Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 169



Thiết lập ban đầu trong sách đã có khuyết điểm.

Vừa muốn Thịnh Thừa Lệ lên ngôi, vừa thiết lập Túc Hoài Cảnh thành nhân vật phản diện; muốn nhân vật chính lên ngôi vị hoàng đế danh chính ngôn thuận, lại để Nhân Thọ đế có quá trình đoạt vị đáng khinh như vậy.

Nếu Thịnh Thừa Lệ là người có năng lực gan dạ sáng suốt cũng như phẩm cách, thì việc đăng cơ không phải là không có khả năng. Nhưng điều mỉa mai nhất chính là gã không đạt chuẩn về bất kỳ mặt nào, từ mưu mô, thủ đoạn đến phẩm hạnh.

Gã không thể thắng nổi Túc Hoài Cảnh. Khi các nhân vật trong truyện tự nhận thức và tiến tới kết cục của mình, phần lớn quá trình tác giả ‘sáng tạo thế giới’” không thể can thiệp.

Vì vậy, cuốn “hành trình của đế vương” này nhất định sẽ đi ngược lại ý tưởng ban đầu của tác giả. Còn hiện tại, người ngồi trước mặt Dung Đường muốn đòi y một câu trả lời, “Thiên Đạo” chỉ vì muốn tồn tại mà bất chấp ý thức và quy tắc của thế giới, tạo ra hết tai họa này đến lỗi bug khác.

Dung Đường đứng dậy bước tới trước mặt ông ta, vươn tay bắt lấy đám mây thực thể hóa của hệ thống, nhìn ông ta từ trên xuống dưới, bình thản nói một sự thật, không hề tiếc nuối nhưng lại thực sự  nói về một cơ hội đã bỏ lỡ: “Vốn ông đã có cơ hội sống.”

Thiên Đạo chấn động, không thể tin nhìn y.

Dung Đường nói: “Sau khi ta rời đi, thế giới này cần có một Thiên Đạo.”

“Ý thức thế giới” và “Thiên Đạo” không đồng nghĩa với nhau. “Ý thức thế giới” là sự tồn tại tự hình thành của thế giới này, bất tử bất diệt; “Thiên Đạo” có thể được coi là người quản lý tạm thời.

Hai thứ này bổ trợ và ràng buộc lẫn nhau.

Ban đầu, Dung Đường đúng là “Thiên Đạo” của thế giới này. “Ý thức thế giới” còn ngốc nghếch hơn hệ thống mà y đang nắm trong tay, sinh ra quá sớm, năng lực quá yếu, lại không cùng tư tưởng với “Người sáng tạo thế giới” nên đã dùng hết sức mạnh để bắt được linh hồn của một độc giả từ thế giới khác, người mà dùng bản năng thấy được cốt truyện có vấn đề, nhưng không còn sức để gửi y đến thời gian và không gian tương ứng.

Không biết qua bao nhiêu năm mới phát hiện ra, nó chỉ có thể rụt rè hỏi y có thể ở lại đây một thời gian, chờ đợi tuyến cốt truyện không.

Dung Đường có thể làm gì? Y đã ngã chết ở thế giới hiện tại, không đồng ý thì chết ngay lập tức.

Thế là y lang thang trên mảnh đất rộng lớn này suốt nhiều năm, không biết đã qua mấy trăm năm, cuối cùng y cảm thấy phiền chán, vươn tay trộm một đám mây nhỏ để bầu bạn.

Khi tiểu hoàng tử trong cung được sinh ra, Dung Đường hớn hở kéo hệ thống đến Phượng Tê Cung, vui vẻ tạo ra một đám mây cho hắn.

Y rất thích đứa trẻ này, y muốn nhìn thấy hắn sống vui vẻ, trưởng thành vô ưu vô lo.

Không cần xưng đế xưng vương, chỉ cần bình an vô sự là đủ.

Nhưng điều ước nhỏ này lại trở thành hy vọng xa vời.

Về lý thuyết, “Thiên Đạo” chỉ nên là đôi mắt của “Ý thức thế giới”, vô tư thản nhiên nhìn thấy sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố của vạn vật trên thế gian, chỉ cần không có biến cố lớn ảnh hưởng đến hướng đi của tuyến thế giới thì không nên xuất thủ can thiệp vào nhân gian.

Vì vậy, mặc dù Dung Đường bị “Ý thức thế giới” bắt vào để thay đổi tuyến truyện, y chỉ có thể can thiệp vào khoảnh khắc Thịnh Tự Viêm hành động mưu phản.

Tư tưởng quyết định hành động, nhưng tư tưởng không thể kết tội.

Chỉ cần Thịnh Tự Viêm không hành động, Dung Đường sẽ bị quy tắc ràng buộc, không thể tự ý thay đổi.

Đương nhiên, chờ y có thể tự do hành động, người tự xưng là “Thiên Đạo” này đã hình thành và lang thang trên thế gian nhiều năm.

Vì thế, y bị bắt, bị ngăn cản, bị lừa gạt, bị tẩy não…

Tất cả đều hợp lý, điều duy nhất y kịp làm là lén mở một cánh cửa nhỏ ở phủ trưởng công chúa gần phủ Hiển Quốc Công.

Sau đó Đoan Ý nhìn thấy Túc Hoài Cảnh.

……

Dung Đường cúi đầu, ý thức cuối cùng trở về từ ký ức kéo dài, mắt lạnh lùng nhìn “Thiên Đạo”: “Chỉ tiếc rằng ông không bao giờ có thể là Thiên Đạo nữa.”

Vi phạm quy tắc can thiệp vào nhân gian, lặp đi lặp lại ngón tay vàng không nên có. Người trước mặt làm sao xứng với danh “Thiên Đạo”.

Đối phương trợn mắt, dường như lúc này mới hiểu mình đã mất gì, đứng bật dậy, như thể đã mất thì mất hết, đôi mắt như muốn nứt ra, cầm bút muốn giết Dung Đường.

Dung Đường lui về phía sau một bước, cửa điện bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lưu Vân phi thân chắn ở trước mặt y, bắt được tay lão nhân kia đưa tới.

Cổ tay nhẹ nhàng bị bẻ, gương mặt đã già nua nhanh chóng suy tàn, dường như trong khoảnh khắc mất đi sinh cơ, thậm chí không có sức để vùng vẫy mà ngã xuống.

Lưu Vân cũng sững sờ trong giây lát, nhìn thấy thân thể trước mặt đổ gục xuống đất, rồi hóa thành tro bụi trong chớp mắt, chỉ còn lại bộ triều phục của quan ghi chép trong cung và đao nhọn rơi ra từ ống bút chứng minh ông ta đã từng đến đây.

Lưu Vân kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía Dung Đường.

Dung Đường nhìn đám tro trong hai giây, bước tới bàn lấy tờ giấy mà ‘Thiên Đạo’ đã ghi trước đó.

Trên đó không phải là đoạn đối thoại giữa y và Thịnh Thừa Lệ, mà là một câu không biết là tiên tri hay nguyền rủa: “Nhân sinh bất tương kiến, động như tham dư thương*.”

(Câu “Nhân sinh bất tương kiến, động như tham dư thương” có thể tạm hiểu là:

“Người sống không gặp nhau, cảm giác như sao Tham và sao Sâm xa cách.”

Ý nghĩa của câu này ám chỉ rằng, cuộc đời con người thường phải chịu cảnh chia ly, dù có mong muốn gặp lại nhau cũng khó như việc các ngôi sao ở xa không thể gặp nhau.)

Lưu Vân nhíu mày, hỏi: “Đây là ý gì?”

Dung Đường im lặng một lúc, rồi giơ tay đặt tờ giấy kia vào ngọn nến thiêu đốt.

Lưu Vân nghi hoặc nhìn y, rồi lại nhìn đống tro trên đất.

Dung Đường: ” Chưa chết.”

Lưu Vân lập tức trừng to mắt, lâm vào trạng thái cảnh giác.

Dung Đường: ” Ông ta có chuyện khác phải làm.”

Thay vì lãng phí thời gian với một người xuyên qua không còn là Thiên Đạo, cũng không thể trở thành Thiên Đạo nữa. Nếu muốn có cơ hội thì ông ta sẽ phải tìm cách ngăn cản sự phát triển của cốt truyện quan trọng nhất tới nhanh nhất.

Dung Đường bước ra ngoài điện, trong cung thắp đèn, trên tường thành khói hiệu đã bốc lên.

Y liếc nhìn một cái rồi quay đi, nhẹ nhàng hỏi Lưu Vân: “Túc Hoài Cảnh đã chuẩn bị bao nhiêu binh mã?”

Lưu Vân ngây người, có chút kinh dị nhìn Dung Đường, nhưng vì hắn ít khi biểu lộ cảm xúc, dù có ngạc nhiên cũng chỉ là một chút biến đổi rất nhỏ.

Chính sự biến đổi nhỏ này khiến tâm trạng Dung Đường thư thái hơn sau một ngày đầy phiền muộn, y cười: “Thật sự nghĩ có thể giấu ta sao?”

Túc Hoài Cảnh không muốn nói, nhưng y không phải là không thể tìm ra.

Binh mã bên ngoài thành có thể là do Thịnh Thừa Minh suất lĩnh, mang theo mật thư do Nhân Thọ đế tự tay viết, trong thư chắc chắn sẽ nói Thịnh Thừa Lệ có mưu đồ gây rối, yêu cầu Thụy Vương tập hợp binh mã, nhanh chóng về kinh bảo vệ vua.

Đây là hành động danh chính ngôn thuận, trấn áp kẻ nghịch tặc, có lẽ Túc Hoài Cảnh  đã dùng thủ đoạn để Thịnh Tự Viêm tin rằng con trai thứ hai của lão vẫn một lòng trung thành với mình, nhưng khi trận chiến ‘bảo vệ vua’ này kết thúc, thiên hạ sẽ về với chính chủ.

Nghe xong lời của Dung Đường, Lưu Vân há miệng, cuối cùng lại im lặng cúi đầu: “Ba trăm ngàn.”

Dung Đường thấy buồn cười, yên tâm, hỏi: “Có thể đưa ta ra ngoài không?”

Lưu Vân vô thức gật đầu, sau đó mới hỏi: “Chủ tử muốn về ngõ Vĩnh An à?”

“Đừng gọi ta như vậy.” Dung Đường nói, “Gọi ta là Thế tử hoặc Thiếu gia là được.”

Y nghĩ ngợi, nhìn đám mây trong tay vẫn lặng yên, liếc qua nơi ánh lửa rực rỡ nhất hoàng cung, nói: “Đi tháp Vấn Thiên.”

Không muốn làm phiền Túc Tiểu Thất, đợi khi xong việc rồi mới tìm hắn tính sổ.

Lưu Vân không hiểu quyết định của y, nhưng theo bản năng phục tùng, sắp xếp người gửi lời nhắn cho Túc Hoài Cảnh, rồi bí mật đưa y ra khỏi cung.

Dung Đường nhìn những động tác thuần thục của hắn, giống như đi trong vườn nhà mình, thành thạo đi dọc các con đường nhỏ trong cung, không khỏi thầm nghĩ, Túc Hoài Cảnh mà không có đêm nào lẻn vào cung giết Thịnh Tự Viêm, cũng coi như là chân quân tử.

Thật quá nhẫn nhịn.

Nhưng oán thầm thì oán thầm, con đường hắn nên đi chẳng hề kéo dài dù chỉ là một chút.

So với lần mưu phản không ra gì của Thịnh Thừa Tinh và Hạ Kinh Nghĩa năm ấy, lần này vừa ra khỏi cung, Dung Đường đã bị ánh lửa khắp trời làm lóa mắt.

Đại quân mặc khôi giáp đi trên đường phố Ngu Kinh, nghiêm chỉnh đợi lệnh sẵn sàng đón địch, chỉ chờ hiệu lệnh là sẽ xông vào cung ‘bảo vệ vua’.

Dung Đường nhíu mày, ngồi lên xe ngựa đi về phía Tháp Vấn Thiên.

Không giống với vận sức chờ phát động trong cung ngoài cung, ngôi tháp Phật này yên tĩnh như không thuộc về Ngu Kinh, giống như đứng lặng trên đỉnh núi Đà Lan tự.

Cửa tầng dưới cùng mở, hai bên thắp đèn trường minh, chú tiểu nhỏ thấy người đến tiến lên nghênh đón, mỉm cười niệm Phật, rồi nói: “Sư thúc bảo ta dẫn thí chủ lên.”

Dung Đường lại nghe câu này, chỉ cảm thấy Tuệ Miễn hẳn là vị chân Phật trên thế gian này.

Y cười cười, nhẹ giọng nói cám ơn, liền theo người bước lên bậc thang.

Đi lên từng bước, chú tiểu nhỏ không hề dừng lại, đến tầng sáu, cậu ta mới chắp tay chỉ về cầu thang lên tầng trên cùng, nói: “Sư thúc ở trên lầu, xin thí chủ bước lên.”

Dung Đường lại cảm ơn, từng bước đi lên tầng lầu quanh năm bị khoá, không mở cửa trừ khi có quốc tang kia.

Không có sự huyền bí như người đời đồn đoán, chỉ là một gian lầu trống trải, xung quanh có lan can, ở giữa treo một cái chuông đồng thau, cổ kính trang nghiêm, xung quanh trải chiếu trúc và vài chiếc bồ đoàn.

Lâu các có gió đánh úp lại từ bốn phía, ngước mắt trông về phía xa, cảnh tượng Ngu Kinh thu hết vào mắt.

Dung Đường mới vừa đi vào, người ngồi bên lan can liền ngước mắt nhìn tới.

Chỉ liếc mắt một cái, người nọ liền nở nụ cười: “Thí chủ là nhớ lại mình từ đâu đến, muốn đi đâu rồi sao?”

Dung Đường giơ tay, chỉ lên trời.

Trong lòng hai người đều biết rõ ràng, không có nói tiếp.

Y bước về phía Tuệ Miễn, ngồi đối diện rồi tự rót trà uống giải khát, hỏi: “Đêm nay đại sư không tụng kinh sao?”

Tuệ Miễn nhẹ nhàng đáp: “Cảnh này không nhìn tận mắt, thì không còn lần sau.”

Dung Đường nhìn vào mắt hắn.

Lần đầu gặp, Tuệ Miễn nói mắt y không có d*c vọng, còn giờ nhìn vào mắt vị cao tăng này, lại không thấy sự từ bi của người xuất gia.

Cao tăng rời khỏi Phật trước, cùng lắm cũng chỉ là con nối dõi huynh đệ của người khác.

Dung Đường ngước mắt, nhìn mái tóc bạc như tơ lụa của hắn, hỏi: “Huynh còn định xuất gia không?”

Tuệ Miễn hơi giật mình, ánh mắt thu về từ ngoài lầu các, nhìn y một lúc nghiền ngẫm nói: “Thế tử và Phật của ta có duyên, muốn xuất gia quy y Phật tổ không?”

Dung Đường nghe vậy bối rối, rồi không nhịn được nhướn mày, hỏi ngược lại: “Huynh không định nhận huynh đệ sao?”

Tuệ Miễn lập tức ngậm miệng, một lúc lâu mới lắc đầu cười, cầm chén trà lên khom lưng chạm nhẹ chén trà trên bàn Dung Đường, nhỏ giọng nói: “Bần tăng lỡ lời, thí chủ đừng tố cáo ta.”

Ngay cả cao tăng cũng phải nhập thế, tìm cầu sự thân tình của người đời. Bên ngoài thành, khói lửa bốc lên ngùn ngụt, cửa cung sắp mở toang.

Dung Đường uống hết nửa chén trà, lấy chùm sáng vẫn luôn thu trong tay áo ra, đặt ở trên bàn nhỏ, nghiêm mặt nói: “Ta tới nơi đây, một là muốn cầu huynh che chở, hai là muốn hỏi một chút, huynh có biện pháp làm cho nó khôi phục ý thức hay không?”

Mộc Cảnh Tự từng nói, ngày nhị hoàng tử sinh ra, bầu trời xuất hiện điềm lành

Lúc đó Dung Đường còn chưa tới nhân thế này, không nhớ điềm lành đó có liên quan gì đến mình. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là một điềm báo tốt đẹp theo một ý nghĩa khác.

Dung Đường nghĩ, nếu mình không thể tìm lại hệ thống, có lẽ Tuệ Miễn có thể làm được.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.