Trò Chơi Đại Tác Chiến - Bình Quả Thụ Thụ Thụ

Chương 33: PHIÊN NGOẠI 1: Tuyết Tùng x Thiên Cải



*Lưu ý: Tuyết Tùng và Thiên Cải chỉ là biệt danh, tên thật của 2 người này lần lượt là Tạ Thanh và La Hạ, 4 phiên ngoại sẽ dành cho CP phụ Tạ La, một phần vì dạo này chúng tớ khá bận nên tiến độ dịch truyện sẽ không được như trước nữa. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé, giờ thì vào truyện thôi.

“Tại sao lại thay đổi biên tập viên?”

Tạ Thanh (tên thật của Tuyết Tùng) ngừng viết, ngẩng đầu nhìn người trước mặt: Mái tóc bạc và đôi mắt sáng ngời; có lẽ vì chạy tới, trên chóp mũi có chút mồ hôi và đôi môi mím chặt thành một đường thẳng cho thấy tâm trạng không tốt của người vừa nói. Tạ Thanh đóng nắp bút lại, nghiêm túc nói: “Đây chính là lý do để bây giờ cậu đứng trong văn phòng tôi à?”

Ba ngày trước, Tạ Thanh nói với La Hạ (tên thật của Thiên Cải) rằng bắt đầu từ tuần sau, anh sẽ không còn là biên tập viên của cậu nữa và công việc tương lai sẽ được giao cho biên tập viên mới “Ngô Đồng” phụ trách. Đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ, công việc chính được giao cho “Tuyết Tùng” và “Ngô Đồng”, về cơ bản không ảnh hưởng gì đến La Hạ. Kết quả là La Hạ chống cự: “Tại sao? Tôi không muốn thay đổi.”

Tạ Thanh vốn tưởng rằng cậu không yên tâm với biên tập viên mới, liền đích thân hứa hẹn, nói: “Ngô Đồng là tôi tự mình mang tới, tính tình tốt, có năng lực, cậu không cần lo lắng.”

La Hạ không chịu từ bỏ: “Tôi không quen, không muốn thay đổi.”

Tạ Thanh không nói nên lời: “Cái này thì liên quan gì có thói quen hay không, cũng không phải đồng nghiệp trong văn phòng, hai người chắc phải một năm nữa cũng chưa chắc gặp nhau.”

La Hạ không trả lời, Tạ Thanh tưởng cậu đã tiếp nhận, đang định nói thêm vài câu an ủi, nhưng La Hạ đã cúp điện thoại. Tạ Thanh nhìn điện thoại tự động nhảy về màn hình chính, hồi lâu không hoàn hồn. Rồi bây giờ, ba ngày sau cuộc điện thoại, La Hạ đột nhiên xuất hiện trong văn phòng của anh, nổi giận đùng đùng.

La Hạ khiêu khích trả lời: “Nói qua điện thoại không rõ ràng. Vừa mới bán được bản quyền đã ôm tiền chạy à.”

Tạ Thanh trong lòng thở dài, nhẹ nhàng nói: “Đây là công ty sắp xếp, tôi có rất nhiều việc phải làm, vốn dĩ không thích hợp làm biên tập viên.”

La Hạ từ chối: “Tôi không muốn.”

Dường như đã đoán trước được cậu sẽ nói lời này, Tạ Thanh lại nói: “Không chỉ có mình cậu, Tần Hải cũng đã thay đổi, tôi đã chọn cho cậu biên tập tốt nhất ở Duyệt Tư rồi.”

La Hajvuwfa nghe xong đã muốn bốc hỏa: “Biên tập viên tốt nhất của Duyệt Tư còn không phải là anh à!”

Trước đây, Tạ Thanh với La Hạ thường đánh nhau như mèo bắt chuột, nhiều khi La Hạ còn hét lên “Tôi muốn đổi sang biên tập viên tốt hơn” khi cậu tức giận. Tạ Thanh sẽ dội cho cậu một gáo nước lạnh: “Tôi là biên tập viên giỏi nhất ở Duyệt Tư từ ​​trước đến nay.”

Tạ Thanh sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đã được thăng chức rồi nên không tính nữa.”

La Hạ rất tức giận.

Tạ Thanh xoay nắp bút trong tay, nhìn La Hạ một lúc rồi hỏi: “Chỉ là đổi biên tập viên thôi, cậu có cần phải như vậy không?”

La Hạ: “Anh không tôn trọng tôi.”

Tạ Thanh dở khóc dở cười: “Tại sao tôi không tôn trọng cậu? Những tác giả khác khi thay đổi biên tập viên cũng chỉ báo trước nhiều nhất ba ngày. Tôi không tôn trọng cậu mà thông báo cho cậu trước 1 tuần à?”

La Hạ suy nghĩ một chút, cau mày nói: “Tôi thật sự không quen.”

Tạ Thanh cũng không quen. La Hạ, người luôn mỉm cười hì hì chẳng bao giờ nghiêm túc, đột nhiên biến thành một La Hạ đầy cay đắng thù hận.

La Hạ lại nói: “Ai kêu anh không làm biên tập viên của tôi nữa? Tôi sẽ đi nói chuyện với người đó!”

Tạ Thanh không nói gì. Bởi vì không làm biên tập viên của La Hạ nữa là do chính anh quyết định.

Tạ Thanh với La Hạ đã ký hợp đồng ba năm trước. Khi đó, La Hạ vừa mới vào đại học, cậu vừa mới được giải thoát khỏi lò luyện ngục của năm cuối trung học, không còn cách nào để trút hết năng lượng nên bắt đầu thử viết văn. Bài viết đầu tiên của La Hạ có tên là “10 Giờ Tối”, tựa đề rất bình thường, văn phong cũng rất bình thường, nhưng nội dung lại thú vị: Tần Thụy, một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, thuê một căn nhà, nhưng sau khi cậu ta chuyển đến đã xảy ra một chuyện kỳ ​​lạ là vào lúc 10 giờ mỗi đêm, phòng khách sẽ xảy ra hiện tượng thời không trùng điệp (thời gian và không gian chồng chéo lên nhau) – Tần Thụy có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong căn phòng này ở một thời gian và không gian khác, nhưng cậu ta không thể chạm vào, và đối phương cũng không thể nghe được những gì cậu ta nói, giống như một hình chiếu. Câu chuyện này kể về những gì đã xảy ra giữa Tần Thụy và nhân vật chính “A” đến từ không gian và thời gian khác.

Mặc dù La Hạ có trí tưởng tượng phong phú nhưng đề tài lại không được ưa chuộng, đồng thời phong cách viết quả thực hơi thô nên có rất ít tiếng vang sau khi bài viết được đăng tải. Tạ Thanh tình cờ nhìn thấy và rất thích cậu, anh nghĩ rằng cậu có tiềm năng nên quyết định ký hợp đồng với cậu. Vào thời điểm đó, tác giả duy nhất dưới danh nghĩa Tạ Thanh là trụ cột Tần Hải, khi đó anh ở công ty mở cuộc họp cố ý nhắc tới muốn đích thân dẫn dắt La Hạ, các nhân viên của anh đã rất ngạc nhiên và suy đoán về gia thế của tác giả mới mà tổng biên tập đích thân điểm mặt muốn cậu. Mặt khác, La Hạ mơ mơ hồ hồ không biết cái tên “Tuyết Tùng” có ý nghĩa gì với Duyệt Tư, cậu chỉ cảm thấy rằng tài năng của mình cuối cùng cũng được ai đó đánh giá cao nên cậu vui vẻ ký hợp đồng, và từ đó trở đi, cậu và Tuyết Tùng bắt đầu “tương ái tương sát”.

Sau đó Tạ Thanh phát hiện, mình đã xem nhẹ chuyện này rồi.

Khi đó, anh một lòng một dạ muốn khai quật tiềm năng của người mới. Anh không biết rằng La Hạ có một thói quen xấu, một khi có cảm hứng, cậu sẽ phải tóm lấy người nào đó để nói chuyện với cậu trong hai hoặc ba giờ mà không ngừng nghỉ, còn phải trả lời, thảo luận với cậu, thậm chí phải bài tỏ cảm nghĩ của mình! Tất cả các bạn cùng lớp của La Hạ đều bị cậu hành hạ, phải nói là khổ đau không nói nên lời. Bây giờ thì tốt rồi, vừa ký hợp đồng xong, cậu lập tức có một người “bồi chuyện chuyên nghiệp”, La Hạ trong nháy mắt bỏ rơi các bạn cùng lớp, tóm lấy Tạ Thanh, đối với con cừu béo này lôi thật mạnh: 3h đêm gọi điện thoại bảo muốn cùng anh nói về đa vũ trụ sụp đổ; sáng sớm đi WC nhắn WeChat nói trí tuệ nhân tạo thật lãng mạn; một mặt ăn cơm tối, mặt khác cùng đối phương nói rằng cùng với Cthulhu (một thực thể vũ trụ) tâm linh tương thông.

Không quá lời mà nói Tạ Thanh trong thời gian đó đã gầy đi.

Tất nhiên, Tạ Thanh lúc đầu đã kiên nhẫn thảo luận với cậu hai hoặc ba lần, nói năng nhẹ nhàng, ôn tồn, hy vọng kích thích niềm đam mê viết lách của cậu. Cuối cùng thì ý tưởng tuôn trào vô cùng tận, nhưng số chữ viết ra lại nhỏ giọt như cà phê phin. Rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa mà phát hỏa.

Ngày hôm đó, La Hạ cuối cùng cũng biết được Tạ Thanh độc miệng đến mức nào – văn của cậu bị chửi từ đầu đến cuối, thậm chí cả dấu chấm câu cũng không tha, chửi đến mức La Hạ hoài nghi nhân sinh. Chửi đến cuối buổi, La Hạ đáng thương nói: “Vậy tại sao anh lại ký hợp đồng với tôi?”

Tạ Thanh lạnh nhạt: “Tôi dùng kính hiển vi moi ra một chút ánh sáng.”

Nói tóm lại, La Hạ đã có nề nếp hơn trong một thời gian dài sau cuộc cãi vã này. Tất nhiên, với ý định “làm cho Tạ Thanh ấn tượng”, cậu bắt đầu nghiêm túc dấn thân vào con đường viết văn. Dù luôn có những tranh cãi khi trao đổi bản thảo hay chủ đề với Tạ Thanh nhưng ít nhất đó không còn là “nói mà không có bằng chứng” nữa.

Tác phẩm thứ hai của La Hạ có tên là “Space Bone”. Nó kể về câu chuyện của một nhà khoa học thiên tài với tính cách u ám đã vô tình phát hiện ra một điểm trong không gian đa chiều, cái điểm này chính là “bone”, nhà khoa học đã cố gắng sử dụng “bone” để tự cứu người bạn thời thơ ấu của mình khỏi một vụ tai nạn xe hơi, điều này đã dẫn đến một loạt câu chuyện xưa cũ. Chính bài viết này đã khiến cái tên “Thiên Cải” nổi tiếng chỉ sau một đêm. “Vận đỏ” này không chỉ là nổi tiếng trên mạng, mà còn được các giải thưởng văn học chính thống công nhận. Trung tâm hội nghị nơi tổ chức lễ trao giải cách Duyệt Tư không xa. Sau khi nhận giải thưởng, La Hạ trực tiếp chạy đến chỗ Duyệt Tư và ném giấy chứng nhận lên bàn của Tạ Thanh.

Đó là lần đầu tiên Tạ Thanh gặp La Hạ: Cậu đang xách cặp sách, hơi ngẩng cao đầu nhìn mình, ánh mắt đảo quanh như đang chờ đợi điều gì.

Khi đó, tòa nhà văn phòng chính thức của Duyệt Tư nằm trong khu phố cổ, còn văn phòng của Tạ Thanh có nửa mặt cửa kính sát đất, thoạt nhìn thì không phải là một tòa nhà cao mấy chục tầng như ngày nay mà thay vào đó là những tòa nhà cân đối đan xen với đường chân trời vô cùng đẹp. Thời tiết hôm đó rất đẹp, chúng bị ánh nắng chiều nhuốm hồng, cùng với ánh sáng trong mắt La Hạ.

La Hạ không lên tiếng, Tạ Thanh cũng không để ý tới cậu. Anh ký liên tiếp ba văn kiện, khi mở văn kiện thứ tư, Tạ Thanh viết nét đầu tiên của chữ “Cảm ơn” lên giấy, đột nhiên ngòi bút dừng lại. Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên và nói bốn chữ:

“Danh xứng với thực.”

La Hạ ngay lập tức liền cười.

Mà Tạ Thanh chợt ý thức được, tia sáng nhỏ đó cuối cùng cũng đốt thành tia lửa ngập trời.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.