Tội Trạng Rỗng

Chương 11



Vòng qua sàn nhảy hỗn loạn rồi đi vào một lối đi bí mật, Cận Chu và Dương Thời Dữ đi đến được khu VIP hoành tráng nhất của quán bar này.

Gian phòng trong khu VIP có đủ cỡ lớn nhỏ, phòng nhỏ thì chỉ chứa được khoảng mười người, thích hợp cho những nhóm ít người đến tụ tập, còn phòng lớn thì có đủ kiểu, có phòng dùng để mở tiệc luôn cũng được.

Sòng bạc giả được xếp vào trong gian phòng lớn nhất ở đây, có thể chứa được khoảng tám sòng bài, bên trong có đến hơn trăm người.

Đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng để vào bên trong, một luồng âm thanh hỗn tạp và mùi thuốc lá xộc thẳng vào mặt, Cận Chu đưa tay phẩy phẩy đi cái mùi mà Dương Thời Dữ không thích kia rồi đưa mắt quét qua một lượt tình huống trong phòng, hỏi đàn em đang đứng canh cửa: “Vương Đại Vinh đâu rồi?”

“Vừa đến đã thua sạch rồi.” Đàn em nói: “Thiếu người ta mấy ngàn, đang ra ngoài lấy tiền, có người bên mình đi theo rồi.”

Không có mặt Cận Chu ở đấy nên đám đàn em cũng không dám manh động, chỉ có thể trông chừng người cho thật kĩ thôi.

Cận Chu gật gật đầu, nếu Vương Đại Vinh đã nợ tiền người khác thì chuyện có người đi theo trông chừng cũng là bình thường, sẽ không làm cho gã nảy sinh nghi ngờ được. Chỉ là bây giờ bắt người ở ngoài luôn thì không tiện lắm nên đành đợi gã quay lại rồi động thủ vậy.

Nhưng bây giờ mà để Vương Đại Vinh đi rút tiền từ cây ATM thì bên phía cảnh sát sẽ biết được hành tung của hắn, vì thế Cận Chu bên này phải tốc chiến tốc thắng mới được.

“Bảo người mau dẫn Vương Đại Vinh về đây đi.” Cận Chu dặn dò một câu rồi đi vào bên trong gian phòng, hòa vào đám người nửa thật nửa giả trong sòng bạc này.

Trong sòng bạc đa số đều là người quen của Cận Chu, ngoài số này ra thì cái sòng bạc giả này cũng thu hút được vài con nghiện cờ bạc đến chơi.

Cận Chu đã từng gặp không ít con nghiện cờ bạc vì đánh bạc mà táng gia bại sản, cuộc sống những người này nghèo khổ đến không thể khổ hơn nhưng họ vẫn cứ chứng nào tật nấy.

Cận Chu cũng đã từng thấy khó hiểu, không lẽ họ thật sự không nhận ra cờ bạc là một cái hố đen không đáy sao? Sau này mới phát hiện thật ra họ chỉ là không muốn thừa nhận bản thân đã chọn nhầm con đường sai lầm mà thôi.

Cận Chu hiểu được những người này nên cậu mới có thể nghĩ ra được cách dụ được Vương Đại Vinh mà ngay cả bên cảnh sát cũng không nghĩ ra được này.

“Anh Cận.” Một người quen đi ngang qua Cận Chu chào hỏi cậu rồi nhiều chuyện đánh giá Dương Thời Dữ đang đi theo sau cậu.

Lúc này Cận Chu mới phản ứng lại kịp, nhìn cái kiểu này là biết chuyện cậu dẫn vợ tới đây chơi đã bị lan truyền đi khắp cái quán bar này rồi. Vốn dĩ lúc đầu cậu cũng không có ý định này nhưng nếu mọi chuyện đã thành ra thế này rồi thì tất nhiên cậu cũng không để cho đám anh em của mình nghĩ mình không có mắt nhìn người được.

Cận Chu thầm tính toán trong lòng, đang nghĩ xem làm sao mới khiến người khác chú ý đến khí chất bất phàm của Dương Thời Dữ được thì nghe thấy Dương Thời Dữ cất giọng hỏi: “Cậu có chắc đây là sòng bạc giả không?”

“Chắc chứ.” Cận Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Dương Thời Dữ: “Bắt được Vương Đại Vinh xong thì sòng bạc này sẽ giải tán ngay.”

“Thế số tiền Vương Đại Vinh thua thì sao?” Dương Thời Dữ hỏi.

“Thì coi như mời mấy anh em ăn khuya thôi.” Tiền của những người khác thì sẽ hoàn về thôi, không có giao dịch tiền bạc gì cả. Nhưng chỉ vì một gã Vương Đại Vinh mà tiêu tốn nhiều như thế nên tất nhiên là Cận Chu cũng phải bỏ tiền khao các anh em một chầu mới được chứ.

“Cận Chu.” Dương Thời Dữ nhíu mày, làm như kiểu không thể chịu được một chút mánh khoé nào: “Cậu làm thế này là không hợp pháp.”

Lúc Cận Chu lên toà cũng đã từng gặp không ít thẩm phán rồi, chỉ là không biết có phải trùng hợp hay không mà cậu chưa từng gặp phải vụ án nào do Dương Thời Dữ thẩm lý.

Dương Thời Dữ là thẩm phán hình sự, chỉ thẩm lý những vụ án hình sự thôi, hơn nữa những vụ án hình sự đa số điều có tình tiết rõ ràng, hầu như là không có khoảng trống nào cho luật sư phát huy khả năng.

Mỗi lần Cận Chu rảnh rỗi đến xem Dương Thời Dữ mở toà, cậu đều tự tưởng tượng nếu như mình là luật sư biện hộ trong phiên toà đó thì cậu sẽ biện hộ thế nào. Nhưng cậu đã xem Dương Thời Dữ thẩm lý biết bao nhiêu vụ án rồi, rất hiếm khi thấy anh tiếp thu ý kiến biện hộ của luật sư.

Đây cũng không phải là thiên hướng chủ quan của thẩm phán, chỉ là trong giai đoạn khởi tố thì bên phía cơ quan kiểm soát cũng đã đưa ra kết quả sơ bộ cho bản án đó rồi, nếu như luật sư muốn lật ngược tình thế thì phải tìm ra được lỗ hổng của bên phía cơ quan kiểm soát, mà chuyện này vốn dĩ là không hề dễ chút nào.

Nhưng tình huống bây giờ không giống thế.

Sự thật của “vụ án” trước mắt này rất phức tạp, không phải chỉ một câu không hợp pháp của Dương Thời Dữ là không hợp pháp thật.

Cận Chu ung dung hỏi Dương Thời Dữ: “Thế thì anh muốn phán tôi tội gì đây hả ngài thẩm phán?”

Dương Thời Dữ lướt nhìn tình huống xung quanh, mày vẫn nhíu chặt nhưng cũng không nói gì thêm.

“Tổ chức đánh bạc sao?” Cận Chu thuận miệng phán cho mình một tội danh: “Nhưng tôi cũng đâu có thu được lợi nhuận nào đâu.”

Nếu như dựng một sòng bạc giả cũng tính là làm trái pháp luật thì chắc là cảnh đánh bạc sẽ không bao giờ xuất hiện trên phim truyền hình nữa mất. Dù là trong nhóm người đến sòng bạc giả này có lẫn vào vài người đến đánh bạc thật thì nếu như đám người này có bị bắt thì cũng chỉ có thể phạt hành chính thôi, không thể cấu thành phạm tội được.

Cận Chu thành thạo mọi chuyện như vậy là bởi vì trong chuyện này có không ít lỗ hổng để biện hộ được, không phải Dương Thời Dữ muốn phán thế nào thì phán.

“Nhưng cậu không trả lại tiền cho Vương Đại Vinh, có thể cấu thành tội danh lừa đảo.” Dương Thời Dữ đáp.

“Có nạn nhân nào đến báo án à?” Cận Chu hỏi.

“Lập án có thể không cần đến nạn nhân.” Dương Thời Dữ nói.

“Không có nạn nhân thì sao điều tra được rõ vụ án đây?” Tốc độ nói chuyện của Cận Chu càng ngày càng nhanh, một cảm giác hưng phấn không rõ nhảy vọt lên trong đầu cậu.

Cái cảm giác đó như khiến cho người ta đắm chìm vào, cậu chưa từng cảm thấy như thế bao giờ khi biện hộ với những thẩm phán khác trên toà. Cậu bắt đầu thầm mong chờ Dương Thời Dữ nói tiếp, nói đến khi cậu cứng họng, phán cho cậu một tội danh thật nặng, tống cậu vào tù chung thân luôn…

Nhưng Dương Thời Dữ lại trầm mặc không nói gì, bởi vì mọi thứ đều giống như lời Cận Chu nói, số tiền Vương Đại Vinh thua còn chưa rõ, tất cả những thứ kia đều chỉ là nói suông mà thôi.

“Bắt được người xong thì trả lại tiền cho hắn đi.” Dương Thời Dữ không muốn tranh luận với Cận Chu nữa: “Cậu là luật sư, đừng có suốt ngày nghĩ trò lách luật nữa.”

Một màn toà án play vừa mới bắt đầu thì thẩm phán đã bỏ ngang không chơi nữa, cảm giác hưng phấn cũng tụt xuống hẳn, chẳng qua Cận Chu cũng chỉ mất hứng trong giây lát thôi, cậu lại vui vẻ cong môi, nhìn Dương Thời Dữ nói: “Anh biết tôi là luật sư à.”

Đây là lần đầu tiên Cận Chu nghe thấy Dương Thời Dữ chính miệng thừa nhận cậu là một luật sư.

Quan hệ giữa người với người đúng là kì diệu thật.

Hai người đã lâu rồi không liên lạc qua WeChat, chỉ có thể biết được tình hình của đối phương qua những bài viết trên tường nhà, kiểu quen biết như là “Tôi đăng status thì cũng ngầm biết là anh cũng đã biết được.” Thế này thì cũng bình thường thôi, nhưng khi đối phương đích thân nói mình biết rõ thì mới gọi là thật sự có biết đến.

Dương Thời Dữ vẫn luôn tỏ vẻ thờ ơ với Cận Chu, Cận Chu cũng chỉ đành tự mặc nhận là Dương Thời Dữ biết cậu làm luật sư.

Nhưng dù cậu có ngầm mặc nhận chuyện đó đến khoảng chín chín phẩy chín phần trăm đi nữa thì cảm giác nghe được chính miệng Dương Thời Dữ nói vẫn rất khác.

Bây giờ đơn phương mặc nhận trở thành cả hai cùng mặc nhận, cuối cùng Cận Chu cũng có thể chắc chắn rằng trong một khoảnh khắc nào đó, hoặc là nhiều khoảnh khắc mà cậu không biết được, cậu đã từng xuất hiện qua trong suy nghĩ của Dương Thời Dữ.

“Tôi cũng không bị mù.” Ánh mắt của Dương Thời Dữ lướt qua đuôi mắt của Cận Chu, nơi đó không biết từ bao giờ đã cong tít cả lên.

“Đúng rồi, anh thấy tôi mà.” Cận Chu cười nói: “Nhưng không phải trước kia anh vẫn bảo tôi là mấy đứa lưu manh à?”

“Nếu như cậu làm luật sư chỉ để tìm ra lỗ hổng trong bộ luật để lách luật…” Dương Thời Dữ nói: “Thế thì cậu cũng không khác lưu manh gì mấy.”

Luật sư cũng được mà lưu manh cũng chả sao, dù sao bản thân của Cận Chu cũng không quan tâm. Cậu chỉ bình thản khoác tay qua vai Dương Thời Dữ, nửa người giống như không có xương dựa hết lên người Dương Thời Dữ: “Đừng có làm nghiêm trọng quá thế ngài thẩm phán Dương ạ, đi thôi, tôi dẫn anh đi chơi hai ván nhé.”

Bên cạnh hai người có một sòng tài xỉu, Cận Chu ôm vai Dương Thời Dữ kéo anh qua đó. Đàn em đang ngồi trên ghế lập tức nhường chỗ cho cậu, chẳng qua Cận Chu lại ấn người đó lại, chỉ cầm con chip trên bàn lên, hỏi Dương Thời Dữ: “Đặt bên nào?”

Con chip mỏng manh lăn tới lăn lui trên ngón tay của Cận Chu, cậu như đang biểu diễn tạp kỹ vậy, động tác rất thành thục.

Dương Thời Dữ rũ mắt xuống, nhìn những ngón tay điêu luyện kia, nhíu mày hỏi: “Cậu thường chơi những thứ này à?”

“Chơi chứ.” Cận Chu thuận miệng nói: “Đánh bạc với mai thuý cái nào cũng chơi tất.”

Đôi mắt rũ xuống của Dương Thời Dữ bỗng chuyển sang gương mặt của Cận Chu, lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như không tin được những thứ khó tin này. Cận Chu bị vẻ mặt kia của Dương Thời Dữ chọc cười, phì cười một tiếng: “Tôi nói gì thì anh tin đó à, sao anh làm được thẩm phán hay vậy?”

Lời vừa dứt đã thấy bên gáy truyền đến một cơn đau nhói. Cậu vẫn đang treo cả người lên người Dương Thời Dữ, ai ngờ đối phương lại xách gáy cậu lên như xách một con mèo vậy.

“Ê, nhẹ chút nhẹ chút, đám anh em của tôi còn đang nhìn đó!” Cận Chu nhăn mặt đứng thẳng lại, nhỏ giọng nói: “Anh chừa cho tôi chút mặt mũi đi!”

Hổ Tử đã hiểu lầm rồi, không thể để thêm đứa nào hiểu lầm cậu được nữa.

Nhưng Dương Thời Dữ cũng không buông Cận Chu ra, tay càng tăng thêm lực, bẻ đầu của cậu qua một bên, trầm giọng nói: “Là Vương Đại Vinh.”

Cận Chu thuận theo tầm mắt của Dương Thời Dữ thấy một bóng người gầy gò đi vào trong gian phòng, là một người đàn ông trung niên vẻ mặt gian xảo, đang nhòm ngó khắp nơi đánh giá tình huống của sòng bạc.

Cận Chu không khỏi cảm thấy sửng sốt, trước kia cậu chỉ mới nhìn thấy Vương Đại Vinh một lần, còn là trong phiên toà xử lý vụ án tai nạn của cha mẹ mình.

Vương Đại Vinh bị viên cảnh sát dẫn vào toà, vừa mới mở miệng đã bắt đầu rơi nước mắt lã chã, biểu đạt sự hối lỗi của mình với gia đình của Cận Chu.

Mới đầu Cận Chu cũng không hiểu được tại sao Vương Đại Vinh đụng chết hai người nhà cậu mà lại chỉ ngồi tù có sáu năm.

Thẩm phán phụ trách vụ án đó cũng thông cảm cho tâm trạng của cậu nên còn cố ý giải thích với cậu là vì vi phạm giao thông đa số đều là do bất cẩn, rất ít trường hợp là sắp xếp chủ quan, khác biệt rất lớn so với tội cố ý giết người.

Cận Chu quả thật cũng không cảm nhận được Vương Đại Vinh có ác ý gì với gia đình cậu, vẫn luôn cho rằng năm đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Vương Đại Vinh trầm mê trong thú vui cờ bạc ở đây, cậu chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bao phủ khắp cơ thể cậu, luồng khí lạnh này chính là ác ý của cậu đối với Vương Đại Vinh.

“… Cận Chu… Cận Chu!”

Giọng của Dương Thời Dữ mạnh mẽ kéo suy nghĩ của Cận Chu quay lại hiện thực, cậu vứt con chip trong tay mình xuống, ra hiệu với đám anh em xung quanh, hất cằm lên: “Bắt người.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.