Sáng nay Liễu Hải Hân dậy sớm, cảm thầy vững tin thần hơn xíu, cô thu dọn một chút rồi sờ vào chỗ đó. Mãi cho đến khoảng 7 giờ, trong phòng mới vang lên tiếng của Đại Bảo: “Mẹ ơi! Quần áo của con đâu?”
Tâm tư Liễu Hải Hân không yên, cô đem trang quần áo và túi cẩm đi vào, rồi lại đưa bộ quần áo lông thú cho Đại Bảo.
Đây là bộ trang phục lá xanh hình con ếch, hôm nay là Tết thiếu nhi, trên trường Đại Bảo và Tiểu Bảo có tổ chức hoạt động vui chơi, nên Liễu Hải Hân cũng mua trang phục cho cả hai, Đại Bảo và Tiều Bảo cũng rất mong được mặc chúng.
Đại Bảo xoa xoa tay nói: “Mẹ ơi, đêm qua tay con lại đau.”
Liễu Hải Hân tỉnh táo lại, xoa xoa tay cho Đại Bảo: “Hiện tại còn đau không? Lần sau con nhớ nói cho mẹ biết, mẹ chườm nóng cho con. Ừm, cha nuôi của con nói, tay con phải qua 12 tuổi mới có thể hết đau được.”
Một tay của Đại Bảo, từ nhỏ đã vô tình bị đau, hơn nữa cũng không thể cử động linh hoạt như cánh tay còn lại, khi đi khám bác sĩ ở bệnh viện cũng không tra ra được vấn đề, cuối cùng, sau khi nói cho cha nuôi của cậu nhóc biết, thì người đó nói rằng sau 12 tuổi tay của cậu nhóc sẽ không còn đau nữa.
Liễu Hải Hân rất tin tưởng vào cha nuôi của con trai mình, người đó là sư huynh của quan chủ Bão Dương Quan và là một người đàn ông rất cao quý, chưa hết, vì người đó và con trai cô rất hợp nhau, nên hai nhà nhận kết thân và hay qua lại gặp mặt.
Hai người bọn họ ở bên này mặc quần áo, Tiểu Bảo ở bên kia nghe thấy tiếng động thì tỉnh lại, cậu nhóc giãy giụa bò đến mép giường, đầu gục xuống tại mép giường ngoài, rõ ràng là đang còn rất buồn ngủ và giọng nói cũng ỉu xìu: “Con, con dậy rồi, con cũng muốn mặc quần áo…”
Liễu Hải Hân cũng mặc bộ quần áo ếch xanh vào cho Tiểu Bảo, rồi cẩn thận hỏi Tiểu Bảo có cảm thấy khó chịu không.
“Không khó chịu.” Tiểu Bảo mơ mơ màng màng nói.
Hôm nay Liễu Hải Hân cảm thấy trong lòng rất bất an, bởi vì mấy ngày trước cô có cùng với bạn bè đi xem bói, người xem bói xem cho họ một quẻ, rồi nói với Liễu Hải Hân rằng, hôm nay con trai của cô sẽ gặp một kiếp nạn. Liễu Hải Hân cũng không nói gì về chuyện gia đình của mình, nên khi thấy người xem bói nói vậy, còn biết mình có con trai, trong lòng cô thầm bâng khuâng suy nghĩ.
Chưa hết, thầy bói đó còn nói, trong kiếp nạn này sẽ có máu chảy, hoặc thảm hơn là bị tàn phế. Nên nếu không muốn chết thì hãy mua bùa của người này, đem về đốt lên hoà với nước uống, như vậy sẽ thoát khỏi mọi tai ương.
Liễu Hải Hân lập tức gọi điện cho cha nuôi của đứa trẻ ở trường. Nhưng cha nuôi của Đại Bảo lại nói không sao, không có kiếp nạn gì, đừng uống mấy thứ đó.
Liễu Hải Hân sau khi nghe xong tất nhiên sẽ lựa chọn không mua, nhưng trước khi đi, thầy bói lại làm ra một bộ dáng thần thần bí bí cảnh cáo cô một chút, điều này làm cho trong lòng Liễu Hải Hân không khỏi dâng lên cảm giác bất an.
Và mặc dù tin tưởng cha nuôi của đứa trẻ, nhưng vẻ mặt bí ẩn “về sau cô sẽ phải hối hận” của thầy bói, thực sự làm cho trong lòng của cô hình thành một bóng ma.
Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay Liễu Hải Hân vẫn quyết định sẽ phải cẩn thận hơn. Bình thường cha của đứa trẻ đều đưa cậu nhóc đi học, nhưng cô cảm thấy cha của đứa bé rất sơ ý, nên quyết định xin nghỉ ở nhà một ngày tự mình đưa các con đến trường.
Liễu Hải Hân suy nghĩ nhiều đến độ thất thần, đến khi bình tĩnh lại, thì lại thấy Đại Bảo đang kêu “A a a” đè trên người Tiều Bảo.
“Thương Đại Bảo! Con không được bắt nạt em trai!” Liễu Hải Hân quát lên.
Và vì chồng của cô họ Thương, nên cô thường xuyên thêm họ vào nhũ danh của các con để kêu hai đứa trẻ, Tiểu Bảo thì mang họ của cô, cho nên bình thường ở nhà cũng đều là kêu bằng nhũ danh, lúc trước khi quyết định để Tiểu Bảo theo họ của cô, cha nuôi của đứa trẻ còn cổ quái lộ ra ý cười trên mặt, nói rằng thật tốt, đúng là duyên phận gì đó.
Đã vậy khoảng cách tuổi tác của hai đứa trẻ cũng không lớn lắm, nên khi cả hai cậu nhóc ở bên nhau luôn sẽ gây ra từng trận la hét ầm ĩ, Liễu Hải Hân cũng biết rõ rằng, nếu cùng các cậu nhóc này nói đạo lý, thì nói xong cả hai cũng sẽ quên, cho nên dứt khoát đe doạ: “Sao con lại cù lét em con, nếu con còn vậy nữa, đợi khi đến Bão Dương Quan, mẹ sẽ nói cô Tư Tư trêu chọc con giống vậy.”
Đại Bảo nghe đến Tư Tư thì lập tức rụt tay lại.
Tư Tư chính là em gái của cha nuôi của cậu nhóc, cô bé so với bọn họ lớn hơn mấy tuổi, nhưng nếu dựa theo thân phận thì bọn họ phải kêu bằng cô, nên sau khi nhận kết nghĩa xong thì cũng phải kêu cho đàng hoàng.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cũng đến thời gian ra ngoài, Liễu Hải Hân mang theo hai đứa nhỏ ra cửa, đặt chúng ở trên ghế sau dành cho cho trẻ em.
Trên đường đi, Liễu Hải Hân vẫn luôn rất cẩn thận, chạy cũng rất chậm.
Trên đường đi đến trường học phải đi qua hai đường hẩm, trong đó có một đường hầm rất dài, trên ổ đĩa hành trình của xe cũng có ghi là mất khoảng mấy chục giây.
Sau khi xe đi vào trong đường hầm, bên trong xe tối sầm lại, Đại Bảo liền duỗi tay ra nắm lấy tóc Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo kêu lên a a, rồi cả hai lại xô đẩy nhau.
Trong lòng Liễu Hải Hân vẫn có chút lo lắng không yên, cô hét lên bảo hai người họ dừng lại, sau đó cô nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe tải lớn đi qua, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng đột nhiên chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo, hơn nữa vật liệu thép vốn dĩ luôn được cột cố định ở trên xe tải cũng trượt xuống dưới, và có một cây còn đâm thằng về phía xe của Liễu Hải Hân.
“A!” Vào thời điểm quan trọng, Lưu Hải Hàn nhanh chóng bẻ lái, cố gắng tránh né.
Đúng lúc này, Liễu Hải Hân vô tình nhìn thấy một bóng người mặc đồ xanh cao lớn xuất hiện, người nọ một tay cầm thanh thép vừa rồi. Đến khi cô chớp mắt, thì lại không thấy đâu nữa.
Sau khi phanh gấp, Liễu Hải Hân quay đầu thì thấy, chiếc xe tải lớn kia cũng ngừng, vật liệu thép cũng chỉ cách mặt sau cửa sổ xe mười centimet, nếu nó đâm sâu thêm một chút, là có thể đâm đến ghế sau của Tiểu Bảo.
Hai đứa nhỏ cũng ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì, ngây thơ nhìn Liễu Hải Hân.
Liễu Hải Hân chỉ cảm thấy sau lưng mình đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.
Mãi đến khi đến trường học, Liễu Hải Hân vẫn còn đang suy nghĩ về cảnh tượng suýt gây ra tai nạn lúc nãy, nên nếu xét về tình trạng thể chất hiện tại của cô, nếu đó không phải là do cô bị ảo giác thì bóng người lúc nãy là gì…
Hai cậu nhóc vẫn hồn nhiên, không biết mẹ mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ lo đi tập diễn tiết mục.
Vào ngày thiếu nhi, trường học sẽ tổ chức các hoạt động nửa ngày và hoạt động mô phỏng nửa ngày.
Sau khi kết thúc hoạt động Liễu Hải Hân liền nói: “Mẹ sẽ đưa các con đến tìm cha nuôi.”
Đại Bảo và Tiểu Bảo lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên, rồi gấp không chờ nổi vội leo lên trên xe.
Liễu Hải Hân gọi điện báo trước, sau đó như ngựa quen đường cũ cùng hai đứa trẻ đi thẳng đến Bão Dương Quan, đến khi cô nắm tay hai đứa trẻ đi vào, đã thấy bên trong có một thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trước cửa điện, thiếu niên khi cười rộ lên, mí mắt trước mắt càng thêm rõ ràng, trông rất dễ gần.
Tạ Linh Nhai nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Hôm nay là ai ăn tết đây?”
“Con, con, con!” Tiểu Bảo bước từng bước chân ngắn nhỏ đi tới, nhào vào trong lòng Tạ Linh Nhai.
Tạ Linh Nhai bế cậu nhóc lên, sau đó lại nhìn sang Đại Bảo, thì thấy cậu nhóc ngồi xổm xuống dưới: “Hu hu.”
Tiếp đến cậu nhóc nhảy qua, ngồi tới trước mặt Tạ Linh Nhai: “Cha nuôi đoán xem con đang diễn cái gì?”
Tiểu Bảo rất muốn nói, là diễn ếch xanh.
Tạ Linh Nhai cũng ngồi xổm xuống: “Cha nuôi cảm thấy con đang diễn tiểu bảo bối.”
Đại Bảo chui vào trong lòng ngực hắn: “Cha nuôi đoán đúng rồi!”
Tiểu Bảo có chút ngây ngốc: “… Chúng con là đang đóng giả tiểu bảo bối sao?”
Đại Bảo quay về phía Tiểu Bảo lè lưỡi nói: “Anh mới đúng là tiểu bảo bối, còn em không phải, lêu lêu.”
Tiểu Bảo:??
“Ha ha ha.” Tạ Linh Nhai bế hai anh em bọn họ lên, ẵm ở hai bên tay rồi nhẹ nhàng ôm, sau đó mới đón tiếp Liễu Hải Hân: “Đi thôi em gái.”
Liễu Hải Hân vốn cũng không giỏi nói chuyện trước mặt trẻ con, nên cô tạm thời đi theo hắn.
“Buổi chiều cha mang các con đi suối nước nóng trên núi. Các con có thích bơi cùng hồ ly không?” Tạ Linh Nhai hỏi.
Liễu Hải Hân bất ngờ nói: “Anh Linh Nhai, chúng chỉ là đón Tết thiếu nhi thôi, không cần phải đi đến nơi đó đâu.”
Có đôi lúc khi thấy Tạ Linh Nhai đối xử với các con mình quá tốt, Liễu Hải Hân cũng có chút ngại ngần.
Nhưng Đại Bảo và Tiểu Bảo vừa nghe nói đến hồ ly, đều lộ ra vẻ thích thú không thôi.
“Không sao đâu, đều là vé miễn phí, em đừng từ chối.” Sau đó Tạ Linh Nhai lại nhủ thẩm với mình “Dù sao đó cũng là do mình đã thiếu bọn họ… “
Liễu Hải Hân: “Anh nói cái gì?”
“Không, ý anh là, Tư Tư cũng đã trở lại.” Tạ Linh Nhai kêu một tiếng, nói cho Tư Tư biết là có Đại Bảo và Tiểu Bảo tới.
Tư Tư lập tức từ trên lầu chạy như bay xuống dưới, rồi giống như là ôm từng cây củ cải, lần lượt ôm hai cậu nhóc lên: “Đi, cô dẫn hai đứa đi chơi rắn!! “
Mặc dù biết con rắn đó là thú cưng của Tạ Linh Nhai nhưng Liễu Hải Hân vẫn cảm thấy có chút sợ hãi. Đợi khi Tư Tư dẫn hai cậu nhóc đi rồi, Liễu Hải Hân mới nói: “Anh Linh Nhai, em muốn mua một ít tiền giấy để thắp hương dâng cúng, hôm nay khi em và hai đứa trẻ đi qua đường hầm, suýt chút nữa là xảy ra chuyện… “
Sau đó cô đem tất cả những chuyện đã xảy ra sáng nay kể cho Tạ Linh Nhai nghe, trong lòng cảm thấy chuyện này có lẽ chính là cái kiếp nạn mà người thầy bói kia đã nói, không biết là có thể phá giải hay không, cho nên nói kết quả với Tạ Linh Nhai cũng không ổn.
Chỉ là vì quỷ hồn kia đã cứu Tiểu Bảo, nên Liễu Hải Hân vẫn quyết định mua một ít đồ vật, đợi khi đi đến đường hầm sẽ đốt cảm ơn.
“Quỷ hồn đó cao lắm sao?” Tạ Linh Nhai nghe xong gật gật đầu nói: “Không sao đâu, anh biết rồi, cứ để anh đốt giúp em.”
Liễu Hải Hân đối với việc đốt các loại vàng mã này cũng không rành lắm, nên cô cảm thấy, để Tạ Linh Nhai làm chắc hẳn sẽ còn bài bản hơn, vì vậy gật đầu đồng ý.
Khi Tạ Linh Nhai quay đầu nhặt một số bảo vật thô, Thi Trường Huyền nhìn thấy thì hỏi hắn đang làm gì.
“Đốt cho Quỷ Vương phương đông, hôm nay giống như ngài ấy gặp được Tiểu Bảo, nên đã học tập Lôi Phong.” Tạ Linh Nhai nói lại cảm thấy phiền: “Ngài ấy sao lại tới đây chứ.”
Từ sau khi Liễu Linh Đồng đầu thai, dù cho Quỷ Vương phương đông có nhìn thấy sinh tử luân hồi nhưng cũng không khỏi thở dài, thậm chí còn định đem thi thể gỗ của Liễu Linh Đồng về làm kỷ niệm. Sau đó, còn suốt ngày làm phiền Tạ Linh Nhai, hy vọng hắn có thể làm thêm cho mình một thần báo bên tai và còn nảy ra ý tưởng kỳ quặc, liệu mình có thể làm nó thành hình mèo được không.
Tạ Linh Nhai từ chối, hắn nói Thương Lục Thần là do trời sinh trời nuôi nên rất khó làm được, còn Liễu Linh Đồng lại yêu cầu tạo vật nhân tạo để tìm lại linh hồn. Vì vậy, dẫu Quỷ Vương phương đông có tự xưng là mình có rất nhiều quỷ có thể cung cấp được cho Tạ Linh Nhai làm, hay có thể để tiểu đệ của mình đi vào, sau đó lại bức tiểu đệ phải bán cho mình thì cũng đều được hết.
Nhưng khi Tạ Linh Nhai nhớ đến những thuộc hạ của Quỷ Vương phương đông, nếu không phải là kiểu máu me nhẩy nhụa, thì cũng là kiểu mặt mày hung tợn của ác quỷ, hắn nhịn không được cảm thấy lạnh sống lưng, vì vậy vẫn không đồng ý, cứ để mặc cho Quý Vương phương đông đến quấy rầy.
Bởi vì nếu trẻ con nhìn thấy quỷ sẽ không tốt, nên Quỷ Vương phương đông cũng không có đến thăm Tiểu Bảo sau khi cậu nhóc chuyển thế. Bởi vậy hôm nay chạm mặt, có thể nói là lần đầu tiên sau khi chuyển thế được nhìn thấy.
Xem ra Quỷ Vương phương đông cũng nhận ra tiền duyên, nên mới tiện tay cứu giúp một phen và đây cũng là sự sắp đặt của số phận, để đáp lại một hồi giao tình của kiếp trước.
“Được rồi, tối nay chúng ta sẽ ở trên núi. Bên kia có chùa miếu cùng Trấn Trạch Phù, có lẽ sẽ không thấy được, nhưng nếu.” Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút rồi mỉm cười không ngừng với Thi Trường Huyền.
Thi Trường Huyền: “…”
Anh chậm rãi cúi đầu, giống như không có việc gì.
Tạ Linh Nhai: “Hôm nay hình như huynh còn có luận văn phải làm, định ở đây viết luận văn sao?”
Thi Trường Huyền: “…”
Tạ Linh Nhai cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha!! “
Hắn đã phát hiện ra rằng, Thi Trường Huyền, chính là kiểu bên ngoài thì là mặt lạnh giống Tiểu Long Nữ, nhìn sơ qua rất đứng đắn, nhưng trong đầu lại không biết đang suy nghĩ cái gì, đã vậy còn không thích nói ra, cho nên hắn rất thích trêu đùa Thi Trường Huyền.
Một lúc sau, Thi Trường Huyền cũng hiểu ra, anh lạnh lùng không chịu đi xuống. Mà ấn Tạ Linh Nhai xuống bàn, một tay đặt sau eo hắn, tay kia ôm đầu hắn và hôn.
Hai người hôn nhau hết lần này đến lần khác. Tạ Linh Nhai nhớ sực ra mình còn vài người bạn nhỏ đang chờ, nên vội đẩy Thi Trường Huyền ra, sau đó bước ra cửa.
Chỉ thấy ở trong sân, dưới tán cây của các cây ăn quả, Tư Tư đang lãnh đạo Đại Bảo và Tiểu Bảo ngồi xổm thành một loạt, sau đó ngửa đầu lên kêu: “Mau lên! Làm hết sức mình đi! Cố gắng hết sức!”
Phía trên, Ngoan Long đang bám trên thân cây, cố hết sức cắn đứt trái trên cây, đến khi trái cây rơi xuống, thì được ba đứa trẻ đang canh ở dưới nhặt lên, cuối cùng cũng được ăn. Ngoan Long mệt mỏi đến toàn thân không còn sức sống, uể oải treo mình trên cây.
Linh Nhai: “…”
Ai, xem ra Ngoan Long chơi với đám nhóc này cũng không dễ dàng gì.
Có Tạ Linh Nhai đi theo, Liễu Hải Hân cũng yên tâm trở về nghỉ ngơi, Tạ Linh Nhai cùng Thi Trường Huyền dẫn theo ba đứa trẻ đến suối nước nóng trên núi.
Hôm nay Liên Đàm có toạ đàm, nhưng cũng bớt thời giờ tới gặp một chút.
Sau khi rời đi, Đại Bảo hỏi: “Tại sao trên tai của lão hòa thượng lại có một vết sẹo lớn vậy ạ?”
Tạ Linh Nhai ngửa đầu nghĩ: “Bởi vì trước đó, có một đứa bé xấu tính đã cắn đứt tai ngài ấy, khiến lão hoà thượng phải đi bệnh viện để các bác sĩ ở đó khâu vá tai, nên bây giờ mới để lại một vết sẹo.”
Đại Bảo sợ tới mức vội bịt tai mình lại. Cắn đứt tai sao, nghe đáng sợ quá!
Tiểu Bảo đang ăn kem, thấy thế cũng giơ một bàn tay lên che lỗ tai lại, nhưng tai kia lại không thể bịt lại được, nên đã lo lắng đến mức suýt khóc.
Tư Tư che tai lại một chút, nói: “Không phải sợ, nếu có người xấu tới thật, cô sẽ cắn sứt lỗ tai của kẻ đó trước! Sau đó sẽ thả rắn ra cắn chết kẻ đó!”
Giây tiếp theo, tai cô nhóc đã bị Tạ Linh Nhai nhéo: “Cái con nhóc nghịch ngợm này, đã làm bài tập xong chưa? Nếu chưa làm xong thì không được xuống nước tắm đâu.”
Sau khi cãi cọ ầm ĩ đến lúc vào phòng xép, Tạ Linh Nhai đi tìm chút ăn tới, mở cửa sổ và đặt thức ăn lên cửa sổ: “Chúng ta thử xem, có thể dụ hồ ly đến không.”
Tất nhiên là có thể dụ chúng đến, qua không bao lâu, con hồ ly nhỏ năm đó, bây giờ đã thành hồ ly trưởng thành, theo sau nó còn có hai con hồ ly nhỏ đi đến.
Hồ ly để cho mấy con nhỏ ăn trước, đến khi nghe thấy tiếng động và thấy Tạ Linh Nhai đến, nó lại đứng người lên, chắp hai chân trước vái chào.
“Mày cũng tốt nha.” Tạ Linh Nhai gật đầu với nó: “Hôm nay mang theo hai người bạn cũ tới, không biết mày còn nhớ họ không.”
“Hồ ly!” Ba đứa trẻ rất muốn chạy đến ôm chúng, nhưng lại sợ làm cho chúng sợ hãi.
Hồ ly trong lúc nhất thời cũng không thể nhận ra được bạn bè cũ này là ai, mãi cho đến khi nó nhìn thấy hình người gỗ treo ở trên cặp sách của Đại Bảo, lúc này mới chợt nhận ra và chủ động ngửi tay cậu nhóc.
Đại Bảo một tay bế hồ ly lên, vây quanh ở trên cổ nó, rồi uy phong lẫm liệt đi vài vòng, xoa hông mình rồi ôm lấy Tạ Linh Nhai: “Con có đẹp không cha?”
Tạ Linh Nhai ôm đầu nói: “Đẹp.”
Tiếp đến hắn đẩy cậu nhóc và hồ ly vào trong nước, rồi cũng mặc quần bơi xuống nước, sau đó quay đầu lại nói với Thi Trường Huyền: “Giờ là khoảng thời gian sung sướng của mấy đứa nhóc, huynh có hiểu không.”
Thi Trường Huyền: “… Tôi không hiểu.”
Không còn cách nào khác, vì anh cũng không thể chứng minh rằng mình không bằng cầm thú và càng không thể làm điều đó, vì nếu đã làm thì phải làm đến cùng, nên đành phải thở dài, ngồi ở bên cạnh suối viết luận văn.
Hồ ly và hai hồ ly nhỏ ở bên cạnh suối, cũng đuổi theo đám trẻ nhảy ùm xuống suối, làm cho bọt nước văng lên tung toé.
Tạ Linh Nhai áp vào ven suối: “Aizz, vẫn còn kém xa so với cậu và Tổ sư gia, nhưng cuối cùng ta cũng có ngày được thiên luân chi nhạc (Chỉ niềm vui được đoàn tụ cùng gia đình)… Aizz, xem ra chúng ta đã đi chung một con đường gần mấy đời rồi?”
Này cũng không phải là một ý tưởng tệ, vì dù sao Linh Tổ cũng lớn hơn họ hàng chục tuổi, và dường như trong văn học Trung Quốc không có từ nào để mô tả tình huống này.
“Cha nuôi!” Bỗng nhiên một cái đầu nhỏ bé áp vào vai trái Tạ Linh Nhai, bên phải cũng leo lên một cái.
Đại Bảo nhỏ giọng nói: “Lúc con ở trên xe, ngủ mơ thấy ngày mai trời sẽ mưa.”
Tiểu Bảo yếu ớt nói: “Con cũng ngủ mơ, mơ thấy cha nuôi đút trái cây cho con ăn…”
Tạ Linh Nhai nghe thấy tiếng nói từ bả vai mình truyền đến, trong lòng thoải mái cực kỳ, cảm giác này, thật giống như chưa từng có sự thay đổi gì: “Vậy con chịu khó đợi chút, lát cha sẽ kêu trái cây, sau đó hỏi hòa thượng mượn mấy cái ô che mưa. Sau đó…”
Vẻ mặt của Tạ Linh Nhai chợt trở nên hơi kỳ lạ, pha chút phấn khích: “Các con cũng đã lớn rồi, đã đến lúc học bí quyết ấn đáy hộp của chú Thi Trường Huyền!”
Thi Trường Huyền: “???”
Hết phiên ngoại 2.
Trời ơi tiểu Thương với tiểu Liễu dễ thương quá trời quá đấttt.