Dù sao, một sát thủ ở cấp độ Địa Tạng làm sao có thể chủ động đi tìm cô ta?
Ngay sau đó, Diệp Lâm một mình bước vào hậu điện.
Đến trước bức tường cuối cùng.
Đèn Trường Minh và khiên Hải Trãi đều treo trên tường.
Lần này, Diệp Lâm lấy tấm khiên Hải Trãi xuống, cảm nhận cẩn thận.
Chiếc khiên không có bất cứ phản ứng gì.
“Quả nhiên, muốn có được sự công nhận của. khiên Hải Trãi không phải là chuyện dễ dàng”
Khi Diệp Lâm ở trong tù, cũng phải tốn rất nhiều tinh lực mới có thể dung hợp Kỳ Lân Hồn.
Những thuỵ thú thượng cổ này, rất kén chọn. Người bình thường căn bản rất khó lọt vào mắt chúng.
Mà trên mặt lý thuyết mà nói, sau khi được một thụy thú công nhận, sẽ rất khó để tiếp xúc với những thụy thú khá.
Chẳng qua Diệp Lâm cho rằng, mình là ngoại lệ
Hơn nữa, trong số những người đứng đầu Cục Trấn Yêu ở các triều đại trước, cũng có không ít người có thể sở hữu Kỳ Lân Hồn, và điều khiển Khiên Hải Trãi
Diệp Lâm bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn không thể truyền năng lượng của chính mình vào Khiên Hải Trãi. ‘Đương nhiên cũng không thể điều khiến được thần binh này.
“Xem ra… chỉ còn cách dùng máu để nhận chủ rồi.”
Sở trưởng tiền nhiệm đã dạy cho Diệp Lâm một phương pháp đặc biệt, đó là nhỏ máu để nhận chủ – nhỏ máu lên khiên Hải Trãi. Nếu máu có thể thâm nhập vào tấm khiên thì có nghĩa là được.
Tuy nhiên, phương pháp này chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp và không thể duy trì lâu dài.
Ví dụ, khi yêu tà xâm chiếm, khiên Hải Trãi sẽ cảm nhận được và tạm thời nhận chủ, hợp tác tiêu diệt yêu ma, nhưng sau sự việc sẽ hồi phục lại như thường.
Lập tức, Diệp Lâm dùng góc nhọn nhô lên của tấm khiên đâm vào ngón tay, một giọt máu nhỏ xuống.
Tuy nhiên, máu đọng lại trên tấm khiên như giọt nước, rất lâu không thế hòa nhập vào.
“Haiz..” Diệp Lâm không khỏi thở dài, ngay cả biện pháp tạm thời này cũng thất bại.
Đúng lúc này, hai con mắt trên tấm khiên Hải Trãi đột nhiên chuyển từ màu xám đen sang màu đỏ như máu, như được thắp sáng.
Diệp Lâm nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc.
Lẽ nào nhận chủ thành công rồi?
Chiếc khiên cuối cùng cũng có phản ứng rồi.
– Cộp cộp cộp!
Cùng lúc đó, Diệp Lâm cảm giác được phía sau anh có người đi vào.
“Anh tìm tôi à!?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Diệp Lâm đặt tấm khiên xuống và quay lại, quả nhiên nhìn thấy Kim Lũ Y đang từng bước, từng bước đi về phía mình