Nguyệt Lạc

Chương 67: Rốt Cuộc Giang Vọng Và Tô Ly Là Như Thế Nào?



Thịnh Ý nhận lấy điện thoại, nhìn lướt qua. Bối cảnh trông như ở sân bay, Giang Vọng vẫn đeo chiếc túi thắt lưng màu đen mà sáng sớm Thịnh Ý đã soạn cho anh, cô gái đối diện cúi người cười nhận lấy vali từ tay anh.

Cái vali này cũng là Thịnh Ý và anh cùng nhau đóng gói, quần áo và tất đều được đựng riêng trong từng túi.

Mặc dù sống tự lập nhiều năm nhưng về khoản chăm sóc bản thân, anh vẫn khá vụng về. Thịnh Ý từng món đồ một xếp quần áo vào vali cho anh, vừa xếp vừa than vãn: “Không có em, anh phải làm sao đây?”

Thật ra chỉ là những lời nói đùa, người có tình yêu dường như rất thích nói ra những lời sến súa.

Giang Vọng cười khẽ: “Thế là xong, không thể thoát khỏi em nữa rồi.”

Ký ức về cảnh tượng lúc đó vẫn còn rõ ràng trong tâm trí nhưng giờ đây chiếc vali đã nằm trong tay một cô gái khác. Ánh mắt Thịnh Ý dừng lại trên khuôn mặt cô gái, đồng thời Lâm Chiêu Chiêu cũng gọi cho cô.

Thịnh Ý đưa điện thoại cho Từ Nam, đi đến góc khuất và nghe điện thoại, Lâm Chiêu Chiêu nói: “Cậu xem Weibo chưa?”

Giang Vọng được coi là một tuyển thủ hàng đầu trong giới eSports, vì vậ ngay cả những người không chơi game cũng phần nào biết đến anh. Thêm vào đó, anh đẹp trai thậm chí có rất nhiều cô gái trẻ đặc biệt chơi game vì anh.

Lần trước trong trận biểu diễn, anh đã xuất hiện trên một số hot search, trong đó có một bài thảo luận về việc bạn gái của anh là ai.

Cũng có người theo dõi danh sách người theo dõi Weibo của anh và tìm thấy tài khoản của Thịnh Ý, sau đó họ phát hiện Thịnh Ý và một họa sĩ có nghệ danh “W” có vẻ đang hẹn hò, vì vậy họ đã loại trừ cô.

Mặc dù, cũng có một số ít người thắc mắc tại sao tên của W và Wind lại giống nhau đến vậy… nhưng họ cũng cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Vì vậy, Giang Vọng bị chụp ảnh khi đang ở cùng một cô gái mà cô gái đó lại còn rất xinh đẹp, khiến mọi người xôn xao bàn tán.

Thịnh Ý nghe xong lời của Lâm Chiêu Chiêu. Cô tắt cuộc gọi, mở Weibo.

Không ngờ lại leo lên vị trí cao trên bảng xếp hạng tìm kiếm phổ biến.

Thịnh Ý nhấn vào xem, bài viết đầu tiên là vài tấm ảnh chụp lén, khuôn mặt cô gái cũng bị chụp lại. Tô Ly buộc tóc gọn vào sau đầu, trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ.

Lâm Chiêu Chiêu nói: “Lần trước không phải nói là một hiểu lầm sao? Tại sao Giang Vọng và Tô Ly vẫn có liên hệ?”

Thịnh Ý im lặng, cô cuộn xuống đọc các bình luận từ cộng đồng mạng, hầu hết đều khen bạn gái của anh rất xinh đẹp, chỉ có một số ít người nghi ngờ:

[Cảm giác không phải là bạn gái, nhìn vào tay Wind rõ ràng đang tránh né cô gái này, và biểu cảm của anh ấy cũng quá lạnh lùng.]

[Lúc nào khuôn mặt Wind chả thế?]

[Nhưng lần trước anh ấy nhắc đến bạn gái của mình, rõ ràng là rất dịu dàng, cảm giác nếu người bên cạnh là bạn gái anh ấy, anh ấy không thể có biểu cảm như vậy chứ…]

Trước khi Thịnh Ý kịp trả lời, Lâm Chiêu Chiêu lại nói tiếp: “Có hỏi Giang Vọng về sự việc trước đây chưa, cuối cùng Giang Vọng và Tô Ly là như thế nào?”

Thịnh Ý nói: “Mình chưa hỏi cụ thể.”

“Thật là…” Lâm Chiêu Chiêu như có chút hối tiếc, “Sao cậu lại có thể không hỏi rõ ràng về chuyện này?”

Thịnh Ý mím môi không nói, trong văn phòng cũng rất im ắng. Có lẽ mọi người đều đoán được tâm trạng của cô không tốt vào lúc này, vì vậy mọi người đều chuyển sang thì thầm.

Lâm Chiêu Chiêu còn muốn nói thêm gì đó nhưng dường như bên cô có khách nên cô ấy đành nói: “Để lát nữa tớ nói chuyện với cậu sau, nhớ hỏi Giang Vọng đấy nhé.”

Thịnh Ý nói: “Ừ.”

Lâm Chiêu Chiêu lại nói: “Dù sao cũng đừng nghĩ nhiều, chỉ là đón máy bay thôi, có sao đâu.”

Thịnh Ý lại đáp “Ừ”, Lâm Chiêu Chiêu mới yên tâm cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Ý lại đứng im tại chỗ hai phút mới quay lại chỗ làm việc của mình.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cô, có lẽ muốn an ủi nhưng lại không biết nói gì, ánh mắt của mỗi người đều mang theo vài phần thương cảm.

Thịnh Ý xoa xoa mặt.

Thật ra cô không phải là không tin tưởng Giang Vọng, ngược lại cô rất tin tưởng Giang Vọng, biết rằng anh không thể là kiểu người lăng nhăng.

Nhưng Tô Ly trong mối quan hệ giữa cô và Vọng là một sự tồn tại quá đặc biệt, vì vậy cô hoàn toàn không thể không bị ảnh hưởng.

Cô thở dài, tuy rằng Lâm Chiêu Chiêu dặn dò cô phải hỏi Giang Vọng nhưng không biết vì tâm lý kỳ quặc nào, cô vẫn không cầm lấy điện thoại của mình.

Cuộc trò chuyện của cô và anh vẫn dừng lại ở buổi sáng trước khi anh lên máy bay, cô lướt qua lướt lại hộp thoại của hai người vài lần. Lâm Tiểu Mộc ngồi bên cạnh đột nhiên đẩy tới một chiếc bánh matcha nhiều tầng.

Shipper vừa mới giao đến, Thịnh Ý quay đầu lại, Lâm Tiểu Mộc có hơi không được tự nhiên: “Chị ăn bánh ngọt đi.”

Bánh vẫn còn tỏa ra hơi lạnh, Thịnh Ý nhận lấy chiếc thìa không từ chối lòng tốt của cô ấy, cười nói: “Cảm ơn em.”

Lâm Tiểu Mộc suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Thực ra… Mặc dù… Phải nói sao nhỉ? Mặc dù em không phục việc tổ trưởng thích chị nhưng em nghĩ rằng, chị thực sự không cần phải quan tâm đến những tin tức kiểu đó, tổ trưởng – anh ấy không thể có ý gì với bất kỳ cô gái nào khác ngoài chị đâu.”

Lúc đầu cô ấy còn khá lúng túng và tỏ ra e dè nhưng sau đó, cô ấy trực tiếp kéo ghế của mình đến bên cạnh Thịnh Ý, vô cùng hào sảng nói: “Thực ra, buổi liên hoan hôm nọ em tỏ tình với anh ấy rồi.”

Thịnh Ý mở to mắt, cô chưa từng nghe chuyện này.

Lâm Tiểu Mộc thấy cô ngạc nhiên, nói: “Xem ra chị không biết chuyện này nhỉ, chắc là tổ trưởng không muốn chuyện này làm phiền chị. Chắc anh ấy cũng không nói anh ấy đã khen chị như thế nào vào hôm đó…”

Cô ấy bắt chước giọng điệu củaGiang Vọng, lặp lại lại những gì Giang Vọng đã nói hôm đó. Mặc dù có một số câu ở giữa có chút khác với nguyên văn nhưng về cơ bản là như vậy.

Lâm Tiểu Mộc nói: “Lúc đó em thực sự cạn lời chị biết không? Em chỉ là tỏ tình thôi, kết quả là tỏ tình thất bại thì cũng thôi đi, còn bị anh ấy nhồi một mồm thức ăn cho chó nữa! “

Nói đến đây, cô lại nhìn Thịnh Ý một cái: “Tuy nhiên, nói những điều này không phải vì em đồng ý với những lời khen ngợi của anh ấy dành cho chị đâu nhé. Em chỉ nghĩ rằng, loại người như anh ấy, cảm giác có thể khiến anh ấy rung động đã rất khó khăn rồi, chứ đừng nói đến việc lừa dối hay chơi đùa tình cảm của người khác và lăng nhăng.”

“Không có khả năng.” Cô ấy lại bổ sung.

Tiêu Mộng người ngồi bên trái cô ấy, không biết từ lúc nào đã sát gần đến, gật đầu đồng cảm sâu sắc.

Thịnh Ý mở chiếc bánh matcha nhiều tầng, múc một muỗng đưa vào miệng, hương vị trà xanh lan tỏa khắp miệng cô.

Thịnh Ý cong cong mắt, nói: “Em  nói đúng, nếu anh ấy là người như vậy thì không thể từ chối em vào tối hôm đó.”

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, nói một cách nghiêm túc, mặt Lâm Tiểu Mộc đỏ bừng: “Làm sao chị biết em định nói điều này?”

Tiêu Mộng ở bên cạnh thở dài thườn thượt, rồi kéo ghế của Lâm Tiểu mộc và kéo cô ấy trở lại.

Những người khác trong văn phòng thấy Thịnh Ý cuối cùng cũng nở nụ cười cũng thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lúc cũng bắt đầu an ủi cô một cách lộn xộn.

Đại ý đều nói rằng Giang Vọng không thể là loại người như vậy, chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Mạnh Bình vốn keo kiệt, thậm chí còn đặt một bữa trà chiều cho cả văn phòng, Thịnh Ý nhìn những món tráng miệng chất đầy bàn làm việc của mình, không biết nên cười hay nên khóc.

Vừa buồn cười vừa cảm động.

Lúc đầu đến đây làm việc, một là vì Giang Vọng, hai là muốn tìm cho mình một việc làm tạm thời để lấp đầy khoảng trống thời gian này nhưng không ngờ lại có thể thu hoạch được nhiều tình cảm chân thành quý giá như vậy.

Hôm đó bọn họ cũng tan làm sớm, vì sáng đi vội Thịnh Ý về phố cũ dọn dẹp sơ qua trước rồi mới về nhà.

Khi dọn dẹp đồ đạc, có lẽ vì sáng hai người còn ở đây âu yếm nhưng giờ chỉ còn lại một mình cộng thêm việc Giang Vọng từ khi đi vẫn luôn không liên lạc với cô nên tâm trạng Thịnh Ý lại không tránh khỏi có chút chán nản.

Cô kéo ghế ra ngồi trong sân ngắm hoàng hôn, đang định đi thì bỗng có người gõ cửa sân.

Thịnh Ý mở cửa ra, hóa ra là Tóc Đỏ.

Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều trong những năm qua, tóc nhuộm đen, người cao hơn một chút, dáng người cao gầy, nhìn như vậy lại rất thanh tú.

Lúc đầu Thịnh Ý không nhận ra cậu ấy nhưng cậu ấy đã nhận ra Thịnh Ý ngay, do dự gọi: “Chị dâu… Chị dâu? “

Thịnh Ý nhìn cậu ấy đầy hoang mang, tóc đỏ nói: “Em, Nguyên Sơ Nam đây, quên rồi à? “

Thịnh Ý lục lọi trong đầu cái tên Nguyên Sơ Nam này rất lâu, trong đầu mới mơ hồ nhớ ra một chút đầu mối.

Nếu không phải tên cậu ấy và ngoại hình lúc trước của cậu ấy khác biệt quá lớn, Thịnh Ý nghi ngờ bản thân căn bản không thể nhớ ra.

Nguyên Sơ Nam thò đầu vào trong, hỏi: “Anh Giang đâu? “

Thịnh Ý nói: “Đi Bắc Kinh rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Nguyên Sơ Nam nói, “Em mới từ bên ngoài về, nghe nói anh ấy dạo này ở nhà, tưởng rằng có thể gặp được.”

Thịnh Ý nói: “Sáng nay mới đi.”

Nguyên Sơ Nam nhìn cô một cái, hỏi: “Chị dâu gần đây ở đây hả?”

Thịnh Ý nói: “Sang đây giúp anh ấy dọn dẹp đồ đạc, dẫu sao thì nơi này dạo này không ai ở.”

Nguyên Sơ Nam gật đầu, lại nói: “Không ngờ đã nhiều năm như vậy, hai người vẫn còn ở bên nhau.”

Lúc đó cậu ấy đã hiểu lầm mối quan hệ của họ, Thịnh Ý muốn giải thích nhưng lại thấy giải thích quá rắc rối, chỉ đành nói: “Ừm, cậu thay đổi nhiều nhỉ.”

Nguyên Sơ Nam nghe vậy, có lẽ cũng nhớ lại cảnh hai người lần đầu gặp nhau, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Lúc đó còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Thịnh Ý cũng cười.

Mặt trời đã lặn, đèn đường dần sáng lên, con ngõ nhỏ lại chìm trong một lớp màu caramel.

Gió chiều thổi qua, Thịnh Ý thò đầu ra ngoài sân nhìn một cái, đa số người dân sống trong con hẻm này đều là người già, mấy ông cụ cầm radio đang từ sạp trái cây đầu ngõ đi vào trong.

Có lẽ đã đến giờ ăn tối, hội họp của người già kết thúc, họ phải về nhà ăn cơm.

Thỉnh thoảng có trẻ em đeo cặp sách chạy từ xa đến, sau lưng là tiếng dặn dò của người lớn: “Chạy chậm lại nhé –“

Thịnh Ý nhớ lại, hồi còn đi học cô giáo hay dùng đủ loại từ ngữ để tô vẽ, nói khu vực này quá lộn xộn nhiều kẻ xấu, dặn dò bọn họ không được tự đến đây.

Tuy nhiên, khi gỡ bỏ những lời đồn đại, những người sống ở đây cũng chỉ là những con người bình thường.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.