Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 97: Thái độ gia trưởng



“Trong lòng anh tôi là kẻ lưu manh sao?” Tạ Linh Nhai hỏi Hải Quan Triều.

Khuôn mặt của Tạ Linh Nhai trở nên u ám, sao lại nói rằng hắn hung tàn cũng có điểm dừng chứ? Hắn là cái loại chỉ vì ba mình không đồng ý với chuyện tình cảm mà đánh người tới nằm viện sao?

Hải Quan Triều nghĩ nghĩ nói: “Cũng không phải là du côn hay lưu manh gì, nhưng là thầy nghĩ lại đi cũng có những kẻ đã bị chết dưới tay cậu đó thôi…”

Tạ Linh Nhai: “Họ có thể so với ba tôi sao? Bọn họ đều là yêu ma quỷ quái!”

Hải Quan Triều: “Cũng khó nói lắm, hình như người của cậu cũng không buông tha thì phải.”

Tạ Linh Nhai: “…”

Khi ba Tạ nhìn thấy bác sĩ cùng Tạ Linh Nhai đang kề tai nói nhỏ gì đó, thì ông biết hai người họ có quen biết, chỉ là, bây giờ ông không muốn thấy Tạ Linh Nhai đi cùng với người con trai khác, nên lập lộ ra về mặt u ám nói: “Còn có ai khác đến xem bệnh cho tôi không?”

“Thật xin lỗi.” Hải Quan Triều đi qua, kiểm tra vết thương cho ba Tạ: “Vết thương của ngài có chút nghiêm trọng, vẫn nên đến bệnh viện chụp CT đi.”

Ba Tạ: “…”

Này là do ai dọa đến mức phải nằm viện, rốt cuộc là ai phạm sai lầm đây, đã vậy còn bị thương ở nơi này, đúng là mất mặt mà.

Ba Tạ thấy Hải Quan Triều còn ở cùng Tạ Linh Nhai làm ra vẻ mặt đó, ông lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi này cũng là bạn của mày sao?”

Tạ Linh Nhai lập tức nói: “Không phải, người này là cậu của sư phụ.”

Ba Tạ: “…”

Ba Tạ nhíu mày, tất nhiên là ông không thể kêu Hải Quan Triều bằng chú được. Sau đó ông được Tạ Linh Nhai đưa đến bệnh viện, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng và xác định ông bị thương do té ngã, ông được chỉ định phải nằm viện vài ngày, đến khi xuất viện cũng phải dưỡng thương từ hai đến ba tháng.

Này thuộc về kiểu bị chấn thương gân cốt, hơn nữa bởi vì là xương cùng, cho nên càng phải nằm trên giường nghỉ ngơi thật nhiều.

Nói ra cũng tội nghiệp, trước đó ba Tạ từng mới bị gãy xương mới lành lại chưa lâu, giờ lại phải nằm trên giường lần nữa.

Tống Tĩnh ở phòng bệnh chăm sóc cho ba Tạ, Tạ Linh Nhai nói Thi Trường Huyền ra làm thủ tục nằm viện, sau đó hắn lại tới bế Tư Tư được Tống Tĩnh ôm nãy giờ.

Ba Tạ nhìn thấy Thi Trường Huyền đi rồi, mới răn dạy Tạ Linh Nhai, đến khi nhìn thấy hắn đang ôm em gái, thì cả giận nói: “Trên tay mày còn có rắn kìa, còn dám ôm em gái của mày sao, lỡ nó cắn em mày bị thương thì phải làm sao đây?”

Nhưng trên thực tế, Ngoan Long chỉ mới từ trơng tay áo của Tạ Linh Nhai chui ra, Tư Tư đã một phen túm chặt cái đuôi nó, sau đó mỉm cười hì hì ném nó lên.

“Sẽ không đâu, với lại con rắn này cũng không phải là rắn bình thường, con sẽ tự có chừng mực.” Tạ Linh Nhai xem Tư Tư đem Ngoan Long quăng tới quăng lui hai vòng, sợ đến mức nhanh chóng đỡ lấy nó từ trong tay cô nhóc và quấn trở lại vào trơng tay áo, đúng là các nhóc tỳ này ai cũng phải sợ.

Ba Tạ rất tức giận, nhưng khi ông nhấc mông lên, lại cảm thấy rất đau nên chỉ có thể nói: “Mày thì biết cái gì mà chừng mực? Mày cũng đã cùng với thằng kia làm chuyện đó rồi, giờ mày còn bảo nó đi nộp tiền viện phí, tiền đó là của mày sao? Vậy có phải là mọi khi nó ở trong Quan, cũng là mày lo cho nó đúng không?”

Ba Tạ bởi vì không hay đến Bão Dương Quan, nên ông cũng không biết nhiều về Thi Trường Huyền, vốn dĩ trước đó ấn tượng của ông về anh vẫn còn có chút tốt, nhưng bây giờ trong tâm ông chỉ muốn đánh anh mà thôi.

Tuy nhiên, vì Thi Trường Huyền ở ngay phía sau nên ông không khỏi ngại ngần, đến khi Thi Trường Huyền rời đi ông mới quát lên.

Tạ Linh Nhai lập tức nói: “Đâu có, là anh ấy đã quyên góp trăm vạn cho Quan của chúng con và tự mình làm pháp sự cho người ta.”

Lời hắn nói chính là, trước đó khi Thi Trường Huyền lấy danh nghĩa khác thông qua Đạo Hiệp quyên tiền tới, trong đó cũng bao gồm luôn cả tiền thưởng cho Bùi Tiểu Sơn, sau này khi hai người ở bên nhau, Thi Trường Huyền cũng nói rõ cho hắn biết.

Ba Tạ lại bị câu nói đó làm cho uất nghẹn, ông nói: “Tóm lại, nếu mày vẫn muốn cùng cái thứ Chí Bình kia ở bên nhau, thì từ giờ đừng bao giờ về nhà nữa.”

Tạ Linh Nhai: “??”

Tạ Linh Nhai: “Cái gì Doãn Chí Bình với Tiểu Long Nữ, nhưng chuyện này cũng không khác nhau là mấy.”

Ba Tạ: “?? Mày lại nói xằng cái gì, tao sẽ không đồng ý đâu.”

Tạ Linh Nhai cúi đầu, bỗng nhiên nói: “Dì à, dì ra ngoài mua chút nước giúp con nhé.”

Tống Tĩnh biết hắn muốn cùng ba Tạ tâm sự, nên cũng nhanh chóng theo lời nói đó mà đi ra ngoài.

Tạ Linh Nhai bình tâm tĩnh khí nói: “Ba, chắc hẳn là ba rất rõ ràng, từ trước đến giờ con nói được thì làm được, từ khi con học cao trung về sau, cũng rất ít khi nói ra lời mà chưa suy nghĩ kỹ.”

Ba Tạ nghe vậy thì hơi khựng lại, tất nhiên là ông biết điều đó, nhưng vì biết rõ như vậy nên trong lòng mới càng lo lắng hơn. Bây giờ Tạ Linh Nhai không giống như trước kia phải ăn thua đủ, nhưng ý chí trong hắn lại càng kiên định, từ lúc ghi danh đại học đến khi kế thừa Bão Dương Quan, trong mỗi một bước đi hắn đều rất cần trọng, hay có thể nói Tạ Linh Nhai chính là tự mình xử lý mọi việc một cách ổn thỏa.

Ba Tạ nghe vậy vô cùng đau đớn nói: “Chắc mày cũng biết trong trường cấm việc này và chắc mày cũng biết kết cục ra sao mà phải không?”

Ba Tạ cũng không phải là một người bảo thủ, thậm chí ông còn có hiểu biết nhất định về tình yêu đồng tính, nhưng dù là hoàn cảnh xã hội hiện tại hay những quan niệm trước đây, thì ông đều không thể hài lòng với sự lựa chọn của con trai minh.

Tạ Linh Nhai nói: “Con biết. Nhưng đời người chỉ sống một lần và đã có quá nhiều ràng buộc rồi, nếu ở phương diện này còn không thể sống theo ý mình thích, thì thử hỏi tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa đây. Nên, nếu con bị bắt phải chọn một trong hai người, thì con sẽ cùng Thi Trường Huyền ở Bão Dương Quan dùng cách khóc lóc, làm loạn và thắt cổ…”

Ba Tạ: “Tao thách chúng mày dám, khóc lóc, làm loạn và thắt cổ đó?? “

Tạ Linh Nhai: “Nhưng nếu chỉ là làm loạn, thì sau khi náo loạn xong, khả năng cao chúng con sẽ gặp rắc rối với dư luận, sau đó tin tức…”

Ba Tạ nghĩ thầm, vậy nếu vẫn ép chúng tách ra thì sao?

Tạ Linh Nhai: “Tự sát.”

Ba Tạ: “… “

Tạ Linh Nhai: “Vì nếu tụi con chết xong thì sẽ có thể biến thành quý, đến âm phủ để yêu đương, con và Thành Hoàng ở nơi đó có quan hệ rất tốt, chắc hẳn ông ấy cũng sẽ cho chúng con một chức vụ gì đó, đến lúc đó cuộc sống ở nơi đó số với hiện tại sẽ còn đẹp đẽ hơn nhiều. Ba muốn can ngăn cũng ngăn không được, đã vậy bạn bè và người đời sẽ bàn tán trách móc người ba, vì suy nghĩ cổ hủ đã gián tiếp hại chết con trai và bạn trai của nó.”

Ba Tạ: “…”

Ánh mắt của ba Tạ trở nên trống rỗng, lâu thật lâu cũng không thể nói ra được lời nào, cuối cùng mới nói: “… Có phải mày đang muốn dùng cái chết để uy hiếp ba không?”

“Con đâu có.” Tạ Linh Nhai bình tĩnh nói: “Đây chỉ là con đang nói sự thật, hơn nữa con và Thi Trường Huyền cũng ķhông phải nhất thời xúc động, bởi vì vẻ bề ngoài hay những lý do linh tinh nông cạn gì đó, mà quyết định ở bên nhau.”

Hắn chưa chưa bao giờ kể cho ba Tạ nghe về những gì mình đã trải qua, nên bây giờ hắn không thể không trích dẫn ra vài chuyện để nói.

Cho nên, khi ba Tạ nghe được những lời bình dị nhưng cũng không kém phần kinh tâm động phách từ con trai, thì vẻ mặt càng ngày càng phức tạp. Ông không biết con trai mình đã trải qua một số chuyện mà ông không thể tưởng tượng được như thế nào.

Ba Tạ rất muốn lập tức mang con trai ra khỏi Bão Dương Quan, không cần phải ở một nơi trộn lẫn những nguy hiểm như vậy, chỉ là khi ba Tạ nhìn thấy ánh mắt của Tạ Linh Nhai, lại không khôi nghĩ tới Vương Vũ Tập, đúng là rất giống, Huống hồ biết từ chi bằng phụ, nếu con trai lại rời khỏi Bão Dương Quan, thì sao có thể nhắm mắt làm ngơ thấy chết không cứu chứ?

Đối với mối quan hệ sinh tử như vậy, ba Tạ cũng nhận ra rằng mối quan hệ giữa Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền không như những gì ông tưởng tượng và không thể giải quyết theo cách mà các gia đình khác hay làm.

Tạ Linh Nhai đã nói rõ hết rồi, thấy ba hồi lâu không nói chuyện, hắn nói: “Ba thấy thế nào?”

“… Mày không cần dùng điệu bộ cà lơ phất phơ đó để nói chuyện đâu.” Ba Tạ phục hồi tinh thần lại, nói: “Vì cho dù đó là lý tưởng hay tình yêu của mày, thì tao vẫn không thể ngăn cản được, phải không?”

Tạ Linh Nhai nhìn thấy trên lông mày của ba mình hiện lên một tia mất mát, hắn im lặng một lát.

Ba Tạ quay đầu lại nói: “Tuy rằng tao không thể ngăn cản, nhưng tao cũng sẽ không đồng ý.”

Tất nhiên là ông biết rất rõ điều đó, nhưng trong lòng vẫn khó có thể chấp nhận!

Tạ Linh Nhai nhẹ nhàng thở ra, hắn biết, thật ra ba hắn như này là đã lùi một bước, chỉ là ông vẫn chưa thể chấp nhận được mà thôi.

Hắn vừa dứt lời thì bên ngoài cũng có tiếng gõ cửa.

Tạ Linh Nhai mở ra, Tống Tĩnh nói với hắn: “Linh Nhai, các bạn của con tới thăm.”

Tạ Linh Nhai bước ra ngoài một bước và nhìn thấy đám người Trương Đạo Đình, Tiểu Lượng, ngay cả Hạ Tôn, Quách Tinh những người này cũng tới, mênh mông cuồn cuộn đứng ở hành lang.

“Các cậu làm gì ở đây vậy?” Tạ Linh Nhai hỏi: “Đều tới thăm ba tôi sao?”

Mọi người đều đồng loạt gật đầu.

Còn không phải là vì, bọn họ vô tình nghe nói gần đây bác trai bị Tạ Linh Nhai chọc giận đến mức phải vào bệnh viện, nhưng họ lại không biết gì sao. Với lại đây còn không phải vì sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao, nên tất cả đều nghĩ tới việc muốn tới khuyên nhủ thầy Tạ. Với lại, những người này cũng chưa từng nhìn thấy ba Tạ, nên họ cũng rất muốn xem vị anh hùng này trông như thế nào.

Tạ Linh Nhai nghi ngờ nhìn quanh, sau đó nói: “… Vào đi.”

Mọi người cùng nhau vào trơng, chào ba Tạ, hỏi thăm bệnh tình của ông và hỏi ông đã làm thế nào, nuôi dạy ra được một người con trai tốt như vậy.

Ba Tạ khi nghe điều này vẻ mặt có chút méo mó, nhưng sau đó, ông cũng bắt đầu trò chuyện với họ với vẻ mặt nghiêm túc.

Cả đám khen ngợi ông xong rồi, lại quay sang khen Tổng Tĩnh và con gái của bà.

Thi Trường Huyền sau khi làm xong xuôi thủ tục trở về, thì vô tình nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này: “?”

“A, Thi đạo trưởng đã trở lại.”

“Thi đạo trưởng ưu tú, lần này lại phải đi nộp phí.”

“Chắc hẳn bác trai cũng rất thích Thi đạo trưởng phải không, nhìn quan hệ của hai người rất tốt.”

Ba Tạ biết bọn họ không biết sự thật, nhưng ông không thể nói ra được, nên chỉ có thể cứng ngắc gật đầu.

Thật vất vả mới tiễn được những người này đi, kết quả mấy ngày kế tiếp cũng không được thanh tịnh.

Tạ Linh Nhai vẫn luôn ở tại bệnh viện chăm sóc ba Tạ, Thi Trường Huyền cũng thường xuyên lại đây, nên ai có việc muốn tìm Tạ Linh Nhai, đều tự nhiên chạy đến bệnh viện.

Chẳng hạn như Đường Khải, anh ta đến để mời Tạ Linh Nhai đến mừng cho khu du lịch sắp mở cửa, trước đó Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đã xem về phong thủy cho anh ta, nên giờ anh ta muốn bọn họ hãy đến tham gia. Anh ta cũng tặng tôi một giỏ quà cho ba Tạ. Nhân tiện, Đường Khải cũng xin giúp cho bạn mình vài lá bùa.

Tạ Linh Nhai ở tại đó, lấy chu sa cùng lá bùa viết viết vẽ vẽ, sau đó đưa cho anh ta.

Đường Khải giống như đã tìm được bảo bối, sau khi anh ta đi rồi, ba Tạ mới chần chờ nói: “Sao nhìn như thế nào cũng thấy cậu ta giống như người trên bảng tin mà ba đã xem qua?”

Tạ Linh Nhai nói: “Ba nói phải, anh ta là doanh nhân, ba không nghe anh ta mới vừa nói đến khu du lịch đó sao.”

Ba Tạ cảm thấy có chút khó nói hết, người kia là doanh nhân, còn con của ông lại ngồi ở bàn nhỏ trong phòng bệnh viết vẽ ra mấy dòng đã khiến cho đối phương mừng rỡ như bắt được vàng, trong phút chốc ông không ngờ tới, rốt cuộc thì con ông đã ở trong Quan biến thành bộ dạng gì?

Ba Tạ hàng ngày không vùi đầu vào Internet nên đương nhiên không biết con mình và Bão Dương Quan rất có tầm ảnh hưởng trên mạng.

Đến khi Thi Trường Huyền tới, lại dẫn theo giáo sư Chu đến gặp Tạ Linh Nhai.

Ba Tạ vừa nghe nói đây là thầy giáo của con trai mình, thì muốn ngồi dậy, nhưng tiếc là ông không thể ngồi được.

Giáo sư Chu sau khi an ủi người bệnh một chút, cũng tự nhiên giải thích lý do vì sao mình đến đây: “Con gái của tôi muốn kết hôn, em có thể chọn ngày lành tháng tốt giúp tôi được không? Với lại tập tục trong hôn lễ tôi cũng muốn hỏi em một chút.”

Ba Tạ: “…”

Tạ Linh Nhai hỏi giáo sư Chu về sinh thần bát tự của hai bên, sau đó lại nói ra ngày tốt và dịch giải phần cát hung, giáo sư Chu sau khi nghe xong thì rất mỹ mãn rời đi.

Ba Tạ không ngờ, đến cả gianrg viên của trường cũng bị con trai mình thu phục…

Tạ Linh Nhai nhỏ giọng nói với Thi Trường Huyền nói: “Trước đó, giám đốc Đường có tới, nói là khu du lịch của anh ta sắp khai trương, mời mọi người đến chơi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau lên núi, nghe nói nơi của giám đốc Đường chuyên cung cấp dịch vụ phòng có suối nóng…”

Thi Trường Huyền cũng hạ giọng, hai người bắt đầu nói chuyện.

Thương Lục Thần ồn ào: “Em cũng muốn bơi!”

Liễu Linh Đồng nói: “Liệu lá có bị hư không…”

“Em lo lắng cho lá cây sao?” Tạ Linh Nhai cười hì hì: “Hơn nữa các em cần gì bơi ở suối nóng chứ, chỉ cần lấy một tách trà, thêm chút ấm là được.”

Thi Trường Huyền mang theo ý cười nhìn hắn, giống như muốn nói hắn lại nói xàm.

Tạ Linh Nhai cũng quay đầu nhìn anh và trộm sờ tay anh.

Phía sau.

Ba Tạ dùng sức đấm ván giường: “Tao không đồng ý chuyện hai đứa ở bên nhau!!! “

Tạ Linh Nhai, Thi Trường Huyền: “…”

Thiếu chút nữa đã quên ông vẫn còn ở phía sau.

Sau khi ba Tạ xuất viện và về nhà tĩnh dưỡng, nhưng trước khi đi ông còn trừng mắt nhìn lại Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền, cảnh cáo bọn họ đừng kiêu ngạo quá.

Vốn dĩ lúc đầu Tạ Linh Nhai còn định ra ngoài vụng trộm, nhưng giờ khi nghĩ đến, vẫn là từ bỏ thôi, muộn chút cũng được, tránh cho ba mình nói ra điều không hay.

Bởi vì ba Tạ cũng đã biết chuyện của hai người, nên Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đã đặc biệt dâng hương, trịnh trọng mang chuyện này nói cho cậu mình nghe.

Vương Vũ Tập nghe xong thì sợ tới mức thiếu chút nữa hồn thân choáng váng: “Cái gì, hai đứa nói cái gì?”

Cả đời ông chưa từng sinh đứa con nào, nên luôn coi đứa cháu trai này như con đẻ của mình, sau này lại thu nhận một đệ tử rất tài năng, ông cũng rất yêu quý người đệ tử đó, không ngờ, bây giờ lại được biết hai đứa nhóc này muốn ở bên nhau?

Này nếu là một nam một nữ, thì ý nghĩ đầu tiên của ông có lẽ là sẽ chúc phúc cho hai đứa, nhưng đây lại là hai người con trai, khiến Vương Vũ Tập chết lặng, không biết phải nói sao cho phải.

Chỉ khi Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền cùng dập đầu, mới có thể làm cho Vương Vũ Tập bừng tỉnh.

Ông do dự hòi lâu rồi nói: “Hai đứa đứng lên đi…”

Vương Vũ Tập có lối suy nghĩ khác với ba Tạ, vì vốn dĩ ông đã có tính cách rất dễ chịu, cho nên khi ông tu đạo lại càng dễ tính hơn, trong mắt ông, thế giới sẽ luôn đổi mới giống như xã hội hiện đại này và cuộc sống không chỉ như thế này.

Tạ Linh Nhai đại khái biết cậu rất yêu thương mình và sẽ không kiên quyết phản đối, nhưng hắn không ngờ cậu của mình lại chấp nhận nhanh như vậy, xem ra về sau cảnh giới tu tiên của cậu càng cao.

“Cảm ơn cậu, chúng con nhất định sẽ giúp cậu tìm thêm thật nhiều đệ tử.” Tạ Linh Nhai lấy lòng địa đạo nên rất được người dân địa phương yêu quý.

Vốn dĩ lúc đầu Vương Vũ Tập còn tưởng Tạ Linh Nhai là bôn ba cho mình đi tìm đồ đệ và thu nhận Thi Trường Huyền, nhưng không ngờ tới cuối lại thành ra thế này, ông không nhịn được cười nói: “Con đừng tìm nhiều bạn trai là được.”

Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền: “…”

Tạ Linh Nhai ngượng ngùng: “Điều này có nghĩa là…”

Thi Trường Huyền cũng giống như suy tư gì đó, còn không phải sao, Tạ Linh Nhai còn sờ soạng thật nhiều người, nếu không phải về sau anh kiên trì muốn truyền thụ thuật xem tướng cho Tạ Linh Nhai…

Tạ Linh Nhai lại đáng thương nói: “Nhưng ba cháu lại không đồng ý.”

Vương Vũ Tập nói: “Cậu nghĩ ba con tự có suy xét riêng của mình…”

Ông nói xong lại nhìn Tạ Linh Nhai, nói: “Không sao đâu, nếu ba con vẫn không đồng ý, thì chúng ta cứ đi tìm ông ấy!”

Tạ Linh Nhai vội nói: “Cậu báo mộng là được, ba con bị thương, hồn phách vẫn còn chưa ổn định, nếu chúng ta gặp, e là sẽ khiến ông ấy lại ngã xuống.”

Vương Vũ Tập: “… Ùm, con nói cũng phải.”

Tạ Linh Nhai thở phào nhẹ nhõm, cậu của hắn cũng thông báo. Chuyện ba hắn bên kia không còn lo lắng gì nữa, sau đó Vương Vũ Tập cúi chào ba người còn lại, phảng phất như thể không còn gì phải lo lắng nữa.

Vài ngày sau, Tạ Linh Nhai dẫn một nhóm đạo sĩ lên núi, mọi người lần lượt ngâm mình trong suối nóng.

Các đạo sĩ luôn ăn mặc đạo bào, duy chỉ có Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền là có thể mặc quần áo bình thường, tuy nhiên, khi các đạo sĩ tiến vào khu vực an ninh, họ bị đám đông vây quanh.

Một trong những điểm nổi bật của khu vực này là việc họ đã mời được đại sư Liên Đàm của Tịnh Thổ Tông, vì vậy xung quanh có rất nhiều tín đồ Phật giáo đến thắp hương và sự xuất hiện bất ngờ của các đạo sĩ tại khu vực này cũng khiến nhiều người không thể cưỡng lại, đặc biệt là các Phật tử theo đạo Phật.

Người bình thường, nếu biết nơi này mời về các pháp sư đạo sĩ trứ danh chắc hẳn sẽ rất ghen tị đó?

Bọn họ đang nghĩ ngợi, thì thấy đại sư Liên Đàm tự mình ra tới, cùng các đạo sĩ chào hỏi qua một lượt, còn dẫn bọn họ đi uống trà. Nhưng tất nhiên là trơng suối nóng của sơn trang chứ không phải ở chùa.

Chỉ những người hay chú ý đến việc xem quẻ mới có thể nhớ rằng, mấy tháng trước đã từng có tin tức, hòa thượng đạo sĩ cùng nhau đàn áp giáo phái, trong đó bao gồm đại sư Liên Đàm, cùng với các vị đạo sĩ địa đạo quan này.

Nên ngoài việc chiêu mộ tu sĩ trong chùa, Liên Đàm cũng mang theo đệ tử chân truyền của mình đến. Một người là Đàm Hành, còn người còn lại là đệ tử mới mà Liên Đàm mới thu nhận, pháp danh Đàm Thanh.

Chỉ là lúc ấy Đàm Thanh mới mười chín tuổi, nghe nói là Liên Đàm đến tu học tại học viện Phật giáo, đã hữu duyên chọn trúng.

Đại sư Liên Đàm không thể kìm nén được niềm kiêu hãnh trong lòng, vì vậy ông đã giới thiệu Đàm Thanh với mọi người: “Khi còn nhỏ Đàm Thanh được một thiền sư của một gian miếu nhỏ ở trên núi nhận nuôi, sau này khi vị thiền sư kia qua đời, Đàm Thanh đi lên học viện Phật giáo học tập. Đệ tử này của tôi rất xuất sắc, trí tuệ và trí nhớ của nó rất tốt, chỉ trong một ngày, có thể ghi nhớ tất cả những cuốn kinh mà nó chưa từng thấy trước đây và một khi đã nhìn thấy, thì nó sẽ không bao giờ quên chúng!”

Các đạo sĩ liếc nhìn Tạ Linh Nhai, chình như năng lực này, thầy Tạ bên bọn họ cũng có thể làm được.

Đàm Hành cũng thổn thức nói: “Còn nhớ hôm ấy, sư phụ lấy chữ ” thủy” để hỏi sư đệ, sư đệ đáp: Trời thấy trang bảo nghiêm, người thấy nước trong, cá thấy hang, ma thấy nước mủ. Tất cả chúng sinh khi nhìn thấy nước đều có sự nhìn nhận khác nhau, nhưng điều quan trọng ở đây không phải là nước, mà là trái tim. Tất cả các pháp đều dựa vào trái tim, vạn pháp duy tâm, câu này thật ra cùng đạo gia là kiểu lý luận không mưu mà hợp.”

Và mặc dù mọi người không hiểu biết về Phật gia, nhưng câu này vẫn nghe hiểu được, nên sôi nổi gật đầu.

Đàm Thanh tuy còn nhỏ nhưng đã có thể nói ra được những câu thơ này và cách hiểu cũng giống với thẩy Tạ.

Đàm Hành: “Đúng là bởi vì điều này, nên sư phụ mới lấy chữ thủy trong thơ, đặt tên cho đệ ấy là Đàm Thanh.”

Đàm Thanh đứng ở một bên, đúng là một vị tu sĩ trẻ đẹp trai, nghe sư huynh khen ngợi thì chắp tay trước ngực, hành lẽ.

Liên Đàm lại đổi chủ đề, từ nay về sau bọn họ sẽ đóng quân ở Nữu Dương, nên sẽ có rất nhiều việc ở đây cần cùng Tạ Linh Nhai liên lạc nói chuyện, may sao mọi người đều xem như người quen, cùng nhau chiến đấu quá, cảnh giới cũng có thể thể nói là rất ý vị.

Đang trong lúc trò chuyện, Liên Đàm lại bị kêu đi rồi, vì này là khu du lịch mới khai trương và ông cũng là phương trượng của một ngôi chùa lớn nên đương nhiên rất bận, Tạ Linh Nhai và các đạo sĩ cũng là tới chơi, nên tự hiểu không quấy rầy.

Nhưng thật ra, Đàm Thanh và Đàm Hành vẫn còn ở lại nói nói mấy câu, Tạ Linh Nhai nhìn đôi mắt hắc bạch phân minh của vị tiểu hòa thượng, nhìn rất sáng tỏ, kìm không được nói với cậu ta: “Nếu tiểu hoà thượng có xuống núi, thì hãy đến chỗ tôi chơi.”

Đàm Thanh sửng sốt, nói: “… Tôi, tôi không tiện đi vào, nếu được, thì xin ở cửa chào đón ngài?”

Mọi người thường xuyên trò chuyện, rảnh rỗi sẽ đến thăm, không có thói quen xấu.

Tạ Linh Nhai cùng hòa thượng nói nếu có thời gian rảnh sẽ tới chơi, đây là một vấn đề lớn, nhưng Đàm Thanh lại không biết cách từ chối nên mới nói về sau sẽ ở trước cửa chào đón.

“Ha ha ha.” Tạ Linh Nhai cười ra tiếng.

Đàm Hành nói: “Sư đệ của tôi rất thành thật, thầy Tạ đừng trêu nó nữa.”

Những người cùng tuổi với Đàm Thanh đã vào đại học và có thể đang ngày càng tiến bộ trong xã hội, nhưng Đàm Thanh từ nhỏ lại cùng với sư phụ của mình sống trong một ngôi chùa hẻo lánh và cậu ta cũng một lòng học tập giáo lý Phật giáo. Cho nên lớn vậy rồi, vẫn chỉ dùng di động mà Liên Đàm đã cho cậu ta.

Nhìn biểu hiện của Đàm Thanh, mọi người nghĩ thẩm, vốn người của Phật gia đều sẽ có tính cách giống như thầy Tạ, không ngờ Đàm Thanh lại ngây thơ thuần khiết như vậy, xem ra người có tính cách như Tạ Linh Nhai vẫn là số ít.

Nhưng như này cũng tốt, chứ ngẫm lại, nếu tiểu hòa thượng này có tính cách giống thầy Tạ mà có thể đi tu làm hòa thượng được… Ừm, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

Tạ Linh Nhai rất quan tâm đến tình hình học tập của Đàm Thanh, vì bản thân hắn cũng là kiểu thiên phú dị bẩm, nên khi nghe nói Đàm Thanh nhắc tới tình hình học tập, lại xem như tràn đầy đồng cảm. Vì hắn cũng vừa học liền biết, thậm chí còn có thể xử lý một chút chuyện trong quan, chỉ là, Đàm Thanh lại không nhiều chuyện lắm và Liên Đàm cũng dặn

cậu ta đừng cổ học quá.

“Không sao đâu, trong giờ nghỉ cứ lên mạng đi. Trước đây chắc cậu sống đơn giản lắm, cậu đã xem 82 tập phim Tây Du Ký chưa?” Tạ Linh Nhai cũng dạy Đàm Thanh cách sử dụng điện thoại di động.

Đàm Hành thăm dò nhìn kỹ, chỉ thấy Tạ Linh Nhai chỉ nói cho Đàm Thanh tên bộ phim truyền hình và ngoại trừ « Tây Du Ký » ra, đều là cái gì mà « Thiếu Lâm Tự truyền kỳ » « tế công » « Đạt ma »,…

Đàm Hành: “… “

….

Đàm Hành muốn nói lại thôi, vì theo lý thuyết làm hòa thượng hẳn là người phải có thanh tâm quả dục, nhưng gần đây sư đệ lại bộc lộ ra nhiều tài năng thiên phú, đã vậy thời thơ ấu cũng rất thảm, đừng nói 82 tập Tây Du Ký, cho dù mỗi năm có xem « Hoàn Châu Cách Cách thì sư đệ cũng sẽ lộ ra vẻ mặt ngây thơ không hiểu.

Và tội nhất là khi bọn họ cùng nhau đến Nữu Dương, sư đệ đã ở trên xe lửa nhìn chằm chằm vào món đồ chơi mà cậu nhóc nhỏ ở cách vách đang chơi, nhìn lâu thật lâu, khiến cho sư phụ nhìn thấy cũng đau lòng, muốn mua món đồ chơi và phần ăn cho cậu ta.

Đàm Hành ngẫm lại ngày thường sư đệ đã rất dè dặt, tuân thủ nghiêm ngặt lịch trình hoạt động và làm việc rất hiệu quả, nên cũng không nỡ làm phiền cậu ta. Với lại, tu sĩ cũng là con người, xem tivi ít nhiều cũng là chuyện bình thường, thậm chí có lên trang web cũng là để tìm hiểu thời sự, nên chỉ cần mọi việc đều có chừng mực là được.

Với lại nhắc mới nhớ, bộ phim truyền hình này đúng là đã chọn chủ đề về một nhà sư… Nhưng chắc sau khi xem xong, sư đệ sẽ nghĩ “Kịch này hình như bị lỗi thì phải”?

Tạ Linh Nhai chào tạm biệt tiểu hòa thượng, trao đổi số điện thoại rồi chạy ra khỏi phòng.

Đường Khải đại khái là không quan tâm lắm, chỉ thấy hắn và Thi Trường Huyền quan hệ rất tốt, cho nên mới sắp xếp cho cả hai một phòng đôi, nên lại càng thuận tiện cho cả hai hơn.

Tuy nhiên, cả hai vẫn muốn làm bộ chính trực, trước tiên thì cùng những người khác nói chuyện phiếm, phảng phất giống như không hề trông mong sẽ trở về tắm suối nóng của hai người vậy.

“Thầy Tạ có phải cậu cố ý không, chứ sao lại đi giới thiệu phim truyền hình cho tiểu hòa thượng thiên tài đó xem chứ, lỡ về sau cậu ta trầm mê tìm kiếm xem phim thì phải làm sao bây giờ, chiến tranh tôn giáo quả thật rất đáng sợ!”

“Ha ha ha ha đúng vậy đúng vậy, đây chắc là một âm mưu rồi.”

Tạ Linh Nhai mắng thầm một tiếng: “Tôi là cái loại người đó sao? Với lại sư huynh cậu ta cũng chưa ý kiến gì, tôi mà có ý xấu, là đã giới thiệu cho cậu ta xem các bộ « bát tiên > « Trương Tam Phong > rồi!”

Mọi người: “… “

Tạ Linh Nhai mắt thấy cũng không sai lắm, nói: “Tư tưởng của máy người không đúng gì cả, tôi trong sạch, tôi trở về đây.”

Mọi người cũng không để ý, vẫy vẫy tay.

Khi Tạ Linh Nhai quay lại, hắn bế Liễu Linh Đồng và Ngoạn Long đặt xuống, sau đó lại tiến tới đỡ Thượng Lục Thần ở trên vai Thi Trường Huyền xuống. lúc này Thi Trường Huyền đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí, bộ dáng có chút nghiêm trang, hàm ý bảo Tạ Linh Nhai không nên gấp gáp.

Tạ Linh Nhai cười hì hì chui vào phòng tắm trước.

Nửa phút sau, Thi Trường Huyền chậm rãi đứng dậy, hai tai đỏ bừng, bước nhanh vào.

Vừa mở cửa đã thấy Tạ Linh Nhai đang mở cửa sổ – đây là một phòng sát trên núi, Tạ Linh Nhai vội ôm lấy hồ ly và hét lên: “Mày vào bằng cách nào! Cùng nhau tới ngâm suối nóng đi, mà hình như hồ ly này lâu rồi chưa được kỳ cọ.”

Thi Trường Huyền: “…”

Ngoài cửa.

Thương Lục Thần: “Ha ha.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.