Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 62: Chú táo thuật



Phương Hư Sơn mới thoát ra từ trong ảo ảnh, sửng sốt một chốc mới hiểu ra lời Tạ Linh Nhai nói, xoa xoa mồ hôi trên trán đáp lại: “Tôi thấy ác quỷ đang quất một thi thể mục nát, sau đó có người nói với tôi rằng, đó là kiếp trước của tôi.”

Tạ Linh Nhai tưởng tượng một chút, cảnh tượng này so với xương cốt kiếp trước chồng chất như núi của hắn, có lẽ còn kinh sợ hơn một chút.

Ảo ảnh kia quá mức chân thực, hiện tại nhớ tới còn khiến sắc mặt Phương Hư Sơn trắng bệch, “Tà vật kia mê hoặc tôi, rằng thờ phụng nó sẽ được chứng La Hán Quả.”

“Cái gì, ngài còn có chức danh nữa hả? Cháu hỏi một câu có năm hiểm một kim hay không vậy mà nó cũng ấp a ấp úng!” Tạ Linh Nhai nghĩ thầm quả nhiên là tên lừa đảo, căn bản không thể tin.

Các đạo sĩ: “…”

“Trước hết không nói mấy việc này, mọi người vẫn khỏe chứ?” Tạ Linh Nhai hỏi.

Các đạo sĩ chỉ bị kích thích tinh thần trong ảo ảnh, có lẽ chỉ hơi dao động tâm thần, nhưng cũng may đúng lúc thoát khỏi.

Tạ Linh Nhai lại đi dìu Thi Trường Huyền, sau khi anh dùng Lưu Kim Hỏa Linh xong cũng hơi run chân, còn Liên Đàm vẫn ngồi dưới đất nhập định.

Tạ Linh Nhai đứng ở bên cửa sổ, rọi đèn ra phía ngoài, chỉ thấy một bóng đen vốn đang xoay vòng vòng trên bầu trời rừng cây lướt sang đây, chính là quỷ vương phương đông. Gã liếc mắt nhìn tình hình trong phòng, nói rằng: “Vừa nãy bản vương làm sao cũng không vào được căn phòng này.”

“Bởi sao ta nói không thấy ngươi.” Tạ Linh Nhai nói, “Ngươi có thể giúp đỡ tìm kiếm ở xung quanh một chút không? Tìm xem có ai không.”

Hắn còn ôm hi vọng, mong là người Hồng Dương đạo còn chưa trốn xa.

“Người thế nào?” Quỷ vương hỏi.

Đây là một nan đề, đến giờ họ vẫn còn chưa từng gặp mặt người Hồng Dương đạo. Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, lấy quyển sách ở trong phòng ra, “Trên người có thể sẽ có kinh thư tương tự như vầy, cũng khá giống người tu hành, không tăng không đạo.”

“Để thử xem.” Quỷ vương gật đầu, phóng người lên, giây lát liền đáp xuống, “Cái đó…”

Tạ Linh Nhai nhấc Liễu linh đồng lên, “Đến, ủng hộ cho đại vương đi.”

Liễu linh đồng: “…”

Liễu linh đồng: “Cha, cha dô…”

Quỷ vương phát ra tiếng cười âm trầm, cuốn lên vài mảnh lá rụng, toàn thân bay đi.

Gã vừa rời đi, Liễu linh đồng giống như thở phào nhẹ nhõm, đối mặt uy thế của quỷ vương, nó luôn sinh ra cảm giác căng thẳng nín hơi ngừng thở tương tự như nhân loại.

Một bên khác, Phương Hư Sơn nhìn cả một phòng hồn phách, tìm kiếm ở bên trong hồi lâu, quả nhiên thấy một hồn của Giang Ngọc Khải rụt rè trong góc.

“Giang Ngọc Khải?” Phương Hư Sơn hô một tiếng.

“…” Trên mặt sinh hồn Giang Ngọc Khải chỉ có sợ sệt và mê man, không đáp lời, nhưng so với những hồn phách hoàn toàn như khúc gỗ xung quanh thì đã là tốt lắm rồi. Hắn bị tà phật nhét vào trong cơ thể chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, không hoàn toàn mất đi thần trí giống những hồn phách khác.

Phương Hư Sơn thở phào nhẹ nhõm, còn có thể cứu, dùng bài vị gỗ thu hắn vào.

Lúc này, Liên Đàm chậm rãi thức tỉnh, ông liếc mắt nhìn hồn phách trong phòng, còn có tượng phật và lông tóc, móng tay rải rác dưới đất, “Đây là…”

Cũng không phải Liên Đàm không nhận ra, mà là hết sức thống hận.

Trước đó Liễu linh đồng nhắc tới “hồn người chứa bẩn”, chứa bẩn, thật ra là chỉ một nghi thức, sau khi làm tượng thần phật xong, trước khi khai quang, đặt những thứ tượng trưng cho nội tạng vào bên trong, để thu được thần thức.

Thường thì Phật gia sẽ đặt xá lợi hoặc mấy thứ kiểu như đồ cổ tượng phật vào, những phe phái khác nhau thì vật bỏ bên trong cũng không hoàn toàn giống nhau.

Tà vật không Phật không Bồ Tát này, bên trong thế mà lại chứa lông tóc và móng tay người, mọi người lập tức biết Hồng Dương đạo làm thế nào để đoạt hồn, tại sao lại hại người, tự nhiên là để gia tăng tu vi của tà vật.

Tà phật như vậy, không biết ban đầu làm sao sinh ra linh tính, nhưng sau này, để tiếp tục cung dưỡng, làm năng lực của nó tăng lên, liền chứa hồn người ở trong đó, tăng cường “thần thức”.

Mà chọn dùng hồn người, cũng đều là người có tín ngưỡng, bởi vì Hồng Dương đạo pha tạp mấy tôn giáo, cho nên người được chọn tôn giáo phe phái nào cũng có.

Mấy thứ mà nó bày ra trong ảo cảnh đều là thủ đoạn của phật gia, sau khi Liên Đàm nghe xong liền nói, nhìn thấy thân xác kiếp trước, là thần thông mà Mục Kiền Liên – một trong mười đại đệ tử của Phật trong truyền thuyết – đã từng biểu diễn.

Có thể thấy được, tà phật xác thực thông hiểu tri thức, những kiến thức đó rốt cuộc là người Hồng Dương đạo truyền vào, hay là do hồn phách của những tín đồ đạo phật trong cơ thể giao cho? Không ai biết được.

Đáng sợ hơn chính là, đây là một vòng tuần hoàn ác tính, khi tà phật có năng lực, liền có thể hại nhiều người hơn, mê hoặc càng nhiều tín đồ, sức mạnh của nó cũng sẽ càng mạnh hơn.

Tạ Linh Nhai khó tránh khỏi nghĩ đến một vấn đề: “… Tà vật như vậy, bọn họ còn bao nhiêu nữa?”

Người Hồng Dương đạo để tà phật lại, khó nói rằng rốt cuộc là tự tin bọn họ sẽ thua dưới tay tà phật, hay là vì có tà vật khác, không chấp nhất với một cái này.

Tất cả mọi người đều không biết nói gì.

Một tượng phật này thôi đã đủ khó đối phó, còn thi đà lâm bên ngoài, nếu không nhờ Liên Đàm, bọn họ thoát được cũng phải nửa ngày, sau khi gặp gỡ bản tôn tà phật, hoặc là phải có lực ý chí kiên định như Thi Trường Huyền, Liên Đàm, hoặc là có thể bạo lực phá pháp giống như Tạ Linh Nhai.

Lúc này, quỷ vương đã trở về, ở ngoài cửa sổ nói: “Phạm vi mấy chục dặm, đều không có người như vậy.”

“Chạy rồi à.” Tạ Linh Nhai buông tiếng thở dài.

“… Dù như thế nào, việc này quá không đơn giản, tôi phải thông báo lên.” Phương Hư Sơn nghiêm túc nói. Trước còn tưởng rằng chỉ là mấy người bị hại, đến nơi này nhìn, đâu chỉ như thế!

Mà lại nói đến thi đà lâm…

Mọi người đi ra khỏi căn nhà, nhìn nhìn trong rừng, chỉ thấy xương trắng đầy rẫy.

“Xác chết sống dậy là quỷ Bì Đà La, đám quỷ Bì Đà La đó không có hồn phách, đã bị tôi hàng phục, bởi vậy quay về diện mạo như trước.” Liên Đàm nói, trước đó ông quá vội vã, nên cũng chưa giải thích hoàn toàn, “Nếu như tà pháp tu luyện càng tinh thâm hơn, quỷ Bì Đà La cũng sẽ càng hung ác.”

Đám xương trắng này khiến Tạ Linh Nhai nghĩ đến cảnh tượng trong ảo ảnh, dời mắt đi nói rằng: “Chắc phải báo cảnh sát, thu thập vân tay trong phòng một chút, mong là còn có thể tìm được người. Có điều, phải giải thích với cảnh sát như thế nào?”

“Trước hết để tôi gọi điện thoại cho cục tôn giáo tỉnh đã.” Phương Hư Sơn lẩm bẩm nói. Chuyện như vậy đương nhiên là để ban ngành liên quan giải quyết cho thỏa đáng, hơn nữa vốn dĩ cũng phải thông báo cho đạo hiệp, sau khi nhìn thấy tà phật, mọi người đều biết rõ là hiện giờ mọi chuyện còn chưa lớn, nhưng nếu tìm ra manh mối quá trễ, hậu quả khó mà lường được.

“Kêu thêm mấy người đó đến đây đi, còn có cả một phòng âm hồn phải siêu độ.” Tạ Linh Nhai đột nhiên bảo, “Hòa thượng đạo sĩ đều phải có.”

– – Những âm hồn trong này tín ngưỡng khác nhau, đương nhiên không thể chỉ dùng thủ pháp đạo gia để siêu độ, phải tôn trọng tín ngưỡng khi còn sống của vong hồn, bằng không nếu lỡ người ta tin Phật, mà lại đưa người ta đến phương đông, vậy thì không hay lắm.

Các hòa thượng đạo sĩ đều bận rộn gọi điện thoại.

Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền an vị ở trên bậc thang bên ngoài nghỉ ngơi, Tạ Linh Nhai hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”

Thi Trường Huyền lắc đầu, “Không có gì.”

Quỷ vương lơ lửng ở giữa không trung, nghiêm mặt nói: “Ta tìm nửa ngày, còn kêu du hồn dã quỷ tìm chung, mệt lắm luôn.”

Tạ Linh Nhai: “… Không hỏi ngươi.”

Quỷ vương nở nụ cười.

Tạ Linh Nhai: “Đương nhiên vẫn phải cám ơn ngươi nhiều, lúc sau đốt cho ngươi chút đồ cúng là được rồi chứ nhỉ.”

“Cái này cũng chẳng có gì, trước lạ sau quen, ta với thầy Tạ cũng coi như có chút giao tình.” Dáng vẻ quỷ vương như muốn lại gần tán gẫu.

Tạ Linh Nhai dựng kiếm lên, chống bên người, “Ai… Mệt mỏi quá.”

“…” Thân thể quỷ vương bay lên thẳng tắp, lướt về phía mái nhà.

Người của cục cảnh sát kinh ngạc.

Bọn họ chưa từng gặp vụ án nào kỳ quái như thế, nội dung không rõ, chỉ biết hình như là án mạng.

Nơi mà cấp trên ra lệnh tìm đến là một cánh rừng vùng ngoại ô, tràn đầy xương trắng, nhìn bộ dáng như có cũ có mới. Khiến người ta hoài nghi có phải nơi này trước đây là nghĩa địa cổ đại hay không, làm sao đào ra được nhiều xương trắng như vậy.

Tiếp theo, còn phải điều tra thông tin về căn nhà ở bên cạnh, từ chủ nhân ngôi nhà đến những người ra vào, thu thập vân tay, lông tóc bên trong, tìm ra thân phận những người liên quan…

Quỷ dị nhất chính là, sau khi bọn họ đến, phát hiện ở hiện trường có mấy đạo sĩ và một hòa thượng, sau đó lại có hai nhóm người lục tục kéo đến, cũng là đạo sĩ hòa thượng.

Một đám đạo sĩ, hòa thượng chiếm lấy một góc nhà, bắt đầu làm pháp sự.

Tất cả mọi người đều nghĩ chắc hẳn là đang siêu độ những bộ xương trắng đó?

Vốn dĩ đêm hôm khuya khoắt thu gom nhiều xương trắng như vậy đã rất đáng sợ, còn có người ở bên cạnh đọc kinh, lại càng quỷ dị.

Mọi người đều đoán là vụ án có chút chỗ quỷ dị, nên việc tìm những người theo tôn giáo đến siêu độ cũng có thể hiểu được, nhưng sao lại còn tìm tới hai nhóm người? Mà hai nhóm này lại đủ hòa bình, có thương có lượng, tách ra làm phép.

Ở chính giữa còn có lão hòa thượng và đạo sĩ trẻ tuổi ngồi chung với nhau uống nước ấm, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu.

Đây đúng là ba người Liên Đàm, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền, Tạ Linh Nhai đang khuyên Liên Đàm đi bệnh viện, “Nãy ngài còn hộc máu, ngã nặng như vậy, xương sườn chưa gãy chứ?”

“Lúc đó tôi là Trì kiếm minh tiên, không đả thương đến căn cơ.” Liên Đàm đáp.

Lời này ăn khớp với lời nói của Thi Trường Huyền lúc đó, quả nhiên là Trì kiếm minh tiên.

Tạ Linh Nhai hỏi: “Liên Đàm sư phụ, ngài vừa trở thành Trì kiếm minh tiên, liền tự động biến thành cao thủ kiếm thuật sao?”

Tạ Linh Nhai có chút hâm mộ, hắn có học qua Thái Cực kiếm, ngày thường dùng Tam Bảo kiếm, cũng toàn là mấy chiêu rất bình thường, nhưng nhìn động tác của Liên Đàm nhanh nhẹn, dáng người tiêu sái, một chút cũng không giống người già.

“Làm sao có khả năng!” Liên Đàm nói, “Tôi tự học, hồi nhỏ còn từng tham gia thi đấu võ thuật, khi còn trẻ đừng nói là quỷ, bảy tám tên to con cũng không thể gần người được! Người giống như cậu, tôi có thể đánh được mười bốn, mười lăm tên!”

Tạ Linh Nhai: “…”

Tạ Linh Nhai phiền muộn, không chịu thua kém, “Cháu cũng to con mà!”

Liên Đàm cười không nói, lại bảo, “Bây giờ lớn tuổi rồi, chỉ có lúc làm phép mới có thể tìm về một chút cảm giác năm đó.”

Tạ Linh Nhai nhìn sang trái, mắt thần Linh Quan của hắn vẫn còn, chỉ thấy các đạo sĩ Ngọc Hoàng cung đang dùng cành liễu vẩy nước, sau khi rải lên người các âm hồn, biểu tình trên mặt họ trở nên sinh động, khôi phục tâm trí.

Lại nhìn bên phải, các hòa thượng chắp tay niệm chú, đàn hương lượn lờ, âm hồn trước mặt cũng chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt nghe kinh.

Tiếng niệm chú lẩm bẩm của hai bên hòa vào nhau, lại không có ý va chạm, mỗi bên tự mình siêu độ.

Mặt trăng vẫn chưa ló ra, Tạ Linh Nhai nhìn trời, trong lòng cuối cùng cũng coi như có một chút vui mừng, hi vọng những người chết vô tội ấy có thể thoát khỏi đau khổ. Có tà mới có chính, cõi đời này chung quy không thể thiếu hiểm ác, nhưng cũng may còn có nhiều người tình nguyện bảo vệ.

Tạ Linh Nhai nghiêng đầu, dựa vào vai Thi Trường Huyền nghỉ ngơi.

Thi Trường Huyền quay mặt sang, đặt tay lên mặt Tạ Linh Nhai.

Hành động này, khiến cảm giác kỳ quái bị áp chế trong ký ức Tạ Linh Nhai tối hôm đó lại chợt xông ra. Trong lòng Tạ Linh Nhai đột nhiên nhảy dựng, muốn lùi về sau, nhưng chẳng hiểu vì sao thân thể cứng lại, có thể là do thân thể không đuổi kịp suy nghĩ.

Lần này Tạ Linh Nhai mở mắt ra, hắn nhìn thấy ánh mắt Thi Trường Huyền, tuy rằng lần trước không có đối diện, nhưng lúc này nhìn vào, lại cảm thấy giống hệt như trong tưởng tượng của mình, kỳ quái không nói được nên lời.

Trong ấy rốt cuộc ẩn chứa thứ gì? Tạ Linh Nhai mang theo chút tâm tình kỳ quái, nhìn thấy ngón tay anh hơi di chuyển lên trên, đặt trên trán mình, vuốt ve chùi đi vết chu sa màu đỏ.

Ánh mắt Thi Trường Huyền nghiêm túc, chùi hơn phân nửa chu sa, đưa tay ra nhìn, trên ngón tay cũng dính đầy màu đỏ sẫm.

Lúc này Tạ Linh Nhai mới có thể nhúc nhích, mờ mịt ngồi dậy, “… Cảm ơn?”

Thi Trường Huyền nở nụ cười với hắn.

Lau chùi chu sa, thoạt nhìn thì đây chỉ như là động tác binh thường, nhưng lại làm trong lòng người ta thấp thỏm giống như lần trước. Tạ Linh Nhai đột nhiên cảm thấy, một chút khác thường ấy có lẽ không phải ảo giác của hắn, thế nhưng rốt cuộc là gì?

_

Đoàn vấn đạo chuẩn bị rời khỏi Ngọc Hoàng cung.

Giang Ngọc Khải đã tỉnh lại, chỉ là trí nhớ bị hao tổn đôi chút, đang uống thuốc khôi phục, hắn cũng kể ra chuyện mình ngẫu nhiên gặp người truyền đạo ở trong nội thành.

Loại giáo phái dân gian kỳ quái này có không ít, lúc mới đầu Giang Ngọc Khải nghe thấy có chút đạo lý, sau đó nhìn kỹ liền biết vô căn cứ. Thế nhưng, lúc đó hắn cũng không chú ý là đối phương còn lặng lẽ lấy tóc của hắn, sau đó thu lấy hồn phách.

Vụ án cũng đang trong lúc điều tra, một hai ngày chưa thể có kết quả, Tạ Linh Nhai nói với Phương Hư Sơn, rằng dù sao chuyện này cũng đã báo cho đạo hiệp rồi, đến lúc đó nếu có chỗ cần đến, hắn và Thi Trường Huyền việc nghĩa chẳng từ. Còn hiện tại, bọn họ theo đoàn rời đi trước.

Lúc rời khỏi Ngọc Hoàng cung tâm tình không thoải mái như lúc đi tới nơi này, vẫn cứ mang theo một chút sầu lo đối với Hồng Dương đạo.

Trên xe, thành viên đoàn vấn đạo cũng hỏi tới chuyện phát sinh đêm qua, bọn họ chỉ loáng thoáng nghe kể lại, nhưng không thể rõ bằng Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền ở ngay hiện trường.

Tạ Linh Nhai tỉ mỉ kể lại một lần, cũng nhắc nhở mọi người sau này phải chú ý, gặp người nghi là Hồng Dương đạo thì phải cẩn thận bảo vệ mình.

“Về mặt này thì hòa thượng vẫn tiện hơn, cắt gọn móng tay là xong.” Trương Đạo Đình sờ soạng một đầu tóc đẹp của mình, “Tuy rằng trời nóng nực, nhưng tôi vẫn nên đội mũ vậy.”

Tạ Linh Nhai: “… Có đạo lý.”

Một đường lái tới trạm tiếp theo cần thêm hai ngày, nửa đường mọi người xuống xe ăn cơm.

Tạ Linh Nhai duỗi eo lười biếng, nhận điện thoại của Phương Triệt, “A lô?”

Phương Triệt nói: “Gửi kiếm tới cho cậu rồi đó.”

“Được, cảm ơn.” Tạ Linh Nhai nói, “Tớ phát hiện đi ra ngoài không mang theo pháp khí rất là bất tiện.”

Tạ Linh Nhai sợ tiếp theo còn có chỗ phải dùng đến pháp khí, đồng thời cũng kể lại chuyện Hồng Dương đạo với Phương Triệt, tuy bây giờ Nữu Dương còn chưa có dấu hiệu hoạt động của Hồng Dương đạo, nhưng ai mà biết được.

Phương Triệt có chút ngượng ngùng nói: “… Thật ra gần đây tớ đang nghiên cứu người gỗ đào, kết hợp với cơ quan và thuật thế thân, cho người gỗ tự động khởi động pháp khí, đã có chút thành quả.”

Tạ Linh Nhai cả kinh, trong truyền thuyết Lỗ Ban có thể chế ra người gỗ, tự động đánh xe, còn có truyền nhân «Lỗ Ban thư» mà trưởng bối Thi Trường Huyền gặp được, cũng tuyên bố muốn nghiên cứu đuổi quỷ tự động hóa.

Xem ra, đây là giấc mộng khó mà tránh được của các truyền nhân «Lỗ Ban thư», Phương Triệt cũng đi lên con đường này. Nếu như thành công, chẳng phải là một sự giúp đỡ lớn ư, đặc biệt là ở những nơi giống như thi đà lâm.

Tạ Linh Nhai tán dương: “Ghê gớm thật, người hiện đại đều cảm thấy là do người xưa ảo tưởng, người gỗ làm sao có thể tự mình di chuyển. Phương Triệt, cậu dùng pháp thuật gì vậy?”

Phương Triệt: “… Pin nạp điện?”

Tạ Linh Nhai: “……”

Phương Triệt vô tội nói: “Tớ tự học nguyên lý chế tạo người máy, đặt trang bị trên người gỗ, còn bên trong là thuật thế thân, cậu hẳn phải biết thuật thế thân nhỉ? Như vậy liền có thể khiến người gỗ thi thuật thay người, sử dụng pháp khí, pháp khí sẽ công nhận người gỗ đó như người thật.”

May là mới nãy không có ai khác nghe thấy, Tạ Linh Nhai nhìn nhìn chung quanh, nghiêm túc nói: “Tớ đương nhiên biết, tớ chính là hỏi về cái thuật thế thân đó đó! Đợi về rồi tớ với cậu cùng nghiên cứu!”

Phương Triệt: “Ồ…”

Tạ Linh Nhai cúp điện thoại xong còn sợ hãi, giỏi lắm, thực sự là khó lòng phòng bị.

Chỗ dừng xe có hai ba tiệm cơm nhỏ, nơi này rất hẻo lánh, tiệm cơm là do thôn dân mở ra để tiếp đón một vài xe cộ đi ngang qua.

Các đạo sĩ phân tán ra bước vào tiệm cơm, mấy người Tạ Linh Nhai cũng cùng đi vào một tiệm trong đó, bà chủ nhiệt tình đem thực đơn ra. Đang lúc gọi món, sau bếp có một giọng nam hô to: “Làm gì đó bà, nhanh tới rửa rau! Chỉ biết làm biếng!”

“Đang gọi món!” Bà chủ nhanh chóng đáp một tiếng, lại nói, “Mấy người viết trên giấy đi, chúng tôi sẽ tới lấy.”

Bà ấy nói xong, vội vã ra phía sau.

Xem ra quan hệ của chủ quán không phải quá hoà thuận, mọi người lóe lên ý nghĩ như thế, tự mình chọn món ăn, xong bà chủ lại tới lấy tờ giấy.

“Tôi đi một lát, vừa nãy ngồi lâu quá.” Tạ Linh Nhai ngồi trước bàn cơm mới hai phút, đã không nhịn được đứng lên, tay chống hông đi tản bộ trước sau nhà.

Bà chủ ở sân sau rửa rau, nhìn thấy Tạ Linh Nhai liền chất phác nở nụ cười với hắn.

Tạ Linh Nhai cũng cười, “Cháu đi dạo một chút, ngồi lâu đau lưng.”

“Đau lưng à?” Nụ cười của bà chủ càng thêm nhiệt tình, “Uống tách trà nhé.”

Tạ Linh Nhai không suy nghĩ nhiều, “Không cần đâu, cháu không khát.”

“Không phải, trà này là trà thuốc, ” bà chủ xoa xoa tay, đứng lên nói, “Có thể trị rất nhiều bệnh.”

Nụ cười nhạt trên mặt Tạ Linh Nhai lập tức cứng lại, tùy tiện nói: “Trà gì mà còn có thể chữa bệnh?”

“Đây là một cao tăng cho dì.” Bà chủ lấy ra một ít lá trà, Tạ Linh Nhai cũng không hiểu trà, không nhìn ra là chủng loại gì, bà chủ nói, “Chồng dì bị phong thấp, hồi trước chưa uống trà, khi phát bệnh thì tính khí không tốt, thích đánh người, sau khi uống rồi thì tâm tình tốt hơn nhiều.”

Tạ Linh Nhai nghĩ đến người rống bà ấy trước đó, không phải là chồng bà ấy chứ, nhất thời im lặng, lại nói: “Cao tăng nào đưa? Giáo phái nào?”

“Hình như là Hỗn Nguyên phái, không phải đều là Phật giáo ư.” Bà chủ không để ý lắm, “Trà này tốt thật đó, hơn nữa bao đầu tiên miễn phí, cũng không đắt.”

Hỗn Nguyên phái không phải là biệt hiệu của Hồng Dương đạo sao, xem ra nơi này đã từng có người của Hồng Dương đạo đến truyền giáo, hơn nữa còn thực sự để lại ấn tượng tốt. Hơn nữa bề ngoài của bọn họ lẫn lộn, người bình thường liền cho là đạo sĩ, hòa thượng chính tông.

Đây chính là thứ mà mọi người lo lắng nhất, Hồng Dương đạo giả mạo chính phái, dùng cớ chữa bệnh này nọ mê hoặc tín đồ, đạt được sự tín nhiệm, nhưng lâu dần, mới là lúc bọn họ vơ vét của cải, làm tà pháp.

Thủ đoạn lừa đảo từ xưa tới nay chỉ có mấy kiểu đó đổi tới đổi lui.

Tạ Linh Nhai muốn khuyên nhủ, lại sợ đánh rắn động cỏ, hỏi trước: “Dì có phương thức liên hệ với hòa thượng Hỗn Nguyên phái kia hay không? Cháu muốn mua trà.”

“Không phải cháu chung nhóm với mấy đạo sĩ kia à? Còn mua trà của hòa thượng làm gì.” Bà chủ kinh ngạc, lại vui mừng, “Dì không có phương thức liên hệ, hơn nữa dì nghe nói ông ta muốn đến nơi khác, không biết chừng nào mới trở lại, nếu tới dì sẽ thông báo cho cháu. Có điều, nếu muốn mua trà không phải trước hết cháu nên thử xem có hữu dụng hay không à? Chỉ nghe dì nói, cháu không sợ dì lừa gạt hả! Dì pha cho cháu một tách nhé.”

“Thôi thôi, giờ cháu uống không nổi đâu.” Tạ Linh Nhai cũng không muốn uống, ai biết lá trà này bào chế thế nào. Hòa thượng đi nơi khác, không phải là chạy tới chỗ Ngọc Hoàng cung chứ? Đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể tìm được người ở chỗ này.

Bà chủ suy nghĩ một chút lại nói: “Cao tăng còn dạy dì một phương pháp chữa bệnh, nếu không thì cháu thử xem, không cần uống trà, ăn táo là được.”

Tạ Linh Nhai: “……”

Tạ Linh Nhai: “… Ăn táo gì?”

“Dì cũng chỉ học mấy lần, không biết linh hay không, chính là lấy táo niệm chú, thổi khí, sau đó cháu ăn táo vào.” Bà chủ dứt lời, thấy sắc mặt Tạ Linh Nhai khó coi, lại nói, “Ai da có phải người trẻ tuổi mấy cháu cảm thấy cái này phong kiến mê tín không, thật ra có vài phương thuốc xưa thật sự hữu dụng đó, mẹ chồng dì trước đây xem bệnh cho người ta, cũng là dùng lau sậy…”

Tạ Linh Nhai chậm rãi nói: “Cháu không cảm thấy đây là phong kiến mê tín, bởi vì đây là tuyệt kỹ của tổ sư nhà bọn cháu.”

Bà chủ: “???”

Còn kêu Tạ Linh Nhai ăn táo, mười phút hắn có thể niệm chú nguyên một rổ.

Tát Tổ hành tẩu thiên hạ, chính là dựa vào lôi pháp và chú táo thuật, trong đó chú táo thuật là do thiên sư Long Hổ sơn đời thứ ba mươi truyền cho ông ấy, không biết đã từng cứu được bao nhiêu người, hoàn thành việc mà khi Tát Tổ học y không thể làm được. Từ sau khi ông ấy phát triển, cũng có rất nhiều đạo sĩ học pháp thuật này.

Cái chú táo thuật này, Hồng Dương đạo dám xem là đồ của mình mà đem ra thu mua lòng người, có xấu hổ không??

“Bà chủ, thật sự có vấn đề gì thì vẫn nên đi bệnh viện, với lại, vợ chồng mâu thuẫn phải tìm ra nguyên nhân chủ chốt.” Tạ Linh Nhai nói vài câu với bà chủ xong liền xoay người lại muốn đi tìm những người khác, tốt nhất nên thông báo với chính phủ bản địa một chút, phổ cập khoa học cho thôn dân về bàng môn tà đạo.

Tạ Linh Nhai nghĩ thầm, người Hồng Dương đạo thực sự là càng chạy càng xa trên con đường tìm chỗ chết, tính khí nhóm tổ sư gia của hắn thật sự rất hung hăng, không tin cứ hỏi quỷ vương bốn phương xem…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.