Sáng ngày thứ 2, Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì vừa đến đơn vị làm việc, Long Nghị đã nói: “Hai người, cùng tôi đến trấn Đu Gia Viện một chuyến.” Âu Dương Nhược biết quê của Châu Lê Hoa ở trấn Đu Gia Viện, cô đương nhiên cũng biết đội trưởng muốn đến đó làm gì, nên nói: “Đội trưởng, thật ra tôi sớm đã đến Trấn Đu Gia Viện điều tra qua Châu Lê Hoa, trong nhà cô ta chỉ có một đôi cha mẹ già, họ hoàn toàn không hiểu gì về tình hình của Châu Lê Hoa.” Long Nghị nói: “Có lẽ kết quả tôi đi và cô đi sẽ khác nhau thì sao!” Âu Dương Nhược cười khổ một tiếng, có vẻ bó tay, chỉ có thể cùng đội trưởng và Phương Khả Kì lên xe cảnh sát.
Xe cảnh sát ra khỏi khu thành phố, lái hơn 2 tiếng, đến Trấn Đu Gia Viện, sau đó lại men theo bờ đê Trường Giang xốc hơn 1 tiếng, mới đến thôn mà Châu Lê Hoa ở. Để không bị người khác chú ý, Long Nghị bảo Phương Khả Kì lái xe cảnh sát đến một chỗ kín đáo dưới bờ đê đậu, 3 người xuống xe, đi bộ vào thôn. Cái thôn không lớn, hai bên đường nhựa xếp ngay ngắn các dãy nhà lầu nhỏ cao 2-3 tầng, nhà đẹp không kém gì nhà trong thành, nhưng đa số nhà đều đóng kín cửa, thấy có người ra vào, cũng đa phần là người già và trẻ em, trên đường rất ít thấy người trẻ. Nhà Châu Lê Hoa là một tòa lầu mới 2 tầng, bên ngoài tường dán gạch trắng, trông vừa đẹp lại nho nhã, nhưng vào nhà lại trống trải lạnh tanh. Mẹ của Châu Lê Hoa đang xăn tay áo muối cải chua, ba của cô ấy thì ngồi trên bục thềm hút thuốc.
3 người Long Nghị sớm đã thay đồ thường, không hề nói với hai người già mình là cảnh sát, chỉ nói là bạn ở trong thành của Châu Lê Hoa, bởi vì làm chút chuyện ghé qua Đu Gia Viện, cho nên tiện thể ghé thăm. Bởi vì Âu Dương Nhược đã từng lấy thân phận là “bạn” của Châu Lê Hoa đến qua 1 lần, 2 người già không có phòng bị gì. Có lẽ là trong nhà lâu rồi không có nhiều khách như vậy, chưa từng náo nhiệt qua, cho nên 2 người già trông rất vui, bưng trà rót nước, bận rộn không ngừng. Long Nghị vừa uống trà, vừa nói chuyện với 2 người già, nói chuyện phiếm một lát, anh mới hỏi: “Lê Hoa lần gần nhất về nhà là khi nào?” Cha của Châu Lê Hoa hút thuốc mà anh đưa qua nói: “Trong nhà nghèo, đứa bé này vừa tốt nghiệp trung học phổ thông đã vào thành làm thuê, mãi đến 3 năm trước mới về nhà. Vốn nói là không ra ngoài nữa, nhưng chỉ ở nhà được 2 năm, đầu năm nay, lại ra ngoài làm thuê, bây giờ sắp 1 năm rồi, mãi cũng không thấy về qua.”
Long Nghị hỏi: “3 năm trước, lúc cô ấy về là tình hình gì?” Mẹ Châu Lê Hoa nói: “3 năm trước lúc nó về, sắc mặt rất kém, cơ thể rất suy yếu, đi đường cũng không có sức lực, giống như là bị bệnh nặng vậy, thật khiến người ta đau lòng! Lúc nó về hình như là tháng 9, ở nhà nghỉ ngơi đến cuối tháng 10, mới từ từ hồi phục lại. Nhưng đứa con gái này vẫn rất tài, mang về 10 vạn, nếu không căn nhà này của chúng tôi cũng không xây lên được.” “Nếu đã nói là không ra ngoài làm thuê nữa, tại sao năm nay lại ra ngoài nữa vậy?” “Nó nói với chúng tôi, trong nhà còn chưa sửa sang, muốn ra ngoài kiếm chút tiền về sửa chữa nhà cho xong.”
Âu Dương Nhược bỗng nhiên xen một câu: “Cô ấy ở trong thành kết hôn rồi, hai người biết không?” “Kết hôn? Không thể nào đâu?” Hai người già đều kinh ngạc nói: “Nó chưa từng nói với chúng tôi, chỉ nói làm thuê ở trong thành, chờ kiếm đủ tiền sẽ về nhà. Cô nói nó kết hôn trong thành, có phải thật không? Sao chúng tôi không biết gì cả?” Âu Dương Nhược ngây ra, Châu Lê Hoa ở trong thành kết hôn với Vu Thành Toàn, chuyện lớn như vậy lại không nói với cha mẹ, đây là vì sao? Là cô ta không muốn để Vu Thành Toàn biết mình có một gia đình nghèo khó, hay vì bản thân cô ấy gả một người đàn ông kết hôn lần thứ 2, vả lại còn mang theo đứa con, sợ cha mẹ không đồng ý, cho nên không nói với gia đình?
Cô còn muốn hỏi mấy câu, bỗng nhiên thấy Long Nghị đang đưa mắt nhìn mình, chỉ có thể im miệng. Long Nghị cười nói: “Chắc là chúng tôi nhớ lầm rồi, cô ấy không có kết hôn, nhưng bây giờ ở trong thành tìm được một người bạn trai rất có tiền.” “Thì ra là vậy!” Ba mẹ của Châu Lê Hoa mới thở phào. Long Nghị lấy điện thoại ra, mở một tấm hình ông chủ của siêu thị Hữu Nghị Gia Lâm Địch Sâm ra hỏi: “Chú dì, hai người lúc trước có gặp qua người này không?” Hai người già đến gần nhìn, cùng gật đầu nói: “Gặp qua gặp qua, đầu năm nay, anh ta đến qua nhà chúng tôi, cũng không chào hỏi chúng tôi, chỉ đóng cửa ở trong phòng nói chuyện với con gái nhà tôi một lát, sau đó lại vội vã đi rồi. Lê Hoa cũng ngồi xe của anh ta cùng vào thành.”
Long Nghị quay đầu nhìn hai trợ thủ, trong mắt 3 người thoáng qua một tia kinh ngạc. Long Nghị nói: “Dì nhìn kĩ xem, có đúng là người đàn ông này không?” “Không sai, chính là anh ta, anh ta lái một chiếc xe hơi nhỏ màu đen đến.” Hai người già cùng lúc gật đầu xác nhận. “Vụ án này, hình như càng lúc càng thú vị rồi.” rời khỏi nhà đó, lúc xe cảnh sát chạy trên bờ đê Trường Giang, Long Nghị nói: “Chúng ta mãi cho rằng sau khi Vu Thành Toàn chết, Châu Lê Hoa mới nối lại tình xưa với Lâm Địch Sâm. Nhưng bây giờ xem ra, thật ra vào lần thứ hai Châu Lê Hoa vào thành làm thuê, trước khi gả cho Vu Thành Toàn, cô và Lâm Địch Sâm đã từng gặp qua ở nhà rồi. Lúc đó, Lâm Địch Sâm đã ly hôn, nếu hai người thật sự muốn quay lại với nhau, thì lúc đó có thể nối lại tình xưa rồi. Cũng sẽ không xảy ra chuyện sau này Châu Lê Hoa gả cho Vu Thành Toàn. Vả lại cô gả cho Vu Thành Toàn, ngay cả cha mẹ trong nhà cũng không nói, đây hiển nhiên là không bình thường.”
Âu Dương Nhược nói: “Có khi nào lần này Lâm Địch Sâm tìm đến nhà của Châu Lê Hoa, muốn tái hợp với cô, nhưng lúc đó cô không đồng ý, sau khi vào thành còn giận dỗi gả cho người đàn ông tái hôn lần thứ 2 Vu Thành Toàn. Sau đó cô cảm thấy hối hận rồi, muốn quay đầu lại với Lâm Địch Sâm, nên Lâm Địch Sâm đã giết Vu Thành Toàn, nhưng không ngờ Thái Cường biết bí mật của họ, nên lấy đó uy hiếp đồng thời cưỡng hiếp Châu Lê Hoa. Lâm Địch Sâm sau khi biết, lại giết chết Thái Cường.” Phương Khả Kì vừa lái xe vừa lắc đầu nói: “Thái Cường đã chứng thực là Lâm Địch Sâm giết, chỗ này không bàn nữa. Nhưng nếu nói Vu Thành Toàn cũng là Lâm Địch Sâm giết, tôi cảm thấy khả năng không lớn. Thứ nhất, nếu Châu Lê Hoa có ý muốn tái hợp với Lâm Địch Sâm, có thể li hôn với Vu Thành Toàn, lại kết hôn với Lâm Địch Sâm, điều này chắc không khó, hoàn toàn không cần vì chuyện này đi giết người, thứ 2, chúng ta đã chứng thật, lúc ly nước của Vu Thành Toàn bị người bỏ độc, hắn đang lái xe chạy trên đường lớn, Lâm Địch Sâm làm sao đầu độc hắn chứ?”
Âu Dương Nhược suy nghĩ một lát nói: “Cậu nói cũng có lý, Vu Thành Toàn có phải Lâm Địch Sâm giết hay không, sau khi chúng ta về điều tra hành tung hôm xảy ra vụ án của Lâm Địch Sâm, xem thử hắn có bằng chứng không có mặt ở hiện trường không là biết.” “Không cần đâu.” Long Nghị quơ tay nói: “Hung thủ độc chết Vu Thành Toàn không phải Lâm Địch Sâm, mà là người khác.” “Người khác?” Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì mở to mắt “Đội trưởng, chẳng lẽ anh đã biết hung thủ là ai rồi?” “Phải, tôi đại khái đã biết thân phận cùng với thủ pháp gây án của hung thủ rồi, điều duy nhất mà bây giờ chưa rõ, là động cơ gây án của hung thủ.”
Âu Dương Nhược đến gần bên cạnh đội trưởng cười hihi nói: “Đội trưởng, hung thủ rốt cuộc là ai, có thể tiết lộ một chút không?” Long Nghị nghiêm túc nói: “Không được, bây giờ còn chưa phải lúc công bố thân phận của hung thủ, lỡ để lộ thông tin, để hung thủ cảnh giác, vậy thì chúng ta muốn phá án sẽ càng khó hơn nữa.” Phương Khả Kì lắc đầu cười nói: “Chị tiểu Nhược, chị đừng phí sức nữa, tính tình của đội trưởng chúng ta là vậy, không đến phút quan trọng, anh ấy tuyệt đối không lộ đáp án.” Long Nghị cười trừ, bỗng nhiên hỏi: “Tiểu Nhược, tôi nhớ cô từng nói, năm đó Châu Lê Hoa mang thai đứa con của Lâm Địch Sâm, sau đó lại phá bỏ đứa bé này, phải không?” “Đúng vậy.”
“Tin này là ai nói với cô? Đáng tin không?” “Có một cô gái tên Nghiên Vy, năm đó cùng làm phục vụ ở nhà hàng Nam Châu với Châu Lê Hoa, quan hệ của hai người rất tốt. Châu Lê Hoa phá thai, là Nghiên Vy đi cùng với cô. Sau đó Châu Lê Hoa về quê, Nghiên Vy tiếp tục làm việc ở nhà hàng, bây giờ đã lên chức làm đội trưởng rồi.” Lúc này xe cảnh sát sắp lái vào thành phố, Long Nghị ở ghế sau vỗ vai của Phương Khả Kì nói: “Đừng về cục, đến thẳng nhà hàng Nam Châu.” Phương Khả Kì hơi do dự nói: “Như vậy không tốt, theo quy định, bữa ăn công tác của chúng ta không thể đến nhà hàng cao cấp như vậy.” “Trừ ăn ra, cậu không thể nghĩ chút gì khác sao?” Long Nghị cười nói: “Chúng ta đi tìm cô gái Nghiên Vy đó.”
Nửa tiếng sau, xe cảnh sát lái vào cửa lớn nhà hàng Nam Châu. Âu Dương Nhược đi vào nhà hàng, gọi cô gái tên Nghiên Vy đó ra. Bên cạnh bãi đậu xe có một cái hồ nước, trong đó nuôi vài con cá cảnh, bởi vì xung quanh có thềm hoa cao khoảng nửa người, cho nên yên tĩnh hơn chỗ khác. Long Nghị dẫn Nghiên Vy đến thềm si măng bên cạnh hồ nước ngồi xuống nói: “Cô Nghiên, chúng tôi là người của cục công an, cô đừng sợ, chúng tôi tìm cô chỉ muốn hỏi cô mấy câu.” Nghiên Vy mím môi không nói chuyện, chỉ nhìn anh, lẳng lặng gật đầu. Long Nghị hỏi: “Tôi nghe nói 3 năm trước, là cô đi cùng Châu Lê Hoa đến bệnh viện phá thai đúng không?” Nghiên Vy gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi là bạn tốt với cô ấy, tuy sau này cô ấy gặp đại gia, không làm việc ở nhà hàng nữa, nhưng hai chúng tôi vẫn thường liên hệ với nhau. Hôm đó, khoảng tháng 4, cô ấy đột nhiên gọi điện cho tôi, trong giọng nói mang theo tiếng khóc, bảo tôi đến bệnh viện phá thai với cô ấy. Tôi đã đi cùng cô ấy đến bệnh viên nhân dân trong thành, cô ấy nói chi phí ở đó khá rẻ.”
“Cô có thể khẳng định chính mắt nhìn thấy cô ấy vào phòng phá thai không?” “Cái này thì không, tôi cùng cô ấy đến bệnh viện kiểm tra xong, vừa đưa cô ấy đến trước cửa phòng phá thai, nhà hàng đã gọi điện cho tôi, nói có việc gấp bảo tôi về làm việc, cho nên tôi để cô ấy ở đó về làm việc trước. Chờ sau khi tôi về nhà hàng bận xong, gọi mấy cuộc điện thoại cho cô ấy, cô ấy đều không bắt máy, tôi tưởng cô ấy giận tôi rồi, cho nên cũng ngại liên lạc với cô ấy.” “Được rồi, tôi hiểu rồi. Vậy lúc cô đi kiểm tra làm phẫu thuật phá thai với cô ấy, bác sĩ có nói với hai người cô ấy mang thai mấy tháng rồi không?” “Bác sĩ nói, đã 5 tháng rồi.” Long Nghị từ trên bục thềm hồ nước đứng lên nói: “Cảm ơn cô, chúng tôi đã hỏi xong rồi, cô có thể trở về làm việc. Chuyện chúng tôi đến tìm cô, xin đừng nói với bất kì ai, bao gồm Châu Lê Hoa.”
Về đến xe cảnh sát, Long Nghị hỏi Âu Dương Nhược: “Mẹ của Châu Lê Hoa nói ba năm trước lúc Châu Lê Hoa về nhà là tháng 9, đúng không?” Âu Dương Nhược gật đầu nói “Đúng vậy”, sau đó lại hỏi: “Đội trưởng, anh rốt cuộc đang nghi ngờ cái gì? Tôi hơi hồ đồ rồi.” “Mẹ của Châu Lê Hoa nói, tháng 9 của 3 năm trước, lúc Châu Lê Hoa về đến nhà, cơ thể rất suy yếu, giống như vừa bị bệnh nặng. Mà Nghiên Vy nói, lúc tháng 4 cô ấy cùng Châu Lê Hoa đi phá thai, lúc đó Châu Lê Hoa đã mang thai 5 tháng rồi. Cô nói, giả sử cô ấy không đi phá thai, mà sinh đứa bé này ra, vậy đứa bé này sẽ chào đời vào khoảng thời gian nào?” “Đều nói là mang thai 10 tháng, như vậy tính ra, thời gian dự sản có lẽ là tháng 9..” Âu Dương Nhược bỗng nhiên hiểu ra “Đội trưởng, anh nghi ngờ Châu Lê Hoa lúc đó vốn không hề phá bỏ đứa con trong bụng?”
“Đúng, khi nghe mẹ Châu nói Châu Lê Hoa tháng 9 về nhà, sắc mặt trắng bệch, cơ thể vô cùng suy yếu, dưỡng hơn 1 tháng mới hồi phục nguyên khí, tôi đã nghĩ, trừ sinh con ra, còn bệnh gì có thể khiến một người con gái yếu đến như vậy lại không bằng lòng đi khám bác sĩ chứ? Bây giờ hỏi qua Nghiên Vy, thời gian trên dưới trùng hợp. Nếu giải thích như vậy, vậy thì mọi thử có thể giải thích được rồi: Tháng 4 năm đó, Châu Lê Hoa đến bệnh viện phá thai, nhưng vào giây phút một mình cô ấy vào phòng phẫu thuật, cô đã lui bước, cô không phá thai, mà lén lúc tìm nơi nào đó sinh đứa bé ra. Thời gian đứa bé chào đời là tháng 9.” Phương Khả Kì nói: “Cái này không khó điều tra, đến bệnh viện nhân dân thành khu lấy bệnh án 3 năm trước ra xem thử, là biết Châu Lê Hoa rốt cuộc có phá thai hay không.” Long Nghị dùng sức vỗ vai cậu: ‘Vậy cậu còn không mau lái xe! “
Phương Khả Kì nói dạ, lập tức khởi động xe cảnh sát. Chạy trên đường lớn trong thành, sau mười mấy phút, đã đến bệnh viện nhân dân thành khu. Long Nghị tìm đến người phụ trách bệnh viện, nói rõ thân phận và ý đến. Người phụ trách bệnh viện rất phối hợp, trước tiên tìm hồ sơ bệnh án của khoa phụ sản 3 năm trước, trong bệnh án tháng 4 tìm tên Châu Lê Hoa, rất nhanh đã có kết quả. Hồ sơ bệnh án hiển thị, Châu Lê Hoa đến bệnh viện phá thai là ngày 12/4 của 3 năm trước. Bác sĩ làm kiểm tra cho cô, khẳng định cô đã mang thai 5 tháng, nếu muốn phá thai, không thể nạo thai, chỉ có thể làm phẫu thuật. Trên giấy phẫu thuật có bút tích kí tên xác nhận của Châu Lê Hoa. Mục kết quả dưới bệnh án bỏ trống, chỉ viết” Bệnh nhân tự rời đi, phẫu thuật chưa hoàn thành “. Cuối cùng ở dưới là bác sĩ trực hôm đó kí tên. Tuy chữ viết rồng bay phượng múa, nhưng Long Nghị vẫn phân biệt ra được, kí tên của bác sĩ tên là Tô Xương Bình.
Long Nghị nói:” Vị bác sĩ Tô này bây giờ có ở bệnh viện không? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy. “Người phụ trách bệnh viện khó xử nói:” Cái này.. e là hơi khó.” “Có khó khăn gì?” “Cô ấy xảy ra chuyện rồi.” Người phụ trách bệnh viện khó xử nói: “Nửa năm trước, cô ấy đã bị cục công an các anh bắt đi.” Thì ra bác sĩ Tô này lợi dụng chức vụ, câu kết với một tập đoàn bán trẻ sơ sinh ở bên ngoài, chuyên phụ trách chọn những người phụ nữ mạnh khỏe một mình đến bệnh viện phụ sản phá thai, đồng thời đề cử cho tập đoàn bán trẻ sơ sinh, người của tập đoàn bán trẻ sơ sinh sẽ đến đây giả vờ nói chuyện với sản phụ, hoặc ra giá cao thu mua, hoặc dụ dỗ lừa gạt, dẫn sản phụ đến một chỗ kín đáo, để họ sinh con ra, sau đó lại dùng giá cao bán cho những gia đình cần con. Khoảng hơn nửa năm trước, cơ quan công an trinh phá vụ án mua bán trẻ sơ sinh này, bắt không ít người, vị bác sĩ giúp giáo cho giặc này đương nhiên cũng đã vào tù.
Ở cục công an thành phố, vụ án mua bán trẻ sơ sinh này thường do văn phòng dụ dỗ mua bán trái phép phụ trách điều tra xử lí. Về đến cục thành phố, Long Nghị lập tức đến văn phòng dụ dỗ mua bán trái phép, tìm chủ nhiệm lão Viên hỏi thăm, tháng 4 năm nay văn phòng đúng thật đã phá một vụ án mua bán trẻ sơ sinh lớn, phá vỡ một tổ chức phạm đội mua bán trẻ sơ sinh. Nhóm tội phạm này khác với những kẻ lừa gạt trẻ con khác, họ thường ở bệnh viện lựa chọn sản phụ thích hợp trước, lại dẫn họ đến một chỗ vô cùng kín đáo, để họ sinh con ra, rồi đem đi bán với giá cao. Vụ án này kéo ra nhiều bác sĩ làm việc ở bệnh viện, trong đó bao gồm bác sĩ Tô Xương Bình của bệnh viện nhân dân thành khu. Long Nghị yêu cầu gặp Tô Xương Bình, lão Viên thở dài nói: “Cô ta chết rồi, nửa tháng trước, cô ta ở trại giam dùng ga giường treo cổ tự sát rồi.”
Long Nghị “ồ” một tiếng, trầm ngâm giây lát lại hỏi: “Chủ phạm của tập đoàn mua bán trẻ sơ sinh này bắt được chưa?” “Lão đại của họ, là một người đàn bà tên Mã Kì Kì, lúc cô ta làm hoạt động phạm tội, dùng tên giả là Trương Phương. Mã Kì Kì bây giờ đã lọt bẫy, bị nhốt trong tù, công tác điều tra của vụ án này cơ bản đã kết thúc rồi, bây giờ chỉ chờ kết quả phán xét của bên tòa án. Cô ta bán hơn trăm trẻ sơ sinh, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, chắc là không thoát được tử hình rồi.” Long Nghị lập tức đến trại giam, ở phòng gặp mặt gặp người đàn bàn tên Mã Kì Kì này. Người đàn bà này 37-8 tuổi, tóc xoăn, mặc “áo yếm vàng”, tuy hơi gầy, nhưng trạng thái tinh thần trông khá tốt.
Long Nghị cách một cái bàn ngồi đối diện cô nói: “Tôi là cảnh sát của đội hình sự cục công an thành phố, bây giờ đang điều tra một vụ án mạng. Tôi có mấy câu muốn hỏi cô, mong cô có thể trả lời thật.” Mã Kì Kì cười khổ một tiếng nói: “Tội tôi phạm tôi biết, người sắp chết, nói chuyện cũng thiện, anh hỏi gì tôi trả lời cái đó là được. Nhưng trước khi anh bắt đầu hỏi, có thể cho tôi một điếu thuốc không?” Long Nghị lấy một điếu thuốc ra, châm xong đưa cho cô, sau đó lấy điện thoại ra, mở một tầm hình của Châu Lê Hoa, hỏi cô: “Cô quen người này không? Cô ta có phải từng sinh con ở chỗ các người không?” Mã Kì Kì nhả ra một vòng khỏi, nhìn bức hình nói: “Hơi quen, nhưng không nhớ lắm.” Long Nghị nói: “Cô nhìn kĩ xem thử.”
Mã Kì Kì cụp mắt xuống, nhìn châm chú, sau đó bỗng nhiên nói: “À, thì ra là cô ta, tôi nhớ ra rồi, người đàn bà này hình như họ Châu, quả thật từng sinh qua một đứa con trai ở chỗ tôi. Nhưng sở dĩ tôi nhớ cô ta, không phải vì cô ta đem con bán cho tôi, mà là vì đầu năm nay, cô ta từng gọi điện cho tôi. Tôi cứ thấy lạ, cô ta làm sao biết số điện thoại của tôi, bây giờ nghĩ lại, hình như lúc trước khi tôi gặp cô ta ở bệnh viện, từng nói cô ta biết số điện thoại của tôi, lúc đó cô ta lưu trong điện thoại, chả trách cô ta có thể gọi cho tôi.” “Cô ta gọi cho cô làm gì?” “Cô ta hỏi tôi bán con của cô ta đi đâu rồi.” “Vậy cô nói thế nào?” “Tôi đương nhiên không thể nói với cô ta, đây là quy định trong ngành.”
“Sau đó thì sao?” “Sau đó cô ta nói, bây giờ cô ấy rất muốn lấy lại con của mình, chỉ cần tôi có thể tìm con về cho cô ấy, cô ấy bằng lòng trả 100 vạn. Tôi có chút động lòng, nên liên hệ với gia đình đã mua con của cô ấy đi, nhưng người ta sống chết không chịu đem con trả cho tôi, cho bao nhiêu tiền cũng không được. Tôi đem kết quả này nói với cô gái họ Châu đó, cô ấy lập tức nói: ‘Cô nói tôi biết, con bán đi đâu rồi, tự tôi đi tìm họ.’Tôi nói: ‘cô tìm người ta cũng vô dụng. Tuy con là cô sinh, nhưng nếu cô đã nhận tiền, đem con bán đi rồi, cô cũng là người mua bán trẻ, bị cảnh sát bắt được, cũng phải ngồi tù. Vả lại, nếu tôi đem địa chỉ của người mua nói với cô, cũng sẽ phá hoại quy định ngành này của chúng tôi.’Cô ta còn không từ bỏ, cầu xin tôi: ‘Tôi gửi 10 vạn vào tài khoản của cô, mua thông tin này của cô được không?’tôi suy nghĩ, có thể kiếm 10 vạn cũng không tệ, nên đã đồng ý. Sau khi nhận được tiền, tôi đã đem thông tin chủ mua con của cô ta nói với cô ta.”
“Chủ mua là ai? Ở đâu?” “Chủ mua tên Vu Thành Toàn, ở khu Phú Lâm Uyển đường Phú Dân thành phố Nam Châu.” Lúc ra khỏi trại giam, Long Nghị nói với Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì: “Lập tức bắt giữ Châu Lê Hoa và Lâm Địch Sâm!”