–
Vừa nói xong, Thịnh Ý cảm giác động tác của người đàn ông ngồi bên cạnh dừng lại.
Lúc ấy, cô nói với Lâm Tiểu Mộc như vậy là bởi vì để tránh phiền phức nhưng lại không nờ vô tình khiến cho mọi chuyện càng phiền phức hơn.
Cô mím môi, tiện tay cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm nhỏ, chất lỏng cay nồng trào vào cổ họng – vẫn khó uống như vậy.
Quả nhiên, bất kể qua bao nhiêu năm, cô vẫn không có cách nào yêu thích mùi vị của rượu được.
Cô bị sặc đến nhíu mày, người bên cạnh đưa cho khăn giấy, cô nhận lấy lại bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Giang Vọng.
“Không quen?”
Hai người họ vừa trải qua một cuộc hội ngộ thực sự sau bao ngày xa cách. Thật kỳ diệu, gặp lại cố nhân, dù cho mối quan hệ ban đầu có thể không tốt đẹp đến vậy, nhưng thời gian như âm thầm nhuộm lên tất cả những ký ức một lớp filter dịu dàng.
Đến nỗi, bây giờ khi đối mặt với Giang Vọng, Thịnh Ý vẫn luôn có một cảm giác thân thiết khác lạ.
Có vẻ như trong lòng cô, anh đã hoàn toàn khác biệt với những người khác, là ranh giới giữa người khác và người một nhà.
Cô không biết Giang Vọng có cảm giác như vậy hay không nhưng thái độ của anh khi đối mặt với cô thực sự đã khác.
Cô căng thẳng nắm chặt ly rượu, hai mắt không rời khỏi Giang Mạn, chỉ sợ giây tiếp theo thôi anh sẽ nói ra điều gì kinh ngạc.
Mặc dù thừa nhận có quen biết Giang Vọng cũng chẳng sao nhưng cô đã nói với Lâm Tiểu Mộc “không quen”, nếu lúc này Giang Vọng nói họ đã quen biết nhiều năm, Lâm Tiểu Mộc chắc chắn sẽ truy hỏi đến cùng, hỏi cô từ mọi góc độ.
Cô thật sự rất lười giải thích, ánh mắt cầu cứu không ngừng nhìn về phía Giang Vọng.
Hồi còn ở viện cứu sinh, nói ra cũng hơi khoa trương, bởi vì cô là người nhỏ tuổi nhất trong văn phòng nên các anh chị đều vui vẻ nhường nhịn cô. Bởi vì đa phần mọi người đều không có em trai em gái cho nên toàn bộ khát khao mong ngóng dành hết cho Thịnh Ý.
Cô được mọi người yêu thương quá lâu nên khó tránh khỏi có chút kiêu căng, ỷ lại. Lâu dần, cô trở thành một “tiểu bá vương” trong văn phòng.
Mỗi khi mọi người rủ nhau đi ăn, họ đều sẽ hỏi ý kiến của cô trước. Nếu ai đó lỡ nói một câu nặng lời, người đó sẽ bị cả nhóm “tập kích” chỉ trích. Mà mỗi lần cô gây ra lỗi lầm, sẽ lại đáng thương cầu xin mọi người giúp đỡ, năn nỉ họ che chở cho trước mặt giáo sư.
Cô còn nhớ, khi ấy cô nói muốn tạm thời rời khỏi viện nghiên cứu trở về Nam thành, Phó Ân Cẩm còn cảm thán nói cô thay đổi rất nhiều so với lần đầu gặp, tính cách trở nên hoạt bát hơn. Rốt cuộc cũng có dáng vẻ của một cô gái nhỏ ở độ tuổi này — cuối cùng không còn ngoan ngoãn hiểu chuyện như trước nữa, biết gây ra lỗi lầm, biết làm nũng, lúc cười đến mức nheo cả mắt, ngửa ra sau cười ha hả, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Vì vậy, sau khi giảo quyết xong chuyện bên đó, cô hy vọng em có thể quay trở lại đây. Không nói đến thứ khác, thầy nhận thấy em ở đây rất vui vẻ.”
Bà nói: “Cô mong mỗi đứa trẻ của cô đều có thể vui vẻ và hạnh phúc.”
Bà ấy ít khi nói ra những lời sến súa như vậy. Nói xong, bà lại quay người tiếp tục bận rộn.
Thịnh Ý nhìn bóng lưng của bà, hốc mắt đỏ hoe, dừng lại một lúc, rồi đáp lại bằng giọng giòn tan: “Vâng!”
Cô nghĩ rằng, dường như những tình yêu thương mềm mại và dịu dàng bao bọc lấy cô như những đám mây đã thực sự thay đổi cô rất nhiều.
Ví dụ như lúc này, khi người trước mặt được cô xếp vào danh sách “người một nhà”, cô liền không còn đề phòng gì khi đối mặt với họ.
Rượu trong bụng cô sôi lên, nhanh chóng phát huy tác dụng, hai má cô ửng hồng, trong mắt lấp lánh hơi nước, ánh mắt sáng ngời, cả người trông vô cùng ngây thơ và đáng yêu.
Giang Vọng nhìn cô gái bên cạnh, tâm tư của cô gái đều hiện rõ trên mặt đều rất dễ đoán. Anh không lộ ra vẻ gì, khẽ mím môi, một lúc sau nhàn nhạt nói: “Đúng là không quen lắm.”
Tống Cảnh Minh ngồi bên cạnh xem kịch:????
Cặp đôi này đúng là trời sinh một cặp, ai cũng giỏi trợn mắt nói dối.
Mặc dù Giang Vọng nói vậy nhưng hành động tương tác vừa rồi giữa anh và Thịnh Ý đều lọt vào mắt Lâm Tiểu Mộc. Sắc mặt cô ta cứng đờ, tay còn giơ giữa không trung. Tống Cảnh Minh ngẩn ra hai giây, kịp thời giải vây: “Nào nào nào, mọi người cùng nâng ly chúc mừng Giang Vọng nhé.”
Lời vừa dứt, những người còn lại cũng đứng dậy, Thịnh Ý cũng bị Tống Cảnh Minh kéo lên, chỉ có Giang Vọng vẫn ung dung ngồi đó như thể “Giang Mạn” mà mọi người nhắc đến chẳng liên quan gì đến anh.
Anh cầm ly rượu trong tay nhìn Tống Cảnh Minh: “Hôm nay nhất quyết muốn chuốc cho tôi say à?”
Tống Cảnh Minh: “Chả vậy thì không, cậu hiếm khi mới tham gia tụ họp một lần mà.”
Thực ra từ sau khi Giang Vọng đến, họ vốn dĩ chẳng tổ chức tiệc tùng gì cả. Tống Cảnh Minh đây cũng chỉ là muốn chuốc say Giang Vọng mà thôi. Giang Vọng bật cười, nâng ly rượu lên nhưng chỉ cụng ly với ly rượu của Thịnh Ý ở gần anh nhất.
Nhưng gặp được thì cũng coi như là số phận.
Mọi người sau khi chúc rượu xong đều ngồi xuống. Tống Cảnh Minh lại tiếp tục bày trò nghịch ngợm, xúi giục mọi người tiếp tục đi chúc rượu Giang Vọng.
Sau khi Giang Vọng ngồi xuống, còn chưa kịp ăn gì đã phải liên tục uống rượu, Thịnh Ý lẩm bẩm phàn nàn: “Anh là ông chủ, không phải nên chúc anh sao?”
Tống Cảnh Minh: “Tổ trưởng lớn nhất!”
Thịnh Ý: “……”
Vì để người khác uống rượu, ngay cả lời này cũng nói ra được.
Nào ngờ Tống Cảnh Minh lại hỏi: “Thì sao, đau lòng hả?”
Thịnh Ý giả vờ nghe không hiểu: “Gì cơ?”
Tống Cảnh Minh liền bật cười.
Thịnh Ý dứt khoát không thèm để ý tới anh ta nữa.
Đàn ông một khi uống rượu, căn bản không thể ngừng được. Thịnh Ý tối nay không thích ăn nhiều, cô chỉ ăn một chút đã no nhưng lại không thể nói mình muốn về sớm, vì đây là tiệc chào mừng và cô cũng là một trong những nhân vật chính.
Tuy nhiên nhìn vào hiện tại, Giang Vọng dường như mới là nhân vật chính.
Nhưng tửu lượng của Giang Vọng thực sự rất tốt, Thịnh Ý không biết đã có bao nhiêu người đi đi lại lại bên cạnh, đối diện đã có vài người gục xuống nhưng Giang Vọng vẫn ngồi đó, mặt không biến sắc.
Anh chỉ uống rượu không ăn gì cả, ngay cả đũa cũng không động.
Thịnh Ý thấy Giang Vọng uống quá nhiều, không nhịn được khuyên nhủ: “Cậu…uống ít thôi.”
Cô sợ người khác nghe thấy nên giọng điệu rất nhỏ. Căn phòng ồn ào, Giang Vọng nghe không rõ, đầu hơi nghiêng về phía trước.
“Gì?”
Tai anh tiến đến trước mắt cô.
Mùi rượu lẫn với mùi nước hoa nhàn nhạt trên người xộc vào mũi cô. Thịnh Ý cảm thấy, con người Giang Vọng sau bao nhiêu năm, sao đến cả sợi tóc cũng hợp thẩm mỹ cô vậy.
Giọng Thịnh Ý không kìm được mà lại run lên.
“Uống…uống ít thôi.” Cô nói.
Giọng cô mềm mại và nhẹ nhàng, hơi thở phả vào tai anh. Tai đàn ông phần lớn đều hơi nhạy cảm, bao nhiêu rượu cũng không thể làm gì anh, nhưng chỉ vì câu nói này của Thịnh Ý đã thành công khiến tai anh đỏ bừng.
Anh khẽ “ừ” một tiếng, giọng nói có chút mơ hồ.
“Lo lắng cho tôi à?” Anh cười, giọng điệu có chút cà lơ lất phất, khóe miệng nhếch lên, dáng vẻ này ngược lại có chút giống với hồi anh học cấp ba.
– – Có lẽ là đã say rồi, tuy bề ngoài không thể nhìn ra.
Thịnh Ý vừa bị trêu trọc nhưng vẫn còn có thể giữ được lý trí để đưa ra kết luận như vậy.
Đến khi kết thúc, hơn một nửa người trong phòng đã say khướt. Tống Cảnh Minh phân chia những người say và không say thành từng cặp, từng người một nhét vào taxi.
Cuốicùng, chỉ còn lại ba người họ ở cửa nhà hàng.
Thịnh Ý đứng sau cùng, nhìn Giang Vọng vẫn hiên ngang, sừng sững.
Có lẽ vì nóng, anh đã cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun trắng. Tuy anh gầy nhưng vai rộng, cánh tay có những đường nét rất cân đối.
So với hồi cấp ba, anh trưởng thành và nam tính hơn nhiều.
Tống Cảnh Minh cũng khoác áo khoác trên vai đi từ lề đường bên kia quay lại, đi được nửa đường, lại dừng bước nhìn họ từ xa, gọi to với Thịnh Ý: “Giang Vọng, tôi giao cho cô nhé!”
“Ôi, không phải.” Nói xong anh lại tự phủ nhận, “Sao lại gọi là giao cho cô được, vốn dĩ người là của cô rồi còn gì
Anh ta kiếp trước chắc hẳn là Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam thành tinh, rất là khó chơi. Trong suốt bữa ăn, Thịnh Ý đã giải thích với anh không chỉ một lần – cô và Giang Vọng chỉ là bạn học cũ, anh ta miệng thì nói “Được rồi, được rồi, tôi hiểu”, nhưng căn bản không nghe lọt vào tai.
Thịnh Ý thở dài từ bỏ việc cố gắng giải thích.
Cô nói: “Tôi không biết nhà Giang Vọng ở đâu.”
Tống Cảnh Minh: Chết tiệt, chỉ còn ba người chúng ta thôi, cô còn giả vờ với tôi nữa làm gì?
Thịnh Ý: “….Tôi thật sự không biết.”
“Giang Vọng không nói với cô sao?” Anh châm một điếu thuốc nhả khói phì phèo, suy nghĩ một lát rồi nói,”Tôi cũng không biết nhà cậu ta giờ ở đâu, hình như vẫn ở khu phố cũ, cô biết khu phố cũ không?”
Khu phố cũ chính là nơi trước đây gặp tóc đỏ, nhà của bà Giang Vọng.
Thịnh Ý ngẩn người, gật đầu.
Tống Cảnh Minh tỏ vẻ: Thế mà ban nãy còn lừa tôi không biết nhà cậu ta ở đâu!
Dặn dò xong, anh cũng không nán lại lâu, gọi tài xế rồi tự mình đi trước.
Thịnh Ý khó xử nhìn Giang Vọng.
Tửu lượng của anh không tồi, khi say nhìn rất ngoan ngoãn – đúng là ngoan ngoãn, đứng yên một chỗ không nhúc nhích, từ sau khi Tống Cảnh Minh nói giao anh cho Thịnh Ý, ánh mắt của anh vẫn luôn dõi theo cô.
Cô đi về hướng Đông, anh cũng nhìn về hướng Đông, cô đi về hướng Tây, anh cũng nhìn về hướng Tây.
Như một đứa trẻ ngoan ngoãn đứng trước cổng trường mẫu giáo chờ phụ huynh đến đón.
Thịnh Ý quen Giang Vọng đã lâu nhưng chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy. Cô cảm thấy rất buồn cười đồng thời cũng cảm thấy rung động trước vẻ ngoài này của anh.
Cô bước đến trước mặt anh, Giang Vọng cúi đầu nhìn cô, môi anh mím chặt không cười. Thịnh Ý nói: “Vậy tôi đưa cậu về nhà nhé?”
Giang Vọng gật đầu, Thịnh Ý bước đi trước, dừng lại một lúc nhưng người phía sau vẫn chưa đi, cô quay đầu lại, Giang Vọng vẫn đứng yên tại chỗ.
Gió xuân thổi qua khiến thân hình gầy gò của anh có thêm vài phần tiêu điều.
Thịnh Ý hỏi: “Sao không đi?”
Giang Vọng vẫn không nhúc nhích, não bộ dường như đã không thể điều khiển tay chân cử động.
Thịnh Ý thở dài quay lại, cúi người sờ tay anh rồi nắm lấy cổ tay.
Cổ tay anh lạnh như đá, da rất mỏng, Thịnh Ý cúi mắt xuống có thể nhìn thấy những đường gân xanh nổi rõ lên.
Cô hỏi: “Sao cậu không mặc áo khoác?”
Đúng như dự đoán, không nhận được câu trả lời từ anh, Thịnh Ý im lặng một lúc định khoác áo cho anh nhưng nghĩ đến việc sắp lên xe nên suy nghĩ một lát vẫn là thôi vậy.
Nghĩ đến đây, cô kéo Giang Vọng đi đến lề đường gọi xe.
Cô đi một bước anh đi một bước. Người đàn ông có đôi chân dài, bước chân có hơi lớn, còn chưa đi được hai bước thì lồng ngực đã kề sát lưng Thinh Ý.
Nếu như không phải quá hiểu rõ anh Khéo cô còn tưởng anh đang làm trò lưu manh.
Nghĩ đến đây, bất giác không nhịn được cười. Cô dừng lại, dặn dò đâu ra đấy: “Tôi đi hai bước thì cậu đi một bước thôi.”
Cô đã đoán ra được thói quen say xỉn của anh, đầu tiên anh sẽ tùy ý trêu chọc người khác cộng thêm vài câu cợt nhả, sau đó anh sẽ biến thành con rối và làm bất cứ điều gì mà bạn yêu cầu.
Nhưng anh sẽ không cử động, phải để cho người ta đến dắt anh đi.
Bước tiếp theo sẽ là gì đây?
Cô quay đầu nhìn anh, trong lòng không khỏi dấy lên vài phần tò mò. Đúng lúc này, một chiếc taxi từ chỗ rẽ xuất hiện, Thịnh Ý giơ tay vẫy.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh họ, Thịnh Ý để Giang Vọng vào trước, sau đó cô mới theo sau vào.
Đèn trần xe chỉ được bật trong vài phút khi họ lên xe và sau đó đã bị tài xế tắt đi.
Bên trong khoang xe nhỏ, mùi rượu nồng nặc không ngừng lan tỏa bên trong. Thịnh Ý cầm chiếc áo khoác của Giang Vọng ngồi một lúc, mới nhớ ra phải cho anh mặc áo.
Việc cho người khác mặc áo trong không gian này quả thực là một chuyện khó nhằn. Anh cao quá, bên trong xe không thể duỗi thẳng người ra được. Bên phải đã mặc xong, bên trái Thịnh Ý với không tới.
Cô nhỏ giọng dỗ dành anh: “Tay áo bên kia, cậu tự mặc được không?”
Khi còn học đại học, Thịnh Ý thường xuyên tham gia hoạt động của hội sinh viên đến cô nhi viện giúp đỡ vào cuối tuần. Do đó, giao tiếp với trẻ nhỏ rất có kinh nghiệm, lúc này nói chuyện với Vọng không hiểu sao lại mang theo một chút giọng điệu dỗ dành.
Giang Vọng cúi mắt nhìn cô, không nhúc nhích, ánh mắt tập trung đến mức không giống ai như thể cô là người quan trọng nhất trên thế giới này đối với anh.
Tim Thịnh Ý đập thình thịch, cô cảm thấy cả khuôn mặt mình nóng bừng lên, vội vàng dời mắt đi, khẽ nói: “Hay là để tôi mặc cho cậu nhé.”
Cô khẽ nghiêng người về phía trước, vòng tay qua người anh vươn ra sau giống như đang ôm anh vào lòng.
Tim cô đập vô cùng nhanh, hơi thở của Giang Vọng phả vào da sau gáy cô từng nhịp, có lúc lại ngắt quãng.
Thịnh Ý cảm thấy như sắp bị ánh mắt nóng bỏng của anh thiêu đốt.
Bỗng nhiên như bị ma ám, cô ngẩng đầu lên.
“Giang Vọng.” Cô khẽ gọi tên anh, vì căng thẳng nên giọng cô hơi khàn.
Giang Vọng ậm ừ một tiếng.
Thịnh Ý hỏi: “Cậu đã từng yêu ai chưa?”
Giang Vọng cau mày, một lúc sau mới trả lời: “Chưa.”
Thịnh Ý lại hỏi: “Vậy cậu có thích ai không?”
Cô biết hành động của mình lúc này có thể hơi lợi dụng lúc người khác say nhưng cô quá muốn biết câu trả lời trong lòng anh – coi như đây là trả ơn vì đã đưa anh về nhà tối nay.
Cuối cùng, cô nhét tay anh vào trong tay áo. Sau khi mặc xong quần áo, cô lùi lại, khi ngẩng đầu lên lại phát hiện Giang Vọng đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Mí mắt anh mỏng, lông mi rất dài, không cong có hơi rũ xuống tạo thành một vùng bóng tối dưới mắt.
Cuối cùng cũng đến khu phố cổ, lúc này đã 1 giờ sáng, Thịnh Ý nhờ tài xế cùng dìu Giang Vọng vào nhà.
Tài xế không vào nhà, chỉ đưa họ đến cửa. Thịnh Ý lục túi áo khoác của Giang Vọng lấy chìa khóa, mở cửa và bật đèn lên.
Mức độ tối của ánh sáng trong nhà cũng không kém gì so với nhà của Trần Tĩnh Nhiễm.
Đặt Giang Vọng xuống ghế sofa, khiêng một người đàn ông vào nhà quả là một việc quá vất vả. Cô đứng bên cạnh thở hổn hển, mãi mới có thời gian quan sát bố cục trong nhà.
Căn nhà không giống như nơi ở của một người đàn ông trẻ tuổi, phần lớn đồ đạc trong nhà đều là đồ cổ, trông rất cũ kỹ, toát lên hơi thở của sự xưa cũ.
Cô nhớ trước đây Tóc Đỏ đã từng nói, đây là nhà của bà nội Giang Vọng, vậy bà nội đâu rồi?
Thịnh Ý đang suy nghĩ bỗng quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ treo một bức ảnh đen trắng.
Trái tim cô bỗng chốc chìm xuống.
Vô thức quay đầu nhìn Giang Vọng, anh ngủ rất say, hơi thở đã dần đều đặn nhưng lông mày nhíu chặt, không biết đã mơ thấy gì.
Cô ngồi xổm, nửa quỳ bên ghế sô pha.
Bên cạnh ghế sofa trải một tấm thảm lông, tấm thảm trông cũng cũ kỹ rồi nhưng được giặt rất sạch sẽ..
Cô giơ tay lên, muốn vuốt phẳng những nếp nhăn trên trán anh, nhưng nghĩ lại rồi tay lại buông xuống.
Khi yêu một người, dường như cả những nỗi khổ của đối phương cũng có thể cảm nhận được. Tuy không biết lý do anh sống một mình trong căn nhà của bà nội đã qua đời là gì nhưng cũng chỉ có vài lý do.
Mà mỗi lý do đều khiến cho trái tim đau nhói.
Cô thở dài, lúc này Trần Tĩnh Nhiễm đột nhiên gọi điện cho cô. Thịnh Ý giờ mới nhớ ra, cô quên mất không nói cho Trần Tĩnh Nhiễm biết tối nay sẽ không về nhà.
Cô nhấc máy, giọng nhỏ xíu, gọi: “Dì ạ.”
Trần Tĩnh Nhiễm nói ngắn gọn: “Đang ở đâu?”
Thịnh Ý nói: “Cháu ở bên ngoài… cũng muộn rồi, chắc tối nay cháu không về đâu.”
Trần Tĩnh Nhiễm ừ một tiếng, lúc này Giang Vọng bỗng dưng trở mình, tiếp theo còn có một tiếng lẩm bẩm không nghe rõ lời.
Trong nhà rất yên tĩnh, lúc này vị trí cô đang đứng vốn đã rất gần Giang Vọng, giọng nói của anh không sót một chữ được truyền vào tai nghe.
Trần Tĩnh Nhiễm im lặng một lúc rồi hỏi: “Đang ở nhà người khác?”
Thịnh Ý xấu hổ dạ một tiếng: “Nhưng mà không phải giống như dì nghĩ đâu.”
Trần Tĩnh Nhiễm cũng không biết có nghe lọt tai hay không,bà nói: “Được rồi, tự bảo vệ mình cho tốt, cũng không còn là trẻ con nữa.”
Nói xong, bà liền cúp điện thoại.
Thịnh Ý không biết làm sao đành che mặt, qua một lúc mới nhìn về “Kẻ cầm đầu”.
“Kẻ cầm đầu” ngủ rất say, Thịnh Ý đứng dậy đi đến tủ lạnh tìm mật ong, pha một cốc nước mật ong đặt trên bàn trà.
Mặc dù cô rất muốn bế anh vào phòng ngủ nhưng cô thực sự không còn sức lực nữa rồi.
Đợi đến khi mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, việc cô ngủ ở đâu lại trở thành một vấn đề.
Rời đi thì cô không yên tâm để một người say rượu ở đây nhưng ở lại thì thực sự không có chỗ ngủ.
Dù sao chưa được anh cho phép, cô cũng không tiện ngủ trong phòng ngủ của anh.
Cô do dự một lúc rồi đi vào phòng lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho anh, sau đó mới đi đến đầu kia của sofa ngồi xuống. Dù sao thì trời cũng sắp sáng rồi, cô có thể chợp mắt một lúc ở đây cũng được.
Ngủ đến nửa đêm, cô bị một trận cãi vã dữ dội đánh thức.
Mùi nước hoa trên người Giang Vọng nồng nặc trong khoang mũi, cô mơ màng mở mắt mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã nằm trên giường anh.
Cửa sổ không đóng, trời còn chưa sáng, ánh đèn đường ngoài đường lờ mờ chiếu vào.
Cửa phòng ngủ đóng nhưng hiệu quả cách âm không tốt, một giọng nam lạ hoắc ở bên ngoài chửi mắng om sòm, lời nói hoàn toàn không kiêng dè.
“Mày còn biết đường về đây, nếu không phải vì mày thì mẹ cũng không đến mức đi sớm như vậy, còn không phải do bị thằng con hoang như mày làm tức chết sao?”
“Mày ở đây làm gì? Có phải bà già giấu tao cất tiền ở chỗ nào không? Mày nói cho tao biết ngay, có phải mày lấy rồi không? Tao biết ngay mà, bà già kia làm sao chỉ có chút tiền như vậy.”
“Đó là đồ của bố mày, liên quan gì đến mày? Mày là đồ chó chết, sao chổi…”
Người đó chửi càng ngày càng khó nghe, nhưng người bị chửi lại im lặng.
Thịnh Ý bật đèn, tìm kiếm khắp nơi trên giường nhưng không thấy giày của mình đâu, chỉ nhìn thấy một đôi dép lê nam.
Cô xỏ chân vào, dép rất rộng, bên trong còn thừa một khoảng trống.
Trên người vẫn mặc bộ quần áo như trước, chỉ có áo khoác được cởi ra và đặt tr ghế cạnh giường.
Cô đứng dậy bước ra ngoài mở cửa, tiếng cửa cọt kẹt khiến hai người đàn ông trong đại sảnh đồng thời quay lại.
Tiếng ồn ào trong nhà bỗng chốc im bặt, ngay sau đó người đàn ông đột nhiên bật cười một tiếng kỳ quặc.
Ông ta nói: “Còn có phụ nữ nữa. Nơi tồi tàn này cũng có phụ nữ chịu về với mày, quả thực phải cảm ơn tao đã cho mày một khuôn mặt ưa nhìn.”
Thịnh Ý nhìn theo tiếng nói.
Giang Vọng đang lạnh lùng đứng ở cửa phòng khách, trên người mặc rất mỏng, men rượu đại khái đã tỉnh. Dáng người thẳng tắp, dù chỉ có thể nhìn thấy gáy anh nhưng Thịnh Ý vẫn có thể cảm nhận được lúc này chắc hẳn anh đang cảm thấy chán ghét và không kiên nhẫn.
Người đàn ông có vài phần giống anh nhưng thấp hơn chút, dung mạo thực ra khá nho nhã. Thịnh Ý không thể nào liên hệ những lời nói đó với khuôn mặt của ông ta.
Hẳn là bố của Giang Vọng..
Thịnh Ý mím môi cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao đây cũng là chuyện nhà của họ, đột nhiên cô bước ra cũng quá quấy rầy.
Cô sờ vành tai, vừa định nói “Tôi vào trước”, liền đột nhiên nghe thấy người đàn ông gọi cô.
“Này, cô bé.” Ông ta nói, “Cô thích nó cái gì, cô có biết nó đã từng ngồi tù rồi không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngồi tù là nói quá, chương sau sẽ giải thích.