Diệp tổng – người được mệnh danh là cuồng công việc, cuối cùng hôm nay cũng tan làm sớm và đưa thư ký mới được bổ nhiệm đi hẹn hò. Khi hai người ăn tối xong về nhà và đang ở trong thang máy, Triệu Nhất Gia không khỏi nhìn Diệp Loan.
Diệp Loan bắt quả tang cậu tại chỗ: “Em nhìn anh làm gì?”
Triệu Nhất Gia thở dài: “Trong lá có độc.” Đây là icon thường được mang ra dùng của fans Diệp, bị Triệu Nhất Gia lấy ra sử dụng.
Diệp Loan mỉm cười không để ý đến cậu, vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, liền thấy Triệu Nhất Gia nhanh chóng giật lấy chìa khóa rồi đi vào, sau đó đóng sầm cửa lại, để lại Diệp Loan ngơ ngác nhìn về phía cửa.
Diệp Loan: “…”
Diệp Loan gõ cửa: “Có phải em quên gì rồi đúng không?”
Giọng nói của Triệu Nhất Gia vang lên: “Bé muốn chơi “Thư Ký Xinh Đẹp Của Tổng Tài Bá Đạo”!”
Vì là yêu cầu của người tình nên không thể từ chối, Diệp Loan nhanh chóng vào vai: “9 giờ tối, Diệp tổng đến trước cửa nhà thư ký Triệu, nói muốn cùng cậu ấy bàn bạc hợp đồng – phương án A, thư ký Triệu cảm thấy đã quá muộn, không tiện nên từ chối Diệp tổng; phương án B, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh hoảng loạn, giống như có thứ gì đó bị đổ.”
Triệu Nhất Gia mỉm cười, hét lớn: “AAAAAAAA!”
Diệp Loan tiếp tục giải quyết vấn đề: “Thư ký Triệu từ chối Diệp tổng, Diệp tổng có chút không vui nên – phương án A lấy điện thoại ra gọi đồ ăn mang đi; phương án B lấy điện thoại ra đọc tin tức.”
Triệu Nhất Gia cười nói: “Vẫn là A!”
Diệp Loan nói tiếp: “Diệp tổng gọi món pizza mà thư ký Triệu yêu thích. 30 phút sau, người giao hàng gõ cửa phòng thư ký Triệu – lựa chọn A, thư ký Triệu nói rằng cậu ấy không gọi và yêu cầu người giao hàng trả lại; phương án B, Diệp tổng lấy bánh pizza và bắt đầu tự mình ăn”.
Triệu Nhất Gia không chịu để bị lừa: “B, Diệp tổng tự ăn đi.”
Diệp Loan nghiêm túc nói tiếp: “Diệp tổng ăn xong, nhớ ra mình có chìa khóa dự phòng nên lấy chìa khóa ra mở cửa…”
Triệu Nhất Gia đang chăm chú lắng nghe xem có phương án nào, nhưng Diệp Loan lại lấy ra một chiếc chìa khóa khác và mở cửa. Triệu Nhất Gia chưa kịp phản ứng thì Diệp Loan đã ôm lấy cậu: “Phương án A, Diệp tổng rất tức giận và quyết định hôn thư ký Triệu; phương án B, Diệp tổng rất tức giận và quyết định hôn thư ký Triệu hai lần.”
Triệu Nhất Gia nhịn cười, nhìn vẻ mặt ôn nhu của Diệp Loan dưới ánh đèn, nhỏ giọng nói: “Phương án C, Diệp tổng dùng nhan sắc dụ dỗ thư ký Triệu, sau đó thư ký Triệu hôn Diệp tổng ba lần”. Nói xong cậu liền hôn Diệp Loan 3 cái.
Lúc này, mini game tình yêu đã kết thúc.
Bởi vì Triệu Nhất Gia muốn ở lại đây, Diệp Loan đã dọn dẹp từ trước nên trong nhà nhìn chung cũng rất ngăn nắp. Triệu Nhất Gia đi một vòng, phát hiện rất nhiều đồ đạc của Diệp Loan đã được thay thế bằng đồ đôi: Bàn chải đánh răng, khăn tắm, dép đi trong nhà… về cơ bản đều có cùng kiểu dáng hoặc cùng nhãn hiệu với những thứ cậu mua Fifth Park, thậm chí cả cách sắp xếp của các đồ vật, nó cũng phù hợp với thói quen thường ngày của cậu.
Triệu Nhất Gia tò mò chỉ vào bàn chải đánh răng nói: “Sao anh lại mua bàn chải đánh răng điện? Cho dù emkhông mang theo, anh chỉ cần mua bàn chải đánh răng thường là được.”
Diệp Loan hôn lên đỉnh đầu của cậu: “Cái kia để ở Fifth Park, cái này để lại đây, cho dù là ở đâu, chỉ cần em thoải mái là được.”
Triệu Nhất Gia ở cùng Diệp Loan lâu như vậy, cũng biết Diệp Loan trong cuộc sống hàng ngày không phải là người quá cẩn thận. Bây giờ xem ra có lẽ anh đã dồn hết sự kiên nhẫn và tinh tế cho bản thân cậu.
Triệu Nhất Gia trong lòng chua chua ngọt ngọt, xoay người ôm lấy Diệp Loan, vùi mặt vào cổ anh, nhỏ giọng nói: “Thư ký Triệu rất cảm động, hiện tại có một việc cậu cực kỳ muốn làm đó là… Diệp tổng điền từ thích hợp vào chỗ trống đi.”
Diệp Loan hôn lên vành tai đang đỏ bừng của người yêu: “Lựa chọn A, muốn “yêu”.”
Khi Triệu Nhất Gia tỉnh lại, đã là đúng 12 giờ đêm, cậu bị cơn khát nước đánh thức. Sau trận “yêu”, Triệu Nhất Gia cảm thấy như toàn bộ xương trong cơ thể mình đã bị tháo ra rồi lắp lại, cậu đau nhức vô cùng. Cậu gọi “Diệp Loan”, nhưng không có ai đáp lại. Triệu Nhất Gia đoán rằng anh đã đi làm nên đứng dậy đi vào bếp tìm nước. Vừa mở cửa ra, đã thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng, Diệp Loan đang nghe điện thoại: “…Chờ một thời gian nữa, con và Gia Gia ở bên nhau chưa lâu, nếu đột ngột quá…”
Triệu Nhất Gia khựng lại. Diệp Loan quay lưng về phía phòng ngủ nên không thấy Triệu Nhất Gia, tiếp tục luyên thuyên:
“…Con thật sự không có đùa giỡn…”
“…Dạ, dạ, con hiểu…”
“…Không phải con thiếu tôn trọng. Con chắc chắn sẽ dẫn về ra mắt khi giải quyết xong công việc…”
“…Giữa đêm…mẹ ở nước ngoài còn không thèm xem thời gian… “
“…Vâng, gọi lại sau…”
Diệp Loan cúp điện thoại, ngồi trên sofa tiếp tục đọc tài liệu.
Triệu Nhất Gia suy nghĩ một chút, giơ tay gõ cửa. Diệp Loan quay đầu cười nói: “Em sao đã dậy rồi? Tới đây.”
Triệu Nhất Gia ngủ dậy cũng không để ý, tùy tiện mặc bộ đồ ngủ do Diệp Loan chuẩn bị bước vào. Lúc này cậu mới nhận ra, trong nhà đã mua rất nhiều đồ mới, chỉ có bộ đồ mà Diệp Loan đưa cho cậu là đồ ngủ của anh, lúc này khắp người cậu đều có mùi của Diệp Loan.
Triệu Nhất Gia sắc mặt có chút nóng lên, cậu đi tới, khoanh chân ngồi bên cạnh Diệp Loan hỏi: “Anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Diệp Loan thấy môi cậu có chút khô khốc, liền rót một ly nước: “Mẹ anh, bà nói với anh là muốn đến thăm bố mẹ em, là sợ anh không cho em danh phận.”
Triệu Nhất Gia không nói gì.
Diệp Loan đoán Triệu Nhất Gia có chút khẩn trương. Từ khi yêu nhau, mỗi ngày họ đều toàn nói về chuyện yêu đương, chưa bao giờ ngồi đề cập đến gia đình hai bên.
Diệp Loan suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc anh lên đại học cũng là khi anh come out với bố mẹ, tuy lúc đầu rất khó chịu nhưng nhiều năm như vậy rồi, bà ấy cũng hiểu ra. Anh nói với mẹ anh và Gia Gia ngày nhỏ đang ở bên nhau, bà vui lắm, nếu không phải vì ở nước ngoài thì đã nhanh sớm đến xem mặt em.”
Triệu Nhất Gia gật đầu, uống một ngụm nước.
Diệp Loan thấy trong mắt cậu, nhẹ nhàng nói: “Không cần vội. Nếu muốn, khi em chuẩn bị xong thì dẫn anh ra mắt bố mẹ em.”
Triệu Nhất Gia xua tay, buột miệng nói: “Không được!”
Diệp Loan không ngờ cậu lại phản ứng mạnh như vậy, trong lúc nhất thời có chút sửng sốt.
Triệu Nhất Gia quay mặt sang một bên, hoảng sợ: “Xin lỗi anh, em…”
Diệp Loan cầm ly nước đặt lên bàn, buộc Triệu Nhất Gia phải nhìn mình: “Triệu Nhất Gia, anh ở đây.”
Triệu Nhất Gia chậm rãi thả lỏng, nhìn Diệp Loan bằng ánh mắt đầy lo lắng, khó khăn nói: “Em… bố mẹ em mất rồi.”
Diệp Loan nắm chặt tay Triệu Nhất Gia, trong không khí có sự chua chát khó tả.
Diệp Loan trầm mặc một lát, sau đó thăm dò hỏi: “16 năm trước, lúc ở trên núi em đột ngột rời đi, có liên quan đến chuyện này à?”
Triệu Nhất Gia do dự một lúc rồi gật đầu.
Diệp Loan ôm Triệu Nhất Gia, ôn nhu nói: “Là lỗi của anh, anh không nên nói lung tung.”
“Thật ra cũng đã nhiều năm rồi nên cũng không có gì. Nhưng hôm nay anh đột nhiên nhắc đến chuyện đó, em… em…”
“Ừm, anh biết, anh biết hết rồi.”
Có lẽ khi Diệp Loan thấp giọng nói lời nhẹ đã có tác dụng, Triệu Nhất Gia dần dần bình tĩnh lại. Đêm lạnh như nước, nhưng Triệu Nhất Gia lại dựa vào người Diệp Loan, thoải mái đến mức buồn ngủ. Triệu Nhất Gia nghĩ: Trong “Truy Bạch” miêu tả của anh quả thực rất chính xác, Diệp Loan vừa nói xong đã cảm thấy choáng váng, giống như say rượu. Nhìn thấy Triệu Nhất Gia lại muốn đi ngủ, Diệp Loan thu dọn giấy tờ công việc, đưa cậu trở về phòng ngủ.
Triệu Nhất Gia có lẽ đang có chuyện gì đó trong lòng nên mới nằm trên giường trằn trọc mãi, cho đến rạng sáng mới ngủ. Diệp Loan nhìn vào mắt cậu, nhưng không nói gì. Anh lặng lẽ thức dậy vào khoảng 5 giờ sáng, sau khi nấu cháo xong, đi đến một nơi yên tĩnh và gọi điện thoại…
Diệp Loan: “Tôi, Diệp Loan đây.”
Thiên Cải: “…”
Thiên Cải cầm lấy điện thoại, nheo mắt nhìn màn hình. Dòng chữ “Thập Nhị Diệp” sáng rực.
Thiên Cải: “Anh ơi, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Diệp Loan: “Xin lỗi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Thiên Cải rầu rĩ: “Chuyện gì cơ?”
“Triệu Triệu có nhắc về chuyện gì của gia đình em ấy với cậu không?”
Thiên Cải bừng tỉnh: “Cái gì? Không phải người trong nhà cậu ấy đã mất rồi sao?”
“Vậy là cậu cũng biết.”
Thiên Cải ngồi dậy gãi gãi tóc: “Chuyện này chúng tôi đã nói từ lâu rồi, chỉ là thuận miệng nói thôi, cậu ấy không nói nguyên do, tôi cũng ngại không dám hỏi lại”. Thiên Cải lại bổ sung thêm: “Triệu Nhi giống như luôn lảng tránh chủ đề này.”
Diệp Loan: “Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn.”
Diệp Loan cúp điện thoại, vẻ mặt suy tư.
Triệu Nhất Gia tỉnh dậy bởi mùi cháo cá. Cậu đánh răng, mũi ngửi ngửi rồi nói: “Diệp Loan, anh đang làm gì vậy? Mùi thơm quá.”
“Cháo cá, em rửa mặt xong thì lại đây ăn. Với cả, đánh răng thì không được nói chuyện.”
Triệu Nhất Gia làm lơ lời nhắc nhở của Diệp Loan, tiếp tục nói: “Anh còn biết nấu cháo cá hả?”
Diệp Loan đặt cháo lên bàn: “Hết cách rồi, người trong lòng thích ăn!”
Triệu Nhất Gia cười đến nheo mắt lại: “Làm sao anh biết? Em chưa có nói cho anh biết đúng không?”
“Ngày em đăng bản xem trước bài viết mới của mình, anh phát hiện ra fans CP mang ngày sinh của chúng ta ra tổng hợp lại, nói vô cùng thích hợp.”
Triệu Nhất Gia lau mặt: “Chuyện này có liên quan gì với cháo cá?”
“Có người trả lời – Thảo nào, trong cuộc phỏng vấn tôi thấy Diệp Loan nói không ăn cá, sau này về sẽ không tranh cháo cá với Triệu Triệu.”
Triệu Nhất Gia phục nói: “Anh biết nắm bắt trọng tâm ghê!”
Nói thật thì cháo cá của Diệp Loan ngon lắm, đầy đủ hương vị và màu sắc. Triệu Nhất Gia vô cùng hài lòng, cậu vừa ăn vừa chụp ảnh, chụp 360 độ rồi đăng hết lên nhóm Vườn Sao Băng:
Triệu Triệu: [Ảnh*6] Cháo cá, ngon lắm!
Thiên Cải:…Cậu gửi liên tục 6 tấm ảnh chỉ để có thể nhìn ra nó là cháo à? Kể cả khi thêm filter vào thì nó vẫn giống như cháo, cảm ơn.
Thiên Cải: [Lạnh nhạt.jpg]
Hồ Ly Mê Ngủ: Cũng muốn ăn, tôi còn chưa ăn sáng!
Tần Hải: Nấu như nào? Có phức tạp không?
Triệu Triệu chuyển sang chế độ voice chat, vừa bấm voice chuẩn bị dạy cho Tần Hải, nhưng Diệp Loan bỗng nhiên nói: “Em kêu cậu ta “xuống bếp” đi, còn nhiều lắm.”
Tay Triệu Nhất Gia run lên, rồi cậu lỡ gửi tin nhắn đi.
Thu hồi không kịp nữa.
Tần Hải:…..
Hồ Ly Mê Ngủ:…..
Thiên Cải:…..
Triệu Nhất Gia vẻ mặt suy sụp. Diệp Loan lấy điện thoại ra: “Anh tưởng em muốn gõ chữ, không sao, coi anh nè.”
Diệp Loan lại sử dụng phương pháp phát hồng bao: [Cung hỉ phát tài, đại cát thuận lợi.]
Diệp Loan: Mấy người cứ coi như chưa có gì đi.
Hồ Ly Mê Ngủ:???
Tần Hải:???
Thiên Cải:…..
Hồ Ly Mê Ngủ: Ủa chứ lúc đầu hai người các cậu có gì hả? 【nghi ngờ】