Đâu có lý nào người sống lại thành thân với bài vị.
Dư Dục mất mạng trong động đất, hài cốt không còn, phủ Thượng thư muốn tổ chức tang lễ cho y cũng không thể làm gì.
Không còn cách nào, chỉ có thể lập một ngôi mộ gió để trò chuyện tỏ niềm thương nhớ.
“Đừng quỳ nữa.”
Cuối cùng Dư thượng thư vẫn ra gặp Hoa Hiểu Tư cứng đầu này.
Thượng thư đại nhân mất con ở tuổi trung niên một đêm bạc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ tang thương.
“Bá phụ……” Mặt Hoa Hiểu Tư ướt đẫm, chẳng biết là nước mắt hay mồ hôi, đại tướng quân hiên ngang ngày thường giờ cũng chỉ là một thiếu niên mất đi người yêu, “Đều tại con không chăm sóc tốt cho Ngư Ngư.”
Năm đó Nhị công tử có tri thức hiểu lễ nghĩa của phủ Thượng thư xếp bút nghiên tòng quân, theo hắn đến biên cương xa xôi, Hoa Hiểu Tư từng thề độc với cha Dư sẽ bảo vệ y chu toàn.
Tiếc là họ vượt qua núi đao biển máu mà lại thảm bại ngay trong kinh thành.
Dư thượng thư lắc đầu.
“Thiên tai nhân họa sao có thể trách ngươi được.”
Chỉ trách kiếp này vô duyên, âm dương cách biệt mà thôi.
Cuối cùng Hoa Hiểu Tư vẫn không thể thành thân với người trong lòng.
Dư Dục nhìn hắn thất hồn lạc phách, chỉ hận mình không thể chạm vào hắn.
Sợi dây cột tóc kia lại được Hoa Hiểu Tư quấn quanh cổ tay, cũng buộc chặt trái tim Dư Dục.
Y cứ tưởng tình cảm của mình là vô vọng, nào ngờ hai người họ vẫn luôn lưỡng tình tương duyệt.
Nhưng thà y yêu đơn phương còn hơn.
Yêu đơn phương dù sao vẫn tốt hơn âm dương cách biệt.
Y không nỡ để Hoa Hiểu Tư đau buồn như vậy.
——————
Dư Dục cứ thế đi theo Hoa Hiểu Tư.
Nhìn hắn suy sụp tinh thần, lại nhìn hắn quay về chiến trường.
Tân đế lên ngôi vốn là lúc chỉnh đốn mọi thứ, trận động đất kia làm hại quá nhiều quan viên, ngay cả Hoàng hậu nương nương đang mang thai cũng bị thương nặng.
Nhất thời trong triều không có người nào dùng được.
Hoa Hiểu Tư chủ động xin đi bình định biên cương hỗn loạn, Thánh thượng phê chuẩn, sau đó vị đại tướng quân này khoác áo ra trận lần nữa.
Hắn trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay Hoàng đế.
Nhưng Hoa Hiểu Tư càng thắng lợi trên chiến trường thì trong lòng Dư Dục càng hồi hộp.
Tim y đập thình thịch, mỗi nhịp đập giống như bùa đòi mạng.
Quả nhiên Dư Dục trơ mắt nhìn mưa kiếm đâm thẳng vào áo giáp sắt của Hoa Hiểu Tư, cả đời hắn là đại tướng quân oai hùng, thế mà lại chết vì bị nội gián bán đứng.
Dư Dục đã khóc cạn nước mắt từ lâu, chỉ có thể ở cạnh Hoa Hiểu Tư, khó nhọc đưa tay vuốt mắt cho hắn.
“Ngươi chết kiểu này còn không oai bằng ta nữa.”
Dư Dục muốn cười nhưng nước mắt lại trào ra.
Đồ ngốc.