Xong rồi, vốn định giấu chuyện này cả đời, cuối cùng bởi vì mấy ly rượu đêm tân hôn mà đã nói ra hết.
Hơn nữa trong đêm tân hôn mình còn bỏ lại đi ngủ khò khò, tội thêm một bậc.
Cố Tử An nhớ lại lắc cái đầu khó chịu như muốn nổ tung do uống rượu, nhét đầu dưới gối không chịu đi ra.
Không thì nhận luôn? Hay là nói hôm qua tui nói nhảm? Trăm ngàn lý do thoái thác lướt qua đầu, cho đến khi mông bị vỗ mạnh một cái, Cố Tử An vén gối ra, lật người, nhìn thấy đầu sỏ cười híp mắt đứng bên giường, chột dạ gọi, “Thẩm Mặc.”
“Yo, trước khi kết hôn kêu người ta anh yêu, kết hôn xong thì Thẩm Mặc?” Thẩm Mặc ngồi bên giường.
“Anh, anh yêu.” Cố Tử An rụt vào trong, cả người bồn chồn.
“Chuyện em nói hôm qua anh đã tìm người đi điều tra.” Thẩm Mặc thình lình nhắc đến hôm qua, làm Cố Tử An không kịp trở tay.
Bàn tay dưới chăn của Cố Tử An nắm chặt, nhưng ngoài mặt không hề để lộ, “Em xin lỗi.”
“Biết em sai ở đâu không?” Không chờ Cố Tử An trả lời, Thẩm Mặc tự mình nói tiếp, “Sai ở không biết có chuyện thì tìm anh.”
Tay của Cố Tử An chợt buông lỏng, lại nghe thấy Thẩm Mặc càm ràm tường thuật kế hoạch của cậu, “Chợ quỷ rắc rối phức tạp, liên đới nhiều quốc gia, bình thường không tra được lịch sử giao dịch của hai người các em, em chỉ cần xoá thông tin chuyển khoản của mình là được. Hồ sơ ghép đôi của Địch Vĩnh Sinh và anh anh đã tiêu hủy. Kể từ ngày hôm nay, em và Địch Cao Kiệt chỉ là quan hệ bạn học, em là người xứng đôi pheromone cao nhất của anh.”
“Đúng rồi, vì để đề phòng em bị bắt nạt ở cái góc nào đó, nữa anh định sau khi em tốt nghiệp để em tham gia nhóm thư ký của anh, em cảm thấy sao?”
Ánh nắng soi chiếu trên người Thẩm Mặc, như nhuộm lên thánh quang, trong phòng bật lò sưởi, nhưng không biết vì sao Cố Tử An đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, cậu vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh này, “Được.”
“Ngoan quá.” Thẩm Mặc ngậm cười, anh sờ mái tóc phồng lên của Cố Tử An, đầu húi cua cắt ngắt vì huấn luyện đã dài ra, sờ rất thích tay, “Em để tóc dài đẹp hơn.”
“Vậy từ hôm nay em không cắt tóc nữa.” Cố Tử An dụi đầu khắp nơi.
Thẩm Mặc ôm Cố Tử An vuốt rồi sờ, “Em sửa soạn một chút, buổi trưa cùng ăn với các ba mẹ.”
“Được.”
*Trên bàn ăn rất hài hoà, mẹ Thẩm và mẹ Cố nói nhỏ sản phẩm chăm sóc da nào dùng tốt, tiệm nào làm móng đẹp, ba Thẩm và ba Cố thì bàn luận nơi câu cá ở đâu tốt.
Thẩm Mặc gắp một cái há cảo vào dĩa của Cố Tử An, hai người nhìn nhau cười.
Cá đã gọi được nhân viên phục vụ bưng lên, đi ngang qua bên cạnh Thẩm Mặc, mùi tanh dưới sự che lấp của gia vị bay qua, vẻ mặt của Thẩm Mặc thay đổi, che miệng bắt đầu nôn khan, mọi người im lặng, sau đó đồng loạt hỏi han.
“Con sao vậy?”
“Ăn gì đau bụng sao?”
“Lẽ nào là mang thai?”
Nhất thời tất cả mọi người bao gồm Thẩm Mặc đang che miệng đều nhìn về phía mẹ Cố lớn gan suy đoán.
“Huệ.” Cố Tử An cũng nôn theo.
“Tôi nói bậy thôi, có phải hai đứa nhỏ ăn đồ hỏng gì không?” Mẹ Cố lập tức sửa miệng.
“Đi khám thử đi, để đảm bảo thì Thẩm Mặc nên kiểm tra xem.”
Một nhóm người vội vàng tới bệnh viện, nhìn dòng chữ mang thai ba tuần, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, ngoại trừ Cố Tử An, cậu đỡ tường, ở một bên nôn thốc nôn tháo.
“Huệ, cháu, huệ, cháu bị sao vậy bác sĩ?”
“Do hai cậu có độ xứng đôi pheromone quá cao, dẫn đến cậu bị thai phụ ảnh hưởng.” Bác sĩ cười tít mắt nguệch ngoạc hai nét trên đơn, “Đây là biểu hiện phu phu ân ái, con của các cậu chắc chắn sẽ rất thông minh. Đây là mã QR, quét có thể kiểm tra những việc cần chú ý trong thai kỳ.”
“Huệ, cảm ơn, huệ, cảm ơn bác sĩ.” Cố Tử An cảm thấy sắp ói luôn dạ dày ra, vị chua đầy trong khoang miệng, dành thời gian cảm ơn bác sĩ, rồi lại tiếp tục đấu tranh với nôn nghén.
“Không biết còn tưởng con mang thai cơ.” Mẹ Cố nhìn Cố Tử An nôn nửa liên tục đùa.
“Chẳng phải Thẩm Mặc không còn nôn nữa sao? Chắc chắc là Tử An chịu tội này thay nó.” Mẹ Thẩm cầm lấy đơn trong tay Thẩm Mặc xem kĩ, “Chúng ta về nhà thôi, Thẩm Mặc con phải chú ý một chút, tuyệt đối đừng lơ là.”
Chưa được hai ngày, người được nhắc nhở đừng lơ là đang ở trong bếp cầm dao chặt xương sườn cạch cạch, một nhát một cục, làm cho vụn thịt và tơ máu bắn tung toé.
“Thẩm Mặc, anh đừng nấu cơm nữa, để em cho.” Cố Tử An vòng quanh Thẩm Mặc, muốn trực tiếp giật lấy dao trong tay anh nhưng sờ làm anh bị thương, nôn nóng vỗ đùi.
“Em chắc chắc là muốn nấu cơm chứ không phải độc chết anh?” Thẩm Mặc coi thường.
Cố Tử An cứng đờ, quỳ thụp xuống, ôm chân Thẩm Mặc, gào to, “Anh không được cầm dao! Em sợ, nếu như anh bị thương thì phải làm sao? Rời xa anh em sống như thế nào đây, huhuhu, huệ huệ.”
Nghe thấy tiếng nôn khan, Thẩm Mặc vội vã bỏ dao xuống, phản xạ có điều kiện muốn đưa ly nước.
“Lạch cạch.”
Cửa bị mở ra, mẹ Cố vui vẻ giơ hộp giữ nhiệt trong tay, “Các con, mẹ tới đưa cơm cho các con nè!”
Cố Tử An vẫn đang quỳ:…
Mẹ Cố điếng người:…
“Ơ, các con không có nhà? Vậy mẹ để cơm ở đây, nhưng phải tranh thủ ăn nóng, bằng không sẽ đống thành cục.” Mẹ Cố nghệ sĩ mù online, đưa cơm xong lập tức rút quân.
Thẩm Mặc cúi đầu nhìn Cố Tử An mặt mũi mặt mót gì cũng mất cạch.
Cố Tử An: “Huệ.”