Tội Trạng Rỗng

Chương 15



Chủ đề đổi quá nhanh khiến Dương Thời Dữ ngây người ra một lúc rồi mới vuốt nhẹ hàng chân mày đang nhăn lại, nhàn nhạt hỏi ngược: “Nhà của cậu không ngăn nắp sao?”

Nếu như là hồi chín năm trước thì phòng của Cận Chu đúng thật là không hề ngăn nắp chút nào.

Quần áo và tất vứt tứ tung khắp trên giường, mô hình và tập sách để lộn xộn thành một đống, bàn học có khi bừa bộn đến mức không có chỗ trống nào để ngồi học luôn, toàn là do Dương Thời Dữ dọn dẹp giúp Cận Chu.

Mỗi lần Dương Thời Dữ giúp Cận Chu dọn phòng, cậu sẽ lười biếng nằm ì ra trên giường, nhìn Dương Thời Dữ nói: “Thầy Tiểu Dương này, anh đảm đang ghê ấy.”

Dương Thời Dữ mỗi lần như thế sẽ bảo Cận Chu là: “Em phải tự học cách dọn dẹp đi.”

Mấy năm đầu mới tự sống một mình, trong nhà của Cận Chu lộn xộn như một cái chuồng heo vậy, quần áo có khi để cả tuần cũng không thèm giặt.

Nhưng trong cuộc sống có rất nhiều chuyện thay đổi từ lúc nào mà ngay cả bản thân mình cũng không rõ, bỗng dưng không còn thích chơi game nữa, bỗng dưng chăm học hơn, bỗng dưng học được cách tự dọn dẹp phòng, bỗng dưng trưởng thành hơn.

Cận Chu năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, sống một mình chín năm, khả năng tự làm việc nhà đỉnh khỏi phải bàn, trừ hút thuốc, nhậu nhẹt ra thì không có thói quen xấu nào.

“Nhà của tôi rất ngăn nắp nhé.” Cận Chu đáp, “Không tin thì anh cứ qua nhìn thử đi.”

Dương Thời Dữ rõ ràng là không tin: “Thế chăn của cậu đã gấp chưa?”

Ựa, chịu, đúng là một nhát xuyên tim luôn.

Chăn là cái thứ duy nhất mà Cận Chu không bao giờ gấp, hôm nào mà ngủ ngon ấy thì sẽ thuận tay kéo lại mấy phát cho ngay, còn mà ngủ không ngon thì càng miễn bàn đến việc gấp chăn.

Tối qua cậu đã trằn trọc vì Dương Thời Dữ cả đêm nên hôm nay cái chăn đó đang trong trạng thái lộn xộn thành một đống.

“Gấp rồi nhé.” Cận Chu nói dối không chớp mắt: “Sao nào, anh muốn qua ngủ lại hả?”

Dương Thời Dữ liếc đồng hồ trên tường một cái, đứng dậy đi về phía cửa: “Cậu đi được rồi đó.”

Nước còn chưa uống được hai ngụm đã bị đuổi khỏi nhà, Cận Chu ngược lại cũng không ăn vạ mà đứng dậy đi theo sau Dương Thời Dữ, chẳng qua vừa mới đi đến trước cửa thì cậu bỗng dưng đi nhanh về phía trước, ôm chầm lấy eo của Dương Thời Dữ từ phía sau.

… Mới nãy vừa bị khăn tắm chơi cho một vố đau quá nên bây giờ câu phải nghĩ cách an ủi con tim tổn thương của mình mới được.

… Thôi được rồi, không nhảm nữa, cậu vừa mới bước vào cửa là đã bắt đầu nhăm nhe cái eo của Dương Thời Dữ rồi.

“Thầy Tiểu Dương ơi,” Cận Chu nghiêng nghiêng đầu, cắn cắn dây chống trượt sau tai của Dương Thời Dữ, nhẹ giọng nói: “Tối nay ngủ chung với em đi.”

Lưng của Dương Thời Dữ cứng đờ tại chỗ, bị dê một cú lớn thế này mà không phản ứng lại chút nào.

Từ góc độ của Cận Chu có thể thấy Dương Thời Dữ đang ngạc nhiên trừng to mắt nhìn về phía trước, cặp mi dài khẽ rung động sau lớp kính mắt.

Thật ra câu này cũng không phải do Cận Chu não nhảy số thốt ra được đâu, dù sao thì cậu cũng chưa từng nói câu này với mấy cục cưng của mình mà.

Vẫn là vào mùa xuân của năm lớp mười hai đó, Dương Thời Dữ ở lại nhà của Cận Chu ăn cơm tất niên, bố mẹ Cận Chu giữ anh lại ngủ qua đêm, Cận Chu cũng kéo áo anh rồi nói: “Thầy Tiểu Dương ơi, tối nay ngủ chung với em đi.”

Cũng trong cái đêm đó, trong tiếng pháo hoa chào đón năm mới đến, Cận Chu lần đầu tiên cảm nhận được sự rung động khác thường với Dương Thời Dữ.

Cũng cùng một câu nói đó nhưng không còn ngây thơ thoải mái như khi đó nữa mà lại tăng thêm một chút sắ.c tình.

Cằm của Cận Chu lại cọ cọ lên trước một chút, mùi sữa tắm thơm ngát như một chất xúc tác nào đó, thôi thúc cậu cả gan làm ra những chuyện mà năm đó cậu đã không dám làm.

Xốc vạt áo thun của anh lên, lòng bàn tay chạm được cơ bụng ấm áp kia, bắp thịt của Dương Thời Dữ căng cứng lại trong chốc lát. Dương Thời Dữ lập tức hơi nghiêng cằm qua.

Đôi mắt mới vừa tràn ngập sự kinh ngạc giờ đây đã bắt đầu nổi lên một chút sát khí, lạnh lùng nhìn xuyên qua cặp kính màu vàng kia. Dương Thời Dữ không hổ là thẩm phán công chính nghiêm minh, tất cả những hành vi thấp kém thế này đúng là không vừa mắt anh thật.

Cận Chu đã sớm chuẩn bị tâm lý xong rồi, nhân lúc Dương Thời Dữ còn chưa phát rồ lên thì cậu nhanh chóng phủi mông chuồn đi mất, chỉ để lại một bóng lưng trông có vẻ ngầu: “Ngủ ngon nha ngài thẩm phán Dương.”

Đêm nay Cận Chu ngủ ngon chưa từng thấy, hôm sau rời giường thật hiếm hoi mà gấp cái chăn của mình lại thật gọn gàng.

Lúc cậu đến tiệm sửa xe thì đã gần trưa rồi, Tiểu Vũ còn đang bận làm việc, trông có vẻ vui lắm, còn đang ngâm nga hát gì đó.

Cận Chu thấy hơi lạ lạ: “Có gì vui hả?”

“À, anh Cận.” Tiểu Vũ hớn hở bảo: “Em với bạn gái làm lành rồi.”

Cận Chu: “…” Mẹ nó mày trả lại tiền bia cho anh ngay.

“Cuối cùng em cũng đúc kết được rồi,” Tiểu Vũ tiếp tục sửa xe: “Bạn gái là phải dỗ dành mới được, dù có giận hay không thì cứ dỗ trước rồi tính sau.”

“Thế hả?” Cận Chu sờ sờ cằm ra vẻ suy tư: “Thế thì đúng là đàn ông với phụ nữ khác nhau thật, đàn ông chả thèm mấy lời ngọt ngào đấy đâu.”

Đến chiều trong tiệm lại rảnh rỗi chả có gì làm, Cận Chu đã nhờ Lưu Vĩnh Xương thăm dò chuyện của anh Oai, rồi lại bảo Tôn Nghĩa giúp điều tra chuyện bạn gái của Vương Đại Vinh, kế đó cả chiều hôm ấy lại bận chuẩn bị tư liệu lập án cho La Tuyết Tình, bận tới không rảnh nghỉ tay.

Mãi đến chập tối, Tiểu Vũ qua hỏi cậu ăn tối thế nào, lúc này Cận Chu mới dời mắt khỏi đống tài liệu trong tay mình, đứng dậy duỗi người một cái, quyết định đi đến đường bên cạnh mua hai phần bún thịt dê mang về, nhân tiện ra ngoài đi dạo một lúc luôn.

Nhưng mà vừa mới ra khỏi tiệm sửa xe không được bao lâu Cận Chu đã gặp được người quen trên đường – Nhậm Văn Lệ. Chỉ thấy Nhậm Văn Lệ đang dẫn theo mấy người mặc thường phục, cầm một bức ảnh đi từng nhà hỏi thăm chuyện gì đó.

Cận Chu chủ động đi qua chào hỏi: “Cảnh sát Nhậm, đang làm gì đấy?”

Nhậm Văn Lệ cũng không giấu diếm tấm ảnh trong tay, Cận Chu liếc nhìn một cái, là một cái gái trẻ có gương mặt khá đại chúng.

“Phá án đó.” Nhậm Văn Lệ thở hắt một hơi, bảo cấp dưới tiếp tục đi hỏi thăm rồi đưa tấm ảnh cho Cận Chu: “Có quen người này không?”

Cận Chu nghiêng đầu quan sát thật kĩ một lúc, lắc đầu: “Không quen.”

“Đây là nạn nhân của vụ án ở chung cư.” Nhậm Văn Lệ nói: “Trước đó làm ở một cửa hàng tiện ích gần đây.”

Vụ án này cũng có chút dây mơ rễ má với Cận Chu nên cậu cũng hơi hiếu kì: “Không phải do bạn trai hay chồng gì đó của cô ấy gây án à?”

Lúc trước khi đứng hóng chuyện ở ngoài dãy phân cách, Cận Chu đã từng nghe nói nạn nhân là một bà mẹ đơn thân. Những vụ án thế này thường là do mâu thuẫn trong gia đình, hung thủ hơn phân nửa là chồng hoặc là tình nhân của nạn nhân.

“Không phải, chồng trước của cô ấy không sống ở thành phố này, cô ấy cũng không có bạn trai.” Nhậm Văn Lệ đáp: “Đã hỏi thăm đồng nghiệp của cô ấy rồi, cũng không gây hấn với ai.”

Những vụ án giết người ngoài đời thế này đa số đều không phức tạp lắm, đầu tiên là phải điều tra những người xung quanh nạn nhân, từng chút từng chút suy ra động cơ rồi thì sẽ bắt được hung thủ nhanh thôi. Nhưng nếu như không điều tra được động cơ giết người thì vụ án đó sẽ rất khó giải quyết.

“Người thân này nọ thì sao?” Cận Chu lại hỏi.

“Tra hết rồi, mối quan hệ xung quanh của cô ấy khá đơn giản, thật sự không tìm thấy được chút manh mối nào.” Nhậm Văn Lệ nhắc đến là lại bắt đầu thấy đau đầu, thở dài một hơi.

“Thế có khi là do kích động quá dẫn đến giết người.” Cận Chu nói: “Ví dụ như là trộm vào nhà phá khoá này nọ…”

Nói đến đây Cận Chu chợt nhớ hình như cậu từng đánh lạc hướng suy nghĩ của Nhậm Văn Lệ, bảo Dương Thời Dữ mặc nguyên một bộ đồ đen kia là trộm vặt. Vì để mọi chuyện không trở nên phức tạp hơn nên cậu đã chủ động dừng chủ đề này lại, ai ngờ Nhậm Văn Lệ lại trực tiếp phản bác cậu.

“Không đâu.” Nhậm Văn Lệ nói: “Hung thủ đã lên kế hoạch từ trước, tự đem theo hung khí đến. Cụ thể thì không nói nhiều hơn cho cậu biết được nữa, nói chung là vụ án này không đơn giản thế đâu.”

Hung thủ đã lên kế hoạch từ trước, điều tra cả một vòng rồi mà vẫn chưa tra ra được động cơ, thế thì hơi kỳ lạ thật.

Những vụ án mạng khó phá thế này thường là bị kẹt ở đoạn thu thập chứng cứ. Có lúc thậm chí đã bắt được nghi phạm luôn rồi nhưng đến lúc thẩm vấn trên tòa vì không có đủ chứng cứ nên cuối cùng nghi phạm vẫn được phán vô tội rồi thả ra.

Nhưng vụ án mà vừa bắt đầu, ngay cả động cơ cũng không tra ra được thế này thì rất hiếm thấy.

Cận Chu chỉ nghĩ qua loa một chút thôi, dù sao cậu cũng chỉ là một người ngoài cuộc, có muốn cũng không giúp được gì. Chẳng qua nếu đã gặp được Nhậm Văn Lệ rồi thì tất nhiên cậu sẽ không bỏ qua cơ hội hỏi thăm tình hình này, bèn nói: “À đúng rồi, Vương Đại Vinh và bạn gái gã có khai ra gì không?”

Cậu cũng không mong Nhậm Văn Lệ sẽ trả lời thật, chỉ là muốn xem thử phản ứng của cô xem có thu hoạch được chút tin tức gì không.

Thế mà Nhậm Văn Lệ lại tỏ vẻ khó hiểu nhìn cậu hỏi: “Khai ra cái gì cơ? Người còn chưa bắt được nữa mà.”

Cận Chu sửng sốt: “Mấy người chưa bắt được Vương Đại Vinh á?”

“Chưa.” Nhậm Văn Lệ đánh giá Cận Chu một chút, “Sao cái gì cậu cũng biết vậy, còn biết chúng tôi đang điều tra bạn gái của Vương Đại Vinh nữa?”

“Tôi nghe nói thẩm phán Dương đích thân đến nhà giam phía Nam.” Từ nghe nói này có rất nhiều cách hiểu, nếu Dương Thời Dữ đã công khai đến nhà giam rồi thì Cận Chu biết được cũng không có gì lạ lắm.

“Đúng, vụ án cưỡng gian kia khá thu hút sự chú ý của dư luận nên thẩm phán Dương muốn nhanh chóng đưa ra phán quyết, cứ bị bên này dây dưa mãi cũng không hay.” Nhậm Văn Lệ nói xong lại khuyên Cận Chu, “Tôi đã nói cậu cứ yên tâm đi, thẩm phán người ta còn vội hơn cậu nữa kìa, trước sau gì cũng sẽ tra rõ mọi chuyện cho cậu thôi.”

Cận Chu ngoài miệng đáp ứng cô nhưng vừa mới tạm biệt Nhậm Văn Lệ xong đã xoay người đi về tiểu khu của Dương Thời Dữ.

Hôm đó lúc cậu báo cảnh sát đã nói là trong hẻm có người đánh nhau, theo lý mà nói thì cảnh sát sẽ đến trong khoảng năm phút thôi.

Nhưng Nhậm Văn Lệ lại nói là Vương Đại Vinh vẫn chưa bị bắt, thế thì chỉ có khả năng trước khi cảnh sát đến Vương Đại Vinh đã không còn ở trong hẻm nữa rồi. Cảnh sát chắc là nghĩ rằng đám người đánh nhau đã chuồn đi hết, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện nên cũng không điều tra sâu làm gì.

Chỉ trong vòng năm phút, Cận Chu không tin sát thủ sẽ trùng hợp xuất hiện rồi bắt Vương Đại Vinh đi như thế.

Thế thì người biết Vương Đại Vinh ở đó trừ cậu ra thì chỉ còn lại một người – Dương Thời Dữ.

Dương Thời Dữ vốn dĩ đã muốn hành động riêng lẻ, quay về nơi đó lần nữa chắc là bắt Vương Đại Vinh đi tra hỏi riêng.

Lại đi đến trước cửa nhà của Dương Thời Dữ, Cận Chu đập “rầm rầm” lên cánh cửa nhưng mãi một lúc lâu sau trong nhà cũng không có tiếng đáp lại.

Xem giờ thử thì mới có sáu giờ hơn, chắc Dương Thời Dữ vẫn còn đang tăng ca ở toà.

Cận Chu đứng đợi chán quá nên nhìn thử cái ổ khoá điện tử kia, chợt nảy ra ý tưởng, nhập thử sinh nhật của Dương Thời Dữ vào – thật ra cậu cũng không muốn phá cửa vào nhà đâu, chỉ đơn thuần muốn kiếm chuyện gì giết thời gian một chút thôi.

31/12, nam Ma Kết hướng nội. Cửa nhà không mở được, đúng như trong dự đoán của Cận Chu.

Dương Thời Dữ mà đặt mật khẩu đơn giản thế này thì Cận Chu mới khinh bỉ anh ấy.

Thế thì anh còn ngày gì nữa nhỉ?

Cận Chu suy nghĩ một lúc rồi lại nhập ngày Dương Thời Dữ chính thức làm thẩm phán vào, nhưng cánh cửa vẫn cứ im lìm như thế không phản ứng gì.

Mật khẩu cũng không nhất thiết phải là một ngày đặc biệt nào đó nhưng Cận Chu cũng không nghĩ được gì khác, cậu bèn nhập thử một ngày xem như là đặc biệt nhất với cậu – Ngày giỗ bố mẹ cậu.

Một tiếng “Tít” vang lên, cánh cửa bất ngờ mở ra.

Cận Chu sửng sốt một lúc, cậu chưa từng nghĩ mình thế mà lại mở được cửa nhà của Dương Thời Dữ.

Sau khi lấy lại tinh thần cậu không khỏi cảm thấy buồn cười, cái người Dương Thời Dữ suốt ngày cứ trưng cái bộ mặt lạnh lùng như pho tượng ấy khiến không ai biết được anh đang suy nghĩ gì, thế mà lại mất công anh để ý đến chuyện này đó ha?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.