Cứ như vậy!
Dương Đông kể lại những gì anh ta vừa trải qua.
“Haiz, đáng tiếc là tôi học không tốt, liên tục bị thắng nhóc kia đánh ngã. Nếu biết trước, tôi ở trong doanh trại đã đi theo Chiến Thần Lương Châu, học cho tử tế chút kỹ năng rồi mới quay lại.”
Dương Đông hối hận vô cùng.
Trình độ của anh ta chí đủ để bắt nạt người bình thường, nhưng khi gặp được kẻ mạnh thật sự thì hoàn toàn không đủ.
Tuy nhiên, anh ta vẫn có thân phận nổi bật. Dựa vào uy danh của ông nội, ngay cả những kẻ mạnh cũng phải nhường anh ta.
Cho đến hôm nay, gặp phải kẻ cứng không được, mềm cũng không xong như Diệp Lâm, bị đánh cho một trận
“Haha! Dương thiếu gia, đừng hoảng!”
“Những chuyện khác, anh em chúng tôi không dám nói có thể giúp được, nhưng việc đánh người ý mà – haha! Trì gia chúng tôi là chuyên gia!”
Dù sao trong Huyền Môn Ngũ Thuật, sở trường của Trì gia là chiến đấu!”
Hai người này chính là anh em nhà họ Trì vừa trở về từ Phụng Thiên, đi ngang qua Yến Kinh——Trì Tương Thiên và Trì Tương Địa.
Kể từ khi người thứ hai trong anh em họ đắc tội với Diệp Lâm ở nhà họ Ngộ, kết quả là khiến cả gia đình bị liên lụy, họ vẫn lang thang khắp nơi, không dám về nhà, không biết ăn nói như nào.
Tình cờ đến Yến Kinh phồn hoa, định ở lại lâu dài, kết quả là gặp Tiểu Bá Vương Yến Kinh, Dương Đông,
Dương Đông tuy vô học vô thuật, nhưng ở bên ngoài đã quen biết không ít kỳ nhân dị sĩ, lợi dụng họ.
Anh em nhà họ Trì đã quen biết Dương Đông từ lâu, thậm chí còn giúp anh ta giải quyết rất nhiều rắc rối.
“Lại phải phiền hai người rồi!” Dương Đông chắp tay cảm ơn.
“Chúng ta mau đuổi theo đi!” Lúc này, Dương hiến ở một bên nhắc nhở: “Tiểu tử kia biết được thân phận của chúng ta, nhất định là sợ đến mức bỏ chạy rồi, nói không chừng bây giờ đã rời khỏi thành rồi.”
Dương Thiến cũng biết hai anh em nhà họ Trì, biết bọn họ là cổ võ, trong lòng thầm vui mừng, không ngờ lại gặp được cứu mạng nhanh như vậy, lần này nhất định sẽ thay mình báo thù
Tên khốn ăn trộm ngựa đó, cho dù có mạnh mẽ hơn nữa, lẽ nào còn vượt qua cả cổ võ giả!?
“Đúng, mau đuổi theo!” Dương Đông lập tức lái xe tới, dẫn theo em gái và hai anh em nhà họ Trì, đuổi theo.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm đã cưỡi ngựa tới Sở Trấn Yêu.
“Đại nhân!”
Cảnh vệ lần lượt bước tới, nằm lấy dây ngựa.
Diệp Lâm đang đi vào, đột nhiên nghĩ tới, tại sao ngoài cửa lại thiếu một người?
“Nghiêm Bất Khí mà tôi bố trí canh cửa ở đây đâu?” Diệp Lâm tò mò hỏi. ‘Không chịu được nên từ chức rồi à?”
“Không phải” Lập tức có người trả lời: “Trạng nguyên Nghiêm nói không khoẻ, xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh”
“Xin nghỉ phép?” Diệp Lâm cười nhạt, “Được rồi, vậy thì cứ để anh ta dưỡng bệnh cho tốt, nhưng nói với anh ta, nghỉ phép một ngày, trừ lương một tháng. Chắc chắn phải để anh ta dưỡng khỏi bệnh rồi quay lại”
Sau đó, Diệp Lâm đi đến sảnh chính, nhìn thấy đám người Tư Đồ Nhật Thăng đều đang làm việc.
“Sao ở đây cũng thiếu một người?” Diệp Lâm liếc nhìn mọi người, “Kim Lũ Y đâu? Từ chức rồi à?”
Tư Đồ Nhật Thăng nói: “Kim đại nhân sáng sớm đã ra ngoài đi tuần rồi.
“Đi tuần?” Diệp Lâm bất đác dĩ cười nói,” Đây không phải là đội cận vệ Yến Kinh, đi tuần cái gì mà đi tuần? Giữa ban ngày ban mặt cũng không gặp được yêu ma quỷ quái gì đâu.”
“Không có lệnh của tôi, tất cả mọi người đều không được rời khỏi vị trí. Bảo cô ta ngày mai chờ ở đây, nghe theo sự sắp xếp của tôi”
“Rõ! Tư Đồ Nhật Thăng nói: “Tôi sẽ liên lạc với cô ấy ngay, bảo cô ấy quay lại.” . Đam Mỹ Sắc
Thì ra, Diệp Lâm muốn nghe ngóng một chút việc hôm qua cô ta gặp Địa Tạng Vương.
Bởi vì bản năng của Diệp Lâm cảm thấy Kim Lũ Y đã che giấu điều gì đó và không nói cho anh toàn bộ sự thật.