Liệp Hung Kí - Nhạc Dũng

Chương 33: Cá Mặn Trở Mình



Trưa ngày thứ 2 từ cục công an trở về, Trần Mao Thịnh đang bận rộn chuyện trong cửa hàng, bỗng thấy 2 cảnh sát từ bên đường đối diện đi về phía cửa hàng anh, nhìn kĩ, là Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì. Trong lòng anh ta thấp thỏm. Hai cảnh sát đến trước cửa hàng anh, mua 2 chai nước suối, uống ừng ực mấy ngụm, sau đó Phương Khả Kì hỏi anh: “Trần Mao Thịnh, hai hôm nay có thấy Hầu Tường không?”
Trần Mao Thịnh lắc đầu nói: “Không có. Tôi biết cậu ta ở chỗ mấy anh là người treo số, nếu thấy cậu ta, chắc chắn sẽ thông báo mấy anh. Phải rồi, tôi biết nhà cậu ấy ở đâu, có cần tôi dẫn các anh đến nhà cậu ta hỏi thăm tình hình không?”
Âu Dương Nhược nói: “Chúng tôi đi qua nhà cậu ta rồi. Người nhà cậu ta cũng không biết cậu ta chạy đi đâu rồi, người trong nhà gần như mặc kệ chuyện của cậu ta, vả lại cậu ta như vậy, người nhà muốn quản cũng không quản được.” “Có một chuyện tôi luôn cảm thấy rất lạ.” Trần Mao Thịnh do dự nói: “Hầu Tường này, tuy ngày thường trông hơi mất bình thường, nhưng cũng không giống kẻ điên bạo lực cầm dao giết người?”
“Cái này liên quan đến động cơ giết người của cậu ta rồi.” Âu Dương Nhược nói: “Qua điều tra chúng tôi phát hiện, Châu Quảng Minh trông hơi giống vị phụ huynh của cô nữ sinh đã từng phản đối Hầu Tường qua lại với con gái ông ta, cho nên cảnh sát nghi ngờ Hầu Tường trong lúc tâm thần rối loạn, xem Châu Quảng Minh là kẻ thù đã chia cắt mình và người yêu đầu, cho nên mới ra tay giết người.” Trần Mao Thịnh ngây người nói: “Châu Quảng Minh đó chẳng phải chết oan rồi sao?”
Âu Dương Nhược nói: “Đây chỉ là suy luận hiện tại của cảnh sát, tình hình cụ thể vẫn phải chờ sau khi tìm thấy Hầu Tường mới có thể làm rõ. Nhưng cậu ta bị bệnh tâm thần phân liệt, thuộc về người không có năng lực dân sự, cho dù bắt được, cuối cùng cũng chỉ có thể nhốt cậu ta vào bệnh viện tâm thần, không thể yêu cầu cậu ta chịu trách nhiệm hình sự.”
Trần Mao Thịnh không nhịn được nói: “Vậy cũng rẻ cho tên này quá rồi?” Phương Khả Kì trừng ông nói: “Đây không phải chuyện anh nên lo. Nói chung, một khi anh phát hiện hành tung của cậu ta, lập tức gọi điện báo cảnh sát là được.” Trần Mao Thịnh từng chịu thiệt ở cục công an, bây giờ anh ta vẫn còn hơi sợ, rụt cổ nói: “Tôi biết rồi, cảnh sát, nhìn thấy tên điên đó, tôi sẽ gọi điện cho các anh ngay.”
Lúc tối, Trần Mao Thịnh đang chán chường nằm trên giường, trong tay vừa xem clip kích tình mình quay lén của Anny và Hầu Tường, trong lòng thầm nghĩ, sau khi Hầu Tường tên điên này giết người, rốt cuộc sẽ trốn đi đâu chứ? Sở dĩ cậu ta lấy dao đâm chết Châu Quảng Minh, chẳng lẽ thật sự là vì Châu Quảng Minh trông giống ba của nữ sinh đó sao? Hay còn ẩn tình khác?
Khi anh nhìn thấy đoạn clip Hầu Tường kích động xông vào trong bếp, lấy một cây dao sát khí đằng đằng chạy ra, trong đầu bỗng thoáng qua một ý nghĩ, từ trên giường ngồi bật dậy. Anh cảm thấy hình như cuối cùng mình cũng đã hiểu đầu đuôi vụ án mạng của Châu Quảng Minh rồi, thì ra hung thủ thật sự giết chết ông ta không phải Hầu Tường, mà là Anny. Sở dĩ Anny gã cho Châu Quảng Minh, hoàn toàn là nhằm vào tài sản của ông ta.
Sau khi hai người kết hôn, Anny muốn có được toàn bộ tài sản của Châu Quảng Minh, cách trực tiếp nhất, chính là giết Châu Quảng Minh. Đương nhiên, để đảm bảo an toàn, cô ta không thể đích thân ra tay. Lúc này cô ta nhớ đến Hầu Tường hay quanh quẩn trước cửa tiểu khu, nghĩ đến tên điên vì phạm hoa si mà lấy dao chém người này.
Do đó Anny không tiếc dùng cơ thể mình đi dụ dỗ Hầu Tường, để hắn si cuồng vì mình. Sau đó vào lúc thích hợp nói với cậu ta, Châu Quảng Minh là chồng của cô, tuy mình thích Hầu Tường nhưng không thể ở cùng cậu, Hầu Tường bỗng phát bệnh hoa si, lập tức cầm dao, muốn đi tìm Châu Quảng Minh. Đương nhiên, đây chỉ là Anny đang thăm dò cậu ta.
Ngày thứ 2, Anny gọi điện bảo Châu Quảng Minh về nhà. Lúc tối, cô cố ý dắt tay ông ta đi dạo ngoài tiểu khu, còn giả vờ ra vẻ vợ chồng ân ái mật ngọt, đồng thời cố ý để Hầu Tường trông chừng ở cửa tiểu khu nhìn thấy. Cảnh này, đối với Hầu Tường đả kích quá lớn. Cậu ta đầu óc đơn giản, một lòng chỉ muốn có được toàn bộ tình yêu của chị Anny, tuyệt đối không cho phép người đàn ông khác chia sẻ cùng một người đàn bà với mình. Nên giống như lúc trước manh động đi chém phụ huynh của nữ sinh đó, cậu cầm một cây dao trái cây, trèo tường vào Trung Cảnh Hào Đình, chờ ở cửa bãi đậu xe, chờ lúc Châu Quảng Minh đến lấy xe, bỗng xông lên, đâm điên cuồng lên ngực ông ta.
Sau khi giết người, có lẽ cậu ta cảm thấy sợ hãi, cũng có thể là được Anny chỉ dẫn, cậu ta tìm nơi kín đáo trốn đi.. Sau khi hiểu được huyền cơ ẩn giấu trong vụ án này, Trần Mao Thịnh lập tức tìm ra danh thiếp của Âu Dương Nhược, lấy điện thoại đang định gọi số trên đó, lại dừng lại. Anh ta bỗng nhớ ra một vấn đề, mình gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát hỗ trợ bắt Anny lại, hình như cũng không có lợi ích thật tế gì, vả lại chuyện anh ta quay lén riêng tư của người ta cũng sẽ bị lộ, nói không chừng còn vì vậy mà bị cảnh sát truy cứu. Vậy chẳng phải ôm đá ném chân mình sao?
Nghĩ đến đây, anh ta lại do dự bỏ điện thoại xuống. Nhưng nếu không đem mấy chứng cứ này giao cho cảnh sát, vậy lại có thể làm thế nào? Anh ta ngồi trên giường, lẩm bẩm nói: “Không biết mình đem mấy cái clip này cho Anny xem, cô ta sẽ có phản ứng gì?” Lật qua lật lại nghĩ cả đêm, lúc trời sáng, Trần Mao Thịnh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bản thân vốn có 2 cơ hội có thể kiếm số tiền lớn trên người Châu Quảng Minh và Anny, đều bỏ lỡ rồi, lần này nhất định phải lợi dụng cơ hội này, làm một vụ làm ăn lớn. Phải đó, quả thật là vụ làm ăn lớn.
Anh ta ngay cả bữa sáng cũng không ăn, đã vội chạy đến cửa hàng điện thoại, mua 2 cái thẻ nhớ điện thoại, sao chép video trong điện thoại thành 2 phần, chia ra giấu ở hai chỗ khác trong nhà. Sau đó, anh ta mang điện thoại đi về phía Trung Cảnh Hào Đình. Từ sau khi xảy ra vụ án mạng Châu Quảng Minh, bảo vệ trông cửa ở tiểu khu tăng cường, người ngoài nếu không có sự dẫn dắt của chủ hộ, nghiêm cấm vào trong. Nhưng Trần Mao Thịnh cũng xem như là người quen với bảo vệ tiểu khu, anh ta khiêng một cái thùng giấy nước suối trên vai nói: “Anny của tòa D nhà 307 bảo tôi mang một thùng nước lên.” Bảo vệ không hỏi nhiều đã cho anh vào rồi.
Sau khi vào tiểu khu, Trần Mao Thịnh tìm chỗ không người vứt thùng giấy đi, ngồi thang máy đến tòa D lầu 3, tìm thấy nhà 307, nhấn chuông cửa. Trong phòng truyền ra tiếng của Anny hỏi: “Ai vậy?” Trần Mao Thịnh không nói chuyện, tiếp tục nhấn chuông. Anny cảm thấy hơi lạ, đến chỗ mắt mèo nhìn ra ngoài, nhận ra là chủ cửa hàng nhỏ ở trước cửa tiểu khu nên hỏi: “Có chuyện gì?” Trần Mao Thịnh: “Cô Anny, tôi có chuyện tìm cô, cô mở cửa trước đi.”
Anny không mở cửa, mà cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì? Anh ở ngoài nói đi.” Trần Mao Thịnh thấy cô có tính cảnh giác cao như vậy, không dùng chiêu chắc cô ta sẽ không mở cửa nên nói: “Tôi biết Hầu Tường hung thủ giết chết chồng cô trốn ở đâu rồi.” “Thật sao?” chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Anny ứng tiếng mở cửa hỏi anh ta: “Cậu ta ở đâu?”
Trần Mao Thịnh lách người, từ bên cạnh cô chen vào trong cửa, trở tay khóa trái cửa, dang hai tay ra nói: “Ngại quá, tôi lừa cô đó, thật ra tôi vốn không biết tên điên đó trốn đi đâu rồi.” Anny trầm mặc, giống như ý thức được người đến không thiện, giận dữ nói: “Vậy anh đến nhà tôi làm gì? Mau cút ra cho tôi, nếu không tôi gọi bảo vệ!”
“Mỹ nữ, đừng giận dữ vậy chứ! Lần trước chẳng phải cô còn nói tôi là người tốt sao?” Trần Mao Thịnh cười nói, “Cô yên tâm, tôi tìm cô không có ý gì khác, chỉ là muốn mời cô xem một thứ, chờ cô xem xong, tôi lập tức đi ngay.”
Anny ngây ra hỏi: “Thứ gì?” Trần Mao Thịnh lấy điện thoại mình ra, đem clip quay lén cô và Hầu Tường kích tình ở phòng khách chiếu cho cô xem. Anny chỉ xem một cái, đã thay đổi sắc mặt, trừng anh ta nói: “Anh lại quay lén chuyện riêng tư của người ta, nếu không mau xóa đi, tôi sẽ báo cảnh sát!” Trần Mao Thịnh cười lạnh: “Cô đừng nóng vội, phía sau còn hấp dẫn hơn đó.” Anh ta lại mở ra đoạn clip sau khi Hầu Tường nghe thấy cô nói câu gì đó, xông vào bếp lấy cây dao ra muốn chém người, để cô nhìn kĩ. Sắc mặt của Anny thay đổi, chao đảo lui ra sau một bước, ngồi xỏm xuống ghế, nửa ngày không nói ra được lời nào.
Trần Mao Thịnh dương dương tự đắc nói: “Mỹ nữ, bây giờ cô còn muốn báo cảnh sát không? Nếu cô muốn báo cảnh sát, tôi có thể gọi điện cho cảnh sát giúp cô. Tin là sau khi cảnh sát thấy mấy đoạn clip này, nhất định sẽ hiểu Hầu Tường cầm dao giết người, thật ra phía sau có người chỉ bảo, mà người này không phải ai khác, chính là cô!”
Anny giống như bị bóp cổ, sắc mặt trắng bệ, thở gấp, dùng tay che ngực, lâu sau mới bình tĩnh lại. Cô hỏi: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?” “Tôi muốn để cô báo cảnh sát bắt tôi!” Trần Mao Thịnh trào phúng nói. Anny thấp giọng nói: “Chỉ cần anh không báo cảnh sát, không giao đoạn clip này cho cảnh sát, điều kiện gì tôi cũng có thể hứa với anh. Anh ra giá đi, bao nhiêu tiền, anh mới chịu xóa clip?” Haha, cô xem tôi giống một người tham tiền không? “
Trần Mao Thịnh liếc mắt, nhìn nửa bên ngực trắng như tuyết lộ ra trên chiếc váy cổ chữ U của cô, nuốt nước miếng. Anny bỗng hiểu ý hắn, cắn răng, đưa tay ra phía sau, kéo khóa váy xuống, chiếc váy liền thân màu đen mỏng men theo đường cong cơ thể phập phồng của cô từ từ trượt xuống, một cơ thể trắng nõn gần như hoàn hảo hoàn toàn lộ ra trước mặt của Trần Mao Thịnh.
Anny liếc xéo hắn, trong đôi mắt lộ ra vô hạn mị hoặc:” Tôi nói qua, bất luận anh muốn gì, tôi cũng có thể cho anh. “Trần Mao Thịnh cười lớn nói:” Nếu cô tưởng tôi giống tên bệnh điên Hầu Tường đó, ngủ với cô là có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô, vậy thì cô sai rồi. “Anny bất giác lộ vẻ tức giận, cong người mặc áo lên nói:” Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? “Trần Mao Thịnh nhìn cô nói ra từng câu từng chữ:” Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó chính là kết hôn với cô!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.