉ có một cây, em không ăn, muốn chia cho tôi ăn sao?”
“Hừ.” Đồng chí Úc ngẩng đầu khịt mũi, không nói gì, cắn một miếng kem rồi giơ lên cho bác sĩ: “Đúng, chị một miếng, em một miếng.”
Thôi được, thời xưa có Khổng Dung nhường lê, thời nay có đồng chí Úc nhường kem.
Trong mắt nữ bác sĩ toả ra niềm vui càng dịu dàng và yêu thương hơn, cúi đầu theo cô, cắn một miếng kem trước mặt.
Miếng kem mát lạnh tan trong miệng, làm mát lòng người đang nôn nóng bởi thứ thời tiết nắng gắt gây ra.
Kem tan hết trong miệng, định khen kem thật ngon, bỗng nhìn thấy đồng chí Úc bỏ kem lại vào cốc giữ nhiệt, vặn nắp chặt, sau đó vòng tay qua cổ bác sĩ với vẻ mặt lạnh lùng quyến rũ, thầm thì: “Lan Thiện Văn, chị nói xem, là kem ngọt hay em ngọt, là kem ngon hay em ngon?”
Khi hỏi câu này, đồng chí Úc làm ra vẻ nếu chị không cho tôi đáp án, bà đây thề sẽ đánh nhau đến chết với chị.
Thấy thế, nữ bác sĩ xinh đẹp dịu dàng nhéo chóp mũi cô, mỉm cười hôn lên môi cô.
Những lời yêu thương cũng biến mất trong nụ hôn rực lửa.
“Điều đó không cần hỏi, đương nhiên là kem ngọt.
Nhưng, em có ngon hay không, phải ăn mới biết được.”
“Lan Thiện Văn đồ xấu xa! Ưm…”
……
Tác giả có lời muốn nói:
Hàng trước bán kính râm cẩu lương, đến đây, đến đây, ai đến trước được trước..