Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 87: Người kết duyên



Ông bự ở phía đông?

Trong đầu Tạ Linh Nhai tức khắc hiện ra thân hình to hơn hai mét của quỷ vương phương đông, lập tức nở nụ cười hàm súc, tỏ vẻ tán thành.

– – Chính thế đấy, muốn giành thần báo bên tai của hắn, không nói tới cửa ải chỗ hắn, thì vẫn còn phải phân rõ thứ tự trước sau, trước hết tỷ thí với quỷ vương phương đông một chút đã.

“Là một người bạn cũng rất muốn nuôi nó, cụ thể là ai thì tôi khuyên cô đừng biết sẽ tốt hơn.” Tạ Linh Nhai khuyên nhủ.

Những người khác thì lại nghe mà mịt mờ, Hải Quan Triều với Phương Triệt tốt xấu còn có thể đoán được là thần báo bên tai, còn Lương Diệu lại khó hiểu hỏi: “Cái gì, ai? Sao đột nhiên lại nhắc tới ai nữa?”

“Không có gì.” Tạ Linh Nhai nói, “Đốt hình nhân giấy cho cô, cô muốn mấy tuổi có mấy tuổi, không được thì thôi.”

“Thôi thì thôi, vậy tôi không đi!” Dứt lời, vẻ mặt Lương Quang thả lỏng, con quỷ kia cứ như vậy mà mặc kệ bọn họ.

Tạ Linh Nhai: “Xương cứng thế à?”

Lúc không có bệnh nhân, Phương Triệt thường xuyên ngồi ở phòng khám vẽ bùa, nghiên cứu Lỗ Ban thuật, Tạ Linh Nhai tìm ra một tờ giấy diêm, gấp mấy lần thành bài vị, trên đó viết tục danh của quỷ vương phương Đông, “Vậy tôi đốt cái này nhé?”

Sau khi “Lương Quang” thoáng nhìn, cả người run lên, “Cái, cái này…”

Quỷ nhỏ sợ quỷ lớn, quỷ bình thường thấy trên cửa viết tên quỷ binh đao “Dần Tai” thôi đã không dám mạo phạm rồi, huống hồ là một trong số bốn quỷ vương.

Sau khi sắc mặt biến đổi nhiều lần, đối phương chịu thua: “Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi thấy người giấy cũng không tồi, nhưng có thể tìm cái nào chất lượng tốt chút không…”

Trước đã có nói, đồ làm bằng giấy đốt xuống dưới cũng không bền cho lắm, quý tộc có tiền cổ đại đều chôn cùng đồ thật, người bình thường mới dùng đồ giấy, bởi vậy hàng năm người nhà đều phải đốt đồ mới.

Nha hoàn, tiểu đồng, trai xinh, gái đẹp bằng giấy, có đẹp cũng không đẹp được bao lâu. Nếu như chất lượng, tay nghề tốt, còn có thể kiên trì được lâu một chút.

“Nói sớm như vậy không tốt à. Được, để tôi ghi lại.” Tạ Linh Nhai tiện tay để bài vị xuống, tiếp tục ghi chép. Nếu như hắn muốn tìm quỷ vương phương đông đến thì chỉ cần dùng ý nghĩ là được rồi, hà tất phải phí công phí sức viết bài vị lập đàn, chỉ là muốn hù dọa con quỷ đó thôi.

“Lương Quang” không ngờ được hình nhân gỗ này còn có quan hệ với quỷ vương phương đông, cũng không nghi ngờ bọn họ dám lừa gạt, có chút kính sợ nói: “Vâng, phải… chúc quỷ vương đại nhân sớm ngày được toại nguyện.”

Liễu linh đồng: “……”

Tuy rằng bên tai không có âm thanh gì, nhưng Tạ Linh Nhai dường như có thể cảm giác được Liễu linh đồng sắp thở không nổi. Nó lấy quỷ vương phương đông ra không phải là để được chúc phúc…

“Nói nhăng nói cuội cái gì đó, hắn được toại nguyện, vậy tôi làm sao bây giờ?” Tạ Linh Nhai mắng lại.

Kế tiếp, Tạ Linh Nhai viết ra hết tất cả yêu cầu, trong đó không ít tên đề xuất những yêu cầu quá đáng giống cái tên đòi Liễu linh đồng, Tạ Linh Nhai liền thương lượng ra một phạm vi mà cả hai bên đều có thể chấp nhận.

Lương Diệu hoàn toàn bị dọa sợ, cảnh tượng này hơi khác với tưởng tượng của hắn. Lúc Tạ Linh Nhai nói muốn trừ tà, hắn không nghĩ rằng bầu không khí lại náo nhiệt như vậy… hai bên cò kè mặc cả, rất có mùi vị nhân gian, hắn cũng không còn quá sợ hãi nữa.

Ma quỷ hình như cũng không khó đuổi cho lắm, không có chào giá trên trời, cũng không có hở ra là đòi lấy mạng linh tinh.

Cuối cùng thống kê yêu cầu, Tạ Linh Nhai gọi Lương Diệu xem danh sách mà chuẩn bị. Muốn đồ ăn, cứ dựa theo khẩu vị ở quê bọn họ đặt mua tiệc rượu, đòi tiền tài, liền mua một ít nguyên bảo, tiền giấy, còn ai muốn nhà cửa, người hầu, thì cũng là người giấy, nhà giấy.

Lương Diệu chỉ vào một thứ trong đó hỏi: “Đại sư, người này muốn Husky, tôi đi đâu kiếm.”

Tạ Linh Nhai nói: “Anh yên tâm, thời buổi này muốn gấp cái gì mà chẳng có, Husky không phải chỉ khác màu lông thôi à, anh đi tìm hỏi xem, chắc chắn có người vẽ được.”

Lương Diệu gật đầu, “Vậy sau khi tôi mua xong thì phải làm gì? Trở lại tìm ngài hả?”

Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, nói: “Có thể tới tìm tôi, nếu anh bận không rảnh, vậy để tôi viết bùa cho anh, anh xong xuôi đốt lá bùa kia cũng được. Việc này cần phải nhanh, nhiều ma quỷ nhập vào người em trai anh như vậy, rất tổn thương sức khỏe.”

Lương Diệu liền vội vàng lắc đầu: “Để tôi mang lại đây cho ngài xem, miễn cho phạm sai lầm.”

Bởi vì đã thương lượng xong với Tạ Linh Nhai, đám quỷ kia tạm thời không chọc ghẹo Lương Quang nữa, Lương Diệu đỡ em trai về, chuẩn bị xong hết các thứ cần thiết. Xong chuyện trở lại tìm Tạ Linh Nhai, Tạ Linh Nhai nhìn thử những món mà hắn chuẩn bị.

“Ồ, Husky đâu?” Tạ Linh Nhai còn nhớ có một con Husky.

Lương Diệu nói: “Tôi thật sự không tìm được người biết vẽ Husky, một người duy nhất vẽ được thì đến nơi khác rồi. Tôi nhớ ngài cũng từng cò kè với bọn họ, nên tôi bèn tìm con quỷ đó thương lượng lại, nói sẽ đốt con Teddy cho hắn, bảo là Husky nghịch ngợm lắm, nuôi rất mệt, sau đó hắn cũng đồng ý luôn…”

Tạ Linh Nhai: “…”

Lương Diệu nhìn sắc mặt Tạ Linh Nhai, vội hỏi: “Sao thế, như vậy không tốt sao?”

“Lúc trước chúng ta đã giao kèo là Husky. Qua cuộc nói chuyện ngày đó, tôi cảm thấy đám quỷ này đều hơi ăn vạ. Anh khuyên hắn đổi lại, sau này nếu hắn nuôi Teddy mà không hài lòng, tới tìm anh khiếu nại thì làm sao giờ?” Tạ Linh Nhai nói, “Cơ mà nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ lập ra một bản công văn, chứng minh hai bên đã thanh toán xong.”

Lúc này Lương Diệu mới nghĩ ra còn có khả năng này, thầm nghĩ cũng đúng, ai biết cụ thể hắn ta thích kiểu chó gì, cho hắn ta Husky, thì dù ra sao cũng là tự mình đòi… May mà đại sư nói có thể bổ cứu, nhanh chóng gật đầu liên tục.

Ngược lại, con quỷ trên người Lương Quang thì lại có chút bất đắc dĩ, rầm rì nửa ngày mới đáp ứng.

Tạ Linh Nhai dùng gỗ đào viết lời chứng, sơ lược là mời thổ địa, sơn thần nơi này làm chứng, con quỷ nào đó với người nào đó trải qua thương lượng hòa bình, đồng ý với vật phẩm mà người nào đó đốt cho, ân oán đã xong, từ đây không liên hệ nữa, ai về nhà nấy, không được ở lâu trên thân người.

Có bản công văn rồi, thì vụ giao dịch nào đã báo cho thần linh bản địa biết, được bọn họ bảo vệ, sau này đám quỷ có muốn vạch lá tìm sâu thì cũng phải đắn do một chút.

“Tốt quá rồi!” Lương Diệu cảm thấy cực kỳ an toàn.

Sau khi hai bên ký kết hợp đồng, đốt hết đồ đạc xong, Lương Quang lập tức hôn mê bất tỉnh, Tạ Linh Nhai đã sớm chuẩn bị, ở bên cạnh đỡ người, để cho hắn nằm thẳng xuống.

Hải Quan Triều đã sớm chuẩn bị xong thuốc thang tiêu trừ uế khí, nấu thành nước cho Lương Quang lau người.

Những ngày qua ma quỷ trên người Lương Quang gần như là lần lượt gây chuyện không phân ngày đêm. Mười tám con quỷ, một con chỉ nhảy ra một tiếng, thì cũng đã mười tám tiếng, bởi vậy cả người Lương Quang đều gầy đi không ít. Chớ đừng nói chi là cha mẹ già nhà hắn còn bị hắn làm bị thương, hiện giờ còn nằm ở nhà.

Một lát sau, Lương Quang mở mắt ra, giọng khàn khàn, nhìn anh trai hắn, mê man nói: “Em sao vậy…”

Cả người hắn không có sức lực, hơn nữa trên người cực kỳ khó chịu, nhưng không thể nói chính xác ra là không khỏe chỗ nào, chỉ biết là rất là khó chịu. Đây chính là di chứng trúng tà, dùng nước lau người cũng phải tối thiểu là hai ba ngày mới khỏe lại.

“Mấy người là ai?” Lương Quang nhìn thấy Tạ Linh Nhai, có vẻ hoàn toàn không quen biết.

Lương Diệu tận mắt nhìn thấy hắn dùng những giọng nói khác nhau cò kè mặc cả với Tạ Linh Nhai, vốn đã tin tưởng không nghi ngờ, lúc này lại càng tín nhiệm: “Mấy vị đại sư, bác sĩ này đã cứu chú mày! Chú mày không nhớ à? Chú mày lên núi giẫm lung tung trên mộ của người ta, nên xảy ra chuyện đó.”

Sắc mặt Lương Quang nhất thời biến đổi, vẻ mặt có chút khiếp đảm, hắn nhớ rồi, hình như hắn tỉnh tỉnh mê mê rất lâu, bị thật nhiều thứ đè lên không nhúc nhích nổi, giống như ai đang giẫm lên hắn vậy.

Lương Diệu có lẽ không biết, nhưng chính bản thân Lương Quang vẫn có thể phát hiện, lập tức nghĩ ra chuyện của mình có liên quan tới vụ giẫm đạp mộ phần lúc đó.

Lương Diệu giới thiệu với hắn về thân phận của Tạ Linh Nhai và Hải Quan Triều, Lương Quang nhanh chóng giãy dụa đứng lên nói lời cảm ơn.

“Không cần, sau này anh chú ý một chút là được rồi, tôn kính người đã khuất một chút, bằng không lần sau không nhất định đã may mắn vậy đâu.” Tạ Linh Nhai chỉ khuyên bảo vài câu, hi vọng sau này Lương Quang chú ý hơn.

Lương Quang nhất thời lộ vẻ xấu hổ, lần này có thể xem như sâu sắc hiểu được cái gì gọi là không tìm đường chết sẽ không phải chết.

“Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ…” Lương Quang biết chỉ nói suông thôi cũng vô dụng, nhanh khiến Lương Diệu vui mừng chính là, sau khi em trai hắn ta trải qua chuyện này rồi, không chỉ biết tôn trọng người mất, mà cả người đều trầm ổn hơn rất nhiều, không còn cuồng tay cuồng chân nữa, không biết có tính là trong cái rủi có cái may hay không.

Mọi chuyện kết thúc, Lương Diệu lấy ra ba phong lì xì cho Tạ Linh Nhai và Hải Quan Triều, Phương Triệt, mỗi người một phần. Tạ Linh Nhai cũng không khước từ, cầm lấy phong bì, tiện tay nhét vào trong hộc bàn sung công quỹ.

Hải Quan Triều hỏi hắn: “Cậu không lấy ra xem bao nhiêu hả?”

“Tôi biết là bao nhiêu, ” Tạ Linh Nhai không thèm để ý, “Đưa tay sờ cái là biết, không dưới hai trăm. Trường chúng tôi có dạy môn chuyên ngành cơ bản, có thể ước lượng được một con số xấp xỉ, chỉ cần không phải tiền giả là được.”

“Thầy Tạ giỏi ha, cậu thể hiện cho tôi xem thử đi.” Hải Quan Triều sinh ra hứng thú, nhất định muốn xem Tạ Linh Nhai đoán số tiền.

“Như tôi vầy chẳng là gì cả, tôi không học chuyên về cái này, tôi có người bạn học kế toán còn giỏi hơn nữa kìa.” Tạ Linh Nhai đang đùa giỡn với bọn họ, đột nhiên Trương Đạo Đình gọi điện thoại tới.

Tạ Linh Nhai nhận nghe, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Sư huynh, là vầy, có người muốn kết duyên tượng Linh Quan cũ của chúng ta.” Trương Đạo Đình nhỏ giọng nói.

Vừa nghe kiểu nói chuyện này Tạ Linh Nhai biết ngay là bên cạnh hắn hẳn có người ngoài, nhất thời khá là sửng sốt, “Pho tượng nào?”

Trương Đạo Đình đáp: “Cái lớn nhất…”

Hiện giờ Bão Dương quan có không ít tượng thần nhỏ cho tín đồ kết duyên, số lượng không nhiều, đều được khai quang nhân lúc làm pháp hội, Tạ Linh Nhai mới nghe cứ tưởng là mấy cái đó, nhưng Trương Đạo Đình lại xác định là pho tượng lớn nhất, cũng chính là pho tượng hồi trước đặt trong điện Linh Quan.

Lại nói, lúc trước đổi kim thân, Tạ Linh Nhai có hỏi thăm ý của tổ sư gia, cuối cùng đặt tượng thần cũ ở phòng Thi Trường Huyền, vẫn chưa có chỗ nào tốt hơn để đặt. Khi đó còn cười bảo đạo quán khác có cần tượng thần thì cũng sẽ tự mình đúc cái mới, còn nhà bình thường cũng sẽ không ai thỉnh pho tượng lớn như vậy, hơn nữa cũng rất ít khi thờ Vương Linh Quan.

Hiện giờ, thế mà lại thực sự có người muốn thỉnh tượng thần này.

Lẽ nào hồi đó tổ sư gia không cho bọn họ ném bộ đồ cũ của mình, là do dự kiến được hôm nay?

“Tôi lập tức tới ngay.” Tạ Linh Nhai bỗng cảm thấy phấn chấn, việc có liên quan tới tổ sư gia, tuyệt đối không phải việc nhỏ, bèn mau chóng chạy tới.

Trương Đạo Đình đang ở trong phòng tiếp đón một người khách đồ vest giày da, anh ta uống một hớp trà, mỉm cười nói; “Nước giếng Bão Dương thanh ngọt, cực kỳ thích hợp để pha trà.”

Trương Đạo Đình cũng không hiểu trà, cười cười gật đầu. Lúc này nhìn thấy Tạ Linh Nhai vào, liền thở phào nhẹ nhõm, “Sư huynh đến rồi.”

Tạ Linh Nhai tiến lên vài bước bắt tay với người đó, “Xin chào, tôi là Tạ Linh Nhai, xin hỏi ngài tên gì?”

“Kẻ hèn họ Khuất, Khuất Minh.” Anh ta cười cười, nói, “Nghe danh đã lâu, Tạ tiên sinh.”

Tạ Linh Nhai cười cười không nói, trong lòng có một chút khác thường, ấn tượng đầu tiên mà người này cho hắn, chính là có một chút dối trá, nụ cười của anh ta căn bản không đạt tới đáy mắt.

Có chút không biết xấu hổ mà nói thì, Tạ Linh Nhai cũng đã gặp không ít tín đồ, còn có người nhờ hắn giải quyết vấn đề, chủ yếu nhất chính là từ nhỏ đến lớn có không ít người ngưỡng mộ, từ đôi mắt hắn ít nhiều có thể nhìn ra đối phương có phải là thật lòng kính ngưỡng hắn hay không.

Đương nhiên, lúc này mới chỉ nói một câu, còn có thể là lời khách khí, cho nên ý nghĩ của Tạ Linh Nhai cũng chỉ là thoáng một cái mà qua. Dù sao thì hắn cũng không phải nhân dân tệ, không thể yêu cầu người ta tin Vương Linh Quan thì cũng phải thích luôn cả hắn.

“Tôi nghe nói Khuất tiên sinh muốn kết duyên tượng Linh Quan cỡ lớn trong quan chúng tôi phải không?” Tạ Linh Nhai cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề.

Khuất Minh gật đầu, “Tôi chuẩn bị ba mươi vạn nguyên, muốn quyên cho Bão Dương quan, đồng thời thỉnh tượng Linh Quan về.”

Ba mươi vạn, là một khoản tiền lớn, không phải gia đình bình thường có thể tùy tiện lấy ra được. Hơn nữa, tượng Linh Quan này lúc trước rèn đúc cũng chỉ bỏ ra có một vạn tệ, giá gốc chỉ có 1/30.

Lẽ nào tổ sư gia thực sự lường trước được ngày này, nên mới giữ tượng thần lại?

Nhưng sao hắn lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nói như vầy thì có chút không tôn kính đối với tổ sư gia, thế nhưng ai lại rảnh rỗi thỉnh tượng Vương Linh Quan đặt trong nhà chứ…

Khuất Minh thấy Tạ Linh Nhai trầm tư suy nghĩ, lại nói: “Tôi biết trước đây Bão Dương quan có nhận một khoản quyên góp tám trăm vạn, thật ra chuyện này khiến tôi xúc động rất lớn, luôn mãi cân nhắc, mới ra quyết định. Không phải chỗ các ngài có một câu là, lên núi không lên núi, trước hết đều phải bái Vương Linh Quan, tôi đã lạy rất nhiều miếu Linh Quan, nay cũng muốn tự mình cung phụng một pho tượng.”

Vẻ mặt Tạ Linh Nhai hòa hoãn, người này nói đến tám trăm vạn kia, hắn mới hơi hơi an tâm.

Lý do này coi như có sức thuyết phục, lúc trước người quyên tiền đến Bão Dương quan dâng hương sau đó phát tài lớn được lưu truyền rộng rãi, số người tin rất đông đảo, nên có thêm mấy tín đồ đại gia như vậy nữa cũng không kỳ quái.

Nhưng Tạ Linh Nhai vẫn có trách nhiệm giải thích: “Linh tổ cũng không phù hộ người ta phát tài đâu.”

Khuất Minh vội vàng nói: “Tôi biết, chỉ là sự kiện kia đã kích thích tôi.” Anh liền nêu ví dụ rằng mình đã đến những đâu lạy Linh tổ, Tát tổ, nói ra thật xấu hổ, có vài miếu quán cả Tạ Linh Nhai cũng không biết.

Nói đến mức này rồi, nhìn Khuất Minh còn quả thật rất là thành tâm, Tạ Linh Nhai gật đầu nói: “Tượng thần này bởi vì độ lớn nên rất khó kết duyên, chúng tôi cũng hi vọng có tín đồ đón về, ” tuy nhiên Tạ Linh Nhai còn có một điểm nghi hoặc, “Cho nên Khuất tiên sinh, ngài có xem qua tượng thần của chúng tôi chưa? Cao tới hai mét bảy, ngài tính đặt ở đâu? Cần tôi đi xem vị trí không?”

Khuất Minh sửng sốt một chút, lập tức đáp lại cực nhanh: “Tôi có một căn biệt thự, đặc biệt dành ra một phòng ở lầu một để thờ Linh Quan, xem vị trí thì không cần đâu, tôi đã có tìm hiểu nên đặt và thờ như thế nào rồi.”

Anh ta dứt lời, lại thao thao bất tuyệt nói ra những điểm chú ý khi lựa chọn vị trí và thờ cúng, còn thuộc cả ngày sinh nhật bái lễ của Vương Linh Quan.

Trương Đạo Đình cũng lộ vẻ mặt tán thưởng, hắn cảm thấy tín đồ này rất tốt á. Không liên quan tới tiền, kết duyên không phải chỉ nhìn tiền bao nhiêu, mà là xem lòng thành. Có người thỉnh thần về rồi, sau đó có thể lại vì nhiều nguyên nhân mà trả về.

Tạ Linh Nhai cũng hài lòng gật đầu, “Đúng là vậy không sai.”

Khuất Minh nở nụ cười, “Như vậy, khi nào tôi mới có thể đón tượng thần về?”

Tạ Linh Nhai bình tĩnh nói: “Chúng tôi cần phải thắp hương cầu khấn, đoán quẻ dò hỏi ý kiến của thần linh trước đã.”

Khuất Minh yên lòng gật đầu, không coi là chuyện to tát. Cái này chắc chỉ là cho đủ quy trình thôi, anh ta đã ra ba mươi vạn, còn có thể không cho anh ta thỉnh tượng thần à? Có duyên và có tiền, không phải giống nhau sao!

Tạ Linh Nhai thắp hương, lại lấy giao bôi* ra, bói xem ý kiến của tổ sư gia.

*Chú thích lại cho những ai không nhớ, giao bôi là 2 mảnh âm dương dùng để đoán quẻ, tổng cộng hai miếng, hai mặt phải là tiếu bôi, ý là tình huống không rõ, hai mặt trái là âm bôi, đại biểu làm việc không thuận lợi, một trái một phải thì là thánh bôi, biểu thị thần linh tán thành, nếu là hai đầu nhọn hướng lên trên chính là quẻ thuẫn cực hung.

Mà ngoài dự đoán của Tạ Linh Nhai chính là, ném ra kết quả không đồng ý, “… Không muốn?”

Tạ Linh Nhai ném ba lần, cả ba đều là không đồng ý, cuối cùng phiền, trực tiếp dựng thẳng lên cho hắn một quẻ điềm xấu.

“Có chuyện thì nói đàng hoàng, nóng tánh cái gì.” Tạ Linh Nhai thì thầm một tiếng, lại hỏi, “Tổ sư gia, nhưng mà tại sao? Ba mươi vạn ngài không hài lòng hả? Hay là sau khi thỉnh về cung phụng không đủ?”

Hiện giờ lượng thông tin quá ít, Tạ Linh Nhai làm sao cũng không đoán ra được.

Thế nhưng, nếu tổ sư gia nói như vậy, nhất định trong đó phải có nguyên nhân.

“Được rồi, để con suy nghĩ thêm.” Tạ Linh Nhai nói, bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó, ném giao bôi ra, “Nếu đã trao đổi với ngài vậy thì thuận tiện thông báo với ngài một chút, gần đây con với Thi sư huynh đang yêu nhau, hi vọng ngài có thể chúc phúc cho bọn con.”

Phương Triệt với Hải Quan Triều đều đã biết, người khác thì không sao, nhưng tổ sư gia thì phải nhanh chóng báo cáo, thuận tiện còn có thể nhờ tổ sư gia bảo đảm giúp hắn trước mặt cậu hắn, bọn họ sẽ không vì yêu đương mà không cố gắng tu đạo!

Tạ Linh Nhai nghĩ đến là hay, chỉ thấy giao bôi lạch cạch đập xuống đất, rớt bể thành mấy cánh hoa.

“Đây là quẻ tượng gì vậy, ” Tạ Linh Nhai: “… Tổ sư gia à! Cái này là đồ cổ đó!!”

Hắn đau lòng nhặt giao bôi lên, đây là đồ cổ Bão Dương quan truyền lại ít nhất mấy chục năm, rất có cảm giác lịch sử, “Con sai rồi, con không nên chơi lầy hù dọa ngài.”

Hớt hồn tới chia năm xẻ bảy, chắc là giây phút ấy tổ sư gia cũng không biết rốt cuộc quẻ tượng gì có thể biểu đạt được tâm trạng của ông, có lẽ ông ấy còn không kịp phản ứng nữa kìa.

Tạ Linh Nhai rất mất mát, hắn cứ cho rằng tổ sư gia là thần, hẳn là không giống những người trong đạo quan, nên không có quá mức suy xét tới năng lực tiếp nhận của tổ sư gia, không ngờ đuọc…

Lúc này hương Tạ Linh Nhai thắp bỗng nhiên lại bốc cháy cực kỳ nhanh, chỉ nhìn ra được tâm trạng tổ sư gia hẳn là rất kích động, nhưng không biết cụ thể là tâm trạng gì.

Giao bôi cũng bể rồi, Tạ Linh Nhai nhìn hồi lâu, nói rằng: “Cảm ơn tổ sư gia chúc phúc, lát nữa con đi mua giao bôi mới trở lại xin chỉ thị của ngài, liên quan tới việc bọn con ở bên nhau như thế nào, cũng đợi đến lúc đó con kể với ngài nhé.”

Nén hương kia cấp tốc cháy đến phần cuối, tàn hương vô lực bay xuống, tựa như tượng trưng cho sự thất vọng muốn hóng hớt mà không được của Vương Linh Quan.

_

“Thầy Tạ, sao hỏi lâu vậy? Có vấn đề gì không?” Trương Đạo Đình hơi lấy làm lạ nhỏ giọng hỏi Tạ Linh Nhai.

Đương nhiên không nhanh như bình thường, đầu tiên là xác nhận mấy lần, lại báo cáo vấn đề yêu đương thêm chút xíu.

“Tổ sư gia không cho…” Tạ Linh Nhai dứt lời, Trương Đạo Đình cũng bày ra vẻ mặt kinh dị, không hiểu có vấn đề gì.

Khuất Minh còn hoàn toàn tự tin nhìn bọn họ, bảo: “Tạ tiên sinh, tôi đã liên hệ công ty vận chuyển rồi.”

“Thật ngại quá, ” Tạ Linh Nhai áy náy nở nụ cười với anh ta, bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó, sửa lời: “Khuất tiên sinh, tôi có thể bắt mạch cho ngài không?”

Khuất Minh: “??”

Tạ Linh Nhai mặt không đổi sắc: “Bắt mạch, kiểu bắt mạch trong đông y đó, tôi thấy trên mặt ngài đổ mồ hôi nhiều, muốn xem thử giúp ngài.”

Khuất Minh có chút do dự, “Chúng ta nói chuyện chính sự, bắt mạch làm gì…”

“Chúng tôi không thể kết duyên cho tín đồ có sức khỏe không tốt, miễn cho họ chỉ biết cầu thần bái phật khẩn cầu sức khỏe tốt lên mà không đi chữa trị.” Tạ Linh Nhai nói nhăng nói cuội vài câu.

Quả nhiên vẻ mặt Khuất Minh hoài nghi.

Tạ Linh Nhai: “Chỉ là sờ mạch cái thôi, không được à?”

“Vậy cũng không phải.” Khuất Minh ngẫm nghĩ, hình như cũng không cảm thấy bắt mạch có thể thế nào, “Bắt mạch xong có phải là có thể thỉnh tượng thần đi không?”

“À à.” Tạ Linh Nhai tùy tiện đáp lại hai tiếng, đặt tay lên cổ tay Khuất Minh.

Trương Đạo Đình thì lại ở bên cạnh vô cùng xấu hổ, người khác không biết, nhưng hắn thì lại biết rõ. Thầy Tạ nghiên cứu tướng mạo không nhiều bằng Thái Tố Mạch — hắn sờ mạch một cái, cuộc đời của vị Khuất tiên sinh này liền rõ ràng còn hơn cả CV.

Xem ra, thầy Tạhoài nghi Khuất Minh này.

Khuất Minh vẫn mờ mịt hỏi: “Tôi có bệnh gì không?”

Tạ Linh Nhai phân biệt một chút, gan mạch chủ nam tử công danh phú quý, mạch tượng của người này khá nhẹ, kết hợp với gương mặt anh ta, hẳn là ngày sau nỗ lực phát đạt, có tiền, chứ không phải kiểu đại phú đại quý.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, Tạ Linh Nhai xem gan mạch của người này, là người học tập vô cùng khắc khổ, thế nhưng lại không có chính kiến, hay dựa dẫm, nghe theo người khác, dẫn đến vận mệnh cũng buộc với người khác, vô cùng hung hiểm. Lúc quý nhân tốt thì anh ta cũng phát đạt, lúc quý nhân không tốt thì ngay cả thoát thân cũng không thoát được.

Lại cẩn thận sờ ngũ âm mạch yếu ớt khó có thể phát hiện nhất, sắc mặt Tạ Linh Nhai đột nhiên biến đổi, nâng mắt lướt nhìn.

Nơi mà hắn sờ, ngũ âm mạch biểu thị cho người có duyên, chìm nghỉm như đá rơi xuống nước. Người này hẳn là không hề có tiên duyên, chính là căn bản không có khả năng sinh ra hứng thú với thần phật.

Nói cái gì mà mình muốn kết duyên, vốn là giả, là thỉnh giúp người khác.

Tạ Linh Nhai lấy tay ra, lạnh lùng nói: “Khuất tiên sinh, anh thay người nào tới thỉnh tượng thần?”

Mặt Khuất Minh biến sắc, “Ngài đang nói gì, đương nhiên là tôi xin cho mình rồi.”

Anh ta cũng không hiểu sao Tạ Linh Nhai sờ mạch một cái đã đột ngột đổi sắc mặt.

“Vầy rất là vô vị, ” Tạ Linh Nhai chăm chú nhìn Khuất Minh, nói rằng, “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, có thể dối gạt người chẳng lẽ còn có thể khinh khi quỷ thần? Ai muốn kết duyên, thì bảo hắn tự đến đi!”

Tạ Linh Nhai dứt lời, không chút lưu tình kêu người mời Khuất Minh ra ngoài.

Trương Đạo Đình tiễn người đi rồi, quay về lo lắng hỏi: “Thầy Tạ, rốt cuộc hắn thay ai tới? Có thể tính ra được không?”

“Tôi không tính ra, có điều tôi có thể đoán được.” Tạ Linh Nhai lấy di động ra, gọi điện thoại, tiến thêm một bước xác định ý nghĩ của mình, “Vụ án của đám Trình Hân có bước tiến triển nhanh, Ninh Vạn Lại hỗ trợ phá độc lâu thuật. Cái tên Bảo Dược Thăng kia chắc là sợ gặp báo ứng, nghe ai kiến nghị nên nghĩ đến việc thỉnh tượng Linh Quan tới trấn áp.”

Bảo Dược Thăng từng nhờ hắn hỗ trợ, hắn cự tuyệt, hơn nữa đám Mã Tiểu Xuyên cũng có xích mích với Tạ Linh Nhai, thậm chí bọn họ còn có thể biết Tạ Linh Nhai quen với Trình Hân, nên không dám tự mình ra mặt.

Có thể nghĩ ra ý đồ này, không biết nên nói thông minh hay là ngu xuẩn.

Dù mới đầu may mắn lừa bịp được thần linh, nhưng sau này lại phải gánh chịu lửa giận như thế nào?

“Tôi đi mua giao bôi mới trước đã, anh bảo mọi người vài ngày sau chú ý một chút, dừng để cho người khả nghi đi ra sân sau.” Tạ Linh Nhai phân phó một câu, vội vã đi ra ngoài mua giao bôi.

Trên đường gặp phải Hải Quan Triều, hỏi hắn một câu đi đâu.

Tạ Linh Nhai nói: “Tôi đi mua giao bôi, mới come out với tổ sư gia, rớt bể cả giao bôi.”

Hải Quan Triều: “…”

Y có hơi hối hận rồi, mắc gì lại lắm miệng hỏi han chứ.

Tạ Linh Nhai rất thẳng thắn với Hải Quan Triều đã biết chân tướng, “Tôi đi mua cái mới để tâm sự với tổ sư gia.”

Ánh mắt Hải Quan Triều phức tạp, cậu hành bọn tôi thì thôi đi, còn hành cả thần linh nữa…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.