Trong lòng Tạ Linh Nhai đã nắm chắc được bảy tám pHần, nhưng khi chính tai nghe thấy tiểu hòa thượng tự mình thừa nhận, vẫn khiến hắn có chút thất vọng. Vốn dĩ ban đầu hắn còn cho rằng đứa con của U Đô xuất phát từ Đạo gia trong truyền thuyết, ẩn thân nơi Côn Luân, bởi vậy lúc đầu vẫn chưa nghĩ Đàm Thanh và đứa con của U Đô có liên quan đến nhau.
Nhưng nhờ có một chuyến đến núi U Đô, trang bị của Phương Triệt và thời gian Đàm Thanh vào thành, cùng một câu kia của cậu ta, đã đủ để cho Tạ Linh Nhai cảnh giác.
Nhìn thấy nụ cười ngây thơ trên mặt Đàm Thanh, trên người Tạ Linh Nhai càng thấy rét run.
Bởi vì họ không thể nào cùng đứa con của U Đô nói đạo lý gì, thế giới của U Đô chỉ có sự điên đảo, cùng sự ngưng tụ hơi thở của cái chết. Cho nên Đàm Thanh mới có thể không chút ngại ngần nói rằng cậu ta thích Tạ Linh Nhai, nhưng lại năm lần bảy lượt uốn giết chết hắn.
Liên Đàm lập tức nghĩ đến một số vấn đề quan trọng: “Vậy Đàm Thanh thật đang ở đâu?”
Trước khi nhận đệ tử, Liên Đàm luôn tra qua các hồ sơ và ông ta dám khẳng định trên đời này đúng là có một vị hòa thượng trẻ tuổi sống với sư phụ ở núi sâu, sau này khi ông ta đến học viện phật giáo học tập, thì cái người trước mặt tên “Đàm Thanh” này e là đã thay thế thân phận của tiểu hòa thượng.
“Vậy sao vừa rồi máy người không hỏi xem, rốt cuộc thì người vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Đằm Thanh nhếch miệng nói.
Tạ Linh Nhai nhíu mày, lời này của cậu ta là có ý gì, không lẽ cái người của Hồng Dương Đạo kia, có liên quan đến Đàm Thanh?
Đảm Thanh dùng mũi chân đẩy bùn đất trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Sư phụ đặt tên cho tôi là Đàm Thanh, là bởi vì chính “tôi” chứ không phải là vì một cái “tôi” khác, bởi vậy, tôi mới là Đàm Thanh chân chính, không phải sao?”
Sau đó cậu ta bỗng nhiên cười với Tạ Linh Nhai, nói: “Hồng Dương Đạo làm gì còn sót lại ai, những cái kia đều là tôi dạy cho cậu ta.”
Vẻ mặt của mọi người khi nghe thấy lời cậu ta nói, thì không khỏi xịt kéo cứng ngắc.
Đàm Thanh không có trải qua quá bao vây trừ khử Hồng Dương Đạo, nên cậu ta biết về nó, hẳn đều là do nghe Liên Đàm nói, bao gồm cả phương pháp tố pháp của của Linh Dát, khả năng cũng là nghe từ miệng Liệt Thố nói qua.
Nhưng chi cần như thế thôi, câu ta đã có thể bắt chước và dạy dỗ người khác? Chẳng trách, sau khi Bùi Tiểu Sơn trở lại, thực lực của gã ta đã tăng lên rất nhiều.
Mặc dù biết “Đàm Thanh” này thậm chí còn không phải cùng loại sinh vật giống họ và không thể theo lẽ thường mà đoán, nhưng mọi người vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa áp lực thậm chí còn lớn hơn.
Một người như này, bọn họ có thể đối phó như thế nào với cậu ta đây.
Chỉ có thể cầu xin các vị thần linh ra tay thôi?
Bọn họ thầm nghĩ trong lòng.
Tạ Linh Nhai lấy túi Hàng Chân Hương tùy thân mà hắn luôn mang theo ra, bật lửa thắp hương châu, tức thì, có một làn khói trắng bay lên trời.
Đàm Thanh khẽ mỉm cười, sau đó nhìn thấy làn khói chỉ bay cao ba mét, rồi giống như bị thổi bay cao được một lúc rồi nhanh chóng tan biến, sao cũng không thể bay đến được nơi cao mà họ mong muốn
Tim Tạ Linh Nhai đột nhiên thắt lại.
Trước đó, Bùi Tiểu Sơn cũng từng cắt đứt việc hắn liên kết với thần linh, nhưng sau khi Trương Đạo Đình dùng Hàng Chân Hương thì lập tức có hiệu quả. Hiện tại bọn họ là trực tiếp dùng Hàng Chân Hương, hơn nữa là Tạ Linh Nhai tự mình ra tay, nhưng lại bị cắt đứt ngay.
Từ khi Tạ Linh Nhai học đạo tới giờ, chưa từng gặp qua tình huống này, trước giờ cảm ứng của hắn luôn rất mạnh mẽ. Nhưng nếu như câm ứng với thần linh bị cắt đứt… Vậy thì không thể nào mời thần linh về trợ giúp, chẳng lẽ họ phải tự dựa vào chính mình sao? Thậm chí, mong muốn trước đó là sẽ bao vây “Đàm Thanh” ở chỗ này, giờ xem ra là ķhông thể. Vì nếu không có tổ sư gia thêm vào, thì đây chỉ là một ngôi nhà ở bình thường.
Những người khác mặc dù không hiểu lắm, nhưng nhìn đến sắc mặt của Tạ Linh Nhai sau khi dâng hương trở nên khó coi, thì cũng đoán được vài phần.
“Thân thế của tôi còn chưa có hoàn toàn bình phục đâu.” Đàm Thanh hồn nhiên không để ý tới Tạ Linh Nhai, nhìn qua giống như làm nũng mà nói một tiếng: “Cũng chưa có học tập xong pháp môn của Phật giáo.”
Cho nên lúc ấy, Đàm Thanh mới không kêu những người khác đi tìm Bão Dương Quan gây phiền toái, mà là tự mình ra tay. Cũng không phải là cậu ta có tâm tư ghê gớm gì, muốn che giấu tai mắt ở khắp nơi, mà chỉ là đơn thuần chờ không kịp.
Đàm Thanh cúi lưng xuống, không biết từ lúc nào trên mặt đất đã xuất hiện một nhánh hoa mai, to cỡ cùm tay trẻ em, dài gần hai mét, có mấy cành lá tươi tốt, còn ở nơi khác lại có khắc tám lá hoa sen.
Đàm Thanh vung cây mai lên, làm cho sương sớm trong suốt trên cây lập tức lan ra, rơi trên trên trán các đạo sĩ.
Tạ Linh Nhai thấy rõ có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nào ngăn được.
“Sái trí tuệ thủy, sinh bồ đề tâm.” Đàm Thanh lẩm bẩm tự nói, lại hỏi Liên Đàm: “Sư phụ, người xem con như này có được gọi là độ người tốt không?”
Sắc mặt Liên Đàm trong phút chốc trở nên tái nhợt.
Đàm Thanh cười ha ha, nói: “Đúng rồi, tôi lại nhớ ra rồi, tôi bị nhầm lẫn, Đây là hành pháp mật tông.”
Sau khi các đạo sĩ bị sương sớm làm ướt, tâm trí họ rối bời nhưng vẫn chắp tay niệm phật trước ngực. Và hơn một nửa số người trong viện này lập tức bị Đảm Thanh “xúi giục”, yêu cầu mọi người hiểu rõ cậu ta đã tạo ra người của Hồng Dương đạo như thế nào.
Cậu ta có thể khiến người nhập vào Phật môn, còn có thể sử dụng pháp môn này, nên việc khiến những người ở đây trở thành sinh vật của U Đô ra sao? E là cũng không có gì khó khăn.
“Nam mô rút ca mệt đến, bát lam ca, bá rầm di đạt cũng… ” Đàm Thanh niệm chú, lại vung lên gỗ đào, tức thì bốn phía liền nổi lên một luồng hắc khí nhàn nhạt xuất hiện và bao quanh cậu ta, trong khi đó Tạ Linh Nhai và những người khác từng đến núi U Đô, cũng cảm thấy âm khí này rất giống.
Khi thực hành tông pháp của mật tông, người thi pháp có thể chế tạo ra kết giới, chướng ngại và môi trường thích hợp cho việc thực hành của mình. Đàm Thanh cũng dùng kết giới, nhưng khi ông ta tạo ra chúng, bầu không khí xung quanh lại rất u ám.
Tạ Linh Nhai nhìn thấy trong bầu không khí đen đặc, bốn phía đại điện đều biến mất, những bức tượng thần cũng biến mất, và đây chính xác là tình trạng hiện tại của họ.
Dư lại, cũng chỉ còn mấy người tu sĩ và đạo sĩ không bị sương sớm xâm nhiễm, ngoài trừ Tạ Linh Nhai, Thi Trường Huyền, thầy trò Liên Đàm, Phương Triệt cùng Tiều Lượng ở ngoài, thì chỉ có dăm ba tu sĩ, đạo sĩ.
Nhìn không thấy được thành phố, không thấy ba Tạ, Tư Tư hay những người khác, Tạ Linh Nhai có chút rối loạn. Mặc dù hắn biết mình không thể để cho tâm trí bị loạn, nhưng hắn vẫn không khống chế được mà sinh ra lo lắng. Đàm Hành chí cần dùng một giọt sương sớm, đã có thể thay đổi tâm trí của người thường, không biết cậu ta sẽ làm gì với những người khác?
Lúc này, Thi Trường Huyền cầm chặt tay Tạ Linh Nhai, anh không nói một lời, chỉ dùng nhiệt độ cơ thể truyền đạt sự an ủi.
Tạ Linh Nhai cố gắng bình phục lại hơi thở thì nghe thấy Đàm Thanh cười nói: “Thầy Tạ, thấy sợ sao? Hình như con người mấy người ai cũng sợ chết cả, những người tu hành cũng thế.”
“Tôi thì sợ cái quái gì chứ.” Đàm Thanh vừa nói dứt lời, Tạ Linh Nhai đã bình tĩnh lại, khinh bỉ nói: “Cậu tôi nói, tôi có Nhập Tinh Cốt, dẫu có đánh với cậu một trận, thì thảm nhất cũng chỉ là chết, sau đó sẽ về trời làm thần tiên.”
Mọi người: “…”
Đàm Thanh: “…”
Đàm Thanh buồn bã nói: “Thầy Tạ, tôi nói thầy nghe nè, thẩy quá nghịch ngợm, mà thầy có biết đối phó với một kẻ nghịch ngợm thì phải làm sao không?”
Đến đây đi. Động tác của Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền cực kỳ đồng bộ, cả hai rút kiếm gỗ đào ra.
Cơ thế của Đàm Thanh vừa thay đổi đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tạ Linh Nhai không thể hiểu được, cảnh giác mà nhìn về bốn phía, Đàm Thanh giống như ở trong kết giới chế tạo ra một ảo ảnh cực lớn, bốn phía đều rất mênh mang hoang dã, liếc mắt nhìn một lúc cũng không nhìn đến điểm cuối.
“Đàm Thanh?” Tạ Linh Nhai hét lên một tiếng, nhưng vẫn không thấy Đàm Thanh trả lời.
Này nếu muốn đánh lén, thì cũng phải lộ diện đi chứ.
“Có khi nào cậu ta muốn bao vây chúng ta ở chỗ này, sau đó tự mình đi “cứu độ” thêm nhiều người khác không?” Đàm Hành đưa ra một suy đoán.
Kiểu thay vì chiến đấu trực diện, thì Đàm Thanh lại nhốt họ vào trong ảo ảnh?
Và với tâm tính của Đàm Thanh thì ai cũng không thể nói trước được điều gì.
“Cho dù là ảo giác thật sự cũng sẽ có sơ hở, chúng ta cứ tìm cách đi ra ngoài trước đã.” Liên Đàm từ trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại, khẽ nói. Và với người có tâm chí kiên định như ông ta, dẫu có bị giam trong ảo cảnh, ông ta cũng tự tin rằng mình có thể thoát ra ngoài.
Chỉ là ma thuật của Đàm Thanh quá cao siêu, đã vậy cậu ta cũng không có chế tạo ra các bộ xương khô, hay những thứ linh tinh quái đản, khiến cho mọi người trong lúc nhất thời có chút không biết phải xuống tay từ đâu. Cứ niệm kinh niêm kinh và lấy bùa chú ra bày trận.
Phương Triệt tay niết pháp quyết: “Thiên thu thu, thu thu, lão quân ban ngô thiết cá thu, sấm thiên thiên phá, sấm địa địa liệt, sấm đến tường đất hai bên phân!”
Niệm xong cậu ta dậm chân thật mạnh, nhưng cũng không thấy trời đất bốn phương có bất kỳ phản ứng gì.
Phương Triệt thất vọng thở dài, liếc nhìn thầy Tạ.
Nhưng Tạ Linh Nhai lại không có ra tay ngay, mà nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Chúng ta hãy xem có thể tìm được ranh giới của ảo cảnh không, sau đó hãy tiến hành phá pháp.”
Hắn đã nhìn ra được, pháp thuật của Đàm Thanh không phải là pháp thuật giống với những người thường mà trước đó bọn họ đã được giao đấu, hoặc có thể nói, thuật pháp của những người kia không thể so sánh được với Đàm Thanh, vì trước đó cậu ta đều là kiểu một anh khỏe chấp mười anh khôn, nên lúc này cũng không thể không sử dụng đến kỹ năng đó của mình.
Nhưng suy cho cùng, Đảm Thanh cũng không phải thần, cậu ta có thể chế tạo ra một ảo cảnh, nhưng nếu bọn họ có thể tìm ra được ranh giới của ảo cảnh, thì sẽ có thể tìm ra được điểm khác thường, vì chính sự khác thường của nó, sẽ là điểm yếu để phá pháp.
Nhưng khắp nơi đều rộng thênh thang, nếu chỉ dựa vào chân của họ, thì sao có thể đi đến được ranh giới ảo ảnh đây, mặc dù cũng có thể nói, đây là các thủ thuật che mắt bày ra để đánh lửa họ, nhưng nơi này không thể lớn như vậy và lúc bọn họ di chuyển, chắc hẳn sẽ có “Quỷ dựng tường”.
Thi Trường Huyền nhỏ giọng nói: “Em xem thử, có thể mời quỷ vương tứ phương đến đây được không.”
Hai mắt Tạ Linh Nhai sáng lên, đúng là, người không giỏi di chuyển, nhưng quỷ hồn lại rất dễ di chuyển, tâm niệm hắn vừa chuyển, đã dùng ngay Tâm ấn: “Tứ phương quỷ vương, đàn tiến đến thấy!”
Tiếng gió truyền đến từng đợt, quỷ vương từ bốn hướng đông nam, tây bắc, quả nhiên đều tiến vào nơi này.
Đây cũng là nguyên nhân Đàm Thanh Muốń đảo ngược phật pháp, vì nếu không có kết giới Mật tông dùng để bảo vệ khi tu hành, thì làm sao có thể thu hút ma quỷ? Chỉ tiếc là, quỷ vương chỉ tới chứ đi không được nên không thể triệu hồi chúng xuống âm phủ để truyền tin.
Khi nhóm quỷ vương đi vào nơi này, cũng lập tức cảm giác được có gì đó không đúng, bọn họ đều đã sống nhiều năm và thành lão quỷ, cũng biết rất nhiều điều: “Nơi này… Sao lại, sao lại có hơi thở của U Đô?”
“Không phải U Đô, mà là đứa con của U Đô.” Tạ Linh Nhai nói.
Nhóm quỷ vương cũng nghe qua được ít nhiều về nó, đứa con của U Đô là quái vật từ địa phủ trốn thoát, khuôn mặt thật của nó không hề có chút máu nào, nhan sắc rất xấu xí: “Thầy Tạ, thật đúng là.. Một lần gây chuyện so với một lần còn lớn hơn.”
“Xin lỗi được chưa.” Tạ Linh Nhai nói mà không hề lộ ra chút áy náy nào: “Hiện tại tôi muốn làm phiền các vị một chuyện.”
Quỷ vương tứ phương, cầm những lá bùa do Tạ Linh Nhai đưa cho bọn họ, mỗi người khởi hành từ một hướng, tìm kiếm ranh giới ở đây, hoặc nơi mà khoảng cách bắt đầu mờ đi, sau đó kích hoạt những lá bùa mà Tạ Linh Nhai đưa cho.
“Trước tiên chúng ta cứ ngồi ở chỗ này chờ đi.” Tạ Linh Nhai mặt không chút biểu cảm, nói.
Mọi người nhìn nhau, biết hiện tại cũng không có cách nào hay hơn, vừa rồi Liên Đàm niệm chú niệm đến miệng đều muốn tê mỏi, nhưng cũng không thấy ông ta thoát ra khỏi ảo cảnh.
Sau khi ngồi xuống đất, Tạ Linh Nhai phát hiện ra nhiều chi tiết hơn, chẳng hạn như ở đây rất yên tĩnh, thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại di động của Tạ Linh Nhai không hề chuyển động.
Tạ Linh Nhai vùi đầu vào đầu gối, hồi lâu không ngẩng đầu lên.
Tiều Lượng nhìn hắn như vậy thì đau lòng không thôi, nói: “Thầy Tạ, chúng ta nhất định sẽ thoát ra ngoài được mà.”
“Sao?” Tạ Linh Nhai ló đầu ra, sau đó liên tục nhìn vào trên màn hình di động, ngón tay còn vuốt thời giờ ở trên.
Tiểu Lượng: “???”
Tạ Linh Nhai ngượng ngùng nói: “Tôi đang làm thí nghiệm, khi điện thoại không hoạt động, thì có phải là lượng pin của nó sẽ không giảm không.”
Trên mặt Tiểu Lượng tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Tạ Linh Nhai: “Chẳng lẽ giờ tôi đã ở đây rồi, mà còn làm loạn sao?? “
Tiểu Lượng ngại ngùng cúi đầu…
Sau khi thử qua, Tạ Linh Nhai thấy lượng pin cũng không giảm bớt, và nếu liên tục lấy ra xem, cũng sẽ không bị tiêu hao. Trong lòng cũng có chút vui vẻ, không phải bởi vì có thể tùy tiện chơi di động, mà là nếu thời gian yên lặng, thì chứng minh Đàm Thanh cũng không phải muốn nhốt bọn họ ở “thời gian” này, để “độ hóa” hết mọi người xung quanh thành sinh vật của U Đô và ít nhất vào thời điểm này, gia đình và bạn bè của hắn vẫn được an toàn.
Cũng không biết bọn họ đã chờ bao lâu và mặc dù biết thời gian ở đây không có tác dụng, nhưng bọn họ vẫn chờ đợi đến mức nôn nóng.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, bọn họ phát hiện, mình giống như không hề có cảm giác đói hay khát
Xem ra “vòng vây tử thần” này cũng không tàn nhẫn lắm, vì nó sẽ không khiến người ta chết đói, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, bắt nhốt người ở nơi này mãi mãi, nhưng sẽ không để cho người bên trong chết, thì đó là một loại chuyện khác… Của sự tàn ác.
Đúng lúc này, quỷ vương phương đông phục hồi tinh thần lại, nói: “Tôi đã tìm ra được ranh giới của ảo cảnh rồi! Cũng không biết là có đúng trọng tâm không!”
Mọi người đều chú ý lắng nghe: “Nó như thế nào?”
Quỷ vương phương đông cao hơn những người khác rất nhiều, cúi đầu ra hiệu nói: “Bên đó chỉ có năm cây cột khổng lồ đứng sừng sững, phía xa là một cánh đồng trắng xóa rộng lớn, tôi cũng nhìn không tới, nhưng tôi đã dán lá bùa vào chính giữa cây cột rồi.”
Mọi người: “…”
Có phải bọn họ bị ảo giác không, chứ cách bố trí này nghe có vẻ quan tai?
Những người khác có lẽ còn có chút không chắc chắn, chỉ có Liên Đàm và Đàm Hành là nhìn thẳng vào Tạ Linh Nhai.
Trên mặt Tạ Linh Nhai đều là những l=luồng mây đen: “Tôi %¥ @…… “
Lẽ ra hắn không nên đề cử cho Đàm Thanh xem « Tây Du Ký » mới phải!
Quỷ vương thấy Tạ Linh Nhai lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn, thig nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Linh Nhai ngồi ở trên bãi cỏ, ôm đầu suy nghĩ một lúc: “Vậy ông có tiểu lên cây cột đó không… “
Quỷ vương bật cười: “Tôi đâu phải con người, lấy đâu ra nước tiểu chứ.”
Quỷ vương vừa nói dứt lời, phát hiện tất cả những người khác đều lộ ra vẻ mặt khác thường: “Rốt cuộc thì có chuyện gì vậy??? “
Vốn dĩ trước đó mọi người còn cảm thấy có chút hoài nghi, nhưng khi Tạ Linh Nhai nói đi tiểu, thì tất cả đều phản ứng lại.
Tạ Linh Nhai nghẹn ngào nói: “Một câu đã có thể nói ra tuổi của ông, rốt cuộc thì ông đã chết bao lâu rồi.”
Quỷ vương phương đông: “…”
Ở đây chỉ có ma quỷ mới yêu cầu giải thích « Tây Du Ký > như thế nào mà thôi.
Quỷ vương phương đông khiếp sợ nói: ” Ý của các vị là, năm cây cột kia, thật ra, chính là năm ngón tay của đứa con của U Đô sao? Sao tên đó lại… Bộ có bệnh sao!?”
Các hòa thượng: “…”
“Làm như vậy thì có ích lợi gì chứ.” Quỷ vương phương đông mới vừa nói xong, thì mặt đất bắt đầu dâng lên hạ xuống giống như sóng cuộn.
Tạ Linh Nhai suýt chút nữa là bị choáng váng ngã xuống đất, may sao hắn túm chặt tay Thi Trường Huyền, cho nên mới loạng choạng đứng dậy, đến khi ngẩng đầu thì thấy, có loại cảm giác nói không nên lời.
– Đường chân trời bay về phía một ngọn núi năm đỉnh và ngơ ngác nhìn xuống bọn họ.
“Chú sơn sơn tự băng, chú thạch thạch tự nứt, quá thượng có mệnh, đuổi lôi bôn vân!”
Tạ Linh Nhai một kiếm cắm trên mặt đất, thân kiếm lóe lên điện quang chớp động.
Cùng lúc đó, mọi người ở phía bên kia cũng thi triển phép thuật.
Liên Đàm cầm kiếm, tức thì có một ngọn lửa khổng lồ cao ba đến năm mét phun ra.
Thi Trường Huyền cũng lấy lôi pháp dẫn động ngũ lôi.
…
Vì suy cho cùng ngọn núi Ngũ Phong Sơn kia cũng không phải thật sự là núi, nên khi nó đè đến đỉnh đầu mọi người, bùa chú nổ tung và trong nháy mắt sụp đổ thành vô số đá và cát!
Cát đá như là thổi quét qua toàn bộ đất trời, đem thế giới này thu nhỏ lại, mọi thứ ngay lập tức mất đi màu sắc và biến thành màu vàng khô.
Đàm Thanh đang ngồi khoanh chân cách đó ba thước, hai chân gác lên gậy gỗ, hai tay đan vào ống tay áo rộng rãi, trên lông mày hiện lên một chút hưng phấn. Là kiểu phấn khích của một đứa trẻ khi tìm thấy được món đồ chơi mà mình yêu thích.
Mọi người đều không tự chủ được nhìn vào ngón tay của Đàm Thanh-
Đàm Thanh giống như biết một nửa suy nghĩ của bọn họ, nên giơ tay lên thì thấy ngón tay trần của mình đột nhiên bị dán một lá bùa màu vàng.
Mặc dù lúc này chỉ có quỷ vương phương đông trở về, nhưng ba vị quỷ vương còn lại chắc cũng đã tới ranh giới ảo cảnh rồi, Tạ Linh Nhai hỏi: “Còn nữa đâu?”
Đàm Thanh có chút xấu hổ quấn hai chân duỗi ra, giữa hai bàn chân trần trắng như tuyết của cậu ta có một lá bùa, lá bùa ở trong gió phát ra âm thanh phạch phạch.
Mọi người: “…”
Được nha, cũng biết cách biến hoa lắm, vì muốn chống lại quỷ vương, mà dùng hết cả tay chân bày trận.
Đàm Thanh thậm chí còn có chút hưng phấn: “Bọn họ diễn không giống như trong tivi, họ không có đi tiểu, chắc phải thay đổi người thôi.”
Tạ Linh Nhai cảm thấy hơi buồn nôn, nào có ai lại đi ngóng trông có người tiểu trên tay mình bao giờ. Hơn nữa, nếu có ai đi tiểu giống trong phim thật thì đó cũng không phải là người, mà là một con khỉ đá…
Đàm Thanh cầm cây mai gõ gõ, nói: “Mấy người đều rất thú vị, nếu thua, thì hãy làm bạn với tôi đi.”
Sẽ không có thua và sẽ cố chơi với Đàm Thanh, vì nếu thua, thì sẽ chết và đi theo chơi với cậu ta, nên nếu để cho bọn họ được lựa chọn thì có lẽ họ sẽ uốń thắng, mặc dù hy vọng đó nhìn qua thật sự rất khó khăn.
Cây mai quyền trượng gõ liên tiếp ba lần, tức thì đất vàng bốn phía theo ngọn gió không tên rầm rộ bay lên, Tiểu Lượng chuẩn bị không xong, nên bị thổi bay đến ngã nhào.
Tạ Linh Nhai trở tay túm chặt đai lưng Tiểu Lượng, mới không khiến cậu ta bị thổi bay, nhưng không đủ để giúp cậu ta trốn thoát, vì vậy Tạ Linh Nhai ấn cậu ta xuống và để Tiểu Lượng tự mình đào một chỗ ở cục đá.
Mặc dù biết đây đều là ảo cảnh, nhưng thật sự nó quá chân thật, nên so với những tà phật của Hồng Dương Đạo, thì không biết nó cao tham hơn bao nhiêu. Cảnh tượng chân thật đến mức mọi người không thể ngồi ngay ngắn hay cử động được, tất cả đều vô thức bái lạy cục đá trơ trọi phía trên. Và đến cả người có tâm chí kiên định như lão hòa thượng Liên Đàm, cũng đều lộ ra vẻ mặt không ổn mà bái trên mặt đất. Ông ta niệm nhiều lần kinh như vậy, biết rõ ảo cảnh này khác với các ảo cảnh khác.
Tạ Linh Nhai lại lần nữa hối hận, rốt cuộc thì tại sao lúc ấy hắn lại đề cử cho tên khốn kiếp này xem « Tây Du Ký » chứ! Cho cậu ta xem mấy cái không tốt có phải hơn không, nhìn xem giờ thì hay rồi, cậu ta đã lĩnh ngộ ra cái gì… Nếu biết vậy để cử cho cậu ta xem « bé rối Teletubbie » là giờ đã ổn rồi!
Thi Trường Huyền ở trong gió ngã vào người Tạ Linh Nhai, trọng lượng của cả hai tương đối ổn định, hơn nữa lực cánh tay của Thi Trường Huyền cũng tương đối tốt, anh gắt gao nắm lấy một cục đá, lúc này, Tạ Linh Nhai mới có sức, nép ở trong lòng ngực anh, lớn tiếng nói: “Phương Triệt-!”
Phương Triệt vừa mở miệng đã ăn một miệng cát và không thể mở mắt ra được: “A!”
Tạ Linh Nhai: “Hoàng Phong Quái phải đối phó như thế nào- Mẹ nó tôi đã quên mất tình tiết này rồi-“
Phương Triệt cũng khóc mếu: “Cậu hỏi những người hòa thượng đi!”
Hòa thượng cũng không có cách nào, cuối cùng Đàm Hành phải lấy hết can đảm, ở trong cuồng phong nỗ lực ngồi xếp bằng, buông lỏng tay tạo thành chữ thập hét lớn: “Sắc bất dị không, không bất dị sắc!!”
Giọng nói của cậu ta trìu mến và bay xa trong gió. Mọi người đều cảm thấy bên tai mình chấn động, đầu óc cũng minh mẫn hơn!
Ngay sau đó, Đàm Hành đã bị thổi đi mất.
Mọi người: “…”
Tạ Linh Nhai ở trong lòng ngực Thi Trường Huyền híp mắt, mơ hồ nhìn đến Đàm Hành đang quơ chân múa tay mà bay đến mấy chục mét có hơn, giống như đang cố sức ôm lấy cục đá: “A…”
Phương Triệt rưng rưng niệm chú: “Phô sơn nguyên lai là tòa nham, ta nay đứng vững nhậm ngươi trăm người nâng, nếu là có người tới kinh ta, lấy ngươi dương thọ mệnh chết, không sợ các loại tà pháp đại, ngô sư an hạ song sắt côn!”
Phương Triệt niết pháp quyết va ra sức giậm chân, đứng yên, giống như chân đã mọc rễ!
Ba, khoảng ba giây sau, Phương Triệt cũng bị mắng rồi thổi đi rồi.
Tạ Linh Nhai: “…”
Mọi người: “…”
Giọng nói dịu dàng của Liễu Linh Đồng nói vào trong tai Tạ Linh Nhai: “Chủ nhân, thông khí trị sa!”
Thông khí trị sa? Tạ Linh Nhai như được làm cho thức tỉnh, mẹ nó, còn không phải sao, hắn không nhớ rõ Tôn Ngộ Không đã làm như thế nào đối phó với Hoàng Phong Quái, nhưng nếu biết cũng chưa chắc đã học được, chỉ là, người Hoa Hạ chúng tôi cũng sẽ thông khí trị sa.
“Mẹ kiếp, trồng cây trồng rừng thôi!” Tạ Linh Nhai có chút hăng hái, hắn nắm chặt quần áo của Thi Trường Huyền, một bên ăn cát một bên niệm chú; “Lửa nóng phong chưng, bốn cảnh khai sáng. Ngô phụng chân thần, sai khiến vạn linh. Cửu thiên sắc mệnh, tốc tức hiện hình!”
Tức thì khắp nơi trên mặt đất mọc lên từng nụ hoa, chớp mắt đã lớn lên, chỉ là, mọc được một tấc ngọn đã bị gió thổi bay đi.
Thi Trường Huyền thấy thế, cũng thì thẩm: “Hạo tinh tìm cách, kim hoa chiếu quang. Mờ mịt ngưng thiên, cam lộ vĩnh hàng!”
Hơi nước ngưng tụ trong không khí và bọt nước ngưng tụ trên nụ hoa thúc đẩy những nụ hoa nhỏ vừa ngã xuống, đã thẳng lưng, đột ngột nhảy về phía trước và trong nháy mắt mọc thành một cái cây lớn với những cành lá tươi tốt, sau đó cây cối nhanh chóng biến thành một khu rừng, đem gió và cát che ở ngoài rừng.
“Phi, phi.” Tạ Linh Nhai phun ra mấy miếng cát, rồi từ trong lòng ngực Thi Trường Huyền bò dậy.
Phương Triệt và Đàm Hành cũng mặt xám mày tro mà từ nơi xa bò tới: “Thầy Tạ, nếu cậu trồng cây sớm hơn thì…”
Tạ Linh Nhai lúng túng nói: “Trong lúc nhất thời không nghĩ tới kịp.”
Hắn cũng là người có hiểu biết sâu sắc nhất về phương pháp trồng cây của đạo giáo, hơn nữa phương pháp này là dùng để tiêu trừ tà ác và những chức năng cơ bản nhất của việc trồng cây.
Trên người Liên Đàm đều là cát đất, lúc này ông ta đã thành ông già vàng, trên nếp nhăn đều là bùn đất, ông ta cũng khô cằn nói: “Đây là trị ngọn chứ không trị gốc, chúng ta phải nhanh chóng phá bỏ ảo cảnh.”
Mọi người ai cũng biết nơi này là ảo ảnh, tất cả đều là giả, nhưng bọn họ lại không cách nào thoát ra được, thật bất lực.
Rồi trong lúc mọi người đang rơi vào trầm tư, thì sắc mặt Đàm Hành càng trở nên tái nhợt, nói: “Tôi nhớ ra rồi, Đàm Thanh ngoại trừ xem « Tây Du Ký » ra, còn xem « Phong Thần Diễn Nghĩa và cũng xem xong hết rồi… “
Tất cả mọi người đều sửng sốt: “…”
Không phải chứ… Một cái chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đối với bọn họ đã là quá đủ rồi, nếu lại không thể phá được ảo cảnh, thì không phải là sẽ phải đánh lộn sao! Nên tất cả những gì có thể nói là trẻ em không nên nghiện phim truyền hình!