Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 160



Cả công lẫn tư, Dung Đường đều không mong muốn chiếc chuông lớn này vang lên vì Nhân Thọ Đế.

Về công, khi hoàng đế băng hà, Đại Ngu chắc chắn sẽ rơi vào một thời kỳ loạn lạc, người kế vị sẽ được chọn từ hai vị hoàng tử đang ở trong kinh thành. Bát hoàng tử còn nhỏ tuổi, chưa xác định được có bị lộ việc không phải huyết mạch của Thịnh Tự Viêm hay không. Dù danh nghĩa là con trai của hoàng hậu cũng chưa chắc có thể tranh được với Thịnh Thừa Lệ.

Về tư……

Dung Đường quay đầu lại, vẻ mặt không rõ nhìn qua Túc Hoài Cảnh.

Hệ thống cười nhạo y là đấng cứu thế, Tuệ Miễn nói y có duyên với Phật Tổ, Túc Hoài Cảnh thì niệm y là thần tiên trên trời, hạ phàm tới độ thế nhân.

Nhưng y có tư tâm, tầm thường, hèn mọn, gian xảo.

Y  muốn Túc Hoài Cảnh vui vẻ, muốn cho hắn tự do, muốn cho hắn tự tay báo thù.

Lăng trì cũng được, xe ngựa xé xác cũng được, làm thành người lợn ngày ngày tuần hành trên phố cũng được—

Cái gì cũng tốt, Thịnh Tự Viêm chết một trăm lần cũng không đáng tiếc.

Làm đệ đệ, không tôn trọng thứ bậc, không kính trọng huynh trưởng, đáng bị phạt; Làm vương hầu, không bảo vệ bách tính, câu kết ngoại bang, đáng bị tru diệt. Làm quốc quân, ngu ngốc sống qua ngày, bạo ngược trụy lạc, đáng bị diệt.

Nhân Thọ Đế đáng nhận hình phạt nặng nhất thế gian này, nếu nói Thịnh Thừa Lệ là nhân vật chính của tiểu thuyết này, tất cả tình tiết đều xoay quanh gã, thì Thịnh Tự Viêm chính là khởi đầu của mọi thứ.

Chính lão từng bước, từng bước, từ mười hai năm trước gieo một hạt giống ác, tự tay canh tác ra một mảnh đất mục nát để nó bám rễ nảy mầm, cho đến mười hai năm sau, hạt giống ác nở ra hoa tanh hôi, hủy diệt toàn bộ Đại Ngu.

Thịnh Tự Viêm là tồn tại nhất định phải chết, nhưng Dung Đường có tư tâm.

Y muốn Thịnh Tự Viêm chết trong tay Túc Hoài Cảnh, y muốn thấy Túc Hoài Cảnh tự tay báo thù, tự tay nhổ đi chiếc gai nhọn đã cắm rễ trong lòng hơn mười năm.

Nhân Thọ Đế không thể, cũng không nên lặng lẽ chết vào một ngày hè, chết trong cung điện mà không có sự thật phơi bày, cũng không có cuộc tranh đoạt quyền lực.

Nếu không Hoài Cảnh uất ức tới mức nào?

Có lẽ biểu cảm trên mặt Dung Đường quá rõ ràng, Túc Hoài Cảnh từ sự ngẩn ngơ trong khoảnh khắc kia tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn y.

Chỉ một khoảnh khắc, rõ ràng cả hai đều không nói gì, nhưng Túc Hoài Cảnh bỗng nhiên hiểu được trong lòng Đường Đường đang nghĩ gì.

Hắn chớp mắt, hơi kinh ngạc, nhưng lại không giấu nổi một loại cảm xúc may mắn thoả mãn sắp tràn ra, nhỏ giọng hỏi y, mang theo một chút thận trọng khó diễn tả.

Dung Đường không hiểu tại sao đã ba bốn năm rồi, mà hắn vẫn còn có sự thận trọng vô lý không biết từ đâu đến như thế.

Túc Hoài Cảnh nói: “Đường Đường lo ta sẽ buồn sao?”

Hắn dừng một chút, bổ sung: “Bởi vì ta không thể tự tay báo thù?”

Ráng chiều diễm lệ trên ngọn cây, mây lửa cuối cùng của đêm hè phản chiếu trên bầu trời, màu cam dần bị màu hồng hạt và tím thay thế từng chút một, cuối cùng sẽ hòa vào bầu trời đêm đầy sao.

Dung Đường không có lý do gì để nói dối, cũng không cần thiết phải nói dối về những chuyện này.

Y không biết rốt cuộc ai đã chết, vì trong tình tiết nguyên tác không có chủ tử nào trong cung băng thệ hoặc hoăng thệ vào thời điểm này, nhưng y có thể hiểu rõ cảm xúc của Túc Hoài Cảnh.

(Băng thệ dùng cho hoàng đế hoặc các bậc quân vương, hoăng thệ sẽ dành cho các cấp bậc dưới hoàng đế)

Loại cảm xúc một chút một chút vui mừng đó, không giống như từ trong vũng bùn bò ra, dốc hết sức lực mưu toan hơn mười năm, cuối cùng ngay trước đêm báo thù lớn, kẻ thù lại lặng lẽ tự chết đi.

Vì vậy, Dung Đường nén lại trái tim không tự chủ được sẽ run rẩy theo Túc Hoài Cảnh trong lồ ng ngực.

Y bước đến gần một bước, không còn chút khúc mắc nhỏ nhặt nào trong mấy ngày qua, chủ động nắm tay Túc Hoài Cảnh, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”

“Ta từng nói với ngươi một câu.”

Lễ hội Chiết Hoa năm Khánh Chính thứ chín, đã từng có vô số âm mưu tính toán là một đoạn nhỏ nhặt nhất trong những quen biết dây dưa.

Thế tử Vũ Khang bá làm khó bọn họ, Dung Đường lại muốn đòi lại công bằng cho Lý Phán Yên.

Túc Hoài Cảnh bất giác không thích, nhưng vẫn là theo y cùng đi ra Lãm Nguyệt Các, sau đó nghe thấy Dung Đường nói đó là vì mình.

“Thế gian này nên có báo ứng, nếu không kẻ ác khách quý chật ních, kẻ thiện da ngựa bọc thây; người chính nghĩa sẽ vào ngục, kẻ gian tà sẽ vững vàng trên minh đài… Hoài Cảnh, ngươi nói có lý nào như vậy?”

Giờ đây đứng dưới ánh hoàng hôn trong thành Ngu Kinh, trên bầu trời hoàng thành vang lên tiếng chuông Phật không biết dành cho vị quý nhân nào, Dung Đường ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Túc Hoài Cảnh, ôn tồn nói: “Ta thêm một câu, kẻ ác làm ác nên bị ngàn người phỉ nhổ vạn người dẫm đạp, nên để tội ác đầy rẫy trong sử sách, lưu tiếng xấu muôn đời, khi còn sống nên nếm trải cực khổ trần gian, chết đi mang tiếng xấu vĩnh viễn.”

Y dùng giọng điệu ôn hòa đạm bạc nhất nói ra câu ác độc đáng sợ nhất trên đời: “Kẻ gian tà nên lấy xương để báo cáo với muôn dân, lấy máu để tế anh linh.”

Ở biên cương phía bắc, người chết không chỉ có thái tử và Vệ tiểu tướng quân.

Ân oán tranh đoạt hoàng gia, liên quan gì đến dân, liên quan gì đến binh?

Dung Đường vẫn không biết mình rốt cuộc là ai, có lẽ y là Thiên Đạo, có lẽ không phải.

Nhưng nếu y…

Dung Đường ngẩng đầu, nhìn bầu trời mây tụ mây tan, sao trăng dần hiện.

Nếu y thực sự là thiên đạo, thì phải có ngôn linh.

Thịnh Thừa Lệ có thể không dưng hồi phục thị lực, không có lý gì lời nguyền của y không thể ứng nghiệm.

Thịnh Thừa Lệ và y, Thịnh Tự Viêm và Túc Hoài Cảnh.

Hiện tại y chỉ mong Thịnh Tự Viêm có thể chết theo cách tồi tệ nhất, khó chịu nhất, khiến người ta phỉ nhổ nhất trong tay Túc Hoài Cảnh.

Thiện lương là thiện lương đối với người thiện lương, thương xót là thương xót đối với người thương xót.

Về phần ngoan độc cùng tính toán, không hề xung đột với tất cả những phẩm chất tốt đẹp, đó là tự bảo vệ tùy từng người.

Dung Đường cụp mắt, một lần nữa ngóng nhìn Túc Hoài Cảnh, muốn nghe từ miệng hắn một câu trả lời khiến mình hài lòng, nhưng ngay lập tức va vào một xoáy nước sâu không thấy đáy.

Khoảnh khắc cuối cùng của mùa hè, thời tiết đột ngột thay đổi, rõ ràng vừa rồi vẫn là ráng chiều cùng với tầng mây, thoáng chốc đã có tia chớp sấm sét.

Không mưa rơi xuống, chỉ có gió tích tụ qua lại trong viện.

Túc Hoài Cảnh nắm chặt tay, ánh mắt chớp động, cuối cùng không nhịn được. Hắn cúi đầu, ngậm lấy môi Dung Đường, đầu lưỡi lướt qua hàm răng của y.

Nửa trời mây hồng, nửa trời mây đen, sấm sét vang dội từ phương nam, tiếng chuông Phật vang vọng không ngừng, nối liền từng hồi.

Túc Hoài Cảnh ôm Dung Đường vào lòng, cố chấp khó kiềm chế hôn y cho đến khi trọng tâm không vững, Dung Đường sắp ngã xuống.

Túc Hoài Cảnh đưa tay đỡ lấy y, điều chỉnh lại tâm trạng, trong tiếng th ở dốc của Dung Đường thấp giọng nói: “Không phải lão.”

Hắn dừng lại, dường như đang suy nghĩ dùng từ, tiếng chuông Phật không biết đã gõ vang lên bao nhiêu lần, như muốn khiến toàn bộ dân chúng trong lãnh thổ Đại Ngu cùng nhau chịu tang.

Nhưng Túc Hoài Cảnh chỉ nhíu mày, nhẹ giọng bổ sung: “Là bà nội của ta.”

Môi Dung Đường sưng đỏ, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn giãn mày, dẫn người vào dưới mái hiên, ngồi trên chiếc ghế sập nhìn mây cuộn mây trôi nơi chân trời, trong tiếng chuông không ngừng, nói: “Là kế hoàng hậu của ông nội ta.”

Những ân oán sau này là thật, Thịnh Tự Viêm có thể nhanh chóng tiến vào hoàng cung như vậy, nếu nói không có Thái hậu tiếp ứng, Túc Hoài Cảnh cũng chẳng tin nửa lời. Nhưng những tình cảm yêu thương, tình thân gia đình thiên gia năm xưa cũng đều là thật.

Bà là dưỡng mẫu của phụ hoàng, là Thái hậu của Đại Ngu, nhưng vẫn hạ thấp địa vị tự tay thêu khăn cưới cho cháu gái xuất giá; trong lúc hoàng đế trách phạt con trai sẽ bất chấp thân phận và tình cảnh của mình mà ra khỏi cửa cung để bảo vệ cháu. Dù họ vốn không có quan hệ huyết thống với bà.

Giống như Thịnh Tự Viêm mỗi năm về kinh trong dịp Tết, cũng sẽ mang đến cho cháu trai cháu gái những món đồ mới mẻ từ Giang Nam. Hoàng gia là như vậy, lạnh lùng nhưng cũng ấm áp, tàn nhẫn nhưng lại có nhiều ràng buộc.

Từ đầu đến cuối Túc Hoài Cảnh đều rõ ràng muốn trả thù những ai, nhưng riêng vị Thái hậu nương nương này, hắn cố tình bỏ qua. Dù thấy trong Thọ Khang cung nuôi một con thỏ mập mạp, hắn cũng không có ý định mang nó về.

Không biết phải trả thù thế nào, nên đành để mình không suy nghĩ kỹ càng, nhưng cũng không ngăn cản những chuyện xảy ra một cách tự nhiên. Hắn biết Thái hậu bị người hạ thuốc. Nhưng…

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Có thể hắn không trực tiếp ra tay, nhưng Thái hậu cũng xem như chết vì hắn, điều này có thể xem như một hình thức báo thù không?

Túc Hoài Cảnh không rõ, chỉ là rất lâu không nói gì, tựa vào vai Dung Đường, nhìn tiếng chuông dài xa dần cuối cùng kéo theo một trận mưa từ trên trời rơi xuống. Trong sân, những tán chuối bị đánh rơi, Túc Hoài Cảnh nhìn những hạt mưa rơi xuống đất, rất lâu không nói chuyện.

Hắn không buồn, cũng không hối hận, không có cảm giác tội lỗi, cũng không bị vướng bận bởi chút tình cảm ấm áp thời thơ ấu mà không tiến lên.

Hắn chỉ là đang suy nghĩ, Trương Các Lão, Vũ Khang Bá, Hạ Kinh Nghĩa, Dung Minh Ngọc……

Những người năm đó theo Thịnh Tự Viêm khởi nghĩa mưu phản, từng người từng người đều chết hoặc bị thương,thành hoàng thổ hoặc già bệnh về quê.

Ngày ấy, yến tiệc tại Lăng Hồ hào khí ngất trời, giờ đây tan tác rụng rời. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, trên cao chỉ còn lại một người.

Hắn đã báo thù suốt thời gian dài như vậy, thần kinh căng thẳng một đường, không hiểu sao lại vì tiếng chuông này, trận mưa mùa hạ này mà mệt mỏi.

Túc Hoài Cảnh đặt trọng lượng của mình lên vai Dung Đường, đưa tay ôm eo y, mí mắt tự nhiên rủ xuống, nhìn những giọt nước bắ n ra từng bụi bọt nước trong viện.

Kinh thành lại sắp vào thu.

Túc Hoài Cảnh nhắm mắt, một tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng y, tiếng mưa rơi bên tai, không biết tại sao Túc Hoài Cảnh nói ra một câu đáng lẽ đã phải nói với người ta từ mười năm trước.

“Đường Đường, ta đau.”

“Xương cốt đau quá.”

Một trận mưa to qua, nhiệt độ trong kinh nhanh chóng chuyển lạnh.

Nơi phồn hoa nhất của Đại Ngu những ngày này yên ắng lạ thường, đến những gia đình bình thường nhất cũng nhận ra sự bất thường trong kinh thành.

Tang lễ Thái hậu, cả nước mặc niệm giữ đạo hiếu, lụa trắng trang trí cả tòa Ngu Kinh.

Bệ hạ vốn là sinh bệnh, đột ngột gặp phải người bệnh qua đời, nhưng vẫn quỳ mãi không dậy trước linh đường cho đến khi ngất đi, thiên hạ đều cảm động trước lòng hiếu thảo của đế vương.

Ngày quan tài Thái hậu nhập lăng, trời đầy mây đen, giấy vàng rải khắp thành, dân chúng quỳ dọc hai bên, cung tiễn Thái hậu nương nương. Nhưng không hiểu sao, con ngựa mở đường hoảng sợ mất phương hướng, chạy thẳng vào đám đông, cung nhân nâng quan tài bị ngựa đá vào ngực, trọng tâm không vững, ngã nhào xuống đất.

Quan tài rơi xuống phát ra âm thanh trầm đục, chiếc quan tài vốn được đóng đinh kỹ càng lại bị bật nắp.

Dân chúng thất kinh, vừa tránh ngựa điên vừa vô tình nhìn thoáng qua, mặt biến sắc, đứng sững tại chỗ.

Thái hậu nương nương tôn quý nhất triều Đại Ngu, thi thể xanh đen, môi tím bầm, nhãn cầu lồi ra ngoài, nhìn thẳng bầu trời trên đỉnh đầu.

– Thậm chí bà còn chưa nhắm mắt.

……

Thái hậu nương nương chết oan chết uổng.

Tin này còn chưa kịp tiêu hóa hết, trong dân gian lại lan truyền một tin đồn không rõ thực hư.

Nghe đồn rằng, Thái hậu bị chính hoàng đế hạ độc chết.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.