Nửa tháng sau, hôn lễ của Trần Mao Thịnh và Anny được tổ chức ở nhà hàng Nam Châu. Người thân của hai bên không nhiều, Trần Mao Thịnh phát thiệp mời cho mỗi nhà ở Trung Cảnh Hào Đình, đồng thời ghi rõ ai đến tham gia hôn lễ, sẽ trả một cái lì xì 1000 đồng. Không biết là sức hút của lì xì quá lớn, hay nhân duyên của cô dâu chú rể tốt, vào ngày tổ chức hôn lễ, trong sảnh lớn ngồi đầy khách. Ai cũng không ngờ, Anny trẻ đẹp sau khi chồng Châu Quảng Minh bị giết, kế thừa khối tài sản to lớn của ông ta, lại lập tức kết hôn với ông chủ cửa hàng nhỏ xấu xí ở trước cửa tiểu khu.
Mãi đến khi Trần Mao Thịnh và Anny mặc đồ cưới, xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người mới dám khẳng định đây không phải một trò đùa, mà là một hôn lễ thật. Đứng trên bục, Trần Mao Thịnh nhìn thấy sự ngưỡng mộ và đố kị trong mắt của các khách mời bên dưới, anh kéo áo vest trên người, thẳng lưng lên. Anh cảm nhận được trong hơn 30 năm đời người của mình, chưa từng nở mặt nở mày như hôm nay qua. Anh không những cưới một cô vợ xinh đẹp, vả lại từng bước tiến gần đến hàng phú ông, anh muốn xem thử sau này ai còn dám gọi anh Trần mặt xẹo, ai còn dám xem thường Trần Mao Thịnh anh.
Trần Mao Thịnh bỏ giá cao mời người chủ trì hôn lễ tốt nhất quả nhiên không tầm thường, mấy câu nói đã khiến bầu không khí ở hiện trường hôn lễ sôi trào. Micro trong tay anh ta, hô to với các khách mời: “Dưới đây, mời chú rể hôn cô dâu, mọi người nói được không?” “Được, được!” Có câu nói ăn của người ta thì há miếng mắc quai, khách mời lấy 1000 đồng lì xì dưới sân khấu rất phối hợp hô to.
Trên mặt Trần Mao Thịnh lộ ra nụ cười hạnh phúc, ôm lấy cái eo mềm mại của cô dâu, cuối người, đưa miệng, hôn lên đôi môi đỏ của cô. Anny nhìn vết sẹo màu vàng trên mặt anh ta, bỗng cảm thấy ghê tởm buồn nôn, không nhịn được chán ghét xoay đầu sang một bên. Trần Mao Thịnh thấp giọng nói bên tai cô: “Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, cô đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Anny ngây người, miễn cưỡng xoay đầu lại. Cánh tay ôm eo cô của Trần Mao Thịnh dùng sức, Anny nghiên người ra trước, miệng của hai người chạm vào nhau. Khách mời bên dưới đều hô to, có người vỗ tay, còn có người hút sáo, bầu không khí hiện trường sôi động hẳn lên. Người dẫn chương trình lớn tiếng tuyên bố: “Dưới đây mời cô dâu chú rể cắt bánh kem!”
Người đánh đàn ở hiện trường đánh bài <Hành khúc hôn lễ>, 2 nữ phục vụ mang một cái bánh kém chín tầng ngụ ý lâu dài để trên xe đẩy, từ từ đẩy đến trước mặt cô dâu chú rể. Một nữ phục vụ đeo găng tay trăng, đưa cây dao cắt bánh kem lên. Cô dâu chú rể mỗi người đưa một tay ra, đang muốn cùng cầm dao cắt bánh kem, lúc này, bỗng có người xông lên sân khấu, đoạt lấy cây dao cắt bánh trong tay phục vụ, đâm vào ngực của Trần Mao Thịnh.
Trần Mao Thịnh chưa kịp phát ra tiếng nào, đã ngã trong vũng máu. “A, giết người rồi –” Khách ở dưới sân khấu hoảng loạn, thét lớn, hiện trường trở nên rối rắm. Lúc bảo vệ nghe tin chạy đến, hung thủ cầm dao đâm chết Trần Mao Thịnh, sớm đã không thấy bóng dáng. Có khách tinh mắt nhận ra hung thủ nói: “Đó chẳng phải là Hầu Tường, cái tên điên thường lòng vòng trước cửa tiểu khu sao?”