Mãi cho đến ngày thứ năm, trong nhà Viên Viên đột nhiên sốt cao, sốt đến 39 độ, lúc đó ba chị em nhà Cố Hoài An đều không có ở nhà, đặc vụ giám sát ở bên ngoài thấy Lâm Vãn Thanh khóc đỏ mắt ôm một đứa trẻ được quấn trong chăn vội vàng luống cuống ngồi lên xe jeep.
Chỉ có một người bảo vệ lái xe.
Xe jeep chạy đến con hẻm hẻo lánh, đột nhiên nổ lốp, nhân viên bảo vệ xuống xe quan sát, cửa xe vừa mở, đã có mấy đặc vụ cầm s.ú.n.g xông tới.
Lâm Vãn Thanh trong xe run rẩy, ngay khi mấy đặc vụ lơi lỏng, người bảo vệ kia chỉ bằng vài chiêu, trong nháy mắt ra tay đánh ngất hai tên đặc vụ, còn lại mấy đặc vụ khác đều đang choáng váng, ven đường bỗng có mấy chiếc xe dừng lại, một đám bộ đội đi xuống, mấy đặc vụ cứ như vậy bị bắt được.
Mấy đặc vụ bị dẫn đi tra hỏi, chỉ trong một đêm, chuyện gì cũng đều điều tra ra.
Năm phần tử phản đảng do Mã Đức cầm đầu đều bị lôi kéo ra.
Lúc Mã Đức bị đưa đi, hắn rất bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được mình sẽ có ngày này.
Lưu Đại Ni hô mưa gọi gió. Trong trại tạm giam, đối mặt với việc thẩm vấn, Mã Đức chỉ có một điều kiện, hắn muốn gặp anh em Cố Trạch.
Đội trưởng đội đặc nhiệm nói với Cố Hoài An.
Đội trưởng Cố không chút suy nghĩ đã từ chối.
Đội trưởng không còn cách nào, đây là Diêm Vương, không thể chọc vào.
Mã Đức một ngày không thấy anh em Cố Trạch thì một ngày không khai ra.
Đội trưởng đội đặc nhiệm cũng không biết tìm ai, cuối cùng trực tiếp tìm đến Cố Trạch mới mười tuổi.
Đội trưởng Cố biết được, liên tiếp đ.ấ.m mấy quyền giáo huấn đội trưởng đội đặc nhiệm một trận.
Lúc đội trưởng đội đặc nhiệm xuất hiện ở nhà họ Cố, trên mặt mang theo nhiều vết bầm tím. “Thật sự không còn cách nào khác, anh Cố, cấp trên có quy định, đối đãi với loại người này không thể trừng phạt thể xác, chỉ có thể có thể tấn công tâm lý, nhưng Mã Đức này ai cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ở
trong lòng, chỉ muốn được nhanh chết, thế nên tấn công tâm lý đối với hắn ta là vô dụng, chỉ có thể tìm bọn Tiểu Trạch” Đội trưởng cười khổ.
Cố Hoài An nheo mắt, ném một điếu thuốc xuống: “Tôi tìm Tiểu Trạch nói chuyện, nếu Tiểu Trạch không muốn..” “Hiểu mà, anh Cố, nếu đứa nhỏ không muốn, chúng ta tuyệt đối không nên miễn cưỡng” Đội trưởng hít một hơi thuốc, vội vàng nói.
Thật bất ngờ rằng Cố Trạch lại nguyện ý đi gặp Mã Đức. Nhưng chỉ có cậu nhóc đi một mình thôi.
Đội trưởng suy nghĩ một chút, gật đầu, cũng được, Cố Trạch là anh cả của mấy anh em, coi như là đại biểu cho các anh em.
Cố Hoài An liếc mắt nhìn Tiểu Trạch một cái: “Con xác định muốn gặp sao?”
“Vâng ạ.
Cố Trạch gật đầu, cậu nhóc muốn đi.
Cố Hoài An gật đầu, đoàn người xuất phát đi đến trại tạm giam.
Trong trại tạm giam, mấy năm đã trôi qua, Mã Đức trong trí nhớ của Cố Trạch mang bộ dạng hăng hái, luôn mang theo nụ cười khôn khéo đã thay đổi thành râu ria lồm xồm, thân thể cồng kềnh, trên mặt lưu lại một vết sẹo to bằng miệng chén, nghe nói đây là lúc làm cảnh sát, sau khi bị người trên thị trường chợ đen đánh cho lưu lại.
“Chú tìm tôi sao?” Cố Trạch mở miệng.
Mã Đức ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới mái tóc lộn xộn lộ ra cảm xúc phức tạp khó có thể diễn tả thành lời, phẫn nộ, không cam lòng, hận thù thậm chí còn mang theo vài phần áy náy!
Cố Trạch lắc đầu, cảm thấy mình nhìn lầm.
“Cậu rất giống cha cậu” Một lúc lâu sau Mã Đức mới khàn khàn mở miệng nói.
Nửa tiếng trôi qua, không ai biết chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Cố Trạch sau khi đi ra chỉ im lặng.
Về nhà cũng không nói chuyện.
Lúc này Lâm Vãn Thanh mới biết chuyện xảy ra, nghiêng đầu nắm lấy cánh tay đội trưởng Cố, bắt đầu nhéo: “Cố
Hoài An, chuyện này sao anh không giải thích gì vậy?”
Đội trưởng Cố thản nhiên: “Tiểu Trạch đã lớn, có một số việc cậu nhóc nên biết.
“Chuyện gì?” Lâm Vãn Thanh vẫn không buông tay.