Kim Lũ Y bị gọi đến, có chút không vui.
Cô chủ động tuần tra bên ngoài chính là để tránh xa Diệp Lâm.
Kết quả vẫn bị cưỡng ép gọi quay lại.
Lũ Y nghĩ: Lẽ nào tên khốn này còn muốn mình bắt mình quay lại để cho ngựa ăn sao?
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô” Đợi Kim Lũ Y đến gần trước mặt, Diệp Lâm nói
“Nói!” Kim Lũ Y trả lời.
“…” Diệp Lâm cảm thấy mình bị cấp dưới phản bội, rốt cục trong hai người ai mới là cấp trên?
Diệp Lâm nhắc nhở: “Đây là giọng điệu cô nói chuyện với cấp trên à? Chú ý thái độ của cô! Tôi mới là Sở trưởng!”
Đồ giả mạo!
Trong lòng Kim Lũ Y lắm bẩm một câu, sau đó lại Có gì không thoả đáng?”
“Cô nên nói: Đại nhân xin mời hỏi” Diệp Lâm sửa lại, “Chứ không phải dùng giọng điệu ra lệnh vừa rồi!
Nghe vậy, Kim Lũ Y bị chọc tức đến bật cười.
Trong mắt cô, đối phương chẳng qua chỉ là nhất thời đối vận mà thôi, lại dám lên mặt với cô?
Phải biết, cách đây vài tháng, đối phương vẫn chỉ là một tội phạm cải tạo lao động vừa mới ra từ.
“Ở đâu ra những lễ tiết rườm rà này thế?” tiếp đó, Kim Lũ Y mất kiên nhẫn nói, “Rốt cục anh có hỏi hay không? Không hỏi thì tôi đi đây?”
Nhìn thấy thái độ của đối phương, Diệp Lâm cảm ‘thấy hỏi cũng vô ích, sẽ không ngoan ngoãn hợp tác.
“Bỏ đi, tôi sẽ tự làm.” Vừa nói, Diệp Lâm vừa đưa ngón tay ra, ấn nhẹ vào giữa lông mày Kim Lũ Y.
“Anh đang làm gì vậy!?” Kim Lũ Y nhìn thấy cảnh này không khỏi run rẩy, như bị điện giật, “Anh làm gì tôi vậy?!”
Kim Lũ Y vừa sợ hãi vừa tức giận, liên tục lùi lại.
Mà ngay khoảnh khắc này, trong đầu Diệp Lâm giống như cưỡi ngựa xem hoa, đọc hết mọi chuyện xây ra ngày hôm qua trong đầu Kim Lũ Y.
Bao gồm cả hình dáng Địa Tạng Vương cải trang thành Ân Hồng Trang, tiếp cận Kim Lũ Y, và thay cha nuôi của cô ta gửi đến một miếng ngọc bích.
“Thì ra là vậy!”
Diệp Lâm đột nhiên nhận ra.
Địa Tạng Vương đến không phải vì Kim Lũ Y,mà là vì Chiến Thần U Châu Lý Úc Bạch!
Nhớ lúc trước, khi ở Ung Châu, lần đầu tiên gặp được Địa Tạng Vương.
Khi đó cũng chỉ có Diệp Lâm và Lý Úc Bạch là không bị lãnh vực sát thần ảnh hưởng.
Hơn nữa, Lý Úc Bạch còn thẳng thừng tuyên bố rằng muốn giết Địa Tạng Vương, trả thù cho Chiến thăn Kinh Châu.
Diệp Lâm nghĩ: Xem ra miếng ngọc bích Địa Tạng Vương gửi đến chính là chìa khoá hoá giải lãnh vực sát thần.
Nhưng thứ vốn dĩ của Lý Úc Bạch lại xuất hiện trong tay Địa Tạng Vương, và được trao cho Kim Lũ Y?
Trong lòng Diệp Lâm cảm thấy u ám, dường như chiến thần U Châu đang gặp nguy hiểm.
“Không sao đâu.” Diệp Lâm nói với Kim Lũ, “Tôi đã biết rồi”
‘Vừa nói, Diệp Lâm vừa xoay người rời đi:
“Anh biết gì?” Kim Lũ Y xoa xoa giữa lông mày, “Thật khó hiểu!”
“Sau này nếu anh dám chạm vào tôi, cẩn thận tôi chặt hết ngón tay của anh đấy!”.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Sở Trấn Yêu mới thành lập được hai ngày, hơn nữa lũ quái vật còn chưa thực sự hồi phục nên ở đây rất nhàn nhã, cả ngày không có việc gì làm.
Thấy không có chuyện gì xảy ra, Diệp Lâm dự. định qua buổi trưa sẽ quay lại công ty của mình một chuyến.
Thuốc mới sắp hợp tác với các bệnh viện lớn, ở đó rất bận rộn.
“Tư Đồ Nhật Thăng, ở đây giao cho ông, tôi còn có một số việc phải làm, nên đi trước đây.”
Diệp Lâm đơn giản sắp xếp một chút.
“Diệp đại nhân xin cứ tự nhiên” Tư Đồ Nhật Thăng lập tức trả lời.
“Có chuyện gì thì liên lạc với tôi!” Nói xong, Diệp. Lâm lên ngựa, phóng đi
Nhìn bóng Diệp Lâm xa dần, Kim Lũ Y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, làm việc với người mình ghét khiến cô vô cùng bức bối.
“Hừ, anh ta gọi tôi đến, xong lại bỏ đi.” Kim Lũ Y lên mồm phàn nàn một câu.
“Kim đại nhân, tôi khuyên cô không nên chống đi Diệp đại nhân nữa” Hầu Quán Quân tốt bụng nhắc nhở, “Cô xem đồng nghiệp Nghiêm Bất Khí của chúng ta kìa, bị sắp xếp đi canh cổng rồi, anh ta xấu hổ đến mức xin nghỉ ốm, trốn ở nhà không ra ngoài.
“Kết quả là Diệp đại nhân lại chỉ đạo, xin nghỉ một ngày thì trừ một tháng lương của anh ta”
“Kim đại nhân, cô cũng không muốn phải đi cho ngựa ăn thật đúng không?”
Cùng lúc đó, Diệp Lâm phi nước đại về phía công ty, lần lượt vượt qua từng chiếc xe.
Ngựa Akhal-teke chạy trên đường có thể nói là tốt nhất thế giới.
Đột nhiên, một chiếc ô tô sang trọng lao về phía anh, lao tới rất nhanh, như muốn ép ngựa của Diệp Lâm dừng lại.
“Ha ha – Cuối cùng cũng tìm được tên nhóc thối tha này!” Dương Đông lái xe đi ngược lại, “Tôi còn tưởng rằng hắn đã trốn khỏi thành rồi!”
“Lần này để xem mày chạy đi đâu!”
Đột nhiên, một xe, một xe một ngựa lao về phía nhau, không ai có ý định giảm tốc độ hay nhường đường.
“Chết tiệt!?” Dương Đông đột nhiên có dự cảm không tốt, thầm nghĩ tên nhóc này không phải vẫn dám đâm vào đấy chứ!?
Nghĩ tới vừa rồi bị ngựa của Diệp Lâm đánh bay đi, bây giờ toàn thân vẫn đau nhức.
Ngay khi Dương Đông đang ngây ra.
“Anh, sắp đâm vào rồi!” Dương Thiến ở một bên lớn tiếng cảnh báo và cố gắng nắm lấy tay lái để tránh.
~Binh!
Trong chớp mắt, con ngựa chiến hý lên và đâm trực diện vào, kính bao quanh xe vỡ tan ngay lập tức.
Ngay sau đó, chiếc xe sang của Dương Đông bị hất tung như một quả bóng đá
Nó lộn 720 độ trong không trung và cuối cùng đáp mạnh xuống mặt đất