Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 172



Việc Túc Hoài Cảnh muốn làm hoàng đế cơ bản là không gặp trở ngại gì. Hoàng cung là do hắn “bảo vệ”, Thịnh Thừa Minh và Đoan Ý trưởng công chúa đứng ra làm chứng cho thân thế của hắn, nửa triều văn võ đều đi theo hắn vào triều. Trong tình huống này, điều duy nhất khiến các lão quan trong triều do dự chỉ có một lý do: thân phận của hắn.

Mọi người đều biết, Túc Hoài Cảnh vào triều với thân phận nam thê, người hắn thành thân là Thế tử Ninh Tuyên vương, Dung Đường. Trước đây không lâu, vụ án về thân thế của Bát hoàng tử khiến kinh thành náo loạn, ai cũng ngầm thừa nhận gian phu của Di phi là Ninh Tuyên Vương Dung Minh Ngọc.

Khi Túc Hoài Cảnh chỉ là một Ngự sử trung thừa không có chức cao trong triều, Thế tử phi của thế tử Ninh Tuyên Vương là bảo đảm cũng như hậu thuẫn của hắn. Nhưng khi Túc Hoài Cảnh trở thành Thịnh Phù Nhai, người kế vị của Đại Ngu, thì thân phận này trở thành một vết nhơ trong lý lịch của hắn.

Chưa kể, nếu nam thê không hoà ly thì không thể cưới vợ sinh con như nam nhân bình thường. Sau khi Túc Hoài Cảnh đăng cơ, chẳng lẽ để trống hậu cung hay sao? Con cháu thì sao? Ngôi vị hoàng đế để lại cho ai?

Ban đầu chỉ có vài quan viên lén lút bàn tán, không lan truyền khắp nơi như trước. Lư Gia Hi ngẫu nhiên nghe được một lần, hiểu ra vài điều.

Trước đây, bất kể là Nhân Thọ Đế hay các hoàng tử, một chút chuyện nhỏ nhặt đều có thể truyền khắp thành, nhưng giờ đây khi Túc Hoài Cảnh sắp chính thức đăng cơ, những lời đàm tiếu chỉ diễn ra trong lén lút, không hề lan truyền ra ngoài.

Trước kia không biết, giờ nghĩ cẩn thận lại, sợ là những lời đồn đoán trước đây đều có bút tích của Túc Hoài Cảnh.

Nguyên nhân chính là như thế, nên cho dù là người tinh thông tin tức như Song Phúc không biết, Dung Đường cũng không biết trong triều có bao nhiêu người phê phán thân phận nam thê của Túc Hoài Cảnh.

Chỉ là ngày hôm đó sau khi tỉnh lại y trở về nhà Đường Cảnh một mình, ném hết đồ của Túc Tiểu Thất ra khỏi viện, đặt một tấm biển trước cửa, tuyên bố rằng Túc Hoài Cảnh và chó không được vào bên trong.

Ban đầu, Dung Đường muốn đi đến Tháp Vấn Thiên, tránh thế giới cùng Tuệ Miễn, cũng ở riêng với Túc Hoài Cảnh.

Nhưng khi Song Phúc nghe y nói thế, mặt phình như màu gan heo, do dự rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà ám chỉ: “Không tốt đâu thiếu gia, Phật gia thanh tịnh mà, ngài đến đó như thế này…”

Dung Đường sửng sốt hai giây, vô thức đưa lưỡi li3m môi, lại chạm vào một vết thương, đau đớn.

“Đừng li3m nữa thiếu gia, miệng ngài đã sưng rồi…” Song Phúc nói, dù là vì đau lòng cho thiếu gia nhà mình, nhưng ngữ điệu lại lộ ra ý chọc ghẹo.

Dung Đường nghẹn rồi lại nghẹn, tức giận đến không chịu được.

Y quyết tâm ở riêng với Túc Hoài Cảnh, nhưng vì vừa xảy ra chuyện có quá nhiều việc phải xử lý, mấy ngày liền Túc Hoài Cảnh bị ngăn lại, phải ở lại trong cung.

Hai ngày đầu, Dung Đường cảm thấy thoải mái tự do, thân thể cũng dần hồi phục. Nhưng khi trời trở lạnh, nửa đêm tỉnh dậy, vô thức rúc vào phía sau, lại rúc vào một chỗ lạnh lẽo hơn, không khỏi cảm thấy mất mát buồn bã.

Sau đó sẽ thanh tỉnh, nhìn chằm chằm ánh sáng yếu ớt trong đêm tối mà ngẩn người, cho đến khi cơn buồn ngủ ập tới lần nữa, lại ngủ thiếp đi.

Khi lại một lần nữa tỉnh dậy như thế, Dung tiểu thế tử không còn tức giận nổi nữa.

Lăn qua lộn lại không ngủ được, y mặc quần áo tử tế ra cửa, định thừa dịp lệnh giới nghiêm đi ra đường ăn chút đồ ăn ngon làm ấm người.

Ai ngờ vừa mở cửa, lại bốn mắt nhìn nhau đối mặt với một người đứng trong viện, cả hai đều giật mình, tạm thời im lặng không nói gì.

Người nào đó thành thạo trên triều đình, lững thững trong sân vắng, nói một câu đủ khiến văn võ bá quan kinh sợ, đứng đó trừng mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc đại não chưa kịp phán đoán, vẻ mặt đã bất giác mềm mỏng, lộ ra ý phục tùng và cầu xin tha thứ, trông thật đáng thương.

Túc Hoài Cảnh tiến lại, đưa tay ra như muốn nắm lấy ngón tay Dung Đường, nhưng giữa chừng lại dừng lại, ngón tay lúng túng vài lần, nhỏ giọng hỏi: “Sao mặc ít thế mà đã đi ra, không lạnh à?”

Dung Đường lạnh lùng nhìn hắn, không lên tiếng.

Túc Hoài Cảnh mím môi, hơi co quắp, đầu cúi thấp, nhỏ giọng nói: ” Xin lỗi.”

Dung Đường vẫn không nói, Túc Hoài Cảnh nhìn mà hiếm khi căng thẳng: “ Ta sai rồi Đường Đường, đừng giận được không?”

Vừa nói vừa ngước mắt nhìn y, đôi mắt trong ánh trăng cùng với đêm tối, ướt át như chú chó con bị đuổi khỏi nhà. Hèn mọn lại nhu thuận cọ bên cạnh chủ nhân xin tha thứ.

Dung Đường nhìn hắn chăm chú một lúc, lạnh lùng hỏi: “ Ngươi sai ở đâu?”

Túc Hoài Cảnh nhận được phản hồi, dù phản hồi không đúng tâm trạng, nhưng hắn đã thở phào nhẹ nhõm, tiến thêm một bước, áp sát Dung Đường.

Nhưng lại không dám quá gần, sợ bị đuổi đi, hắn ngoan ngoãn đếm từng lỗi lầm: “Không nên tham dục quá, không nên kéo Đường Đường xuống suối nước nóng làm loạn, không nên cắn nhiều dấu trên người Đường Đường, không nên hứa hẹn lần cuối rồi lại hết lần này đến lần khác, làm Đường Đường ngất đi rồi lại đánh thức…”

Âm thanh đột ngột im bặt, Dung Đường đưa tay lên bịt miệng Túc Hoài Cảnh, đôi mắt trợn to bốc lên những tia lửa nhỏ như thể muốn hành quyết Túc nào đó ngay tại chỗ!

Túc Hoài Cảnh chớp mắt, ngạc nhiên một chút rồi ánh mắt lại trở nên mềm mại, lưng hơi cong xuống, đáng thương nhìn Dung Đường, vươn đầu lưỡi khẽ li3m nhẹ lòng bàn tay ấm lạnh của Dung Đường.

Dung Đường lập tức nổi da gà, định rụt tay lại, nhưng động tác mới chỉ được một nửa đã bị Túc Hoài Cảnh nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, từng ngón tay luồn vào khe ngón của mình, khẽ cầu xin: “Ta biết sai rồi, Đường Đường đừng giận ta nữa được không?”

Dung Đường cắn răng: ” Ngươi biết cái…”

Y suýt nữa buột miệng chửi thề. Dáng vẻ người này thật sự biết lỗi ở đâu chứ!

Đây là hắn tới xin lỗi hay là cố ý tới giúp Dung Đường nhớ lại!?

Hoang dâm vô độ! Chìm đắm trong mộng mị! Không biết xấu hổ!

Dung Đường tức gần chết, bên tai đỏ bừng, trong mắt đều là ngọn lửa nhỏ.

Y chưa kịp phát hoả, Túc Hoài Cảnh đã nắm tay y đưa lên, để cổ tay Dung Đường chạm vào bên cạnh trán mình, khẽ cọ cọ: “Ta thật sự biết lỗi rồi, Đường Đường phạt ta đi, đừng giận quá mà hại sức khỏe.”

“……”

Dung Đường đột nhiên câm nín. Người trước mặt là đại phản diện trong sách, là hoàng đế tương lai của đất nước này, nhưng giờ lại đứng trước y, không chút gánh nặng, không chút kiêu ngạo, chỉ ngoan ngoãn và rất mực nghe lời, như con thú nhỏ được nuôi trong nhà, dịu dàng cọ cọ đầu trên tay chủ nhân, khẽ nói lời xin tha thứ…

Nhiều lửa giận hơn nữa cũng không phát ra được.

Huống hồ Dung Đường cũng không phải không thoải mái.

Nhưng……

Dung Đường bình tĩnh suy nghĩ, dễ dàng mở miệng nói tha thứ cho hắn, chẳng phải là quá hời cho Túc Tiểu Thất sao? Lỡ lần sau hắn lại như vậy thì làm sao bây giờ?

Dung Đường không nói lời nào, nhưng đại khái đã tiết ra cảm xúc.

Túc Hoài Cảnh cọ cọ một lúc, cảm thấy thỏa mãn đôi chút trống vắng xao động trong lòng mấy ngày qua, nhẹ nhàng chào hàng bản thân lấy thành quả của mình ra: “Đường Đường có muốn đi xem Thịnh Thừa Lệ không?”

Dung Đường vốn đang suy nghĩ làm thế nào để tiếp tục giữ mặt lạnh, nghe vậy liền tìm thấy cơ hội, giọng không tốt nói: “Ta xem gã làm gì?”

Túc Hoài Cảnh: “Ta cố ý giữ mạng gã lại để chờ ngươi trút giận, Đường Đường không đi xem sao?”

Thực ra hắn không muốn Dung Đường nhìn thấy Thịnh Thừa Lệ, nhưng khi mũi kiếm chạm vào tim người đó, Túc Hoài Cảnh vẫn dời đi vài tấc, không để gã chết.

Hắn có chút cố kỵ, sợ Dung Đường vì Thịnh Thừa Lệ mà xuất hiện sơ xuất gì đó.

Dung Đường suy nghĩ một chút, kiêu căng gật đầu: “Vậy được rồi.”

Túc Hoài Cảnh bật cười, sóng vai đi tới bên cạnh y, mười ngón tay nắm chặt, như bạn nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, không giấu được tâm tình tốt.

Đi được vài bước, hắn chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Đường Đường ra ngoài muộn thế này, có đói không, có muốn ăn gì trước khi đến thiên lao không?”

Dung Đường không biết nên đánh giá trình độ nhạy bén của nhân vật phản diện như thế nào.

Thật ra y định ra ngoài ăn chút gì đó, nhưng lý do tiên quyết là vì nửa đêm tỉnh dậy không thấy Túc Hoài Cảnh, cảm thấy bực bội, mà giờ dù vẫn còn chút tức giận, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng đã tan bay đâu mất.

Túc Hoài Cảnh ở bên cạnh y, y thấy bụng không còn đói nữa.

Nhưng lại không thể phản bác quá dễ dàng, nếu không có vẻ y rất mất mặt.

Dung Đường trầm tư vài giây, ra vẻ cao thâm nói: “Thiên lao mùi khó chịu, ăn vào dễ nôn ra, về rồi ăn.”

Trở về hẳn là cũng đói bụng, trong lòng Dung tiểu thế tử tính toán như vậy.

Túc Hoài Cảnh gần như nhìn thấu suy nghĩ của y, mỉm cười, ánh mắt đầy nhẹ nhõm vui vẻ, nhưng miệng lại nói: “Được, nghe lời Đường Đường ca ca.”

Ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra vị ngọt ngào.

Hầu kết Dung Đường lăn nhẹ, mặt không biểu cảm “ừ” một tiếng, nhưng tay đã vô thức nắm chặt tay Túc Hoài Cảnh, dung túng hết mực.

Không còn cách nào khác, y thật sự thích điều này.

Thiên lao vừa bẩn vừa tối, cơ bản đều là tử tù.

Vì Dung Đường nói “bẩn”, Túc Hoài Cảnh liền cho Hành Phong đến dọn dẹp trước, lệnh người quét tước sạch sẽ, đổ vài thùng nước, đã khá sạch nhưng không khí vẫn vương mùi hôi thối.

Sắc mặt Túc Hoài Cảnh hơi tối, tâm tình không tốt lắm, nắm chặt tay Dung Đường càng chặt hơn, hơi thấp giọng nói: ” Xin lỗi.”

Hắn nên quét dọn nơi này sạch sẽ hơn một chút rồi mới để Đường Đường tới.

Dung Đường chỉ tiện miệng nói vậy, những lao tù bẩn hơn cũng không phải y chưa từng tới, nghe vậy liền sửng sốt một giây rồi mới hiểu Túc Hoài Cảnh xin lỗi vì điều gì, một lúc cũng không biết đáp lại gì.

Cũng may rất nhanh đã đến nhà giam của Thịnh Thừa Lệ, Dung Đường nhìn lướt qua một vòng, muốn tìm người.

Túc Hoài Cảnh thấy thế liền hỏi: “Đường Đường đang tìm ai?”

Dung Đường vô thức lắc đầu, không trực tiếp trả lời vấn đề này.

Trong ngục tối, người ngồi trên chiếu rơm trông vô cùng nhếch nhác, gân tay thuận đã bị chặt đứt, mềm nhũn rũ xuống, tóc rối bù. Đứa con của thiên đạo giờ chỉ là tù nhân làm bạn với rắn rết chuột bọ.

Một con rận bò ra từ tóc gã, rơi xuống đất, người ngồi yên lúc này mới có phản ứng, nhấc tay có thể động đậy giế t chết con rận.

Dung Đường lập tức nhíu mày.

Y không thể nói rõ trong lòng đến tột cùng là cảm xúc gì, đối với người trước mặt này, từng có sự bảo vệ, từng có sự hận thù.

Y từng muốn gã chết dưới tay mình, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Thừa Lệ trong thiên lao, Dung Đường chỉ cảm thấy châm chọc.

Tính cả nguyên tác, đây là lần thứ tư Thịnh Thừa Lệ thua dưới tay Túc Hoài Cảnh.

Gã mãi mãi là kẻ bại trận, mãi mãi là tù nhân.

Nhưng một nam chính nhếch nhác như vậy, trước đây Dung Đường chưa từng thấy.

Túc Hoài Cảnh cũng từng chật vật, cũng bị người dùng xiềng xích vàng nhỏ khóa ở Phong Nguyệt lâu, loay hoay thành một đóa hoa mặc cho người ta tới hái, nhưng khi Dung Đường nhìn thấy hắn, trong lòng chấn động chỉ cảm thấy đau lòng phẫn nộ.

Giờ đây, cách một cánh cửa nhà giam nhìn Thịnh Thừa Lệ, không có cảm giác đau lòng, cũng không có sự giận dữ, chỉ còn lại một sự mỉa mai cùng với hờ hững.

Y chỉ nhìn thoáng qua, quay người định rời đi, nhưng người trong ngục bỗng ngẩng đầu lên, một mắt bị móc ra, một mắt mờ đục nhuốm máu, một mắt trống rỗng ghê rợn, nhưng khi nhìn rõ mặt người đến lại nở một nụ cười vừa đáng sợ vừa ngọt ngào, nhẹ giọng nói: ” Tiên sinh đến thăm ta rồi.”

Dung Đường bất giác run nhẹ một cái, bước chân dừng lại, đối diện với gã.

Một tay Thịnh Thừa Lệ chống xuống đất, dường như muốn đứng dậy đối diện với y, nhưng sau vài lần giãy dụa không đứng lên được, mồ hôi rịn ra đầy đầu, đành ngồi lại chỗ cũ, hơi ngẩng đầu nhìn Dung Đường.

Dung Đường buồn bực, quay đầu hỏi Túc Hoài Cảnh: “Gã làm sao vậy?”

Túc Hoài Cảnh: “Trên người bị đóng vài cái đinh, không sao đâu.”

Dung Đường im lặng, sau khi Thịnh Thừa Lệ thở hổn hển, nghiêng đầu, rất nghi hoặc hỏi y: “Là tiên sinh bảo hắn giữ lại một mạng cho ta sao?”

Dung Đường: “Không phải.”

Thịnh Thừa Lệ há miệng “A” một tiếng, suy nghĩ cẩn thận nhẹ giọng nói: “Vậy là Túc đại nhân còn có việc muốn ta làm?”

Túc Hoài Cảnh lạnh lùng nhìn gã, không nói kế hoạch của mình trước mặt Dung Đường, mà Dung Đường cũng không có ý định ôn chuyện lâu với Thịnh Thừa Lệ.

Đơn giản là Túc Hoài Cảnh cho y một cái bậc thang, y liền thuận thế đi xuống, xem như gặp mặt “ đứa con của thiên đạo” lần cuối, quan trọng hơn là muốn xem “thiên đạo” có ở đây không.

Rất tiếc, không thấy ai, vậy thì ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.

Thịnh Thừa Lệ nhìn Túc Hoài Cảnh, lại nhìn Dung Đường, một con mắt đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở trên tay hai người.

Gã im lặng hai giây như phát hiện điều mới lạ, muốn nhướn mày nhưng cơ mặt đau đớn khiến gã không làm được, chỉ cúi đầu buồn bực cười khẽ một lúc, rồi ngẩng lên nhìn Dung Đường trêu tức: “Biểu huynh, trước khi sư phụ đi không nói gì với huynh sao?”

Dung Đường giật mình, trong nháy mắt phản ứng lại, ánh mắt khẽ động đề phòng cảnh giác nhìn về phía Thịnh Thừa Lệ.

Thịnh Thừa Lệ đạt được mục đích ác ý, không nói thêm gì, nằm xuống ngủ rồi lẩm bẩm: “Tiên sinh không đến thăm ta, vậy hãy về đi; Nếu Túc đại nhân còn việc cần ta làm thì để ta nghỉ ngơi một chút.”

Dung Đường đi về phía trước một bước, đối mặt với cửa lao, lạnh giọng hỏi: “Ngươi biết cái gì?”

“Tiên sinh nghiêm khắc quá, trước đây tiên sinh chưa bao giờ nghiêm khắc với ta như vậy.” Thịnh Thừa Lệ oán giận như đang làm nũng, khiến Dung Đường nổi da gà.

Túc Hoài Cảnh rốt cuộc nghe không nổi, lạnh lùng nhìn hai giây, gọi ngục tốt tới: “Cắt đầu lưỡi gã.”

Thịnh Thừa Lệ cả kinh, lập tức xoay người ngồi dậy, gắt gao trừng mắt nhìn Túc Hoài Cảnh, cắn răng nói: ” Ngươi thật sự không cố kỵ hay sao?”

Túc Hoài Cảnh lại hỏi: “Không cắt đầu lưỡi ngươi, ngươi sẽ thành thật nói cho ta biết sao?”

Thịnh Thừa Lệ lập tức á khẩu, hung tợn nhìn chằm chằm Túc Hoài Cảnh, trong mắt chứa oán hận phẫn uất chưa nói.

Túc Hoài Cảnh đợi vài giây, không nhận được câu trả lời, liền kéo Dung Đường quay đi, ngục tốt đã cầm thùng lửa và kéo đi đến.

Dung Đường không biết quyết định của Túc Hoài Cảnh có tính là giải pháp tốt nhất hay không, y chỉ biết là nếu Thịnh Thừa Lệ muốn mượn chuyện này uy hiếp Túc Hoài Cảnh, vậy nhất định là chủ ý sai lầm.

Kết quả mới vừa đi được hai bước, chợt nghe thấy Thịnh Thừa Lệ ở phía sau âm trầm đọc một câu: “Sao Tham xuất hiện ở phương Tây, sao Thương xuất hiện ở phương Đông, con người sống không gặp nhau, di chuyển mãi mãi như sao Tham và sao Thương..”

Dung Đường thoáng dừng bước, thoáng cảm thấy trống trải, Túc Hoài Cảnh thấy thế, kêu cai ngục dừng lại, cúi đầu nhẹ giọng hỏi Dung Đường: “Làm sao vậy?’

Dung Đường vô thức nắm chặt tay, lắc đầu: “Không sao.”

Tuệ Miễn hỏi y còn điều gì muốn hỏi không, Thịnh Thừa Lệ đọc câu thơ “thiên đạo” đã viết trên giấy.

Cho dù Dung Đường không để trong lòng, cũng nên nghi ngờ.

Nó giống như… Một lời nguyền.

Y mím môi, ngẩng đầu nhìn Túc Hoài Cảnh, giống như lơ đãng mà chuyển hướng đề tài: “Đã chọn được ngày làm đại điển đăng cơ chưa?”

Ánh mắt Túc Hoài Cảnh khẽ động, nhận ra y đang che giấu, nhưng vẫn mặc kệ nắm tay Dung Đường đi ra khỏi thiên lao, dịu dàng trả lời: “Chưa, gần đây không có ngày hoàng đạo nào tốt cả, cũng không thể vội vàng quá, có lẽ phải đến tháng sau.”

Vậy là còn non nửa tháng nữa, Dung Đường gật đầu: “Được.”

Túc Hoài Cảnh lúc đầu còn không biết tiếng này của y là cái gì, nhưng sau khi hai người ăn khuya xong, Túc Hoài Cảnh đưa y về ngõ Vĩnh An, do dự ở cửa viện không dám vào, đang định mặt dày mày dạn xin cho hắn ngủ lại, Dung Đường bỗng ngáp, lười biếng phân phó: “Đi lấy nước, ta muốn tắm.”

Túc Hoài Cảnh bối rối một giây: “…?”

Sắc mặt Dung Đường không tốt nhìn hắn: “Nghi hoặc cái gì? Ngươi cũng phải, người bẩn thế này, không tắm đừng lên giường ta.”

Túc Hoài Cảnh: “???”

Hình như Đường Đường uống nhầm thuốc! Còn uống thuốc vào giữa ban đêm!!!

Túc Tiểu Thất không kịp suy nghĩ, sợ Dung Đường đổi ý, lập tức đáp ứng quay đầu đi nấu nước.

Vừa vào bếp, hắn lại nghĩ một lúc, không biết làm sao mà gọi Hành Phong vào: “Đi tìm lão bá bán bánh nguyên tiêu, mua lại công thức.”

Hành Phong: “???”

Ngài… đầu óc không ổn chăng?

Tác giả có lời muốn nói:

Dung Đường: Tiêu rồi, hình như có lời nguyền… ừm, trước hết ngủ cùng Tiểu Thất nhiều hơn chút.

Túc Túc: Hay lắm! Đường Đường bị ta (bíp—) ngốc rồi! (gạch bỏ ing)

Chú thích:”Tham tinh xuất Tây phương, Thương tinh xuất Đông phương, nhân sinh bất tương kiến, động như tham dữ thương.” – Trích từ bài thơ “Tặng Vệ Bát xử sĩ” của Đỗ Phủ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.