Sáng tinh mơ, thành phố sắt thép ngủ say dần thức tỉnh, người dậy sớm bắt đầu một ngày bận rộn, trong không khí mát lành sảng khoái, Thẩm Mặc bước qua một hàng bóng cây, thưởng thức hoa loa kèn nở rộ bên đường, nghe vài tiếng chim lót líu lo, mang tiểu long bao thơm lừng rẽ vào khu chung cư.
“Cốc cốc cốc” anh gập ngón tay gõ cửa, “Tử An nên dậy thôi em, hôm nay đi kiểm tra sức khỏe.”
Trong phòng, hai tay Cố Tử An ôm gối, một chân gác ở đầu chăn, miệng nửa há, đang say giấc nồng, nghe thấy tiếng gõ giãy dụa mở mắt ra, mí mắt run dữ hai lần, cuối cùng không thể chống lại bản năng, trợn mắt ngủ tiếp.
“Thôi vậy! Để em ấy ngủ thêm lát đi.” Thẩm Mặc không nghe thấy tiếng trả lời nào bao dung nghĩ, sau khi ăn vài cái bánh bao, ngồi trên sô pha cầm máy tính bảng xem tin tức buổi sáng.
Vào cuối tuần rảnh rỗi hiếm hoi, Thẩm Mặc trút bỏ áo vest, áo thun trắng quần jeans làm anh lập tức trẻ hơn mấy tuổi, cũng mất đi lệ khí trên nơi làm việc. Anh ngồi dưới ánh nắng, ánh nắng dịu nhẹ hôn lên gò má anh, nhảy múa trên lông mi anh, từng cơn gió thoảng lướt qua trán anh, mang làn tóc buông xoã của anh lay động, tựa như thiên sứ trong tranh.
Nghe thấy tiếng động phía sau, thiên sứ ngoảnh đầu, nở nụ cười rất đỗi chữa lành: “Dậy rồi?”
Cố Tử An bị mỹ nhan K.O điên cuồng kêu gào trong lòng, kích động đến mức rớt đầu, “Aaaaaa, vợ xinh đẹp tuyệt vời, tui chết rồi, bị vợ giết chết bằng mỹ nhan.”
*Bên này, trường dạy lái xe Thiên Tài đang khẩn trương sắp xếp.
“Mau! Kiểm tra lại ăn mặc, hoa, trà bánh sắp xếp xong hết chưa?” Một nữ Alpha vóc dáng nhỏ gầy, da ngăm đen, thoạt nhìn là thường xuyên phơi dưới ánh nắng chỉ trỏ với mọi người.
“Đến rồi! Đến rồi!” Một thanh niên cùng nước da tất tả chạy vào, tựa như mật thám truyền tin thời xưa.
Tất cả nhân viên có mặt nhanh chóng đứng thành hai hàng thẳng tắp ở cửa, hai tay đan ở bụng dưới, cúi đầu, cung kính đón tiếp khách hàng cấp quý phu nhân.
Hai bóng người cao gầy sóng đôi đi đến, tiếng nói cười ngày một gần hơn.
“Một hai ba” không biết là ai hô.
Sau đó mọi người đồng thanh, “Hoan nghênh công chúa điện hạ của tôi!”
Giọng siêu trầm như Kayako Saeki bật ra từ mấy cổ họng, sau đấy còn cùng nhau quỳ một gối hệt thiếu niên trẻ trâu.
Cố Tử An bị giật mình lùi lại hai bước, kéo góc áo Thẩm Mặc, tự cho là nhỏ tiếng nhưng thực chất tất cả mọi người tại đó đều nghe thấy được: “Chúng ta không đi nhầm chứ? Nom không được thông minh lắm, hay là đổi chỗ?”
Thẩm Mặc phủi dải lụa màu rơi trên đầu, bình thản liếc nhìn một dãy đỉnh đầu đen ngòm: “Ừm… Anh cũng thấy vậy, đổi!”
Nữ Alpha giật thót, hỏng bét, nhầm đối tượng rồi, kiểu chào đón này là khách hàng khác đặt riêng.
Cô cắn răng hỏi: “Ngài chính là thiếu nữ quê mùa sức mạnh vô địch trong tôi giaogiao ạ?”
Người này hình như có bệnh nặng, Cố Tử An nghĩ, cậu lễ phép trả lời, “Không phải.”
“Ahahaha, hiểu lầm, hiểu lầm.” Nữ Alpha cười khan, vội vàng xua tay, “Nhầm đối tượng rồi, vừa nãy là tiết mục một vị khách khác đặt.”
“Đúng đúng đúng”, “Nhầm rồi, nhầm rồi”, “Chúng tôi là trường dạy lại xe đàng hoàng.” Nhân viên xung quanh lũ lượt phụ họa, tuôn lên vây bên cạnh hai người, tôi một câu cậu một câu, dăm ba câu đã khuyên được Cố Tử An có tính ba phải.
Mông vừa chạm sô pha, lập tức có người hỏi han ân cần, đưa trà bánh lên, nữ Alpha xoa tay, vẻ mặt nịnh nọt, “Vị nào tập lái xe ạ?”
“Tôi.” Cố Tử An giơ tay.
“ABO, xin hỏi ngài cần huấn luyện viên kiểu nào?” Nói xong ra sức chớp mắt với Cố Tử An, tỏ vẻ “Cậu hiểu đó ~”
“Alpha.” Tui không hiểu, tui không hiểu gì hết.
“Dạ được.” Alpha vỗ ba cái vào mặt, nhất thời Cố Tử An liên tưởng đến tú bà trong thanh lâu, cậu bị tưởng tượng của mình dọa sợ rùng mình.
Không thể nào, đây là đàng hoàng…
Nam nam nữ nữ mặc quần áo phong cách khác nhau, chỉ có làn da là hợp với nghề nghiệp huấn luyện viên nối đuôi nhau vào, ngắt ngang phủ nhận của Cố Tử An.
“Đây là?”
“Đây là tất cả huấn luyện viên Alpha, ngài có thể chọn kiểu ngài thích, chúng tôi có hoạt bát, lạnh lùng, kiêu ngạo, độc mồm, biết nấc cục, biết dùng mông viết chữ… chỉ có ngài không nghĩ ra, không có gì chúng tôi không làm được ~”
Tam quan của Cố Tử An nổ ngay tại chỗ, thế giới quan sụp đổ, một trường dạy lái xe tại sao lại làm như tuyển phi? Đây là cái chi mô?!
Còn nấc cụt liên tục là sinh vật gì thế? Đó không phải thứ chỉ có trong truyện tổng tài thôi sao, anh hai à anh đi lộn phim trường rồi!
Một câu nói của Tứ lang hiện lên trong lòng, “Nàng còn bao nhiêu bất ngờ mà trẫm chưa biết nữa đây.”
Thẩm Mặc ngồi bên cạnh, nhìn một đống Alpha nháy mắt ra hiệu, vuốt tóc quyến rũ với Cố Tử An: hồi nãy ở cửa nên quay đầu đi luôn.
Cố Tử An bị trường dạy lái xe đặc biệt đả kích hốt hoảng tinh thần, khi nữ Alpha dò hỏi lại cậu tiện tay chỉ đại.
“Thật sự, ức, là người ta hả? Người ta, ức, đã lâu lắm rồi không ai tìm.” Giọng nói mềm mại e thẹn cất lên ở góc.
Thôi anh nghỉ đi!
“Người sau lưng cậu.” Cố Tử An đơ mặt phủ nhận, lãnh khốc vô tình.jpg.
“Chúc mừng chọn trúng huyến luyện viên Vương Bài của chúng tôi.” Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, mọi người liên tiếp lui lại, chỉ chừa huấn luyện viên Vương Bài đào ra từ “rút tướng quân trong chú lùn, đào người bình thường trong đám điên”.
Huấn luyện viên Vương Bài mỉm cười thật thà, gãi đầu tiến lên, “Xin chào, tôi là huấn luyện viên Vương Bài.”
Tôi biết rồi! Không cần cường điệu địa vị của anh mãi đâu.
*Ở này bạn nhỏ Cố hiểu lầm, nữ Alpha giới thiệu tên của huấn luyện viên, mà trùng hợp “王牌” có nghĩa là át chủ bài, chủ bài, nên ẻm mới tưởng ẻm chỉ bậy mà cũng vớ được người mát tay nhất.
“Họ của anh là?”
“Tôi họ Vương.”
“Chắc không phải tên…”
“Tôi tên Vương Bài, hề hề.”
Cố Tử An mệt mỏi: đây là xã hội ư? Sợ rồi sợ rồi.
Mặc dù bề ngoài không đáng tin cậy lắm, nhưng Vương Bài làm việc rất nhanh nhẹn, không hề lề mề, hoàn thành nhập thông tin và kiểm tra sức khoẻ bằng tốc độ tương xứng với khoản phí đăng kí lớn của Thẩm Mặc.
“Tải xuống APP này bên trong có ngân hàng câu hỏi của thi lý thuyết, khi nào ngài đậu lý thuyết sẽ sắp xếp luyện tập trên đường cho ngài.” Vương Bài chỉ mã QR trên tờ rơi.
Cố Tử An gật đầu.
“Ngài dự định lúc nào thi phần một?” Nhìn ra sự do dự trên mặt Cố Tử An, Vương Bài bổ sung, “Không qua cũng không sao, ngài có năm lần cơ hội.”
Cố Tử An: cứ đùa! Tôi chưa từng thấy ai chưa qua phần một, anh nói như vậy chằng phải sỉ nhục IQ của tôi à!
Cậu dò hỏi với khí thế hăm hở, “Gần đây có thể hẹn trước lúc nào.”
“Một tuần sau.”
“Bảy ngày? Đủ rồi.”
Một phần một cỏn con!
Thẩm Mặc muốn nói lại thôi, cuối cùng từ bỏ, thôi, tùy em ấy đi, nếu không thi đậu, cùng lắm là đến lúc đó dỗ em ấy, một bữa xiên nướng không dỗ được thì dùng hai bữa.
_
Lời tác giả: Thẩm Mặc: tôi phải đập tên Lương Tinh Vũ đề cử trường dạy lái xe này!!
Lương Tinh Vũ: không thể nào, Alpha độc thân xung quanh tui dùng đều bảo tốt mà.