Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 7: Đây là phần thưởng



[ Đương nhiên là không phải ]

*

“Là… có ý gì?” Ly hôn? Bọn họ chỉ vừa kết hôn ngày hôm qua thôi mà?

Được Quan Lãng cho phép, thư ký Lâm bắt đầu giải thích.

“Anh Khương, bản thỏa thuận này có một phần là để đảm bảo, sếp Quan chỉ thị riêng cho tôi soạn thảo. Trước khi kết hôn hai vị không quen biết hay có bất cứ thông tin gì về nhau, cho nên trong quá trình cùng chung sống, nếu phát hiện ra đối phương có khuyết điểm mà bản thân không thể chịu đựng nổi, anh có thể tùy thời đưa ra yêu cầu chấm dứt cuộc hôn nhân.” Thư ký Lâm tận tình giải thích, “Anh yên tâm, nếu anh chủ động đề nghị ly hôn, sếp Quan tuyệt đối sẽ không dây dưa níu kéo.”

“Tôi… Tôi sẽ không ly hôn đâu…” Khương Dao ngẩng đầu, ngữ khí nôn nóng.

“Khương Dao, anh nghe tôi nói đã, thứ này là để đảm bảo quyền lợi cho anh. Cả cuộc đời quá dài, nếu giữa chừng chúng ta không thể chịu đựng nhau nổi nữa thì sao? Với thủ đoạn của ba mẹ tôi, chắc chắn họ sẽ không để anh ra đi nhẹ nhàng đâu, đến lúc đó anh tính sao?” Quan Lãng vừa đấm vừa xoa.

Thứ này là để làm đường lui cho anh? Đầu óc Khương Dao vẫn hơi mơ hồ, nhưng ngay sau đó đã nắm bắt ngay vấn đề mấu chốt.

“Vậy… nghĩa là em cũng có thể đề nghị ly hôn bất cứ lúc nào sao?”

Dựa theo bản thỏa thuận, đương nhiên cả hai bên đều có thể đệ đơn ly hôn bất cứ lúc nào, nhưng thư ký Lâm tuyệt đối sẽ không trả lời như vậy.

“Anh Khương, về điểm này anh càng nên yên tâm hơn, sếp Quan của chúng tôi cực kỳ tin tưởng vào nhân phẩm của anh. Hợp đồng viết rất rõ ràng, nếu sếp Quan chủ động ly hôn, anh ấy sẽ trả cho anh số tiền cấp dưỡng gấp đôi mức pháp luật quy định.”

Tối hôm qua Quan Lãng đã suy nghĩ kỹ càng, Khương Dao vốn không phải gu của hắn, hai người còn cùng làm 1, nghĩ thế nào cũng biết không thể chung sống lâu dài, ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn.

Chờ đưa được Tư Diệu lên sàn chứng khoán, cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này của bọn họ cũng nên chấm dứt. Nếu Khương Dao chịu ký tên, ngoan ngoãn đồng ý ly hôn, đến lúc đó hắn có thể hào phóng bồi thường cho anh nhiều thêm một chút.

Khương Dao ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào thỏa thuận, thư ký Lâm sốt ruột yên lặng đưa mắt nhìn Quan Lãng một cái, hắn bèn ra hiệu cho cô ra phòng ngoài chờ.

Thư ký đi rồi, Quan Lãng ngồi xuống đối diện Khương Dao, thả chậm ngữ khí.

“Khương Dao, tôi xin lỗi vì phải dùng đến hình thức này, nhưng từ nhỏ tôi đã chứng kiến quá nhiều cặp vợ chồng bị quan hệ lợi ích trói buộc, muốn chia tay cũng không thể, hoàn toàn mất tự do, phải sống một cuộc đời bằng mặt không bằng lòng. Chẳng lẽ anh cũng muốn như vậy sao?”

Khương Dao xoay người nhìn Quan Lãng, kiên định lắc đầu: “Giữa chúng ta không phải quan hệ kiểu đó.” Nói đến đây, anh chợt nghĩ tới một thông tin quan trọng, lại nôn nóng bổ sung, “Chúng ta do đại sư Hoành Dẫn chính miệng…”

“Ừ, tôi biết, nhưng chúng ta không giống nhau.” Quan Lãng không có bao nhiêu kiên nhẫn. Để gia tăng sức thuyết phục, hắn duỗi tay nắm tay Khương Dao trấn an, “Khương Dao, bản thỏa thuận này đối với anh chỉ có lợi chứ không hại, thêm một phần bảo đảm cho anh có thể tự do rời đi bất cứ lúc nào mà thôi.”

Khương Dao thật sự không hiểu mấy thứ khúc mắc lòng vòng này, cuộc sống của Quan Lãng cách anh quá xa, nhưng nghĩ cảnh Quan Lãng đã phải lớn lên trong hoàn cảnh không có cảm giác an toàn như vậy, đến cả hôn nhân cũng phải viết thỏa thuận bảo đảm, anh lại có chút đau lòng.

Anh nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, trong đầu chợt hiện ra một hình ảnh khác. Giờ phút này, Quan Lãng và người trong trí nhớ của Khương Dao nháy mắt như chập làm một.

Dù đã lớn thêm bao nhiêu tuổi, hắn vẫn luôn không có nổi cảm giác an toàn.

Trái tim Khương Dao lập tức mềm xuống. Thôi vậy, chỉ là một bản thỏa thuận, thứ này cũng không chứng minh hai người chắc chắn sẽ ly hôn. Huống chi nếu Quan Lãng thật sự muốn ly hôn thì anh hoàn toàn không có khả năng níu kéo. Quan Lãng cảm thấy làm vậy mới có thể “bảo đảm”, anh cứ cho hắn phần bảo đảm này là được.

Nói đi cũng phải nói lại, trong bản thỏa thuận này, “cái giá” mà Quan Lãng phải trả nếu ly hôn vẫn lớn hơn anh một ít.

Nghĩ vậy, Khương Dao ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Quan Lãng, anh ký. Nhưng anh bảo đảm với em, anh sẽ cố gắng giữ gìn cuộc hôn nhân này, tuyệt đối sẽ không đề nghị ly hôn.”

Ánh mắt thuần khiết kiên định của Khương Dao khiến Quan Lãng ngẩn cả người, hắn đã tiếp xúc với quá nhiều người lá mặt lá trái, tự cho là thông minh hoặc kẻ dối trá hai mặt, nhưng chưa bao giờ gặp loại người giống Khương Dao, nhiệt tình bày tỏ tấm lòng chân thành trước mặt hắn. Hắn chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng hỏi: “Anh… thích tôi đến như vậy à?”

Khương Dao sửng sốt mấy giây rồi đưa tay sờ mũi, đầu nghiêng nghiêng, vừa lúc khiến Quan Lãng nhìn thấy rõ ràng vành tai anh đang ửng hồng.

Quan Lãng cũng hơi xấu hổ, trong chớp mắt hắn nhớ lại chuyện tối hôm qua, người này không chỉ thích hắn, còn muốn đè cả hắn…

Quan Lãng nghĩ thầm, cái người tên Khương Dao này bề ngoài thật thà nhưng lá gan lại không nhỏ. Hắn vội buông tay, đổi sắc mặt nghiêm túc nói: “Tôi cảnh cáo anh, chuyện như tối hôm qua hoàn toàn không có khả năng xảy ra đâu! Mau từ bỏ đi, đừng hòng có ý nghĩ gì không an phận với tôi!”

Khương Dao nghe vậy quay đầu muốn giải thích nhưng vô ý bị sặc nước bọt, cứ thế ho mất cả buổi.

“Được rồi được rồi, ký rồi thì tốt. Nể tình anh nghe lời, tôi sẽ thưởng cho anh một chút.” Quan Lãng vỗ vỗ vai Khương Dao thuận khí.

Khương Dao mở to mắt nhìn hắn, bên trong ánh chút hơi nước vì vừa ho khan cứ như bị ai bắt nạt đến khóc, cả khuôn mặt cũng sinh động hẳn lên.

Đột nhiên Quan Lãng quên mất mình định nói gì, ngay sau đó động tác đã đi trước suy nghĩ, hắn nhoài người qua bàn hôn lên trán Khương Dao một cái.

Cảm giác mềm mại bóng loáng, vừa chạm vào đã vội tách ra.

Khương Dao chớp chớp mắt vì kinh ngạc, anh hơi cắn môi: “Cái này là… phần thưởng sao?”

Đương nhiên là không phải.

Quan Lãng lỡ cưỡi lên lưng cọp không biết leo xuống thế nào, hắn muốn lên tiếng phủ nhận lại nhìn Khương Dao vui vẻ sờ lên trán, anh cụp mắt thấp giọng: “Cảm… cảm ơn, anh… thích lắm.”

Cái này quả thật là hết đường chối cãi.

Thời điểm thư ký Lâm tiến vào thì hai người đã ký thỏa thuận xong. Cô nhanh nhẹn cất lại tài liệu vào túi: “Tôi sẽ qua chỗ luật sư đóng dấu, sau đó bản thỏa thuận này sẽ chính thức có hiệu lực. Thỏa thuận chia làm ba bản, anh, sếp Quan và văn phòng luật mỗi bên giữ một phần. Anh Khương, anh còn thắc mắc gì nữa không?”

Khương Dao lắc đầu.

Thư ký Lâm nghĩ thầm, sếp nhà mình thật biết dùng thủ đoạn, chỉ trong thời gian ngắn mà đã lừa gạt người ta ký tên thành công rồi.

Nếu Khương Dao bạn bè của thư ký Lâm, cô tuyệt đối sẽ khuyên anh đừng ký. Một khi ký vào thỏa thuận nghĩa là bất cứ lúc nào Quan Lãng cũng có thể đề nghị ly hôn, Khương Dao không có quyền từ chối, hơn nữa còn không nhận được chỗ tốt nào từ chuyện phân chia tài sản. Nhìn dáng vẻ Khương Dao thật thà thế này, mai kia phải tay không rời khỏi nhà là hoàn toàn có khả năng.

Nhưng đây là công việc, thư ký Lâm bắt buộc phải đứng cùng chiến tuyến với ông chủ, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Thân là đối tượng hôn nhân hợp pháp của con trai tập đoàn Quan Chúng, phần lợi lộc nhận được là quá nhiều, nếu gặp trúng người có bản lĩnh, sau khi ly hôn có khi còn lột được của Quan Lãng một tầng da không biết chừng.

Tiếc là nhân phẩm của anh Khương thoạt nhìn rất tốt, cũng rất để ý đến sếp Quan.

Cô đã dự đoán đến một tương lai Khương Dao bị đuổi ra khỏi nhà luôn rồi.

———————

Lời tác giả:

Thư ký Lâm trăm triệu không ngờ được…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.